Bên trên mây đen, ánh trăng sáng rực, chủ thân Nguyệt Thiền phất phơ mái tóc, tiên cơ ngọc cốt, gần như là hư ảo, tốc độ của nàng được nâng tới cực hạn, cứ như là thần thông súc địa thành thốn vậy, không ngừng xuất kích.
Nếu không phải Thạch Hạo có thần tốc Côn bằng thì trong cuộc tỷ thí này nó nhất định sẽ ăn phải thiệt thòi lớn, hai thân pháp này đều là cấp cao nhất trong thiên địa, được xưng là cực hạn trong phương diện này.
Trên lưng Thạch Hạo, trong con mắt của thứ thân Nguyệt Thiền lộ ra hào quang, nàng không ngừng suy diễn, cân nhắc kỹ càng, thi thoảng gợi ý nói ra nhược điểm của địch thủ cho Thạch Hạo biết.
"Ngươi u mê không tỉnh, còn muốn chống lại ta tới cùng ư?" Đối diện, tiên tử lạnh nhạt nói, nàng rất đẹp, dưới ánh trăng lại càng thêm kỳ ảo, tiếng nói mang sức hút cực lớn.
"Đã tách nhau rồi, ngươi là ngươi mà ta là ta, ngươi muốn giết ta thì cứ tới đây." Thứ thân Nguyệt Thiền nói, nằm nhoài trên lưng của Thạch Hạo, buông xuôi tất cả.
"Tốt lắm, chặt đứt phần duyên này, ngươi ta sẽ thành người dưng, một trảm ngày hôm nay, đạo tận vô tình." Chủ thân Nguyệt Thiền khẽ nói, dưới ánh trăng càng thêm mông lung, cơ thể càng thêm lấp lánh, tỏa ra ánh sáng vô lượng.
"Cẩn thận, thể chất của nàng rất đặc biệt, có thể khai thông trăng bạc, diễn sinh thần lực vô lượng!" Thứ thân Nguyệt Thiền trên lưng Thạch Hạo nhắc nhở.
Cũng là lực tinh thần thế nhưng khoảng cách của Minh nguyệt sẽ gần mặt đất hơn Thái dương, bởi vậy khi khai thông thì thần năng nhận được sẽ càng ngày càng mạnh mẽ, đôi lúc có thể so với thần phạt.
"Ầm!"
Quả nhiên, lời của nàng vừa nói ra thì chủ thân Nguyệt Thiền phát sáng, cả vùng thế giới này ngưng kết lại, mà thần nguyệt giữa bầu trời kia lại to lớn lên trăm ngàn lần.
Ánh trăng vô lượng chiếu rọi khiến nơi đây trở nên trắng bạc, tựa như đi tới quê hương của thần tiên, thần thánh và lấp lánh, trong sáng và thăm thẳm.
Nguyệt Thiền tiên tử ấy đứng ở trung tâm, toàn bộ ánh trăng cứ như là sóng nước hội tụ về phía nàng, có thể thấy được, nàng trở thành hóa thân của ánh sáng, một vầng thần nguyệt được hình thành sau lưng nàng.
"Hả?!" Thạch Hạo ngạc nhiên, cảm thấy đối phương tựa như hóa thành Nguyệt thần trong truyền thuyết, nhã khiết và linh động, quan trọng nhất là sự mạnh mẽ mà thần lực dao động tới quá mức.
"Xoẹt!"
Nguyệt Thiền điểm ra một chỉ, chùm sáng trắng bạc xẹt qua hư không, cứ như là một tia chớp bổ tới, sở hữu gợn sóng thần năng vô cùng to lớn làm người khác kính sợ.
Lòng bàn tay của Thạch Hạo phát sáng, một tia chớp thật sự nổ ra va chạm với chùm sáng đang lao tới kia, lập tức ánh sáng thần thánh nổ tung, bùng phát dữ dội.
