Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 844: Sào giới

Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Sào giới, là một khu rừng rậm nguyên thủy.

Trên đất là một lớp lá cây khô rất dày phải tới mấy thước, khi bước lên thì vô cùng êm ái, trong khu rừng này tỏa ra khí tức mục nát.

Cây già dày đặc chọc thẳng trời cao, những cành cây sum xuê rộng lớn, rất nhiều nơi quanh năm không hề được ánh mặt trời chiếu rọi, một vài trái cây chín rồi rụng xuống và trở nên thối rửa mốc meo.

Sào giới, vì là sào huyệt của Thập Hung cho nên mới có tên nào.

Nơi đây cách rất xa Quang Minh giới, là một tiểu thiên thế giới với quy mô to lớn, cổ mộc san sát thành rừng, có rất nhiều độc trùng mãnh thú, vô cùng nguy hiểm.

"Đây chính là nơi sào huyệt của một trong Thập Hung?" Thạch Hạo hỏi.

"Cũng không phải, đây chỉ là khu vực rìa bên ngoài, nơi đó rất hung hiểm, không tới mười vạn thì cũng tới tám vạn người chết, máu đỏ nhuộm đỏ cả vách núi." Lộ Dịch nói.

Người tử vong mỗi ngày đều tăng một cách chóng mắt, chỉ vì nơi đây là sào huyệt của một trong Thập Hung, ẩn chứa tạo hóa thiên đại khiến người ta điên cuồng, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Lúc này, bọn họ đang ở nơi sâu trong vùng núi này, cổ thụ tới trời cao, dây leo quấn khắp núi, long thú hét dài, cổ cầm kích thiên, khí tức hoang vu, có không ít sinh linh từ tiền sử.

Ví như, Long điểu hai đầu, Ốc sên thôn thiên... tất cả đều vô cùng kinh khủng!

Dù là Thạch Hạo cũng phải tránh lui, có những sinh vật với cảnh giới vô cùng cao.

Đây là sinh linh nguyên thủy trong Tiên cổ sinh sống ở những nơi đặc biệt, trong tình huống bình thường thì sẽ không rời khỏi lãnh địa của mình thế nhưng cũng không cho phép người khác trêu chọc.

"Nghỉ ngơi ở ngọn núi đá kia chút rồi tiếp tục được, khả năng chút nữa sẽ có đại chiến đó." Lộ Dịch nói.

Ngọn núi đá này cao tới mấy trăm trượng, không có bóng dáng ngọn cỏ nào, yên lặng không chút tiếng động gì, ở xung quanh có không ít linh dược tỏa ra hương thơm nức mũi.

Bên trong Tiên cổ có linh khí rất nồng đậm nên những dược thảo sinh trưởng rất dồi dào, bình thường đều có thể thấy được những cổ dược tới mấy vạn năm, cũng vì thế cho nên mới tiến hóa thành thánh dược.

Đột nhiên, Thạch Hạo dựng cả tóc gáy, cả người phát sáng, từng phù văn vàng lan tràn ra rồi quấn theo tất cả mọi người nhanh chóng lùi lại tới mấy vạn trượng.

"Ầm!"

Nơi đó xuất hiện một cái đầu lâu mọc ra hai sừng, thân thể có màu xám trắng đồng thời chất nhầy ứa ra rất nhiều, trông vô cùng ghê tởm.

"Một con Ốc sên thôn thiên!" Lộ Dịch lộ vẻ tái nhợt, hắn đề nghị tới ngọn núi đá này để nghỉ ngơi ai dè lại là một con ốc sên cao tới mấy trăm trượng, vỏ ngoài của ốc sên có mầu nêu tựa như là nham thạch vậy.

"Cũng hên là chỉ mới Chân Thần đại viên mãn, cũng không có tiến thêm bước nữa." Lam Nhất Trần nói.

"Cần phải cẩn thận chút, chất độc của con ốc sên này nếu dính phải thì chắc chắn phải chết, độc tố của nó có lực sát thương đủ giết Thiên Thần mạnh mẽ đó." Lạc Đạo nói.

Chất nhấy kia không thể chạm phải nếu không đạo cơ của người dính sẽ bị hủy, không có cách nào chữa được.

