"Keeng!"
Chuyện vừa xảy ra lại càng làm người khác ngạc nhiên hơn, lão bộc tay đỡ lấy, dùng ngón tay chạm vào lưỡi kích, âm thanh kim loại phát ra sau đó mượn lực xoay tròn vọt lên trời cao.
Cánh tay cầm kích của Thạch Hạo tê rần, lực đạo của đối phương vô cùng kỳ lạ!
Chuyện gì thế này?
Khí tức của lão bộc càng mạnh hơn, rõ ràng Chí Tôn cốt đã áp chế được lão thế nhưng sao giờ lão lại càng mạnh hơn nữa, phù văn Chí Tôn vẫn còn hiệu lực mới đúng chứ.
Vết thương trên người của Hoàng Vũ nhanh chóng khép lại, khí thế càng ngày càng mạnh mẽ, tuy dung mạo vẫn già nua như trước, da dẻ mềm nhão thế nhưng cả người lại càng nguy hiểm hơn.
"Hà hà..." Hoàng Vũ cười khẩy, nói: "Ngươi cho rằng tuổi của ta rất lớn, tuổi thọ không còn nhiều ư? Sau, bộ tộc Tiên hạc ta có tuổi thọ rất dài, đồng thời khi hạ giới thì Tiên điện từng tặng cho ta một viên thần đan để tăng cường sức sống. Rất cảm ơn, mượn phù văn Chí tôn của ngươi nên đã giúp cho ta hòa tan được dược lực cuối cùng của viên thần đan này, bây giờ đã hấp thụ toàn bộ rồi."
Thạch Hạo cau mày, quyết đoán rút lui kéo dãn một khoảng cách an toàn. Trong lòng nó thở dài, nhóm cường giả này quả nhiên khó đối phó thật.
"Ông mượn tay ta để luyện hóa thần đan?"
"Về già thì gan ai cũng nhỏ cả, ta cũng không muốn mạo hiểm. Đó chính là dự tính xấu nhất thế nhưng lại xảy ra." Ánh mắt Hoàng Vũ trở nên sâu thẳm.
Thạch Hạo im lặng. Kỳ thật, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, thực lực song phương chênh lệch quá lớn, lão bộc này hơn xa với sinh linh nhen nhóm Thần hỏa bình thường.
Nếu như Thạch Hạo nhen nhóm Thần hỏa thì tuyệt đối có thể sử dụng Chí Tôn cốt để tiêu diệt tên địch này!
Ngay lúc này, phù văn Chí tôn tiêu tán, thân ảnh kia biến mất, Thạch Hạo xoay người rời đi. Tự nhiên Hoàng Vũ sẽ truy sát theo.
"Chạy đâu cho thoát!"
Hai tay của lão rung lên, đôi cánh hoàng kim xuất hiện, tiên hạc thật sự vẫy cánh, sắc bén hơn trước đây nhiều, vô số cánh chim màu vàng bay lượn xung quanh cặp cánh, ánh sáng sáng chói chiếu rọi.
"Ầm!"
Lúc Thạch Hạo né tránh thì bên dưới rất nhiều ngọn núi gánh lấy hậu quả, phàm là bị kim quang quét trúng thì đều nát bấy, bụi mù tới tận trời cao.
Lúc này, Hoàng Vũ đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao của mình, vết thương biến mất, cả người đều nhảy múa ánh hoàng kim.
"Người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất rộng, ngươi cũng nên xem thử pháp khí của lão hủ nè." Lão há miệng phu ra một cái búa nhỏ hoàng kim, lao nhanh nện về phía Thạch Hạo.
"Hả?" Thạch Hạo thất kinh, đây không phải công kích bình thường, búa nhỏ phát ra âm thanh sấm sét, tia chớp lại đánh xuống, đây là cực tốc!
"A!" Hoàng Vũ hét lớn, búa tia chớp phát sáng kèm theo là tiếng sấm nổ va chạm với pháp khí Chân thần trong tay Thạch Hạo, cú va chạm khiến nó rung lên bần bật, miệng không ngừng ho ra máu.
