Dịch + Biên: ronkute
Vùng bình nguyên này vô cùng rộng lớn, phải tới mười mấy vạn dặm, chu vi đều là màu đỏ thắm, là máu của thần ma nhuộm mà thành.
Mặc dù có một vài con đường bằng phẳng, quanh năm có người cất bước thế nhưng cũng có rất nhiều khu vực quanh năm bị sương mù màu máu bao phủ, từ viễn cổ tới giờ chưa hề tiêu tán.
"Gào..."
Thạch Hạo cõng Vân Hi, vừa mới vọt vào trong màn âm vụ này thì liền thấy một sinh linh đầy dữ tợn, trông như là người vượn thế nhưng trên người lại đầy vảy đen, con mắt thì đỏ đậm tỏa ra sát khí.
"Vèo!"
Lúc này, nó nhào tới với tốc độ kinh người, mười ngón tay giơ ra, móng vuốt sắc bén dài tới một thước cứ như là móc sắc uốn lượn, lấp lánh ánh đen.
Thạch Hạo đứng yên tại chỗ, quyền phải phát ra ánh vàng nhạt oanh kích về trước.
"Keeng!"
Hai quyền va chạm cứ như là sắt đá đụng nhau, vô cùng chói tai.
Con sinh linh này gào thét, cả người bay ngược ra sau vẽ nên một ánh đen trong hư không, tốc độ của nó cực nhanh, hơn xa Tôn giả bình thường.
Lúc này, cánh tay của nó đang co giật, móng tay đen thui dài hơn một thước bị gãy hơn nửa, máu tươi không ngừng ứa ra, vẻ mặt kinh sợ nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
"Đây là một con vượn ma!" Vân Hi giật mình, trong chiến trường thượng cổ như thế này đều có những sinh linh vô cùng hung tàn, vượn ma có số lượng vô cùng ít ỏi thế nhưng lại mạnh mẽ một cách lạ thường.
Có lúc, trong phạm vi vạn dặm trên chiến trường cũng chưa chắc phát hiện ra bóng dáng của vượn ma.
Thân thể của chúng nó cứng như thép, không thể lay động, thân thể có thể đỡ lấy binh khí, tay không có thể đánh nát bảo cụ, phá diệt các đại thần thông.
Vân Hi lộ vẻ khác thường, thân thể của con vượn ma này ngang ngửa với cường giả Thần Hỏa cảnh, khó mà đỡ nổi, ít nhất Tôn giả không phải là đối thủ của nó. Nhưng mà, thiếu niên đang cõng nàng lại dùng đúng một quyền là đã kích thương nó, thật là kinh người.
Ầm!
Âm khí ngập trời, con vượn ma này hét lớn một tiếng, sương mù màu đỏ trở nên sôi trào, nó lưu lại một bóng mờ rồi lần nữa đánh tới, hai tay đen thui khiến hư không vặn vẹo.
Nó quá nhanh, thân thể cứ như là tia chớp hình cung chớp mắt đã tới, hơn xa cao thủ Tôn giả cảnh, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng của Thạch Hạo, nó chộp về giữa lưng của Vân Hi.
Thạch Hạo rùng mình, không hề quay người thế nhưng chân phải lại tựa như chiếc đuôi bò cạp đá mạnh về sau, lập tức ánh sáng chói mắt phát ra va chạm với móng vuốt của con vượn ma kia.
Con vượn ma rên lên, một trong hai cánh tay chảy xuôi máu đen, trên đất có một vài móng tay sắc bén bị gãy đứt, nó nhanh chóng lùi lại lộ vẻ khó tin.
"Cơ thể của ngươi làm người khác giật mình đó nghe!" Vân Hi nói kèm theo vẻ quái dị, thiếu niên trước mặt này lại mạnh mẽ vượt ngoài dự đoán của nàng.
"Con này là cao thủ cấp Thần?" Thạch Hạo lộ vẻ nghiêm túc, hắn không sợ thân thể của đối phương thế nhưng cũng sợ gặp phải công kích đầy mạnh mẽ ở phương diện pháp lực.
"Chiến trường thượng cổ này có âm khí nồng đậm nên sinh linh sinh ra đều rất quái lạ, thân thể của con vượn ma này vô cùng mạnh mẽ, quả thật là ở Thần Hỏa cảnh thế nhưng cũng không có tu pháp lực." Vân Hi nói.