Chủ thân Nguyệt Thiền nhẹ nhàng di chuyển, trên bầu trời, hào quang trắng noãn mênh mông vô tận cứ như là đại dương ập tới, tất cả đều hội tụ ở cơ thể, hóa thành một vầng thần nguyệt bao vây lấy nàng.
Nàng càng thêm siêu phàm, tựa như là tiên tử trong cung trăng giáng lâm nhân gian.
Hàng loạt ký hiệu lấp lánh đan dệt ngoài thân thể của nàng, sau đó nàng quát khẽ một tiếng: "Trấn áp!"
Bầu trời bạo động, trong nháy mắt khi nàng phất tay, thần quang hừng hực, bắt đầu trói buộc, từ trên vòm trời không ngừng bổ xuống, uy năng vô biên.
Thạch Hạo yên lặng, việc này hơi quá. Những ánh sáng kia đều bay từ mặt trăng tới, ầm ầm lao xuống, đây cứ như là thần phạt vậy.
Nó nhanh chóng tránh né, bảo ấn Nhân hoàng trên đầu phát sáng, hóa giải ánh trăng đầy trời kia, làm suy yếu thiên uy này!
"Cẩn thận, đây chỉ là bắt đầu, được ánh trăng gia trì nên sức mạnh của nàng sẽ tăng vọt, sẽ ngưng tụ thành chân long, phượng hoàng các loại, bảo thuật như thế sẽ càng kinh khủng hơn."" Thứ thân Nguyệt Thiền nhắc nhở.
Thạch Hạo gật đầu, hóa thành một con Kim bằng không ngừng xung kích ánh sáng trói buộc vô cùng thông thiên từ mặt trăng hạ xuống kia, nó giết thẳng về phía Nguyệt Thiền.
Tiếng rồng ngâm vang lên, ánh trăng màu trắng bạc càng nồng hơn, ngưng tụ thành một con chân long vô cùng to lớn, uốn lượn trên vòm trời, vẻ hùng võ và mạnh mẽ, kích thức lớn tới kinh người.
Bảo thuật chân long lần này có uy năng chồng chất lên nhau, đi kèm là sức mạnh của mặt trăng, trong vẻ thánh khiết còn mang theo sự điên cuồng, vô cùng kinh khủng, nghiền ép tất cả tiến tới.
Cùng lúc đó, một con thần hoàng hiện lên, trong màu đỏ thẫm là vẻ trắng bạc, hai thứ hòa quyện lại với nhau tạo nên khí tức kinh người.
Đúng lúc này, Thạch Hạo có một cảm giác, chân thân của Nguyệt Thiền tựa như đã đột phá cực hạn của Tôn giả, mạnh mẽ vô cùng, kéo lấy toàn bộ đại đạo của đất trời.
Cảm giác này chẳng hề tốt chút nào, cứ như là không cách nào chống lại vậy.
"Âm!"
Đòn đánh này, long phương giao nhau, đồng thời vồ giết tới, quả thực không cách nào đối đầu được.
Thạch Hạo bị đánh bay, khóe miệng chảy máu, khi đối mặt với người cùng thế hệ với mình này, thì nó mới cảm nhận được áp lực lớn nhất từ trước tới giờ.
"Thú vị!" Nó lau sạch máu nơi khóe miệng, ánh mắt càng sáng hơn.
"Cố gắng chống đỡ, tuy nàng có thể điều động được thánh lực Nguyệt bàng bạc kia, thế nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, không thể kéo dài được." Thứ thân Nguyệt Thiền sau lưng nó nhắc nhở.
"Không có gì." Thạch Hạo nói.
Vào đúng lúc này, nó bắt đầu diễn biến sức mạnh phù văn của Nguyên thủy chân giải, đưa bản thân rơi vào mức độ kỳ ảo nhất.
"Khắp nơi là kim liên!" Thứ thân Nguyệt Thiền kinh ngạc.