Điều đáng mừng nhất chính là, đây cũng không phải là nơi tụ tập của sinh linh nguyên thủy Tiên cổ, chỉ xuất hiện lác đác những sinh vật cổ, cũng không tính là nơi nguy hiểm nhất.

"Trong một vài bộ lạc, tổ địa của sinh vật cổ siêu cấp này có những bảo bối vô cùng nghịch thiên, trồng những thần dược hi thế giá trị không cách nào suy tính được, thế nhưng tiếc là không ai dám tới." Lạc Đạo than thở.

Ở những nơi đó, sinh linh nguyên thủy vô cùng kinh khủng, dù là Giáo chủ của thượng giới đích thân tới khi xông vào cũng khó sống sót được, lành ít dữ nhiều.

Thế nhưng lại khiến người khác không rõ là, trước giờ bọn họ không hề rời khỏi cổ địa của mình trừ phi xảy ra náo động cực lớn, nếu không sẽ "an phận thủ thường".

"Sao ta luôn cảm thấy có gì đó quái lạ, vì sao bọn họ lại không rời khỏi, hơn nữa gần như không hề giao lưu, cứ như sống với người chết vậy." Lam Nhất Trần nói.

"Thiên tài các đời khi tiến vào Tiên cổ thì sẽ có một số người bất ngờ lưu lại, hậu duệ của bọn họ cũng sống trong Tiên cổ này, chỉ là những người này khi cảnh giới tới hậu kỳ thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải tự dưng chết đi thì trở nên điên loạn, liệu có liên quan tới vấn đề này?" Lạc Đạo nói ra nghi hoặc.

"Tiên cổ này có rất nhiều thứ không hiểu, chúng ta cần cẩn trọng chút." Lộ Dịch nói.

Bọn họ vòng qua nơi ấy chứ không có đi qua Ốc sên thôn thiên kia, loại sinh vật này trừ khi đặt tới Thiên Thần cảnh nếu không di chuyển vô cùng chậm chạp, không cách nào đuổi kịp mọi người.

"Gần tới rồi, chính là khu vực này, từ trước tới giờ chưa hề có ai có thể đặt chân vào nơi sâu nhất trong sào huyệt này, nếu không sẽ gặp phải các vấn đề nào đó." Lạc Đạo chỉ về trước.

Đó là một khu rừng mù mịt có sương mù lượn lò, tuy không phải rất dày thế nhưng những cảnh vật ở nơi xa bởi vì thế trở nên mơ hồ và mông lung.

Núi đá, cổ mộc, khe nước, tất cả chẳng thiếu thứ gì.

Chỉ là, nơi này lại có một luồng khí tức yêu tà rất đặc biệt, làm người khác sinh ra vẻ bất an.

Khu rừng này cũng không cao, đều là những cây nhỏ cao nửa người, cũng không cách nào nhìn ra được chỗ thần dị ở đâu.

Chỉ là, mỗi khi tu sĩ tiến vào khu rừng này thì sẽ bị lạc.

"Xuyên qua khu rừng này thì chính là Hung sào?" Thạch Hạo hỏi.

"Uhm, đi xuyên qua đây thì có thể thấy thế nhưng cũng không nhất định sẽ vào được, rất nhiều người từng đi qua những con đường khác nhau nên phát hiện ở gần đó có rất nhiều không gian kỳ dị, rất là thần bí."

"Nếu chết nhiều người thế thì sao còn lũ lượt kéo tới chứ?" Thạch Hạo hỏi.

"Sào huyệt Thập Hung thì ai mà không động lòng chứ, dù không vào được thế nhưng ở những khu vực gần đó thể nào cũng có rất nhiều vận may lớn, một số ít người đã thu hoạch rất phong phú." Lam Nhất Trần lý giải.

Cánh rừng này có tên là, Quỷ lâm.

Sau khi Thạch Hạo đi vào thì liền biết được vì sao lại có cái tên như thế này, một bước vừa tiến vào thì đấu chuyển tinh di, tựa như trải qua cả vạn năm, cảnh vật trong thiên địa đều biến hóa.

Ở đây, sương mù dày đặc, bóng cây lắc lư, rất dễ bị lạc hướng, quên mất bản thân.