Búa nhỏ màu vàng này chẳng đơn giản!
"Biển rộng vô lượng!" Thạch Hạo hét lớn, sau lưng nó chập trùng đại dương màu đen, một con Côn ngư vẫy đuôi, dài cũng không biết bao nhiêu dặm với khí Thái âm màu đen vô tận vọt tới, chống lại Hoàng Vũ.
Đại dương màu đen phóng ra sức mạnh Thái âm, vô cùng vô tận, khí tức u ám phả vào mặt, sức mạnh chí nhu đầy mãnh liệt chém về lão bộc Tiên điện phía trước.
Âm thanh tia chớp vang lên điếc tai va chạm với đại dương màu đen kia, hai bên bùng phát ra ánh sáng chói mắt, nơi đây cứ như là tinh vực nổ tung vậy, ánh sáng vô bờ, Thạch Hạo bị hất bay ngay tại chỗ.
Thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn khó mà vượt qua được, Thạch Hạo có thể nguy hiểm tới tính mạng, nếu tiếp tục như thế thì chắc chắn sẽ chết!
"Còn không bó tay chịu trói!" Lão bộc cười khẩy, bàn tay lớn vung tới chộp về trước, đây chính là thần thông Thế giới trong lòng bàn tay, bao phủ cả thiên địa, đâu đâu cũng có.
Nếu như do một người cùng cánh giới triển khai thì không nói, nhưng đây lại là do một lão quái vật xuất kích, cảnh giới quá cao, Thạch Hạo biến sắc, rất khó để thoát khỏi tiểu thế giới này, nhất định phải liều mạng, toàn lực ứng phó!
"Mở!"
Nó quát lớn một tiếng, sau lưng hiện lên cặp cánh Côn bằng, một bên đen như mực một bên lại hừng hực kim quang, hai bên va chạm vào, hai khí Âm Dương bùng phát giao thoa với nhau đồng thời có vài tia khí hỗn độn tản ra.
"Hả?" Hoàng Vũ kinh ngạc, Thế giới trong lòng bàn tay của lão xuất hiện một khe hở, Thạch Hạo nhanh chóng thoát ra ngoài.
"Thần thông thật lợi hại, nếu như ta có thể tu hành thì sức chiến đấu chắc chắn sẽ tăng gấp bội!" Lão bộc cũng thuộc loài chim cho nên rất khao khát bảo thuật như thế này, hai mắt sáng rực.
Hai người lại tiếp tục chiến đấu, hàng loạt dãy núi lùi về sau, chiến trường này chuyển sang chiến trường khác, vô cùng kịch liệt.
Thạch Hạo không ngừng nhét hạt Ma quỳ vào trong miệng, hạt đen bóng này ẩn chứa thần năng vô cùng mạnh, nếu không thì nó đã chống đỡ không nổi từ lâu rồi.
Đây chính là trận chiến thê thảm nhất mà Thạch Hạo từng trải qua, cả người toàn thương tích, đều do lực của Hoàng Vũ truyền qua chiến kích chấn thương cơ thể, gân mạch, xương cốt.
Với thể phách mạnh mẽ như nó thì dưới hạ giới này có mấy ai có thể làm thương tổn? Nay, nó gặp tình huống nguy hiểm nhất, lúc nào cũng có thể bỏ mình.
"Ầm!"
Hoàng Vũ dùng tia chớp nện tới, đồng thời dựa vào một môn đại thần thông đánh cho Thạch Hạo va thẳng xuống một ngôi thành lớn, rồi rớt lên trên một tế đàn, nó không chút biến sắc lập tức mở ra thông đạo rồi rời đi.
Một lát sau, nó lao ra khỏi truyền tống trận giáng lâm ở Hỏa quốc.
Hoàng Vũ cũng đuổi theo sau, hi vọng có thể đánh tàn phế Thạch Hạo, ép nó trốn về tổ đại, rồi tới đó xem rõ ngọn ngành.
"Haizz, không biết nó lớn lên ở một nơi nào đây?" Hoàng Vũ thì thào, lão từng điều tra qua Thạch Hạo, khi còn bé thì mất tích, sau khi tái hiện lại trên thế gian thì Chí Tôn cốt phục hồi, kinh diễm vô cùng.