Lúc này, trong hư không hóa sinh ra từng cây kim liên, vô cùng thần bí, đây là một dị tượng tiếp cận gần với đại đạo, dù ở cảnh giới Tôn giả thì rất khó xuất hiện.
Hơn nữa, cơ thể nó lúc này tỏa ra mùi hương thơm ngát, đó là chân nghĩa mà đại đao cũng phải lo sợ, vô trần siêu nhiên phá vỡ hết tất cả.
"Cảnh giới Tôn giả, sinh ra một vài dị tượng đại đạo, cũng không cách nào dùng để tham chiến được, hữu dụng hay không?" Thứ thân Nguyệt Thiền hỏi.
Nhưng mà, nàng rất giật mình, kỳ cảnh đại đạo này trong tương lai có thể hóa sinh thành đạo ngân thật sự, có thể tham gia vào trong đại chiến, lúc ấy uy lực càng kinh khủng hơn nữa.
Thạch Hạo không nói gì, chỉ trong nháy mắt, long khí dưới hoàng cung sôi trào cuồn cuộn tiến lên, truyền vào trong những cây kim liên này khiến cho nó càng ngày càng lấp lánh, thần năng vô lượng tỏa ra.
Đồng thời, ngọc tỷ trên đầu của nó cũng như vậy, bên trong vẻ trong suốt truyền ra tiếng rồng gầm chấn động cả thiên địa, không biết có bao nhiêu con thiên long lao ra ngoài, từng con to lớn vô cùng tiến vào trong kim liên.
Chỉ trong một khắc này, trong hư không trở nên lấp lánh, toàn bộ kim liên đều rung động, mang theo khí tức của "đại đạo", rút rễ bay lên đánh giết về trước.
Ánh trăng trên trời đều bị đánh tan, khắp nơi đều là kim liên! Mỗi lần rung lên là một tiếng nổ của đại đạo vang rền, mạnh mẽ và đáng sợ.
"Ầm!"
Xung kích đáng sợ nhất diễn ra, kim liên đại đạo gặp phải chân long và tiên hoàng bùng phát ra gợn sóng kinh thế, khiến cho trời cao cũng phải rung động không thôi, phù văn thiêu đốt.
Đối quyết này vô cùng kinh khủng, cuối cùng ánh trăng tán loạn, kim liên lu mờ.
Hai bóng người bay ngược lại, đôi bên đều rất thảm hại, trong miệng Thạch Hạo lần nữa chảy ra máu tươi. Mà chủ thân Nguyệt Thiền đứng đối diện cũng chẳng khá hơn chút nào, những vị trí quan trọng trên người nàng thì mới còn tuyết y, những nơi khác đều lộ ra cả, hai chân thon dài, tay lấp lánh như ngó sen, máu tươi không ngừng tuôn ra ngoài.
"Chính là lúc này, nhanh trấn áp lấy nàng ta!" Thứ thân Nguyệt Thiền truyền âm, nói cho Thạch Hạo biết, khi thánh lực ánh trăng biến mất thì trong thời gian ngắn ngủi ấy chủ thân sẽ cực kỳ suy nhược.
"Được!" Thạch Hạo gật đầu, nhanh chóng xông lên.
Nó hét dài một tiếng, cả người lấp lánh ánh điện, xung quanh hiện ra vô tận ngôi sao lớn, tất cả đều được cấu trúc từ tia chớp, bảo thuật Toan nghê hiện ra tàn phá loạn xạ ở trên trời cao.
Trong loại thần lực này, không thể nào nghi ngờ rằng lôi điện chính là bạo ngược nhất, dùng để công kích làm suy yếu kẻ địch là thích hợp nhất.
Đương nhiên, cũng không phải là toàn bộ, Thạch Hạo cũng đang khống chế kiếm khí, trong lôi điện này có phối hợp với một cây cỏ, thật sự như muốn chém rời hư không vậy.
