Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 725: Mưa to gió lớn đã tới

Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Hắn là Hoang, nắm giữ tờ giấy vàng kim - tiên kinh của Tiên đế, hiện giờ lại đang ở Thiên Chi Thành, mọi người đều lộ vẻ khác thường.

Trong cung điện yên tĩnh này lượn lờ đầy sương mù, mấy đại Thiên Thần ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mông lung và mạnh mẽ, tất cả mọi người không mở miệng nói chuyện, yên tĩnh vô cùng.

"Sao lại như thế?!" Sọi tóc bóng loáng của Vân Hi phấp phới, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh ngạc, Ma Hi đồng hành với mình lại là Hoang, có thân phận khác.

U Vũ khí vũ hiên ngang, ánh mắt đại thịnh, hắn nhìn chằm chằm thiếu niên đầy bình tĩnh phía trước, đây chính là Hoang? Từng giết qua sơ đại, chém qua Chiến vương, có bộ dáng này.

Trong cung điện, bầu không khí căng thẳng, rất khó chịu.

Thạch Hạo đứng đó chờ kết quả, hắn biết sau khi tiết lộ thân phận thì sẽ rất nguy hiểm, bất kỳ đại tộc nào cũng khó mà cưỡng lại được mê hoặc kia.

Dù sao, pháp của Lôi đế được xưng là thiên pháp, tiên kinh, đại thiên chấp pháp hạ xuống thần kiếp vô cùng đáng sợ, chính là nhân vật cấm kỵ khiến lòng người run sợ.

"Ngươi từ nơi nào tới, xuất từ giáo nào?" Một vị Thiên Thần ngồi xếp bằng trong sương mù bình tĩnh hỏi, trong cung điện lượn lờ sương mù hỗn độn, có một loại uy thế hùng vĩ.

"Ta tới từ nơi sâu của Cấm khu rộng lớn ở ngoài ba ngàn châu." Thạch Hạo đáp, lúc này bản thân hắn ôn hòa, trong mắt không chút gợn sóng, nhìn trực diện Thiên Thần.

Lời này vừa ra thì cao tầng Thiên Nhân tộc không ai không chấn động, nhưng bọn họ thân là Thiên Thần, vui buồn không hiện rõ, trông vẫn bình thản nhưng trong lòng sớm đã cuộn đầy sóng lớn.

Thiếu niên này tới từ khu vực không người đầy đáng sợ kia? Bọn họ vô cùng hoài nghi, vô cùng coi trọng.

Bởi vì, chỗ đó đại biểu cho kỳ lạ, cho mạnh mẽ, cho kinh khủng, cho thần bí, tràn ngập những thứ không biết và đáng sợ, dù là Thiên Thần cũng sẽ không tự đại cho rằng có thể chinh phục được.

"Trong khu vực không người có đạo thống sao?" Một vị Thiên Thần mở miệng, không thấy buồn vui, không biểu hiện bất kỳ vẻ gì trên gương mặt.

"Gia tộc ta sống ở trong, nhưng ta không thể nói." Thạch Hạo vẫn thể hiện vẻ đúng mực, giải đáp vấn đề của Thiên Thần, tới bước này hắn đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kéo cờ lớn làm da hổ, chỉ có vậy mới có thể tự vệ được.

Vân Hi khó mà tin được, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc, thiếu niên đồng hành mấy chục vạn dặm, vậy mà lại chẳng biết gì về họ.

Trong cung điện, mấy vị Thiên Thần cũng yên lặng, thời gian lâu cũng không nói gì, ai nấy đều chẳng thể bình tĩnh được.

Thời đại thái cổ, Thiên Nhân tộc huy hoàng vô cùng, có tới sáu đại Thiên Nhân cùng một đời, khai sáng ra Hoàng tộc, chinh chiến thiên hạ, tứ phương cùng tôn. Chính là sáu đại chí cường giả với vinh quang vô tận, cuối cùng tiến vào khu vực không người nhưng lại xảy ra bất trắc!

