Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Thạch Hạo vận dụng sức mạnh toàn thân thế nhưng cũng không cách nào lay động được chiếc bồ đoàn này, nó quá nặng tựa như là một ngôi sao lớn không gì có thể phá nổi.
"Bên dưới có thứ gì à?" Thỏ nhỏ chạy tới, hai chiếc tai trắng như tuyết dựng thẳng, mắt đỏ hồng chớp chớp lộ vẻ tham tài, nói: "Để ta giúp cho, ngươi chia ta phân nửa!"
"Ầm!"
Có người công kích, một đại ấn màu đen đập về phía sau lưng Thạch Hạo, lúc này, đầu hắn đầy mồ hôi gần như kiệt sức nhưng vẫn không cách nào lay động được bồ đoàn.
"Ngươi có đáp ứng không?" Thỏ nhỏ làm như không thấy đại ấn màu đen kia vậy.
Thạch Hạo tức giận, con thỏ tham tài này rảnh rang đi mặc cả với mình mà cũng chẳng hề ra tay giúp đỡ, sau đó hắn xoay người một quyền đánh bay đại ấn kia.
Đại ma thần vọt tới ngăn cản quần địch giúp Thạch Hạo nhanh chóng hành động.
Linh giác nhạy cảm cũng không chỉ có mỗi mình Thạch Hạo, những người khác cũng đã phát hiện ra được bên dưới bồ đoàn có gì đó quái lạ. Đồng thời, mặc dù không có phát hiện thì khi thấy hắn bỏ công nhấc chiếc bồ đoàn lên thì cũng đoán được đôi chút.
"Có được hay không?" Thái âm ngọc thỏ hỏi, mắt to như mã não đỏ chớp chớp.
"Được, chỉ cần ngươi có thể lay động thứ này là đươc!" Thạch Hạo nói.
"Tên mập, lại đây!" Thỏ nhỏ trắng như tuyết kêu Tào Vũ Sinh lại, cùng lúc đó Đại ma thần cũng ra tay, bốn người cùng nhau nhấc lên bồ đoàn.
Đáng tiếc, mặc dù bọn họ hiệp lực tới toát mồ hôi, phù văn thiêu đốt nhưng vẫn vô dụng.
"Hơn phân nửa là phải dùng tới lò luyện đan rồi!" Thạch Hạo tự nói.
"Vèo!"
Thiên Hạt ra tay, chiếc đuôi bọ cạp xanh biếc đầy kịch độc đánh giết mấy người.
Bốn người Thạch Hạo lùi về sau né tránh đuôi bò cạp ấy, mặc cho những người khác xông lên hòng lay động bồ đoàn, bọn họ rút lui khôi phục lại nguyên khí.
Trên đạo đài hoàng kim trở nên hỗn loạn, mọi người ai cũng tranh giành cốt thư màu xanh kia, đại chiến không thôi, tiếng la hét "giết" rung trời, còn có một vài người đánh chú ý lên bồ đoàn này.
Đương nhiên, nơi kịch liệt nhất là nơi của truyền nhân Tiên điện với chàng trai Kim đăng, mấy con thần linh cũng gia nhập tranh đoạt cốt thư màu xanh.
"Bụp!"
Hai trường đao của bọ ngựa xanh biếc kia quá sắc bén, liên tục chém đánh làm suy yếu đi ánh sáng của Đại na di phù kia.
Đương nhiên, sơ đại ở nơi này đều rất bất phàm, bởi vì trên người mỗi người đều có bí bảo, có thể bảo vệ bản thân nếu không sớm đã bị mấy con thần linh này làm hại rồi.
"Keeeng!"
Đại kích hư không va chạm với kim đăng bùng phát ra ánh lửa sáng rực, lửa thánh bốc cháy, vết rách hư không xuất hiện khiến cho cường giả Thần Hỏa cảnh cũng phải tránh lui.
Hư không hở ra hình thành nên đại liệt trảm, vô cùng đáng sợ, dù là thần linh rơi vào cũng sẽ nguy hiểm tới tính mạng!
"Con Thiên Hạt chết tiệt này, sao không đi tranh cướp cốt thư màu xanh đi chứ, sao cứ để ý chằm chằm tới chúng ta thế." Thạch Hạo cắn răng, hắn một mực chờ đợi thế nhưng một trong những tên thần linh mạnh mẽ nhất này lại tập trung lấy hắn.
"Ầm!"
Bỗng nhiên, thánh quang dâng trào, một bức tranh nổ tung trên trời cao hủy diệt đi Đại na di phù kia, khiến cốt thư rơi xuống.