Ngoài ra, ở nắm đấm phải của nó hóa thành màu vàng, không ngừng nổ ra, đó là Côn bằng đang gầm thét, đinh tai nhức óc!
Chỉ trong giây lát thôi, nó liền dùng tới ba đại thần thông, mỗi loại đều đáng sợ vô cùng, đủ để làm nổ tung những kiệt xuất cùng thời.
"Dù là Tôn giả đứng trước mặt, cũng phải tránh lui, nếu không khó mà thoát khỏi vận mệnh bị giết chết!"
Nguyệt Thiền biến sắc, nhanh chóng rút lui, thế nhưng lôi điện đã nhấn chìm tất cả, thân thể lấp lánh ấy phát sáng, tia điện va chạm với phù văn hộ thể của nàng phát ra những tiếng ầm ầm.
"Xoẹt!"
Kiếm ý của một cây cỏ bùng phát, vô cùng sắc bén.
Nguyệt Thiền thi triển bảo thuật hòng ngăn cản thế nhưng vẫn bị chém thương, một luồng kiếm khí xuyên thủng cánh tay óng ánh như ngó sen của nàng, máu tươi chảy dài.
Mắt thấy một vài cây cỏ khác phát sáng, kiếm ý tuyệt thế chuẩn bị bổ tới trước cổ trước ngực đầu lâu của mình, thì chủ thân Nguyệt Thiền lần nữa triển khai Bổ thiên thuật.
Nàng cũng không thể lúc nào cũng vận dụng, cần thời gian nhất định mới sử dụng được, mà vừa hay thời gian đã đủ nên có thể vận dụng, thế nhưng thần lực của nàng tựa hồ đang ở thời kỳ suy yếu, uy lực cũng không phải rất mạnh.
Bả vai của nàng lại trúng một kiếm, máu tươi bắn lên rất cao, đã bị thương không nhẹ, cánh tay óng ánh như ngó sen không ngừng chảy xuống máu đỏ.
Cùng lúc đó, nắm đấm của Thạch Hạo không ngừng nện tới, Côn bằng lao xuống, vô cùng mạnh mẽ, chủ thân Nguyệt Thiền nhanh chóng thối lui, trong lần giao phong này nàng như bị áp chế, trong miệng phun ra đầy máu.
Nếu không phải chiếc đỉnh nhỏ hoàng kim ở trên đầu của nàng phát uy, không ngừng buông xuống thần mang ngăn trở công kích của Thạch Hạo thì nàng đã gặp nguy rồi, rất có thể đã bị giết chết.
Nhưng mà, bảo ấn trên đầu của Thạch Hạo cũng là thần khí thượng cổ, thần uy bùng phát va chạm với chiếc đỉnh nhỏ hoàng kim ấy, thần văn liên tiếp bùng nổ.
Mà lúc này, Thạch Hạo chuẩn bị khống chế Chí tôn cốt, vì giờ lại có thể vận dụng nên nó muốn tiến hành một đòn quyết định trấn áp chủ thân Nguyệt Thiền.
"Vù!"
Thiên thạch bay tới, hào quang sáng rực phát ra, vô số thiên thánh ào về phía Thạch Hạo, mà chủ thân Nguyệt Thiền lại dùng cơ hội này để xoay người rời đi.
"Đuổi theo, đây là thời điểm tốt nhất để trấn áp, nàng ta đã bị thương nặng mà thần lực của mặt trăng cũng đã không còn, là thời khắc suy nhược nhất." Thứ thân Nguyệt Thiền trên lưng Thạch Hạo khẽ nói.
Thạch Hạo đánh giá, tuy đại trận thiên thạch này có uy lực cực lớn thế nhưng bố trí có chút cẩu thả, chỉ có thể công kích về một phương, lấy thân pháp của nó thì tuyệt đối có thể né tránh được, cho nên lập tức đuổi theo.
Địch thủ bị thương, mà lại đang trong thời khắc suy yếu nhất, cơ hội hiếm có!