"Còn có sinh linh như thế à?" Thạch Hạo kinh ngạc sau đó là hài lòng, nếu đã thế thì còn gì lo lắng nữa chứ, ở lĩnh vực thân thể thì dù là người của Tiên điện hắn cũng không sợ!
"Nhưng mà, nó cũng có thể chống lại pháp lực, gần như là miễn dịch, con đường mà nó đi chính là chuyên về luyện thể." Vân Hi giải thích rõ hơn.
"Lợi hại như thế à!" Thạch Hạo kinh hãi.
Có một vài người chuyên luyện thể, không tu pháp lực thế nhưng cũng có thể gần như miễn dịch với công kích phù văn, thân thể mạnh tới cực hạn.
"Ầm!"
Vượn ma rít lớn, vận dụng sức mạnh mạnh mẽ nhất, thân thể hơi phát sáng, vảy đen cả người khép mở, bàn tay lúc này càng là phát sáng.
"Ầm!"
Thạch Hạo đón đánh, nắm đấm hơi tê tê và đau đớn, thế nhưng con vượn ma đối diện kia lại hét lớn một tiếng, nắm đấm rách nát, máu đen tí tách, cả người bay ngược ra sau.
Thạch Hạo muốn đuổi theo thế nhưng lại phát hiện, phía trước chỉ lưu lại một vũng máu, con vượn ma này lóe lên vài cái thì đã biến mất trong chiến trường cổ này rồi.
"Thân thể mạnh ghê, nhận một quyền của ta mà cũng không hề nổ tung." Thạch Hạo lẩm bẩm, không vừa ý.
Vân Hi chẳng biết nói gì, dù là sơ đại cũng chưa chắc có thể đánh giết một con vượn ma mạnh mẽ như thế, tên thiếu niên trước mặt này quá tự kiêu rồi.
"Chiến tích như vầy là kinh người rồi, nên biết, nó là vượn ma đi theo con đường luyện thể cực điểm, những sinh linh khác rất khó so với nó ở trên phương diện thân thể này." Vân Hi nói, đôi mắt xinh đẹp của nàng tỏa ra thần hà.
Nàng có chút hoài nghi, thiếu niên trước mắt này có khả năng là một tên sơ đại ghê gớm, nếu không thì tuyệt đối không thể có thể phách lợi hại như vậy.
Nên biết, con đường luyện thể của vượn ma không phải là bình thường, đây là một con đường tạo hóa cực cảnh!
"Đi thôi, dù gì cũng tiến vào rồi nên cần phải cẩn thận tí, chiến trường cổ này quá yêu tà." Thạch Hạo tự nói.
"Cảm ơn ngươi." Vân Hi cảm ơn, nàng bị thương không hề nhẹ, nếu như không có Thạch Hạo cõng nàng trốn tới đây thì khẳng định khó mà sống sót được rồi.
Mặc dù rất nhiều vạn năm trôi qua thế nhưng chiến trường này vẫn còn có những trường mâu, khiên mục nát, còn có những di cốt thần ma, đi kèm là âm vụ, vô cùng thê lương và đáng sợ.
Bỗng nhiên, Thạch Hạo xoay người nhìn về sau, hắn nghe được tiếng đập cánh, nói: "Đuổi tới rồi."
Hắn ám chỉ chính là đám hung cầm kia, bọn chúng không ngừng truy giết, trong đó có không ít cường giả cấp Thần, nếu không phải có đại thần thông Súc địa thành thốn cùng với mượn địa thế phức tạp để trốn tránh thì sớm đã bị đuổi kịp rồi.
Thạch Hạo nhanh chóng chạy về trước, tại chỗ chỉ lưu lại một chuỗi bóng mờ, sau đó biến mất, hắn im lặng tiến vào nơi sâu trong chiến trường cổ.
"Đi không được rồi!"
Con hung cầm cầm đầu phát sáng, ánh lửa hừng hực, nó là một con Kim ô ba chân, chủng tộc có thiên phú mạnh mẽ, âm khí khó có thể tiến tới gần thân thể của nó.
Bên cạnh nó có một con Hỏa Vân tước đỏ như máu, cũng có thần diễm đầy đáng sợ, hư không bị đốt cháy tới mơ hồ, bức lui âm vụ kia.