Cùng lúc đó, một cô gái với phong thái tràn đầy tự tin xuất hiện, giơ tay chính là một luồng ánh kiếm bức lui một tên sơ đại, sau đó là chụp vào cốt thư màu xanh đó.
Trong lòng mọi người chấn động, dễ dàng hủy diệt đi Đại na di phù thì bức tranh đó tuyệt đối là báu vật, là thứ đồ do chính tay bá chủ thượng giới luyện chế.
Mọi người biết người tới là ai, đó chính là Phượng Vũ của học viện Thiên Tiên, nàng là sơ đại của Thiên Tiên châu!
Nàng trước giờ vẫn chưa hề lộ diện, mãi tới khi sắp phân kết quả thì mới ra tay, tranh cướp vận may lớn cuối cùng này.
Nơi đây sục sôi, cốt thư màu xanh thoát ly khỏi giam cầm trở thành vật vô chủ, tất cả mọi người đều điên cuồng, đồng thời đánh giết về trước.
Phượng Vũ tuy lợi hại thế nhưng lại bị một chiếc đuôi bọ cạp ngăn cản, không thể chụp được cốt thư, dã tràng xe cát, nơi đây lại rơi vào loạn chiến.
Chính là hiện tại! Thạch Hạo chuyển động, bởi vì mấy con thần linh như Thiên Hạt đã rút đi tranh đoạt cốt thư màu xanh kia.
"Ầm!"
Hắn không giữ lại chút gì nữa, nghiêng lò luyện đan dùng Thiên hà tưới lên bồ đoàn, nơi này lôi đình bùng phát, khí tức Tiên đạo tràn ngập, sức mạnh nguyền rủa lan tràn.
Không cần nói là kẻ địch, dù là Đại ma thần, Thái âm ngọc thỏ... đều muốn tránh lui, không dám tới lại gần.
Tờ giấy vàng kim phát sáng rút lấy khí tức Tiên đạo, nó càng ngày càng lấp lánh, bên trên lưu chuyển các loại phù văn bùng phát ra âm thanh thiên lôi, ầm, chấn động cả bồ đoàn.
Tiếp theo, nó hóa thành một vệt kim quang lùi tránh ra xa, xông thẳng lên trời cao giống như là một vầng mặt trời đang phát sáng vậy.
"Không tốt!" Thạch Hạo giật mình, chung quy là không có đoạt được, nó quá nhanh, Thạch Hạo dùng hết khả năng bay thẳng lên không trung chụp lấy tờ giấy vàng kim kia.
Mọi người kinh ngạc, bên dưới bồ đoàn quả nhiên có điều quái lạ nên khiến thiếu niên Ma vương tò mò, con mắt của rất nhiều người đỏ ửng lên, đồng loạt bay lên cao.
"Ai cản ta thì phải chết!" Thạch Hạo hét lớn, tờ giấy này không thể từ bỏ, hắn liều mạng xuất thủ tiến hành tranh cướp.
"Vèo!"
Một thần tiễn màu bạc phóng tới bị hắn đánh bay, mũi tên đứt thành từng khúc trong hư không.
"Gào..." Hung thú rít gào, tất cả đều là sinh linh trong bí cảnh này, lâu nay vẫn đang ẩn náu nhưng giờ đã hiện thân, vồ giết lên trời cao.
"Cút!"
Thạch Hạo tốn hết sức lực mới có thể đẩy ra tờ giấy vàng này thì làm sao có thể nhường lại cho kẻ khác.
Thời khắc này, hắn không hề bảo lưu gì, pháp môn Côn Bằng hiện lên, ầm ầm, tấn công đầy dữ dội, liên tiếp bốn đại cường giả mất mạng nổ tung trong hư không, hóa thành mưa máu.
"Xoẹt!"
Một luồng ánh kiếm bắn tới, sắc bén tuyệt thế đâm thẳng về sau ót của Thạch Hạo hòng một chiêu xuyên thủng hắn!
Thạch Hạo đột nhiên quay đầu lại nhìn, đó chính là Nguyệt Thiền tiên tử, trên đầu nàng lơ lững một chiếc đỉnh hoàng kim đang bảo vệ thân thể, tay cần tiên kiếm nhắm vào chỗ yếu hại của hắn.
Thạch Hạo hét dài, toàn lực ra tay.
"Mạng của ngươi thật là lớn, không ngờ lại còn sống, cũng đã tới thượng giới rồi." Nguyệt Thiền tiên tử bí mật truyền âm, trên dung nhan hiện vẻ kỳ lạ.