"Giết!"
Con mắt của Thạch Hạo phát sáng, đã tới giờ, nó lại vận dụng Chí Tôn cốt bùng phát ra thần uy, người tí hon từ nơi ngực bay ra, vẫn như trước chẳng thèm đếm xỉa tới không gian, nhanh chóng lao về trước.
Lần này, người tí hon bùng phát toàn diện, sau khi đuổi kịp Hoàng Vũ thì, đầu tiên là giải thể, tất cả phù văn Chí tôn đều tác dụng lên trên người lão bộc Tiên điện này, muốn tuyệt sát lão.
Hoàng Vũ gào thét, lão không thể nào nhanh hơn bóng người do phù văn hóa thành này, lần nữa bị đánh trúng.
Chỉ là, lần này hoàn toàn khác trước, lão bắt đầu trẻ lại, đầu tiên là tóc bạc biến thành tóc đen, sau đó da dẻ lại trắng mịm, cuối cùng con mắt càng ngày càng sắc bén hơn.
"Cảm giác tuổi trẻ thật là sướng mà." Hoàng Vũ cảm thán.
Thạch Hạo há hốc miệng, sau đó là nguyền rủa không thôi, chửi to là biến thái!
Lão bộc này cũng không có nhỏ đi mà hóa thành một người thanh niên, tinh lực dồi dào, các cơ bắp cuồn cuộn nổi lên khiến người khác phát điên, vô duyên vô cớ giúp lão khôi phục lại vẻ thanh xuân.
"Hả?" Thạch Hạo chú ý tới, tuy Hoàng Vũ tuổi trẻ nhưng thần lực lại giảm bớt, không bằng trạng thái già nua trước kia của lão. Đây là cơ hội duy nhất, nó tấn công về trước, toàn lực ứng phó, bắt đầu chém giết.
Đáng tiếc là nó đã tính sai, đạo hạnh của Hoàng Vũ lúc này tuy không bằng lúc già thế nhưng cũng chẳng hề kém, vẫn cao hơn nó một khoảng khó mà giết chết được.
Việc này khiến người khác không biết phải làm sao, muốn biến lão thành ông già thì lão lại có tuổi thọ dồi dào, muốn biến lão nhỏ đi, lão vốn là người già giúp lão khôi phục lại sức sống.
Thạch Hạo đau đầu, lần đầu tiên gặp phải kẻ địch như thế này, phù văn Chí tôn tuy mạnh mẽ thế nhưng đối với một người mạnh mẽ hơn mình, nó cũng chỉ hữu tâm vô lực.
"Nếu như ta nhen nhóm Thần hỏa, thần lực đủ nhiều thì một đòn có thể khiến lão già này mất mạng, nhưng đáng tiếc mà..." Thạch Hạo không có biện pháp nào nữa.
"Pháp tắc hoàng kim, tiêu diệt!" Hoàng Vũ khẽ quát, không muốn xảy ra bất trắc gì nên quyết đoán triển khai mấy loại thần thông mạnh mẽ nahats.
Hoàng loạt cây cột màu vàng xuất hiện, đỉnh thiên lập địa, tọa ra những đám mây, cứ như là cây cột chống trời, mỗi một cây đều to lớn vô cùng, bên trên chạm khắc rất nhiều phù văn.
Thạch Hạo bị nhốt ở bên trong, gặp phải nguy cơ, nó hết xông bên trái rồi lại lao qua bên phải, ầm một tiếng,cả người bị kích tới rung bần bật, thất khiếu chảy đầy máu tươi.
"Phá!"
Cuối cùng, nó cắn răng huyết tế mấy thanh pháp khí Chân thần thì mới tạo ra một lỗ hổng đẻ chạy ra ngoài, cả người giờ toàn là máu.
"Ngươi nhìn thấy không, đây mới là chênh lệch thực lực, cho dù ngươi phản kháng như thế nào thì cũng vô dụng, kết cục cuối cùng là bại vong mà thôi." Lời nói của lão bộc đầy âm trầm.
