Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 702: Thành công

Hào quang màu đỏ tỏa ra, Thạch Hạo ngồi xếp bằng bên trong dãy Huyết Hồn thảo này, bàn tay liên tục nhét từng cây vào trong miệng, trong cơ thể trong suốt như kim cương của hắn lưu chuyển một loại sức mạnh thần bí nào đó.

Thời khắc này, thân thể của hắn gần như nứt toác, huyết dịch phát sáng, xương cốt nổ vang cứ như là đang bốc cháy vậy.

Loại kỳ thảo này quả nhiên không thích hợp với những chủng tộc khác, dược tính quá bá đạo, nếu cưỡng ép luyện hóa thì sẽ phá hoại sinh cơ và sự cân bằng của cơ thể, khiến người ta bạo thể mà chết.

Mùi thơm của Huyết Hồn thảo vô cùng nồng đậm, Thạch Hạo gắng gượng nhịn đau, áp chế loại biến hóa này, mỗi tấc cơ thể đều lấp lánh cốt văn nguyên thủy ngăn cản lại xu hướng giải thể của bản thân.

Vân Hi thì bảo vệ ở bên cạnh, hiện tại nói gì cũng đã không được, hơn nữa đối phương vô cùng bướng bỉnh không hề nghe khuyên ngăn.

"Dược tính thật bá đạo mà, thật là lợi hại." Thạch Hạo cắn răng nói, bên ngoài thân thể xuất hiện một màn ánh đỏ cứ như là ánh lửa, đây là tinh lực đang bốc hơi, hồn phách của hắn sắp sửa bị đốt cháy.

Vẫn như trước, hắn cố gắng áp chế xu thế này, ngồi xếp bằng bên trong dược hương nức mũi kia, vận dụng các loại sức mạnh để trấn áp bản thân, đảm bảo thân thể không chuyển biến xấu.

"Ngươi có thể đưa dược tính ra bên ngoài, đừng có bắt bản thân phải gắng gượng, quá nguy hiểm mà." Vân Hi nói.

"Không sao đâu!" Thạch Hạo cắn răng, cho tới bây giờ thì hắn tổng cộng đã ăn hơn một trăm năm mươi cây Huyết Hồn thảo rồi.

Bên ngoài thân thể hắn là màu đỏ tươi như máu, một luồng sức mạnh thần bí như muốn làm tan rã cả xương cốt lẫn thân thể, kèm theo đó là sức mạnh ma quái đầy đáng sợ gần như rạn nứt.

"Kiên trì!" Hắn không ngừng kiên trì, thích ứng với loại biến hóa này.

Nghe đồn, vượn ma nuốt Huyết Hồn thảo cũng sẽ xuất hiện cơn đau nhức, thế nhưng thể chất của chúng nó đặc thù nên có thể hấp thu đầy đủ dược tính giúp bản thân lột xác.

Ánh mắt của Thạch Hạo sâu lắng ngồi xếp bằng ở đó, thân thể run rẩy, cơ thể mạnh như hắn mà đã bị như thế thì có thể tưởng tượng ra được loại đau đớn đó như thế nào rồi.

Trước kia, từng có sơ đại nuốt hơn trăm cây Huyết Hồn thảo thì liền phun ra đầy máu tươi, cuối cùng thần hồn bốc cháy thân thể nổ tung.

Mà hiện tại, hắn đã ăn tới một trăm năm mươi cây, việc này đủ khiến người khác chấn động rồi.

"Rốp!"

Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, bả vai của Thạch Hạo nổ tung, một chùm huyết hoa bắn ra, rất là lạnh lẽo ướt át. Cũng may, vết thương này không lớn, chỉ to bằng nắm đấm của con nít, cũng không coi là trọng thương.

Nhưng đây lại là một xu thế, là một biến hóa không hề tốt, lúc vết thương này xuất hiện thì cánh tay của hắn co giật, không ngừng tỏa ra mưa máu.

"Trấn áp!"

Thạch Hạo gầm nhẹ, Động thiên duy nhất cô đọng áp chế về phía cánh tay, phù quang sáng rực lấp lánh ổn định lại thương thế.

