Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 817: Tiên cổ

Dịch: Ngân
Biên: ronkute

"Ồ ồ..." Tiếng kèn lệnh vang lên, kéo dài và trầm thấp khiến càn khôn cộng hưởng, cứ như là được thổi từ thời viễn cổ truyền tới tận đương đại này.

Đây chính là kèn lệnh của thượng giới, nghe đồn là sừng rồng, một vài cổ giáo sẽ thay phiên nhau nắm giữ, thổi một hơi thì có thể động ba ngàn châu, nếu không phải là sự kiện trọng đại thì sẽ không được thổi vang.

Hiên nhiên, ngày hôm nay chính là ngày sẽ được ghi vào trong sử sách, đóa hoa Tiên đạo nở ra lần cuối cùng, kỷ nguyên này sẽ đi tới thời kỳ cuối!

Trong cổ địa, trên vòm trời, ba ngàn cánh hoa đều nở tung, vô cùng lấp lánh, xinh đẹp khiến người khác hoa cả mắt, mọi người đều nhìn chằm chằm nơi đó, ngơ ngác ngây người.

Đây là diễn biến của đại đạo, mỗi một cánh hoa mang theo một loại Đạo, từ xưa tới nay thứ này không ngừng nở rộ, từng có 2,999 cánh hoa đã được người khác nhìn thấy.

Hôm nay, cánh hoa thứ 3000 lần đầu tiên tỏa ra, rực rỡ kinh người, sắc thái mờ ảo.

Không cần nói là những cường giả Thần Hỏa, Chân Nhất, dù là đám bá chủ sống trăm vạn năm ở thượng giới cũng híp cả mắt, cẩn nhận nhìn thật kỹ.

Nếu như có thể hiểu hết toàn bộ thì có thể thu được loại tân sinh mới nào đó cũng khó nói!

Đóa hoa này vô cùng to lớn, mỗi một cánh hoa đều tỏa ra một con đường thật sự bao bọc lấy mấy trăm vạn tu sĩ, để bọn họ đứng ở bên trong cánh hoa, từng người từng người bước vào trong Tiên môn.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều trịnh trọng, nghiêm túc và cẩn thận, yên lặng đi về trước và không ngừng thể ngộ, đây là nơi giúp người khác ngộ đạo dễ dàng nhất, nếu như có thể đạt được thì sẽ có lợi cả đời.

Từng hạt mưa trong suốt rơi xuống, màu sắc sặc sỡ và mờ ảo, đây chính là giọt nước của đạo!

Có người chịu không nổi nên kinh hãi hét lớn, bởi vì bọn họ tỉnh ngộ ở nơi này và đột phá Tôn giả cảnh, nhen lửa Thần Hỏa, bắt đầu bùng cháy từ đầu rồi lan xuống tới gót chân.

"Ầm!"

Kết quả, có tới mười mấy vạn người bị đại đạo hóa thành ánh sáng thần thánh quét qua rời khỏi nơi này, rơi xuống mặt đất bên dưới.

"Không!" Những người này kêu to, vô cùng ảo não, tràn ngập vẻ không cam cùng tiếc nuối, đã tới gần Tiên muôn, gần như tiến vào Tiên cổ rồi thế nhưng lại đột phá và bị quét bay khỏi.

Việc này khiến ai nấy càng cảnh giác hơn, nhất định phải cẩn thận.

"Quá đáng tiếc!" Nơi phương xa có một vài người có danh tiếng than nhẹ, còn có một ít người mặt trầm như nước, bởi vì bọn họ nhìn thấy được thiên tài của môn phái mình rớt xuống, bỏ lỡ cơ duyên to lớn.

Tiên hoa nở rộ, mỗi cánh hoa đều đỡ lấy hơn vạn người, có thể thấy được nó to lớn cỡ nào.

Mà bên trên mỗi cánh hoa trong suốt ấy đều có một cánh cửa ánh sáng được xây dựng từ đại đạo, tràn ngập mưa ánh sáng, cánh cửa này nối tới một bí thổ cổ xưa.

Có mấy người cũng khá là may mắn, gần muốn nhen nhóm Thần Hỏa thì lập tức hét lớn rồi nhảy vụt vào bên trong cánh cửa này để tiếp tục tìm hiểu.

"Đi mau, đừng trì hoãn nữa, bên trong cũng có đại đạo để thể ngộ, có thể càng hoàn thiện hơn nữa." Có người nhỏ giọng nói với đám bạn mình.