Trong hư không, vô sô thiên thạch, đây là trận pháp sơ sài, có thể triệu hoán các ngọn núi tảng đá, gào thét qua hư không, uy năng kinh khủng.
"Hướng về trái trăm tượng, về trước nhanh lên..." Thứ thân Nguyệt Thiền chỉ bảo giúp Thạch Hạo vượt qua trận pháp, tôc độ tăng vọt nhanh chóng lại gần chủ thân Nguyệt Thiền.
"Cẩn thận, tuy trận pháp này sơ sài thế nhưng cũng có một vài biến hóa, đừng có đi sai, nếu không sẽ mất dấu nàng." Thứ thân Nguyệt Thiền nói, giúp Thạch Hạo áp sát thảo phạt.
Bên trong vô số thiên thạch trên bầu trời kia, đại chiến lần nữa mở ra, chủ thân Nguyệt Thiền đã bị suy yếu không ngừng ho ra máu, lần nữa bị trọng thương.
"Ầm!"
Tiếng nổ vang truyền tới, hào quang tỏa ra, Nguyệt Thiền đang thiêu đốt thần năng muốn tiến hành quyết đấu sinh tử lần cuối cùng với nó.
"Nàng muốn liều mạng rồi, mau mau đưa ta vào trong Hộp báu đồng thau đi, nếu không rất có thể ta sẽ bị thần lực trong cuộc quyết đấu giữa hai người nghiền nát." Thứ thân Nguyệt Thiền nói.
Quyết chiến cuối cùng, nhất định sẽ vô cùng khốc liệt, hiện tại tu vi của nàng đã bị phong bế cho nên rất sợ sẽ chết đi.
Thạch Hạo mỉm cười, nói: "Ngươi không nói thì ta cũng sẽ đưa ngươi vào trong Thế giới hộp báu thôi, hãy xem một đòn cuối cùng của ta, vận dụng Chí tôn cốt chém chết nàng ta."
Dứt lời, toàn thân nó phát sáng, phù văn dày đặc, cùng lúc đó cũng đưa thứ thân Nguyệt Thiền vào trong Thế giới hộp quý.
Phía trước, chủ thân Nguyệt Thiền linh cảm điều không ổn, nhanh chóng chạy trốn, vẫn không có quyết đấu với nó.
Sau một khắc, thiên địa bạo dộng, uy lực của Chí tôn cốt làn này vượt quá tưởng tượng, còn có tiếng tụng kinh vô cùng lớn truyền ra, phù văn vô lượng tăng lên.
Chạy được một đoạn, chủ thân Nguyệt Thiền dừng lại nhìn bóng người vô cùng mạnh mẽ đang lao tới kia, bóng người ấy mang theo phù văn ngập trời lao tới, nàng cười nhạt một tiếng, rất bình tình.
"Hả?" Thạch Hạo phát sáng, phù văn khắp cả người như đang thiêu đốt, nó đột nhiên cũng dừng lại rồi lộ vẻ khiếp sợ, bởi vì dù làm cách nào cũng không thể tiếp cận được bóng người lờ mờ phía trước kia.
Rõ ràng rất gần thế nhưng lại cứ như cách một rãnh trời, có thể nói là gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Nó ngạc nhiên rồi sau đó nhanh chóng rút lui.
"Chậm rồi." Chủ thân Nguyệt Thiền tỏa ra thần quang vô lượng, vết thương trên người nhanh chóng khép lại, cơ thể lập lánh trắng mịn lộ ra, bùng phát ra sức mạnh không gì sánh được, mái tóc nàng rồi tung, linh động như tiên, nói: "Ngươi cho rằng ta không địch lại ngươi sao, cái gì mà là thời kỳ suy nhược? Trong trận chiến với người cùng thế hệ, ta chưa bao giờ bại! Chỉ là, giống như ngươi, ta gần như là rất khó để giết chết, nhưng nếu một lòng muốn bỏ chạy thì chắc chắc sẽ có cách, chỉ là ta đang ở thế yếu mà thôi!"