"Ngươi muốn noi theo vượn ma sao, gánh chịu toàn bộ dược tính, cưỡng ép thay đổi bản thân? Nên biết, thể chất của ngươi hoàn toàn khác với chúng." Vân Hi càng lo lắng hơn.

"Thể chất của ta còn mạnh hơn cả vượn ma thì tại sao lại không làm được chứ, nhất định có thể." Thạch Hạo lẩm bẩm, nhưng khóe miệng lại co rút bởi vì quá đau đớn.

Tới lúc này cả người hắn đều có thể nổ tung nguy hiểm tới tính mạng, một ít mạch máu cứ như là long xà nổi đầy trên làn da, gần như muốn đứt đoạn.

"Răng rắc!"

Ngay cả xương cốt của hắn cũng như thế, quả thật muốn bị bẻ gãy, những tiếng răng rắc vang lên, trong cơ thể tỏa ra hào quang hừng hực.

Một luồng bí lực không ngừng xung kích từ bên ngoài vào bên trong, vào huyết nhục, vào xương cốt khiến hắn càng thêm đau đớn khó tả.

"Bụp!"

Máu mà hắn phun ra vô cùng đỏ, đồng thời quanh thân xuất hiện rất nhiều vết rách, tình huống rất tệ.

Thạch Hạo khẽ quát, trong cơ thể lưu chuyển thần hà, phù văn nằm dày đặc, từng chiếc đỉnh nhỏ xuất hiện không ngừng lưu chuyển trong máu, mà sau đó bản thân tựa như hóa thành một chiếc đỉnh lớn.

Đây chính là pháp môn mà hắn đã ngộ được ở Hóa Linh cảnh, thân thể có thể hóa thành đạo chuông, đỉnh, thần kiếm... giờ khắc này hắn hóa thành đỉnh bảo vệ chắc bản thân.

Đồng thời, thân thể cũng là đỉnh kết hợp với Động thiên bên ngoài cơ thể hình thành nên một thể thống nhất không thể rung chuyển, việc này đã ngăn cản hữu hiệu chuyển biến xấu của thương thế.

Dù vậy, cả người Thạch Hạo cũng đầy máu, hắn dùng hết khả năng để chống lại, thích ứng với biến hóa này để hấp thu dược tính đáng sợ kia.

Hai ngày hai đêm qua đi, Thạch Hạo vẫn gắng gượng vượt qua, thứ đau nhức kia yếu dần, hắn cũng hấp thu lấy dược tính thần bí kia, thích ứng với loại rèn luyện này.

"Chuyện này... là một kỳ tích!" Vân Hi nói.

Thạch Hạo ăn tổng cộng hơn một trăm năm mươi cây Huyết Hồn thảo, vượt qua kỷ lục mà tên sơ đại kia sáng lập nên, đồng thời hắn cũng không có việc gì, vẫn còn sống.

Hắn yên lặng thể ngộ, sau đó nhờ Vân Hi dùng phù quang công kích về phía hắn để kiểm nghiệm, quả thật đã có hiệu quả!

"Pháp lực mà ta công kích bị suy yếu rồi!"

Tuy rằng không phải là miễn dịch thế nhưng như vậy cũng rất kinh người rồi, nếu là trong lúc đối quyết thì có thể làm yếu bớt pháp lực mà đối phương công kích, chiếm ưu thế rất lớn.

"Độ mạnh còn chưa đủ." Thạch Hạo khẽ nói, nhìn về cả dãy Huyết Hồn thảo kia, tối thiểu còn hơn một trăm cây, chỉ có điều nếu như tiếp tục ăn thì sẽ rất nguy hiểm.

Thế nhưng, hắn quyết định tiếp tục tiến hành, khiêu chiến cực hạn của bản thân, nhìn xem có thể luyện hóa được bao nhiêu cây.

"156, 156..."

Thạch Hạo yên lặng ghi nhớ, tiếp tục nuốt Huyết Hồn thảo, dựa vào cách này để khiêu chiến bản thân, hi vọng bản thân có thể miễn dịch pháp lực.