Ba ngàn cánh hoa, to dài và trong suốt cứ như là từng dải ngân hà tổ hợp lại với nhau, không chỉ có vẻ đẹp ở thị giác mà còn thể hiện vẻ hoàn thiện và mộc mạc của đại đạo.

Nơi đây càng thêm sáng rực, hàng loạt thải quang bay lượn, cầu vồng cứ như là thác nước buông xuống, đặc biệt, nơi nhụy hoa lại dâng lên sương mờ như là nước ngân hà, cảnh tượng kinh người.

Tất cả mọi người nhanh chóng tiến vào, chỉ còn sót lại vài người cá biệt mà thôi.

Bên trong, bao quát cả Thạch Hạo, hắn hết nhìn trái lại ngó phải, là đang thử nghiệm xung kích về phía nhụy hoa, kết quả phát hiện nơi đó cũng không có cánh cửa, chỉ được nhìn chứ không thể tiến vào.

Sau đó, hắn lại nhìn chằm chằm cánh hoa thứ 3000, cũng là một cánh hoa cuối cùng nở ra ở đời này thì hắn chợt nhảy dựng và muốn xông thẳng tới.

Đáng tiếc lại có một nguồn sức mạnh quét tới, suýt nữa thì đã đập bay hắn ra xa, gắng gượng lắm mới trụ vững trở về lại chỗ cũ.

"Cánh hoa vừa mới nở ra hẳn là càng phù hợp với đời này, đáng để thể ngộ, phải đi qua mới được!"

Cả người Thạch Hạo phát sáng, lần nữa nỗ lực bùng phát ra tiềm năng kinh người, hắn vượt qua hư không thế nhưng lần nữa thất bại, lần nữa bị khí thế đại đạo đập bay.

Liên tiếp thử mấy lần thì hắn đành chấp nhận chọn con đường khác, xem ra con đường này không thông.

Rất nhiều người thấy cảnh này thì bó tay, đây là đệ tử của đạo thống nào? Không có chuyện gì nên tự kiếm việc làm chắc, người khác thì sợ không vào được, còn hắn lại ở bên ngoài nhảy múa tưng tưng.

Sau khi Thạch Hạo tiến vào thì cánh cửa trên ba ngàn cánh hoa ấy khép lại, cứ thế biến mất.

Chính xác, hắn chính là sinh linh đi vào cuối cùng.

"Việc này... là người có tiềm lực thấp nhất ư?" Ngoại giới, có một vài người nhỏ giọng nói.

Bởi vì, việc này rất quan trọng, mười vạn người đi vào đầu tiên thì hầu như đều là thiên kiêu, mặc dù có bất ngờ gì đi nữa thì cũng sẽ không thể nào ở phía sau mười vạn người được.

Những người còn lại, tiềm lực sắp xếp theo vị giảm dần, người thấp nhất sẽ đi vào cuối cùng.

"Là... là do hắn trì hoãn, không tới nỗi xếp cuối cùng, thế nhưng cũng không xếp ở hàng thiên kiêu được, còn việc kia thì khó mà đoán được."

"Chắc chắn là đệ tử của đạo thống nhỏ nào đó rồi, cố gắng lắm mới thành công tiến vào, nếu không thì làm sao không biết được chứ." Có người lắc đầu.

Mặc dù là người cuối cùng thế nhưng Thạch Hạo vẫn hấp dẫn sự quan tâm của một vài người, bị người khác bàn tán, chỉ là cũng không phải khen ngợi mà thôi.

"Các vị đạo hữu xin cùng nhau hợp lực khống chế, để nhìn thấy cảnh tượng bên trong ba ngàn cánh hoa." Có Giáo chủ mở miệng.

Không thể ngày nào cũng khống chế được, bởi vì tiêu hao quá lớn, thế nhưng ngày đầu tiên nhất định phải nhìn thấy, xem có biến cố gì hay không.

Dù sao, đây cũng là lần cuối cùng mở ra "Tiên cổ", ai cũng không thể nói được rằng có vấn đề hay không.

Ầm!

Nơi xa chân trời, một đám Giáo chủ xuất ra pháp lực, lập tức thiên địa tựa như bốc cháy, thần quang lấp lánh chiếu khắp tựa như là đại dương mãnh liệt tiến vào trong cấm khu.

Ba ngàn cánh hoa lập tức chập chờn rồi rút lấy thần lực, đầu tiên là rực rỡ sau đó cứ như là chiếc gương chiếu ra hào quang, lộ ra những cảnh tượng bên trong.

Chính xác, vẫn là ba ngàn con đường đá.

Lúc này, bên trên mỗi con đường đều có rất đông người, tất cả đều gian nan tiến lên phía trước.