"Quái lạ, vừa nãy ta suýt nữa quên mình tên gì luôn á." Lộ Dịch lộ vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Mấy người đều gật đầu, ngoại trừ Thạch Hạo ra thì Lộ Dịch và Lam Nhất Trần cũng run rẩy cả nguyên thần, như trải qua một lần luân hồi vậy.

Thạch Hạo gật đầu nói: "Uh, vừa nãy có một luồng sức mạnh kỳ dị xẹt qua nguyên thần của ta, thế nhưng đã bị động thiên của ta ngăn trở."

Sau khi tiến vào nơi này thì mọi người thấy được vài bóng người đang tìm kiếm đường đi hòng tiến vào Hung sào.

Khu Quỷ lâm này, nghe nói phạm vi không dưới vạn dặm, vô cùng bao la.

Nhưng dù vậy vẫn có thể gặp thấy bóng dáng của người khác, không ai có thể nói rõ có bao nhiêu người đã tới.

Đám Thạch Hạo cũng tính là rất thuận lợi, chỉ mất hơn nửa ngày thì đã tiếp cận được sào huyệt kia, nơi này được khí hỗn độn bao phủ.

"Một dãy núi bị đổ nát, đều là đá? À, không đúng, hình như là núi lửa." Lộ Dịch hoảng sợ.

Nơi đó rất thần bí, là một dãy núi đã đổ sụp nhưng bên trong lại bị đào rỗng tựa như núi lửa rất to lớn, sào huyệt này tọa lạc ở bên trong, nơi này lượn lờ khí tức đại đạo.

Sương mù hỗn độn tản ra lộ bầu trời bên trên càng khiến người khác chấn động hơn.

Phía trên ngọn núi đá có từng vầng huyết nguyệt, lần lượt đếm thì có tổng cộng ba mươi ba vầng huyết nguyệt được đặt cách đỉnh núi không quá xa.

"Đừng nói là, thứ đó đại biểu cho ba mươi ba tầng trời nhen." Thạch Hạo lẩm bẩm.

Xem ra, ba mươi ba vầng huyết nguyệt kia cách ngọn núi đá rất gần, tựa như chỉ mấy trăm trượng.

Ầm ầm ầm!

Tiếng vang truyền tới, mười vòng tinh thể to lớn hơn xuất hiện từ trong hỗn độn, ánh sáng chói lọi, thể tích gấp mười lần vầng huyết nguyệt kia.

Không ngờ lại là thiên nhật màu máu!

Lộ Dịch chấn kinh, không cách nào tin tưởng vào mắt mình, nói: "Đây là dị tượng thiên cổ đó, tại sao lại như thế chứ, mười vầng thiên nhật đều hiện, ba mươi ba vầng huyết nguyệt chiếu rọi, tất cả đều áp sát trên bầu trời của khu cổ địa này, gần như chạm xuống dưới mặt đất luôn."

"Mười vầng huyết nhật, còn có ba mươi ba vầng huyết nguyệt, có người từng nói, trong một trận chiến ở Tiên cổ thì đều bị máu Tiên nhuộm cho đỏ rực!" Lạc Đạo nói, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy thế nhưng trong mắt vẫn còn vẻ chấn động.

Đây tuyệt đối là một tác phẩm đắt giá, mười vầng thiên nhật cùng với ba mươi ba vầng huyết nguyệt đều bị khốn ở giữa không trung để chiếu sáng Hung sào này, xưa nay ai có thể so sánh được.

"Máu Tiên đã nhuộm đỏ những thiên nhật và thần nguyệt này, quá đáng sợ, không biết năm đó thì có tồn tại như thế nào tham chiến, làm người khác tò mò quá đi mà, đúng là sinh không đúng thời, thân không phải ở kỷ nguyên Tiên cổ." Thạch Hạo thở dài.

Mấy người khác biến sắc, tên khốn này quả đúng là biến thái, lại muốn sinh ở một kỷ nguyên đáng sợ như thế, tất cả đều bị phá diệt, ngay cả huyết dịch của Tiên cũng nhuộm đỏ nhật nguyệt mà hắn lại còn tưởng nhớ, muốn sinh ở thời đó và tham dự vào cuộc chiến này!