Vân Hi lộ vẻ âu lo, nàng biết không cách nào khuyên can được nên chỉ có thể yên lặng, hộ pháp cho ân nhân cứu mạng này.

Tốn một ngày một đêm Thạch Hạo đã tăng con số lên tới hai trăm, rốt cuộc cũng xuất hiện nguy hiểm, thân thể rạn nứt, thần hồn phát sáng muốn bốc cháy.

Hắn phát ra tiếng rít gào trầm thấp, dấu ấn Nguyên thủy chân giải, Vạn linh đồ trong lòng hiện lên, hắn dùng cốt văn trong chân giải để đúc ra Vạn linh đồ, thứ này nằm dày đặc trong huyết nhục.

Thân thể nhuốm máu, những vết rạn nứt khép lại, dược tính này quả thật là chất kịch độc gây tổn thương nghiêm trọng cho những sinh linh không thuộc tộc Vượn ma, khó mà chịu đựng nổi.

"Răng rắc!"

Nơi bộ ngực của Thạch Hạo lòi ra một khúc xương gãy vô cùng đáng sợ. Đồng thời, máu chảy ra cũng không phải nhỏ xuống mặt đất mà là bốc cháy trong hư không, độ nóng cực cao, vô cùng đáng sợ.

"Không!"

Vân Hi kinh ngạc thốt lên, cầm bảo kính trong tay chiếu ra một vệt thần quang ổn định lại thân thể của Thạch Hạo, giúp hắn ngăn cản chuyển biến xấu của thương thế.

"Thật là đáng sợ mà." Thạch Hạo lẩm bẩm, Động thiên duy nhất co rút lại gần như áp sát lên trên thân thể, miễn cưỡng bao vây lấy hắn duy trì cho thân thể không bị tan vỡ.

Đồng thời, hắn tái hiện lại Vạn linh đồ được xây dựng từ cốt văn trong Chân giải trấn áp bản thân mình.

Cứ thế lại qua một ngày một đêm, Thạch Hạo kiên trì chống đỡ, rốt cuộc hết thảy đều được củng cố, máu sôi trào dần ôn hòa lại, thân thể không còn nứt toác và phát sáng nữa.

"Đẩy cực hạn của bản thân về hai trăm cây!" Vân Hi không biết nói gì cho phải, việc này quá kinh người, đây là một kỷ lục hoàn toàn mới.

Lần này, Thạch Hạo cũng không có làm bậy nữa, hắn ngồi xếp bằng nơi đó điều trị thân thể, để bản thân khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Nửa ngày sau, hắn bắt đầu kiểm tra thành quả, bảo Vân Hi công kích mình.

"Thành công rồi!" Thạch Hạo phấn chấn, đợt công kích thứ nhất này đã vô hiệu với hắn, toàn bộ bị hóa giải, miễn dịch với pháp lực.

Nhưng mà, đợt công kích thứ hai liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường, pháp lực xâm lấn tiến vào trong cơ thể.

Hắn ngồi xếp bằng điều tức, tu dưỡng thêm một thời gian nữa rồi tiếp tục thử nghiệm, kết quả vẫn giống như trước, đầu tiên là miễn dịch pháp lực, khó phá được phòng ngự của hắn thế nhưng đợt thứ hai lại lại có thể xâm nhập vào.

"Chuyện này..." Vân Hi khiếp sợ, không ngờ hắn đã đạt được loại năng lực này, quá nghịch thiên, một khi truyền ra thì tuyệt đối sẽ khiến cho các giáo chấn động mạnh.

"Chỉ có thể như vậy, cũng không phải được như vượn ma mà." Thạch Hạo lẩm bẩm, dù vậy cũng khiến hắn hài lòng rồi, có thể vô hiệu đợt pháp lực đầu tiên cũng đủ để hắn làm nhiều việc rồi!

"Tiếp tục, tiếp tục ăn, nhìn xem thử còn có hiệu quả gì không." Ánh mắt của Thạch Hạo trong vắt.