Sáu đại Thiên Nhân, một khi nhắc tới thì thiên hạ ai không kính nể, không ai kiêng kỵ? Đó là một thần thoại bất bại, thế nhưng chỉ có một người trở lại, năm người kia không còn xuất hiện nữa.

Trong cung điện, mấy đại Thiên Thần trầm mặc, làm sao không coi trọng Hoang chứ, nếu như thiếu niên này nói thật thì phải đối xử thật nghiêm túc, không được quyết định tùy tiện được.

Việc này có lẽ sẽ là một sự cố to lớn!

"Ngươi tới từ khu vực này, cảm thấy khác biệt gì với ngoại giới?" Một vị Thiên Thần mở miệng, ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm thiếu niên phía dưới này.

Thạch Hạo rùng mình, đây là đang kiểm tra hắn sao? Hắn biết, với những gì mình nói thì họ không hề tin, cũng không cách nào kinh sợ được, những người này đều có kinh nghiệm lâu năm, không dễ lừa gạt.

"Bởi vị vướng tổ huấn, tất cả những gì liên quan tới nơi này ta không thể nói." Thạch Hạo nói, bởi vì hắn chẳng biết gì cả, mà Thiên Nhân tộc lại có lão Thiên Nhân trở về nên sẽ biết được đôi chút, một khi ứng phó không được thì sẽ lòi đuôi ngay.

"Không sao." Thiên Thần Thích Thác nở nụ cười rất ôn hóa, xung quanh hư không đan dệt pháp liên.

Thạch Hạo giật mình trong lòng, hắn cảm thấy hôm nay khó mà đối phó được.

"Ma Hi, ngươi là.... Hoang?" Bên cạnh, Vân Hi mở miệng, tuyệt mỹ và thanh lệ, thân thể lấp lánh, da thịt trắng như tuyết, lúc này thần sắc vô cùng phức tạp.

"Đúng!" Thạch Hạo gật đầu.

Vân Hi há miệng nhưng cũng không nói gì, đồng hành cồng nhau thế nhưng lại không biết thân phận thật sự của hắn.

Sau đó, mấy đại Thiên Thần hỏi thêm mấy vấn đề nữa, bọn họ vô cùng thận trọng, uy phong và nghiêm túc, đứng trước mặt mấy người này khiến người khác cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn.

Thạch Hạo thì trả lời từng câu một, vô cùng bình tĩnh.

"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Thiên Thần Thích Thác nói, để hắn rời đi cung điện, lúc này nơi đây rơi vào yên tĩnh.

Thạch Hạo ngẩn ra, có người dẫn hắn ra khỏi thánh địa quyết sách này, hắn đi rất xa, từ đầu tới cuối cũng không hề biểu hiện gì, chẳng hiện vui hay buồn.

Trong cung điện mấy Thiên Thần thảo luận, cẩn thận suy nghĩ.

"Các ngươi tin lời hắn nói không?" Thích Thác hỏi.

"Tất nhiên là không." Có người mang theo nụ cười nhạt.

Những người khác cũng gật đầu, vẻ mặt đều thả lỏng, không cho rằng Thạch Hạo tới từ khu vực không người rộng lớn kia, bọn họ cũng hiểu được một chút chân tướng nào đó.

Bên cạnh, ba đại chí tôn trẻ tuổi kinh ngạc, đều lộ vẻ khác thường tò mò mở miệng, thỉnh giáo mấy đại Thiên Thần này, làm sao có thể phán đoán như thế?

Thích Thác nói: "Không cần nói những biểu hiện của hắn khi ở bí cảnh Nguyên Thiên, những phán đoán mà các Giáo chủ cho rằng là tán tu, chỉ nói về chúng ta thân là Thiên Thần thì há dễ lừa gạt được sao, thần giác của bản thân sẽ phán đoán."

Đây chính là trực giác của Thiên Thần, bọn họ suy nghĩ thật kỹ, dựa vào thần giác thì cảm thấy lời nói của Thạch Hạo không chính xác.