Trong đám hung cầm này không thiếu cao thủ cấp Thần, chúng nó đều thuộc về đoàn lính đánh thuê Bách Cầm, đã nhận được thù lao lớn chỉ để săn giết hậu đại của Thiên Nhân tộc.
Chúng nó rất nổi danh ở Ma châu này, có thể không phải là đoàn lính đánh thuê nằm trong hàng ngũ mạnh nhất thế nhưng lại có tốc độ nhanh nhất, nếu như truy tìm manh mối thì ít có thế lực có thể so sánh.
"Ầm!"
Một con Lôi điểu phát sáng, há miệng chính là một tia chớp phóng ra đánh nát một ngọn núi thấp trong chiến trường này, bụi mù tứ tung.
"Không ổn, khó có thể cắt đuôi được." Thạch Hạo nhíu mày.
"Ồ, vượn ma đang gào thét." Vân Hi kinh dị sau đó là biến sắc.
"Sao thế?" Thạch Hạo không hiểu.
"Trong phạm vi mấy dặm, tuy rằng chỉ có mấy con vượn ma thế nhưng bọn nó rất đoàn kết, có khả năng con vượn ma vừa này đã triệu tập đồng bọn để đối phó chúng ta." Vân Hi giải tích.
Trước có địch thủ sau lại có truy binh, tình huống không ổn.
Giữa không trung, đám hung cầm lượn lờ trên cao.
"Bọn họ hẳn là đi từ đó tới." Một con hung cầm mở miệng, đầu của nó giống như chó ngao thế nhưng thân thể và những bộ phận khác đều là ác điểu.
Nó có thần thông thiên phú, cái mũi vô cùng thông linh, dù địch thủ có che dấu khí tức thì nó vẫn có thể dùng phù văn thần thông đặc biệt này để nhận biết phương ở nơi nào.
Mấy chục con hung cầm giương cánh, nhằm về phía sâu trong chiến trường cổ.
"Gào..."
Một con vượn ma rít gào, ánh mắt đỏ đậm, vảy đen cả người khép mở, từ trên một đỉnh núi nhảy vụt lên vồ giết về một trong hung cầm giữa không trung kia.
Việc này rất đột ngột, lực vượn ma vô cùng lớn, thân thể mạnh vô song, tốc độ lại cực nhanh hạ xuống trên người của con chim vàng kia, sau đó nó bùng phát xé tung con này ra, máu tươi bắn lên rất cao.
"Đáng chết!"
Con Kim ô cầm đầu tức giận, há miệng phun ra một phù văn lửa giết chết con ma vật này.
"Vèo!"
Nhưng mà, con vượn ma này quá nhanh, tuy rằng bị phù văn quẹt trúng thế nhưng chẳng hề hấn gì, thân thể nó miễn dịch với pháp lực, đồng thời nó rơi xuống trên thân của một con hung cầm khác.
Nó vô cùng hung tàn, một quyền nện xuống đánh cho đầu lâu của con này nổ tung, máu tươi bắn tứ tung.
Sau đó, nó nhanh chóng nhảy xuống mặt đất, rầm, mặt đất rạn nứt, nó biến mất trong màn sương mù.
Trong bóng tối, Thạch Hạo và Vân Hi đều thấy rất rõ ràng, thán phục sự lợi hại của con vượn ma này.
"Con này đáng sợ hơn con kia, chắc chắn là Thần Hỏa cảnh đỉnh cao, thân thể mạnh tới mức không còn gì để nói. Vượn ma ý thức về lãnh địa của mình rất mạnh, không cho phép bất cứ ai xông vào, lần này có trò hay xem rồi." Vân Hi mỉm cười.
Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, không nghĩ rằng, mình còn chưa đuổi sói nuốt hổ mà song phương đã tự giao chiến với nhau rồi.
"Giết nó!" Một đám hung cầm tức giận, giương cánh kích thiên nhanh chóng đuổi theo.
"Vèo!"
Trên mặt đất, một con vượn già với mái tóc xám trắng đột nhiên bật nhảy lên cao tới mấy trăm trượng, nhanh cứ như là một tia chớp đen nắm chặt lấy một con hung cầm, trong nháy mắt liền xé đôi nó ra.
"Muốn chết!" Kim ô tức giận, hỏa diễm phóng lên, lao về phía con vượn già kia.
"Vèo!"