"Ngươi đang nói cái gì?" Thạch Hạo giả bộ không hiểu.
"Thạch Hạo, dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra, đừng che giấu nữa!" Nguyệt Thiền tiên tử cười gằn, trong con ngươi xinh đẹp tỏa ra ánh sáng hừng hực, thế nhưng vẫn là dùng thần thức để truyền âm.
"Ha ha, vợ chồng với nhau, quả nhiên mẫn cảm thật, có thể nhận ra chồng trước tiên như thế." Thạch Hạo cười cười đầy lưu manh.
"Nói linh tinh gì thế hả!" Bạch y của Nguyệt Thiền tiên tử phất phới, xinh đẹp và kỳ ảo, tiên cơ ngọc cốt, lúc này cặp mắt mở to, ra tay toàn lực, sát khí tràn ngập.
"Thứ thân của ngươi đã động phòng với ta rồi, bây giờ đã sinh ra một bé gái kháu khỉnh gọi là Thạch Tiểu Thiền, nếu như có thể gặp thì gọi ngươi một tiếng là mẹ cũng được đó." Thạch Hạo nói.
"Nói bậy!" Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thiền tiên tử mở to như là đã trúng phải một đòn, thân thể lảo đảo suýt nữa bị một quyền của Thạch Hạo đánh trúng.
“Không tin thì thôi, dù gì ta với thứ thân sẽ nuôi lớn đứa con này, không hề có quan hệ gì với ngươi.” Thạch Hạo bình tĩnh nói.
"A...." Chủ thân Nguyệt Thiền hét lớn, mất đi vẻ kỳ ảo của mình, nàng tuy rằng không tin thế nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, nghĩ tới khả năng kia thì quả là một cơn ác mộng.
"Bé gái này kỳ thực cũng là con của nàng, đi theo ta đi, đi gặp mặt con mình. Truyền nhân Tiên điện cũng chỉ đến thế, là bại tướng dưới tay ta mà thôi, nàng không cần phải kết hôn với hắn..."
Thạch Hạo nói năng say sưa.
"Ta giết ngươi!" Nguyệt Thiền tiên tử ánh mắt đầy lạnh lẽo, nàng tuy rằng sợ sệt và tức giận thế nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Thạch Hạo ra tay toàn lực, trước đây không lâu hắn đã bị đánh giết và đi tới tế đàn phục sinh cũng là vì trúng một chiêu kiếm do Nguyệt Thiền tiên tử này gây nên.
"Nàng không nuôi con thì, ta nuôi." Độ dày da mặt của Thạch Hạo có thể so với tường thành.
Nhưng, hắn cũng chẳng hề lưu tình, nếu đối phương đã biết hắn là ai thì cũng không cần che giấu làm gì nữa, phù văn Luân hồi xuất hiện trong lòng bàn tay đánh mạnh về trước.
"Bổ thiên thuật!" Nguyệt Thiền biến sắc, vận dụng tới bí pháp cấm kỵ mạnh nhất, sau đó bản thân quyết đoán rút lui.
"Xoẹt!"
Trước sau có mấy luồng thần quang vọt tới, mấy người chàng trai kim đăng, truyền nhân Tiên điện, Thiên Hạt, Thiên ngô tím... đồng thời chụp vào tờ giấy vàng kia.
Hai mắt Thạch Hạo sâu lắng khống chế lò luyện đan đổ ra Thiên hà, sau đó lại đổ ra đất trên Mộ tiên chống lại những người này, đồng thời nghĩ trăm phương ngàn kế để thu lấy tờ giấy vàng kim này.
"Ấy da, không được!"
Một bên khác có người kêu to, bởi vì khối xương xanh kia đã bị người khác tóm lấy, Tào Vũ Sinh rất nghịch thiên nên ôm chặt vào lòng rồi bỏ chạy.
"Ầm!"
Mọi người đồng loạt xuất thủ cắt đứt con đường phía trước, dù là truyền nhân Tiên điện cũng quay trở lại tiêu diệt tên mập này.
"Mẹ nó!" Hắn chửi thề, chỉ lấy được bảo thư rồi chăm chú tìm hiểu, cuối cùng khi chịu không nổi áp lực nữa thì ném về Thái âm ngọc thỏ, nói: "Cốt thư này, mọi người thay nhau lĩnh ngộ vậy!"
Giữa không trung, Thạch Hạo cắn răng lấy tờ giấy màu vàng kim trong lòng ra rồi ném vào trong lò luyện đan, sau đó khống chế chiếc lò để tờ giấy này rút lấy lôi đình vàng kim cùng cộng hưởng với vệt kim quang giữa trời kia.