"Hắn dám nói dóc, chính là bất kính với Thiên Thần." U Vũ cau mày.

"Vậy thì dùng thái độ gì với hắn?" Một Thiên Thần mở miệng, đây là một vấn đề nan giải. Trong lòng mấy đại Thiên Thần đều suy nghĩ, tới tột cùng sẽ đối xử ra sao với thiếu niên này?

Tiên kinh Lôi đế không thể bỏ qua, bọn họ muốn có được, bí pháp vô thượng cỡ này có lợi vô cùng lớn cho cổ tổ lão Thiên Nhân, có thể tiến thêm một bước nữa.

Nhưng mà, thiếu niên này tư chất lại kinh người, có thể khiến truyền nhân Tiên điện phải ăn thiệt thòi lớn, thật sự rất ghê, nếu như có thể bồi dưỡng thì sẽ trở thành Người hộ đạo của Thiên Thần, giá trị rất lớn.

"Ta cảm thấy, nếu lấy cốt kinh trong tộc ra, soi sáng xem rõ ngọn ngành." Một vị Thiên Thần nói.

Có người gật đầu, biểu thị đồng ý, lại nói: "Có thể cứ để hắn ngộ pháp trước đã, mượn Tiên Linh Lung bế quan, còn những chuyện này khi khác bàn."

Rõ ràng, Thạch Hạo mượn Phi Tiên thạch để ngộ ra pháp môn vô thượng, thứ này khiến bọn họ rất muốn có được.

"Cho hắn thời gian, và cũng chính là cho chúng ta thời gian, không cần vội vã kết luận. Trong lúc này, có thể hơi mời chào, nếu như hắn nguyện ở lại thì chúng ta sẽ bồi dưỡng hắn thành Người hộ đạo." Một ông lão nói.

Những người khác cũng gật đầu, đây cũng là ý kiến hay.

Đương nhiên, nói là ở lại, chính là Thạch Hạo đồng ý để bảo thuật vô thượng ở lại Thiên Nhân tộc, mà không chỉ mình hắn ở lại.

Nói như vậy, bọn họ có thể bồi dưỡng thiếu niên này, khiến hắn có thời gian quật khởi trở thành chí cường giả, hùng bá mấy chục châu, chuyện này có chỗ tốt vô cùng lớn đối với Thiên Nhân tộc.

"Được rồi, quyết thế đi, trước hết cứ cho hắn dùng Phi Tiên thạch để ngộ pháp, bảo thuật và tiên kinh Lôi đế này rất quan trọng." Tới đây, bọn họ đã đạt được nhất trí.

"Cũng có chút phải đề phòng, hiện giờ thì hắn thuận theo, nhưng tương lai nếu ôm hận, một khi trưởng thành thì có thể sẽ là mối họa." Khi mấy đại Thiên Thần sắp rời đi thì có người nói ra đâu này.

"Cần phải đề phòng."

Mọi người gật đầu, trong lòng hơi lạnh lẽo.

Thạch Hạo trở lại bên hồ nhỏ, thời gian rất lâu mới có thể tĩnh tâm được, hắn không biết sẽ phát sinh chuyện gì, Thiên Nhân tộc sẽ lấy hay bỏ, sẽ quyết định ra sao.

Nhưng, tất cả đều bình tĩnh, như chưa hề xảy ra chuyện gì, Chân Thần Tê Hà nói cho hắn biết đừng suy nghĩ gì cả, chỉ cần ngộ pháp và tu hành là được rồi.

Thạch Hạo yên lặng, hắn ý thức được có thể mưa to gió lớn đã tới, yên lặng sẽ bị đánh vỡ, những ngày yên bình của Thiên Nhân tộc sắp qua đi.

Hắn biết, Thiên Nhân tộc rất lưu ý tới pháp môn mà hắn đang ngộ, càng nghĩ tới tiên kinh Lôi đế, hiện giờ cũng chưa đưa ra quyết định và hành động, đó là bởi vì hắn không cách nào chạy thoát khỏi Thiên Chi Thành, vẫn có thời gian để giành lấy.