Gần năm trăm vạn Tôn giả đang cất bước bên trên thềm đá, mỗi người đều không hề mở miệng, tựa như muốn mình là người đầu tiên xông lên dốc cao kia.

"Không có điều dị thường gì cả, vẫn như trước kia, ba ngàn con đường đá xanh cổ xưa, chịu phải những đại đạo hoàn toàn khác, đứng ở bên trên sẽ chịu phải áp lực cực lớn." Có Giáo chủ nói.

Con đường như vầy, từ xưa giờ chưa hề biến mất.

Sau đó, có rất nhiều Giáo chủ hợp lực liếp tục khống chế chiếu rọi cảnh tượng phần cuối của bậc thang đá xanh kia.

Nơi đó vô cùng sặc sỡ, là một thế giới như mơ, chỉ là quá mức mơ hồ, không có Tôn giả đi vào thì bọn họ khó mà tra xét đơợc.

"Chờ có người tiến vào thế giới sặc sỡ kia, sau đó chỉ cần viết tên của hắn lên trên cánh hoa là có thể nhìn thấy hắn cùng với những cảnh tượng xung quanh hắn."

Các Giáo chủ thượng giới cũng không hề vội vã, bởi vì bọn họ đều có kinh nghiệm cả, mười ngày đầu tiên chắc chắn sẽ không có người nào tiến vào được, bởi vì con đường đá xanh kia vô cùng khó đi.

Nhưng mà, con đường này sẽ không thể làm khó được các Tôn giả, cuối cùng sẽ vượt qua được, đương nhiên việc này cũng sẽ có thứ tự trước sau.

"Tên kia đang làm gì thế?"

Có một cánh hoa chiếu ra cảnh tượng bên trên một con đường đá, có một Tôn giả đang đặt mông ngồi phịch xuống đó, tay nâng cầm quan sát mọi người tiến lên.

"Là thiếu niên bước vào cuối cùng kia." Có người nói.

Tuy rằng khí hỗn độn lượn lờ, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn thế nhưng vẫn có thể nhận ra được việc làm kỳ lạ này nên sẽ gây nên chú ý cho mọi người.

"Hắn đứng lên rồi kìa, ồ không, là ngồi chổm hổm, hắn... đang đào bậc thang đá xanh kia!" Đám người đờ ra.

"Tên nhóc này, cho rằng nơi đó có bảo tàng chắc, đùa à!"

Trong Tiên cổ, trên con đường đá xanh.

Nơi đây, sương mù tràn ngập, khí tức đại đạo nồng nặc, đồng thời cũng kèm theo áp lực cực lớn, càng về trước thì càng gian nan.

Thạch Hạo hết gõ rồi đánh, tụt lại ở phía sau, hắn đang nghiên cứu những tảng đá nhìn, nhìn xem thử có gì đặc biệt, có chứa hoa văn đại đạo hay không.

Đáng tiếc, hắn vô cùng thất vọng, không hề nhìn thấy hoa văn rõ ràng. Thế nhưng lại cảm ngộ được, có thể chạm tới một vài mãnh vỡ quy tắc nào đó.

Hắn đứng dậy quan sát cầu thang bằng đá xanh trống trải này, lại nhìn vô số bóng người phía trước thì nhíu mày.

"Không biết lần này có thể tới những cầu thang bằng đá xanh khác không đây?"

Thạch Hạo lẳng lặng tìm hiểu một lát rồi hắn muốn thử nghiệm như thế, so sánh sự khác nhau giữa những con đường với nhau.

Đương nhiên, chủ yếu là hắn vẫn còn muốn tới Tiên cổ tại nơi mà cánh hoa nở ra cuối cùng kia, cũng chính là con đường cầu thang bằng đá cuối cùng kia.

"Ầm!"

Hắn ra tay, một quyền xuất ra đánh xuyên một giới bích, lần này hắn đã thành công, bởi vì lực cản trở giữa hai bên cũng không phải là quá mạnh.

Thạch Hạo hài lòng bước lên một con đường khác, nghỉ chân trong chốc lát rồi lần nữa xuyên thủng giới bích đi qua con đường tiếp theo, mục đích là đi tới con đường được hình thành từ cánh hoa nở ra cuối cùng kia.

Cứ như thế, hắn không ngừng vượt giới bích, rốt cuộc cũng đã tới.

"Hắn đang làm gì thế?"

Bên ngoài có rất nhiều người ngờ vực, tên quỷ này sao lại làm chuyện vô ích thế không biết, có ý nghĩa gì đây.