"Xoẹt!"
Kim quang lóe lên, lần thử nghiệm này không ngờ lại thành công, tờ giấy vàng kim kia tiến vào trong lò luyện đan.
Trong chớp nhoáng này thì cứ như núi lửa phun trào, nơi đây bạo động! Tất cả mọi người đều đang mơ ước, ai cũng nhìn ra được, tờ giấy vàng kim này chỉ có hơn chứ không kém so với khúc xương xanh kia, là truyền thừa vô thượng.
"Giết!"
Tất cả mọi người đều hô to đồng thời giết về trước, bao gồm mấy tên thần linh, bọn họ hận không thể giết chết Thạch Hạo ngay lập tức.
Răng rắc!
Trong lò luyện đan, hai tờ giấy vàng sau khi gặp nhau thì phát sinh sấm chớp, xúc động tới Thiên hà, chấn động cả tiên thổ, bùng phát ra lực lôi đình không gì sánh được.
Thời khắc này, nó bắt đầu công kích, quét sạch tứ phương, những tia chớp mang theo khí tức Tiên đạo xuất hiện dày đặc trong hư không.
Không cần nói những người khác, ngay cả Thạch Hạo đang nắm giữ lò luyện đan và tờ giấy vàng này cũng gặp phải xui xẻo, bị sét đánh tới mức lông tóc dựng đứng, cả người cháy khét.
Cũng còn may là, lôi đình mà hai tờ giấy vàng này phun trào xuất phát từ miệng lò rồi nhằm về bốn phương tám hướng, hơn nữa cũng biết là do Thạch Hạo cung cấp khí tức lôi đình Tiên đạo cho nên cũng không có công kích trực diện hắn, chỉ là bị liên lụy mà thôi.
Xa xa truyền tới tiếng kêu thảm thiết, mấy người bị xuyên thủng thân thể, còn có vài người bốc khói bị đánh văng về nơi xa.
Mọi người nhanh chóng rút lui, không dám tới gần nữa.
Thạch Hạo hạ xuống, lò luyện đan phát sáng không ngừng bùng phát ra lôi đình bao phủ toàn bộ nơi này, hắn chỉ có thể ngồi xếp bằng chứ không dám làm bậy gì.
Hai tờ giấy vàng đang điên cuồng hút lấy lôi đình và thần lực ẩn chứa trong Thiên hà cùng tiên thổ hòng bổ sung cho mình, cả hai tờ giấy càng ngày càng lấp lánh hơn.
"Lôi hoàng!"
Thạch Hạo thấy được hai chữ cổ xuất hiện trên tờ giấy thứ vàng thứ hai, hiểu rõ được lai lịch của bảo thuật vô thượng này.
Trong lòng hắn chấn động, nội tâm dâng lên sóng lớn ngập trời!
Khi hắn tu hành pháp môn lôi dình ở đảo Ác Ma, sau khi ra ngoài thì từng tìm hiểu kỹ những truyền thuyết và đạo thống chuyên tu về pháp tắc lôi đạo.
"Lôi đế, được xưng là người có thành tựu cao nhất của Lôi đạo."
Một người mạnh mẽ như thế này nhưng cũng chỉ lưu lại một câu như thế này mà thôi, không còn gì khác.
Lúc trước khi Thạch Hạo nghe tới thì cảm thấy kỳ quái, sau khi tìm hiểu cẩn thận thì biết được một vài tin tức chưa được xác minh.
Có truyền thuyết nói, Lôi hoàng là Tiên, tới từ khu vực không người đầy rộng lớn kia, cơ bản không phải là sinh linh thuộc ba ngàn châu này, là người xưa bị cấm kỵ, không được đề cập tới lai lịch của người này cho nên truyền thuyết càng ngày càng ít.
"Chí tôn Nguyên Thiên thăm dò khu vực không người sau đó trọng thương quay về cho nên mới chết đi, tờ giấy vàng này lẽ nào được hắn mang ra từ Cấm khu không người?" Thạch Hạo suy đoán.
"Vù!"
Nhưng lúc này, giáp trụ rách nát trên người Thạch Hạo lại phát sáng, lưu chuyển ra khí tức kỳ lạ khiến hắn giật mình.
"Lẽ nào thứ này cũng tới từ khu vực không người rộng lớn đó?" Thạch Hạo vuốt nhẹ giáp trụ loang lỗ rỉ sét này, hắn ở lối ra bí cảnh từng loáng thoáng nghe được những lời này từ mấy vị lão Giáo chủ, cho nên mới suy đoán như vậy.