Sau một khắc, những bóng ma lập lờ trên mặt đất, tám chín con vượn ma cùng xuất hiện, tất cả cứ như là tên rời cung, phóng thẳng lên cao, bùng phát ra thần uy.
Cả người chúng phát sáng, thể phách của chúng mạnh mẽ khiến Thạch Hạo cũng phải căng thẳng, chỉ là một góc chiến trường cổ thế nhưng lại xuất hiện một đám luyện thể giả đáng sợ như thế này.
"Bụp!"
Giữa bầu trời, mưa máu tỏa ra, vừa mới giao thủ mà đã có bảy tám con hung cầm bị đánh gục, tiên huyết nhuộm đỏ trời cao, lông chim xinh đẹp bay lượn, tử thi rơi ầm ầm xuống.
Đương nhiên, con vượn già sau khi bị con Kim ô đầu lĩnh chú ý thì đã bị thương, cái gọi là miễn dịch pháp lực thì cũng có cực hạn nhất định.
"Gào..."
Một con vượn ma vô cùng lớn gào to rồi nhảy lên cao, ánh đen tăng mạnh đón đánh con Kim ô kia, nó dựa vào thân thể để đánh tan thần hỏa và phù văn của đối phương.
Đây là trận đại chiến, hung cầm của đoàn lính đánh thuê Bách Cầm bị thiệt lớn, không hề thích ứng được với âm khí nồng nặc ở nơi này, mười một tên cường giả bị đánh giết, trong đó có hai sinh linh cấp Thần.
Mà vượn ma chẳng hề chết đi dù chỉ một con, chỉ có một con bị trọng thương, hai con xây xát nhẹ.
"Đi!"
Kim ô và Hỏa Vân tước khiếp sợ, gặp phải quái vật có khả năng miễn dịch với pháp lực như thế này khiến chúng sinh ra cảm giác vô lực, tuy rằng tức giận thế nhưng cũng lựa chọn rút lui.
Hiện trường yên tĩnh, Thạch Hạo ẩn thân nơi xa xa, tất cả tình hình đều bị hắn nhìn rõ, hai mắt phát sáng, trong lòng sục sôi tựa như có một luồng cảm xúc hừng hực chảy toàn thân.
Con đường luyện thể cực hạn như vầy quá sức mê hoặc với hắn, nếu như có Miễn dịch pháp lực, phù văn không thể thương tổn thân thể thì có thể khiến thực lực của hắn tăng mạnh!
"Đây là con đường như thế nào?"
Đột nhiên, tiếng gào thét đánh gãy suy nghĩ của hắn, chín con vượn ma hóa thành chín tia chớp đen trong nháy mắt bao vây hắn lại.
"Trốn mau!" Vân Hi tái mặt, đối đầu với sinh linh như vầy thì còn đau đầu hơn cả khi đối mặt với Thần Hỏa cảnh, thân thể vô cùng mạnh mẽ, pháp lực thì bị vô hiệu, đây chính là việc khó dây dưa nhất.
Thạch Hạo vẻ mặt nghiêm túc thế nhưng cũng không hề sợ hãi, nếu như đã bị bao vây vậy thì giết ra ngoài thôi!
Mặc dù chín con vượn ma này tương đương với chín cao thủ Thần Hỏa cảnh nhưng mà hắn không sợ, nếu so sánh về thân thể thì thể phách của hắn không hề kém chín con sinh linh này.
Cho dù đối phương có thể miễn dịch được pháp lực thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với hắn cả.
"Mặc kệ ta, ngươi trốn đi." Sắc mặt Vân Hi trắng bệch, nàng biết, dù là một sơ đại khi gặp cùng lúc chín con vượn ma thì hơn nửa là phải chết.
"Đừng lo lắng, ta sao yếu hơn chúng chứ." Thạch Hạo thả nàng xuống, cười cười với nàng.
Trong nháy mắt, đáy lòng của Vân Hi run lên, nhìn thấy nụ cười tươi rói, hàm răng trắng bóng, không biết vì sao nàng lại cảm thấy hoảng hốt, bởi vì trông rất quen thuộc, ở hạ giới cũng từng có người tự tin như thế này.
"Ta muốn biết rõ bí mật của Miễn dịch pháp lực, đối với ta, đây chính là một con đường chí cường!" Thạch Hạo lẩm bẩm.