Đáng tiếc, khí hỗn độn cuồn cuộn, mạnh như bọn họ cũng chỉ thấy được đường viền mơ hồ, không cách nào nhìn rõ được hình dáng của hắn.

"Nếu như biết tên của hắn thì có thể khắc lên trên cánh hoa, xem rõ thực hư rồi."

"Bỏ đi, bước trên con đường đá xanh này thì từ tuyên cổ cũng như thế, không có gì đặc biệt cả, không đáng giá để tiêu tốn tâm sức quan sát hắn." Có người lắc đầu.

Muốn nhìn một người thì chỉ cần dùng pháp lực chí cường khắc tên người đó lên trên cánh hoa của hoa tiên, lúc đó sẽ hiện ra hình ảnh thế nhưng lại tiêu tốn rất nhiều.

Nhưng tới hiện tại, dù là Lục Quan vương Ninh Xuyên, truyền nhân Tiên điện hay là những quái thai cổ đại khác cũng chưa hề được khắc lên, chờ bọn họ sau khi tiến vào thế giới sặc sỡ kia thì mới tiến hành.

Rất nhanh, ngày hôm đó kết thúc, mặc dù mọi người hợp lực thì cũng cảm thấy khó chịu, không thể tiếp tục vận chuyển pháp lực nữa, ba ngàn cánh hoa từ từ mờ đi.

Trên thực tế, dù là sáu bảy ngày trôi qua thì cũng không có người nào truyền pháp lực vào cả, bởi vì bọn họ biết được, những Tôn giả này đều đang bước trên những con đường đá kia, người nhanh nhất trong lịch sử cũng phải tốn tới mười ngày thì mới có thể thành công đi hết.

Trong lúc này, bên ngoài khu vực không người có ba ngàn tấm bia ngọc thạch cực lớn vô cùng trong suốt, bóng loáng như gương.

Hiển nhiên, mỗi một bia đá sẽ tương ứng với một cánh hoa.

Bởi vì, chỉ có nhân vật mạnh mẽ thì mới có thể khống chế pháp lực và từ trên những cánh hoa này sẽ thấy được một vài tình huống bên trong, còn những tu sĩ có tu vi không đủ thì sẽ không cách nào nhìn thấy được.

Sau khi bia đá được dựng lên thì các giáo chủ có thể nhìn thấy những cảnh tượng bên trên cánh hoa, có thể triển khai pháp lực để chiếu rọi lên trên bia đá, như thế mọi người đều có thể nhìn thấy cả.

Ngày thứ chín, đông đảo Giáo chủ lại lần nữa khống chế pháp lực, để cánh hoa tựa như gương chiếu rọi tình huống của Tiên cổ.

"Ồ, nhanh thật, có người gần tới điểm cuối rồi, gần tiến vào thế giới sặc sỡ kia rồi, còn nhanh hơn trước kia một ngày!"

Ngoài ra, mọi người còn nhìn thấy những cuộc đại chiến, ở phần cuối của một vài cầu thang đá xanh dâng lên thần quang, đại chiến vô cùng kịch liệt, sát phạt không thôi.

"Đó không phải là Lục Quan vương Ninh Xuyên hay sao, các ngươi xem kia, đó là một con rồng được hóa từ chuỗi châu, thứ này đang chiến đấu với một người vô cùng kịch liệt!" Mọi người thán phục.

"Chuẩn, chính hắn!"

"Nhanh, nhanh viết tên hắn lên trên cánh hoa đi, phải xem thật rõ!"

Có Giáo chủ xuất thủ, tĩnh tâm nhìn thật chăm chú, dùng pháp lực lớn lao cách xa vô tận hư không khắc xuống hai chữ Ninh Xuyên lên trên một cánh hoa.

Sau đó, cánh hoa đó phản chiếu vô cùng rõ ràng cảnh tượng nơi đó, quả nhiên là hắn!

Ở ngoài vùng cấm, một tấm bia đá vô cùng lớn phát sáng, cảnh tượng mà đám Giáo chủ đã nhìn thì đang được chiếu bên trên, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ.

"Ninh Xuyên, hắn đang chiến đấu với một người con trai lạ hoắc."

"Không, người kia rất nổi danh, là một vị quái thai cổ đại, tên là Lý Phồn Minh, tuy rằng chỉ xuất hiện có đúng một lần thế nhưng nghe đâu ở đời đó, hắn đã giết một tên Tứ Quan vương*.

(*): Tứ Quan vương ở đây cũng không phải là tên, mà là ám chỉ những tên quái thai đã đạt hạng nhất trong những lần Trăm sông tụ biển diễn ra, có nghĩa là người vô địch tới bốn lần. Tương tự như Tam Quan vương, Lục Quan vương...