Thạch Hạo tĩnh tâm để mình khôi phục lại trạng thái tốt nhất, yên lặng suy nghĩ trong thời gian lâu cuối cùng cũng bắt đầu tìm hiểu Bàn tay Thượng Thương.

Sau hôm đó, không một ai quấy rầy Thạch Hạo nữa, tạo điều kiện tốt nhất để hắn tu hành, dù là những Thiên nhân trẻ tuổi thích gây sự kia cũng không hề xuất hiện nữa.

Thạch Hạo không suy nghĩ tới chuyện khác, trong lòng chỉ có pháp và đạo.

"Báo, có cường giả của Chiến tộc xuất hiện ở khu vực bên ngoài của Thiên Nhân tộc ta." Mấy ngày sau có người bẩm báo, nói cho cao tầng Thiên Nhân tộc tin tức này.

Sau đó, có một vài cường giả xuất quan tự mình kiểm tra, hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này, lẽ nào lại muốn khai chiến nữa?

"Rầm!""

Sau đó không lâu, trống trời vang lên, đã kinh động Thiên Thần.

"Có chuyện gì mà lại gõ trống?" Thích Thác xuất hiện, vẻ mặt nghiêm túc.

Rất nhanh, những Thiên Thần khác cũng xuất hiện, tất cả nhìn về trước nhìn chằm chằm mấy tên Chân Thần.

"Tiền bối, việc lớn, không tốt, Chiến tộc có Thiên Thần xuất hiện."

Một vị Chân Thần nói, sắc mặt trắng bệch, họ lấy nắm được manh mối của Thiên Thần, linh cảm tới tình thế nghiêm trọng cho nên nhanh chóng chạy về bẩm báo.

"Xem ra bọn họ đứng ngồi không yên rồi, tới là vì Hoang!" Thích Thác nói.

Chiếc tộc biết được là Hoang đã giết Chiến vương, nói theo phương diện gì thì cũng sẽ không bao giờ giảng hòa, một là muốn báo thù thế nhưng thật ra là muốn chiếm bảo thuật vô thượng trong tay hắn.

Hiện giờ, người của Chiến tộc đã tới.

"Tớii nơi dừng chân của bộ tộc ta thì họ còn muốn chiếm được thứ tốt à?" Một vị Thiên Thần cười khẩy, sát khí vô hình tràn ngập, quyết định trả thù, đại sát cường giả Chiến tộc này.

Lần trước, bọn họ bị phục kích ở bình nguyên màu máu nên đã chịu thiệt lớn, sớm muốn gì cũng phải trả lại.

Thiên Nhân tộc từng là Hoàng tộc thượng giới, dù là sa sút so với thái cổ thì cũng không phải muốn thì cứ tới cửa bắt nạt, bọn họ quyết định quét sạch những kẻ địch xâm lấn.

"Sư thúc, không tốt rồi, phát hiện cốt thuyền của đại giáo khác, vượt qua hư không tiến vào khu vực bên ngoài của Thiên Nhân tộc ta, có Thiên Thần tọa trấn!" Lại có người trở về bẩm báo.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, dù là cao tầng như Thích Thác cũng tỏa ra ánh mắt khiếp người, nhìn thẳng trời xa.

Rất nhanh, có người lại thông báo, bên ngoài mười vạn dặm có một chiến thuyền cấp Thiên Thần, có cường giả đáng sợ cầu kiến, muốn vào Thiên Chi Thành.

"Ta hiểu rồi, Chiến tộc tung tin tức, bọn họ không dám xâm lấn bộ tộc ta với quy mô lớn, mà là cùng với một vài đại giáo tạo áp lực lên chúng ta." Thiên Thần Thích Thác phán đoán.

Mấy đại Thiên Thần đều hiểu, mưa to gió lớn đã tới, nơi dừng chân của Thiên Nhân tộc nhất định sẽ nổi lên cuồng phong, khó mà yên bình được.

Những người kia tới đây cũng đều vì Hoang, nghĩ tới bộ tiên kinh kia!