Bốn phía, thần quang vô lượng hiện ra, trong hư không xuất hiện hàng loạt phù văn óng ánh, liên tiếp là tám tầng trận pháp thức tỉnh, mênh mông khó lường.
"Đại trận cấp Thần, tám tòa... thật sự là quan tâm ta quá." Thạch Hạo vô cùng giật mình, sau đó cắn răng, nói; "Nếu như vậy, thứ thân của ngươi đã lừa ta?"
"Tuy nàng ta có dị tâm thế nhưng dù sao hai ta cũng là một thể, lúc bắt đầu cũng là để dẫn ngươi vào cuộc thôi, giờ ngươi đã đưa nàng vào trong Hộp quý đồng thau vô cùng an toàn kia, như vậy thì có thể tiễn ngươi lên đường rồi!" Chủ thân Nguyệt Thiền cười lạnh.
"Kỳ thực, sớm đã phát động trận pháp này rồi, thế nhưng mà vẫn không có dụ được ngươi vào trong trung tâm, nói chung lại là không được yên lòng mà." Nàng khẽ nói, lắc lắc đầu.
"Chờ một chút!" Thạch Hạo la lớn.
Chủ thân Nguyệt Thiền vô cùng quyết đoán, không cho nó bất kỳ cơ hội nào, chỉ trong chớp mắt đã kích hoạt trận pháp này, tiếng ầm vang lên, khí tức cấp Thần bùng phát đánh nát bóng người ở trung tâm kia, bùng phát ra ánh sáng rực rỡ.
Khi sức mạnh cấp Thần biến mất, bóng người kia cũng sớm hủy diệt từ lâu, tại chỗ chỉ còn mỗi Hộp quý đồng thau được phù văn che kín đang lơ lững trong hư không.
Chủ thân Nguyệt Thiền duỗi thẳng cánh tay ngọc, chụp lấy nói, nói: "Muốn mở ra thì độ khó rất lớn, phải tới thượng giới nhờ một vị đại sư ra tay thì mới có thể mở ra được."
Nàng hít sâu một hơi, đứng tại chỗ rất lâu, ánh trăng như nước buông xuống khiến nàng mờ ảo và xuất trần, phiêu dật và kinh diễm.
Cuối cùng, nàng bắt đầu thu lại trận kỳ, cũng không muốn trì hoãn quá lâu, rút lại những đại pháp kỳ của trận pháp cấp Thần, có rất nhiều pháp kỳ lẫn ở bên trong thiên thạch.
"Tiểu Thạch cũng chỉ đến như thế mà thôi." Nàng khẽ cười vô cùng tươi, khiến người khác phải điên đảo, quần áo đã bị phá nát, cơ thể trắng như tuyết lộ ra ngoài, hoàn mỹ không chút tỳ vết.
Không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, nàng ở lại thêm chốc lát thì thả lỏng tâm thần, sau đó chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, một khối thiên thạch nổ tung, vô số phù văn lao ra kèm theo đó là sức mạnh Luân hồi.
"Hả?!" Chủ thân Nguyệt Thiền giật nảy mình, con ngươi xinh đẹp ấy nhanh chóng co rút.
Nàng vậy mà lại nhìn thấy Thạch Hạo, bộ ngực của nó gần như là trong suốt, một khối cốt đang phát ra ánh sáng vô lượng, bên trên là một người tí hon đang xếp bằng đang từ từ đứng lên, đồng thời nhanh chóng hóa lớn giống như đúc Thạch Hạo với thần uy Chí tôn đánh tới.
Thời khắc này, chủ thân Nguyệt Thiền cảm thấy lạnh lẽ, nàng liền hiểu, vừa nãy Thạch Hạo bị hủy diệt kia chỉ là bóng người ngồi xếp bằng trên Chí tôn cốt mà thôi, cũng không phải là chân thân.