Nhưng mà, từ cây 201 trở đi thì Huyết Hồn thảo tựa như vô hiệu với hắn, cũng không có làm thân thể hắn bị thương nữa, dược tính bá đạo cũng không có hiển hóa ra ngoài.

Cứ như thế, Thạch Hạo không ngừng ăn, những Huyết Hồn thảo còn lại đều bị ngắt sạch, tổng cộng hắn đã luyện hóa hơn 270 cây rồi.

Sau khi ăn vào một lượng lớn thì quả thật cũng có chút hiệu quả thế nhưng cũng không đáng là bao, lúc này Thạch Hạo kiểm tra lại thì phát hiện, vẫn có thể miễn dịch pháp lực ở đòn thứ nhất, hơn nữa còn có đột phá mới.

"Khó tin thật, ngươi thật sự đạt được loại năng lực này!" Vân Hi thán phục, thần hà bắn ra trong đôi mắt đẹp kia.

"Tàm tạm ấy mà, coi như cũng có thành quả nhất định rồi." Thạch Hạo cười nói.

Sau đó, bọn họ rời khỏi nơi này, tiến vào nơi sâu trong chiến trường cổ, theo như lời giải thích của Vân Hi thì cần phải kéo dài thời gian, chờ cổ tổ Thiên Nhân tộc thức tỉnh.

Nếu không, bằng vào bọn họ muốn tới Thiên châu thì không hiện thực, toàn bộ bình nguyên màu máu này đều bị phong tỏa, sát cơ tràn ngập.

"Đến rồi, bọn họ tìm tới rồi."

Hai ngày sau, Thạch Hạo và Vân Hi ngẩng đầu nhìn thấy một đám hung cầm vờn quanh bầu trời, lập tức cả hai lộ vẻ nghiêm túc, biết rằng không thể thoát được nữa.

Đây chính là sinh linh của đoàn lính đánh thuê Bách Cầm, người suất lĩnh là một con Kim ô và một con Hỏa Vân tước, chúng nó xoay tròn trên bầu trời rồi nhằm về phương này.

"Đám ma cầm này quá nhạy cảm, sớm muộn gì cũng bị phát hiện." Thạch Hạo than nhẹ.

Hiện giờ chỉ có thể tiếp tục tiến lên, chọn một nơi nào đó có một sinh linh hung ác, tốt nhất là làm kinh động tới một sinh vật cấp Chân Thần để chống lại đám sinh linh của đoàn lính đánh thuê Bách Cầm kia.

"Ồ, còn có hai người."

Thạch Hạo phát hiện, trên lưng của con Kim ô kia có một người trung niên đang xếp bằng, trên lưng của Hỏa vân tước là một người trẻ tuổi đang đứng thẳng, bọn họ đang nhìn xuống mặt đất.

"Hai sinh linh hình người kia thuộc tộc nào đây?" Thạch Hạo phát hiện, nơi mi tâm của hai sinh linh này có dấu ấn phù văn màu tím, cứ như là Thiên nhãn có thể mở ra.

Ngoài ra, gần giống như Nhân tộc.

"Chiến tộc, là bọn họ!" Ánh mắt Vân Hi đầy lạnh lẽo, nàng biết đây chính là một trong những đạo thống ngăn chặn Thiên Nhân tộc, Chiến tộc tuyệt đối là chủ lực bởi vì hai tộc từ trước tới nay đối địch như nước với lửa vậy.

"Chiến tộc rất lợi hại à?" Thạch Hạo hỏi.

"Thời đại thái cổ, trong một khoảng thời gian nào đó thì bọn họ từng đứng trong hàng ngũ mười chủng tộc lớn, được gọi là Chiến Đế tộc, huy hoàng cực điểm, thiên hạ cùng tôn sùng." Vân Hi nói.

Thạch Hạo thất kinh, ở thượng giới được gọi là Đế tộc, Hoàng tộc thì có thể tưởng tượng được vinh quang tới cỡ nào rồi, năm đó có sáu vị Thiên Nhân tộc tiến hóa tới mức cao nhất thành Thiên Nhân vô địch thì mới có thành tựu như kia.