"Cái lão già này..." Thạch Hạo vừa mời lên tiếng thì máu lập tức tuôn ra không thôi nên lập tức ngậm chặt miệng rồi bỏ chạy về một phương.
Hoàng Vũ kinh ngạc, nơi đây dung nhàm ào ào, tinh hoa thiên địa dồi dào đồng thời có thể thấy được những con cá đang bơi lội trong làn dung nham đỏ đậm này, lão lập tức thay đổi sắc mặt, nói: "Đây chính là Hỏa Viêm ngư, không phải, là Dương ngư - biến chủng của Hỏa Viêm ngư, được xưng là có thể dừng lại trong Thái dương, ẩn chứa vật chất thần tính kinh người."
Hiển nhiên, nơi đây chính là tổ đại của Hỏa quốc.
Hiện tại, Hỏa quốc nội đấu không ngừng, vẫn không có bình định nên cũng không lo nổi tới nơi đây.
Thạch Hạo vốn nghĩ dấn Hoàng Vũ tới đây nhưng khả năng sẽ rất khó, cuối cùng nó lại bị đánh văng lên trên tế đàn rồi trùng hợp sao lại được truyền tống tới khu vực này.
Với cảnh giới hiện tại của nó rồi mặc vào chiến y Bất diệt kim thân thì có thể mở ra cổ điện dưới lòng đất kia, và có thể tiến vào Thánh Hoàng cung thượng cổ của Hỏa tộc!
Thời gian không lâu, Hoàng Vũ xuất hiện rồi rượt theo, lão lộ vẻ căng thẳng, đuổi theo Thạch Hạo vượt qua biển dung nham rồi xông vào trong một cung điện lớn.
Nơi cửa ngọn lửa hừng hực nhưng với sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa mà nói thì chẳng là gì, Hoàng Vũ xông thẳng vào trong liếc mắt thì thấy hồ Niết Bàn.
"Thần trì?! Đáng tiếc là đã bị ngườ kahcs dùng qua rồi." Lão vô cùng tiếc nuối, phát hiện trong thần trì có không ít huyết thanh, trong vẻ đỏ tươi là lấp lánh ánh vàng.
"Đây chính là thần dịch khi Chu tước niết bàn lưu lại?" Hoàng Vũ chấn động cả người, miệng há to, lão vô cùng khao khát muốn lấy toàn bộ thần dịch này mang đi.
Thạch Hạo vừa lùi vừa chiến rồi chạy trốn tới trước một vách tường, đây ra cửa đá và vọt vào trong, Hoàng Vũ mặt đầy âm u đuổi theo sau.
Thạch Hạo kinh ngạc, lão già này quả nhiên rất to gan, lại dám theo vào đây? Nó không nghĩ tới sẽ thuận lợi như thế, lập tức trốn vào trong một diễn võ trường.
Bức tường Thần ma, có rất nhiều cửa vào, đấy là một trong số đó, bên trong có sân thi đấu, có thể quyết chiến.
Thạch Hạo rất hi vọng Hoàng Vũ theo vào trong, mượn nơi đây để tuyệt sát!
"Hả, nơi này bị áp chế cảnh giới!" Hoàng Vũ biến sắc.
Ở bên trên vách tường kia lao ra các loại sinh linh không ngừng gào thét nhào tới giết bọn họ, Thạch Hạo sớm đã ngăn chặn đường lui của lão, mặt chẳng hề chút cảm xúc nào, nó muốn tiến hành tuyệt sát.
Những sinh linh này tự nhiên không thể tổn thương tới Hoàng Vũ được, sau đó một con Chu Yếm vô cùng khổng lề lão tới giết về phía Thạch Hạo và Hoàng Vũ.
"Cảnh giới giữa ba người sao lại thế này?" Hoàng Vũ sắc mặt đầy âm u, cảm thấy không tốt lắm, lão muốn giết xông ra bên ngoài.
Nhưng mà, không cần nói tới Thạch Hạo, chính ngay con Chu Yếm kia cũng ngập tràn hung uy, vô cùng đáng sợ, móng vuốt cào tới khiến núi rung đất động.