Mọi người nghe thế thì chợt hít vào ngụm khí lạnh.

Sau đó có Giáo chủ viết tên của truyền nhân Tiên điện xuống một cánh hoa, kết quả thì giật mình phát hiện, hắn cũng đang đại chiến với người khác, hơn nữa cũng rất kịch liệt.

"Đó là người nào?" Rất nhiều người kinh hãi nhìn chằm chằm cảnh tượng lấp lánh trên bia đá kia, vẻ mặt tràn ngập vẻ khó tin.

Đối thủ của truyền nhân Tiên điện chính là một chàng trai ngập tràn hỏa diễm, trong tay của hắn có cầm một góc của chiếc khay thần đang bùng phát ra thần uy kinh khủng!

"Một góc của... Khay Luân hồi!" Có Giáo chủ trợn tròn cả hai mắt.

"Không thể, chí bảo bực này dù không hoàn chỉnh thế nhưng cũng không cách nào mang vào được." Có người lắc đầu không tin.

"Cái khay kia có gì đó kỳ lạ, không có phát huy ra được uy lực của chí bảo, vì thế mới mang vào được?"

Tấm bia đá này gợi nên náo động, rất nhiều người vây quanh xem chiến.

"Thập Quan vương đâu rồi, được xưng là người mạnh nhất trong Tôn giả, mau viết tên của hắn đi." Có người khuyến khích.

Rất nhanh, một bóng người xuất hiện, chỉ là hắn đang yên lặng đứng nơi đó, không hề đại chiến với ai, hắn cứ đều bước tiến tới, sắp sửa tiến vào thế giới sặc sỡ kia.

"Đúng rồi, không phải có cái tên quái thai cổ đại chưa hề nhen nhóm qua Thần hỏa hay sao, lấy tu vi Tôn giả cảnh của mình thế nhưng lại xuất sắc đạt được đệ nhất thiên hạ, nhìn xem thử hắn như thế nào rồi."

Sau đó không lâu, bên trên một bia đá lớn hiện ra một sinh linh, tên này cũng vô cùng bình tĩnh không hề có giao thủ với ai, hiển nhiên dọc theo đường đi này hắn cũng chưa hề gặp được sinh linh cùng cấp với mình.

Nhưng mà, đối diện với con đường đó lại phát ra hào quang vô cùng lấp lánh khiến người khác khiếp sợ.

"Đó là gì, sao giống công pháp của Thiên Nhân tộc thế!"

Mọi người ngờ vực, sơ đại U Vũ của Thiên Nhân tộc thì còn lâu mới được như thế, đây là người phương nào mà lại có thần thông tuyệt thế như thế, chuyện này quả thực khó mà tin được, khiến người khác không biết nói gì cả.

"Đừng nói là, hắn chính là tam thạch Thiên quân từng mất tích kia nhen!" Có một vị Giáo chủ nói.

"Nhanh, viết cái tên tam thạch Thiên quân thử xem." Kết quả, sau khi cái tên này được khắc xuống cánh hoa thì lập tức lộ ra một sinh linh.

Chính xác, chính là tam thạch Thiên quân từng mất tích ở trong dòng sông lịch sử, vậy mà hắn lại chưa chết!

Lúc này, một mình hắn lại đang độc chiến với năm đại chí tôn trẻ tuổi khác, mỗi một người đều vô cùng kinh khủng thế nhưng tất cả đều bị hắn áp chế!

"Thật là lợi hại, không hổ là nhân vật trong truyền thuyết."

Mọi người lần lượt viết những cái tên lấp lánh hào quang soi sáng cổ kim lên trên cánh hoa để xem tình trạng hiện giờ của bọn họ, sau khi nhìn thấy thì không ai không chấn động, trong lòng nổi sóng chập trùng.

Những cái tên lấp lánh kia, tất cả đều chiếu ra hào quang chói mắt, mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ, tiềm năng vô tận!

"Hoang đâu, hắn ở đâu, thế nào rồi?"

"À, còn có tên đời sau tội huyết nữa, nhìn thử hắn đã tới bước nào rồi, đến cùng là ra sao."

Có Giáo chủ nói thế.

Cũng trong lúc đó, bên người của Bất lão Thiên tôn Tần Trường Sinh có người nhỏ giọng nói: "Lão tổ, có nên thử xem thiếu niên ở hạ giới kia có còn sống hay không, gần đây con có nhận được một vài bí ẩn."

Tần Trường Sinh nghe thế thì cũng không có tỏ thái độ gì.