"Từ xưa đã có lời đồn, sớm muộn gì cũng sẽ có trận chiến như thế, tương lai sau này nếu như người thật sự đi tới bước kia thì có lẽ sẽ chứng kiến tất cả, hiểu rõ toàn bộ bí mật và nguyên do." Lam Nhất Trần nói.

Đây là di khắc được người lưu lại khi kỷ nguyên Tiên cổ tận thế, đây là dự đoán, ẩn chứa sức mạnh pháp tắc của Tiên đạo chí cao, có tểh thấy được người tiên tri kia mạnh mẽ cỡ nào.

Bỗng nhiên, âm thanh ầm ầm vang lên, ba ngàn ngôi sao lớn có màu lam xuất hiện từ trong hỗn độn rồi lơ lững và chuyển động quanh cổ địa này.

"Thật là kinh người, đừng nói là những thứ này đều đại biểu cho ba ngàn thiên đạo cổ xưa kia nhen." Lộ Dịch nói.

Khi quan sát cẩn thận thì những ngôi sao màu lam này có mang theo những lấm chấm máu, một vài ngôi bị nhộm đỏ một nửa, rất là kỳ lạ.

Tới đây thì Thạch Hạo tin tưởng, những tinh thể này hơn nữa từng dính phải tiên huyết, lời đồn nhất định có căn cứ nếu không cũng không thể không có lửa mà lại có khói được.

Hắn quan sát kỹ nơi đó.

"Không đúng, nhìn thì tựa như ngay trước mặt nhưng ta lại cảm thấy rất xa, chỉ là một mảnh hư không mà thôi." Thạch Hạo nhíu mày, hắn có cảm giác tựa như vùng đất cổ này còn cách một khoảng rất xa.

Lạc Đạo và Lam Nhất Trần cũng không thể không thán, linh giác của tên khốn này nhạy cảm tới mức yêu tà, chỉ là trực giác thôi mà đã có thể nhìn thấy được bản chất, ngày đó bọn họ nghi ngờ trong thời gian rất lâu.

"Chuẩn, bên ngoài Hung sào có rất nhiều khu vực, tất cả đều quay quanh cổ địa này. Nhìn thì rất gần thế nhưng mỗi khu vực lại cực kỳ lớn kèm theo rất nhiều tạo hóa."

Hiển nhiên, nơi này có quy tắc không gian, nhìn thì gần trong gan tấc nhưng kỳ thật lại được từng khu thần thổ, ma địa, thánh cảnh bao quanh.

Trong mắt Thạch Hạo xuất hiện ký hiệu nhìn chằm chằm khu vực gần đó, quả nhiên lập tức xuất hiện biến hóa.

"Ồ, là vùng đất tạo hóa, linh khí quá thịnh, trong khu địa vực kia không ngờ lại ngưng hết thành Linh dịch hồ, bên trong còn có Phượng ngư bơi lội cùng với những cánh chim đầy rực rỡ, đây chính là những thứ thần thánh có thể kéo dài tuổi thọ nhen, đủ khiến cho đám Giáp chủ điên cuồng." Thạch Hạo giật mình.

Đó là một trong những sinh linh hi hữu nhất sở hữu bản nguyên sinh mệnh kinh người.

Còn bên trong một khu địa vực khác rõ ràng có Thần Quả thụ mang theo khí tức Thần đạo, cổ thụ cứng chắc, ràng máu rực rỡ, cành cây um tùm, có tu sĩ tiến tới hòng tiếp cận để hái thần quả.

Còn có một thánh cảnh, cung điện cổ xưa đang phiêu lưu trên dòng sông sinh mệnh, đạo âm ầm ầm, phù văn lấp lánh như đang tụng kinh vậy.

"Thật thần bí!"

Thạch Hạo cả kinh nói, hắn không cách nào chờ đợi được nữa, không nói Hung sao kia, chỉ cần những khu vực này đã đủ để hắn đi thăm dò, có quá nhiều tạo hóa.

Ánh mắt của hắng nóng rực, không có bất cứ nơi nào là bình thường cả, tất cả đều có vật thần dị, chỉ cần chiếm được một thứ thì đã rất kinh người rồi.