Thạch Hạo cứ như là Chân long xuất thế, nó như hóa điên, điên cuồng ra tay, mỗi một kích đều kinh khủng tới cực điểm.
Lúc này, Hoàng Vũ không thể nào phòng ngự được nữa, khi quyết đấu với Thạch Hạo thì thân thể không ngừng run rẩy, máu ho đầy miệng, lão gần như bị đập nát người!
"Giết!"
Thạch Hạo hét lớn một tiếng, né tránh công kích của Chu Yếm rồi vọt tới gần chiến đấu với Hoàng Vũ, cuối cùng kiếm gãy trong tay đâm thủng mi tâm của lão.
"Bụp" một tiếng, huyết dịch vụt lên rất cao.
Hoàng Vũ gào thét, lão vô cùng tức giận, làm sao có thể chết trong tay một tên tiểu bối như thế này chứ, lão gầm thét không thôi, dùng thần hỏa đốt cháy chính mình rồi nhanh chóng hóa thành tro tàn.
"Hả?" Thạch Hạo nhíu mày.
Nó còn phải đại chiến với Chu Yếm, sau một phen tranh đấu kịch liệt thì cũng đã xử lý xong, nó muốn trước tiên rời khỏi đây trở lại mặt đất để diều tức, sau đó sẽ xuống dưới kiểm tra tỉ mỉ.
Bởi vì, chiến đấu luân phiên đã khiến nó tiêu hoa quá nhiều, suýt chút nữa thì như đèn dầu đã cajn, không muốn tốn thêm chút thần lực nào ở đây nữa, nơi này rất kỳ lạ, nói không chừng chiến đấu lại xảy ra lần nữa.
Nó tới mặt đất, chỉ như trong nháy mắt thì lông tơ dửng thẳng, lập tức cực tốc xông ra ngoài, tránh khỏi đòn tất sát kia.
Hoàng Vũ tái hiện, đứng ở nơi đó cười khẩy.
"Ông..."" Thạch Hạo biến sắc, vừa nãy nó cũng cảm thấy có gì đó là lạ, quả nhiên là có vấn đền, quá vội vàng và gấp rút, lúc ở trong cung điện dưới lòng đất kia có không có tìm hiểu rõ ngọn nguồn.
"Đó chỉ là một linh thân của ta mà thôi." Hoàng Vũ thản nhiên nói, lão rất cẩn thân nên sẽ không dễ dàng hành động rồi, chỉ là cảm thấy nơi này có cơ duyên lớn nên không muốn bỏ qua, vì thế mới để linh thân của mình đi tìm hiểu.
Thạch Hạo thầm than, lão già này quả nhiên cáo già, cơ bản sẽ không mạo hiểm, đã xảy ra chuyện tương tự, ba bị Thần từng dính bẫy và chết đi, bố cục này cơ bản vô dụng.
"Ngươi còn muốn trốn nữa à, nếu còn thế ta sẽ trở về Thạch quốc tìm tới đám Chiến vương, Bằng Cửu... rồi đi Bất Lão sơn thăm ba mẹ ngươi, sau đó lại về Thạch quốc đại khai sát giới!" Hoàng Vũ cười khẩy.
Thạch Hạo im lặng thế nhưng con mắt càng thêm thâm thúy, nó bình tĩnh nhìn lão mà chẳng hề nói câu nào.
"Ngươi không cam lòng, muốn giết ta nhưng lại chẳng hề có sức, cảm giác rất uất ức?" Hoàng Vũ nở nụ cười, nói: "Muốn sống sót thì ta cho ngươi một cơ hội, để ta phong ấn, cam nguyện làm trâu bò trăm năm cho ta."
"Không ngờ ta lại bị ép tới một bước này, rơi vào tuyệt cảnh." Thạch Hạo thầm than.
"Không phục, thì chết!" Hoàng Vũ trầm mặt xuống nói.
"Là ông chết!" Bỗng nhiên Thạch Hạo ngẩn đầu, hạ quyết định, ánh mắt kiêng nghị, lấy kiếm chỉ về phía lão.