Mà năm đó, Chiến tộc có nội tình như thế nào? Bất luận nói gì đi nữa thì tuyệt đối mạnh mẽ!

"Hỏng rồi, họ phát hiện ra chúng ta rồi!" Thạch Hạo nhíu mày, đoàn lính đánh thuê Bách Cầm không phải nổi danh nhờ sức chiến đấu thế nhưng luận về việc truy lùng thì tuyệt đối đứng hạng đầu ở Ma châu.

Dọc theo đường đi này vốn sớm đã cắt đuôi được đám truy binh đằng sau thế nhưng cũng bởi vì bọn họ nên mới lại bị tìm thấy.

"Rốt cuộc cũng tìm thấy rồi." Có người mở miệng, không phải Kim ô và Hỏa Vân tước mà là người trung niên Chiến tộc ngồi trên lưng hung cầm kia.

"Thiên Mệnh thạch ở trên người của ngươi?" Một thanh niên khác mở miệng, diện mạo bất phàm, tóc đen bay xõa, con mắt sáng ngời tập trung vào Vân Hi không hề rời mắt.

"Chiến tộc, các ngươi chơi với lửa chắc chắn sẽ có ngày chết cháy, chờ cổ tổ ta thức tỉnh tới lúc đó các ngươi chịu không nổi đâu!" Vân Hi lạnh giọng nói.

"Chuyện tương lai ai mà đoán trước được, cho dù là lão Thiên Nhân kia thật sự có thể sống lại thì cũng sẽ có người ngăn cản hắn." Thiên tài trẻ tuổi của Chiến tộc mỉm cười lắc lắc đầu, sau đó nói: "Ngươi đã dung hợp với Thiên Mệnh thạch rồi, nếu như cưỡng ép tinh luyện thì kỳ thạch này sẽ giảm mạnh uy năng, thật khiến người khác đau đầu mà."

Hắn lộ vẻ gian tà, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt ẩn chứa ánh vàng, nói: "Không bằng ngươi gả vào Chiến tộc ta được không?"

"Nằm mơ!" Vân Hi chỉ nói hai chữ, thân thể nàng thướt tha, sợi tóc mềm mại, hai mắt linh động, phong thái tuyệt thế cứ như là thần nữ bước ra từ trong bức tranh vậy, vô cùng xinh đẹp động lòng.

"Ta cảm thấy ngươi cũng không tệ, gả vào Chiến tộc ta thì vẫn tính là môn đăng hộ đối." Hắn bình thản nói.

"Bắt bọn họ lại." Lúc này người trung niên trên lưng Kim ô mở miệng, uy nghiêm vô cùng.

"Cũng may là không có Chân Thần." Thạch Hạo nói, thế nhưng như vầy cũng rất đáng sợ rồi, nếu như chống đỡ trực diện thì hắn chắc chắn phải chết, đối phương có quá nhiều cao thủ.

Tuy vậy, hắn có một cơ hội tuyệt sát duy nhất, muốn sử dụng cái gọi là miễn dịch pháp lực kia, xem thử hiệu quả tới dường nhào!

"Muốn giết người nào?" Thạch Hạo nói toạc ra, hỏi ý kiến của Vân Hi.

"Điếc không sợ súng!" Giữa bầu trời, tất cả đám hung cầm cùng với hai cao thủ Chiến tộc kia đều cười khẩy.

"Giết Chiến tộc!" Vân Hi nói, song phương đều là địch thủ truyền kiếp.

"Giết chúng ta?" Người trẻ tuổi Chiến tộc ngửa mặt cười to, lắc lắc đầu, trong mắt mang theo vẻ cay nghiệt cùng sát ý, nói: "Ta không giết ngươi mà sẽ đưa về bộ tộc ta thành hôn, cái gì mà là người nhưng gọi là thiên, vậy thì tiến hành ở Chiến tộc ta đi."

Cường giả trung niên Chiến tộc gật đầu, nói: "Một thiếu nữ đã dung hợp Thiên Mệnh thạch gả vào Chiến tộc ta, nếu như Thiên Nhân tộc biết thì vẻ mặt nhất định rất đặc sắc."