Một chiếc hộp dược làm bằng đá có màu tối sạm trông rất cổ xưa, không có hoa văn gì cả, được chế tác cẩu thả xù xì, bên trong chiếc hộp là một hạt châu màu tro than hiện ra, chẳng có ánh sáng lộng lẫy gì cả mà bù lại được cái rất tròn trịa.
"Đây chính là thần châu mà ngươi nói tới?" Thạch Hạo cầm lên rồi quan sát thật cẩn thận nhưng chẳng nhận ra chỗ đặc biệt gì cả.
Nếu không phải Ma nữ nói là vật không tầm thường thì nhìn qua chẳng thể nào biết là bảo bối cả, nhìn rất giống những viên bi mà mấy đứa nhỏ hay bắn, vẻ đẹp chẳng có, bên ngoài có màu tro như che lại bụi trần,
"Thứ tốt đấy, được kiểm nghiệm qua nhiều năm, trong dòng thời gian bất hủ đã tạo nên truyền kỳ, cuối cùng nó hóa thành bình thường, phản phác quy chân." Ma nữ giả vờ trầm ngâm nói.
Thạch Hạo chẳng hề thấy buồn cười gì cả, mà cẩn thận đánh giá lại lần nữa, mà lần này còn vận chuyển cả thần thức thăm dò, trong phút chốc nó cảm nhận được một gợn sóng vô cùng lớn cứ như là đại dương ập tới.
Vật này quả nhiên kinh khủng, có thể trấn áp biển ý thức của người khác!
Trông rất bình thường, chỉ khi nào khống chế thì cứ như một khối đá quý được gột rửa qua vô số năm tháng, còn như là vẻ hào nhoáng đã bị che phủ đi, nếu có thì cũng chỉ là thần vận mà thôi.
"Dùng như thế nào?" Thạch Hạo hỏi.
"Hơi chút rườm rà, trước tiên cần phải bố trí một tòa trận pháp phong tỏa thần thức, khóa chặt lại một vùng thế giới, sau đó tiến vào trong biển ý thức của Nguyệt Thiền, rồi dùng hạt châu này ép lên dấu ấn trung tâm trong biển ý thức."
"Rắc rối như thế à?" Thạch Hạo nhíu mày.
"Nếu là người bình thường thì không nói, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể được ngay, nhưng đây lại là Nguyệt Thiền, ta nghi ngờ sâu trong biển ý thức của nàng có một vị thần đang ngủ say." Ma nữ nói, hiếm khi nào thấy nàng lộ vẻ nghiêm tức như thế này.
"Làm như vậy nhất định sẽ hơi nguy hiểm, ta thấy không đáng." Thạch Hạo nói.
"Yên tâm đi, viên thạch châu này chính là báu vật thượng cổ, dù tìm khắp tám vực cũng khó mà thấy viên thứ hai, chỉ còn sót lại mỗi viên này, dù là biển ý thức của thần cũng có thể phong ấn." Ma nữ nói.
Sau đó, nàng dụ dỗ Thạch Hạo từ từ, nói cho Thạch Hạo biết, nếu như có thể tiến vào và thành công, nói không chừng có thể đạt được áó nghĩa cao nhất của Bổ Thiên giáo. Nàng liếm liếm bờ môi đỏ mộng đầy khêu gợi của mình, nàng rất để ý tới cổ pháp Thần thai niết bàn kia, muốn mượn cơ hội này để đoạt lấy.
"Được!" Thạch Hạo gật đầu, hiện tại nó không thiếu vật liệu, dù hoàng cung Thạch quốc từng bị cướp sạch bảo khố thì giờ bố trí trận pháp phong tỏa thần thức cũng dễ như ăn cháo.
Ngày hôm đó, Thạch Hạo bày trận trong một mật thất vô cùng lớn, không ngừng thôi diễn với Ma nữ, sau đó nghĩ cẩn thận từng vấn đề một, sau khi cảm thấy không còn sai sót gì nữa thì chuẩn bị phong tỏa Nguyệt Thiền.
"Ba, mẹ, con muốn bế quan vài ngày..." Thạch Hạo tới chào hỏi, dù sao mới trở về mà giờ nó lại muốn lặn đi vài ngày.
Quay về vùng đất xưa, lại là Thạch đô nên cảm xúc của Thạch Tử Lăng dâng trào, không ngừng dạo quanh trong thành cùng thê tử của mình, khi nhìn thây một vài phủ đệ, hai người muốn đi vào thế nhưng đều dừng bước.
"Tử Lăng, chẳng lẽ ngươi lại nhát vậy à, không muốn gặp lại cố nhân ư?" Chiến vương xuất hiện, mời hai người vào làm khách.
Ngày hôm đó, Hoàng đô Thạch quốc náo động, ba mẹ của Nhân Hoàng trở về, đây chẳng phải là Thái thượng hoàng sao?
Thạch Tử Lăng năm đó có tiếng là kỳ tài trong Thạch đô, vừa đi là mười mấy năm, ẩn tình và nguyên nhân trong việc này ai ai cũng biết cả.
"Các ngươi cũng biết đó, bệ hạ tự mình xới tung Bất Lão sơn rồi dẫn Thái thượng hoàng về đây đấy!"
"Không thể nào, là sự thật hả? Kinh khủng vậy sao."
Cái tên Ma đế đã chấn động Huyền vực, tất cả mọi người đều biết tới, thế nhưng vẫn chưa có truyền tới Hoang vực, chỉ là có một vài người biết, cho nên hiện tại rất nhiều người không tin vào tin tức này.
Nhưng, tin tức nếu đã bị truyền đi và có một vài người biết, thì chắc chắn sẽ lan tỏa khắp mọi nơi.
Tối thiểu, Huyền vực đã dậy sóng từ lâu, chỉ một thiếu niên một thân một mình giết vào trong Bất Lão sơn, gây nên hành động nghịch thiên như vậy, thật sự là kỳ tích muốn chấn động cả thế gian.
Không thể nghi ngờ, sau khi tìm hiểu sự việc, bất kể là Bổ Thiên giáo hay là Tây Phương giáo đều phải cẩn thận mọi hành động của mình, toàn bộ các thế lực lớn trong thiên hạ cũng phải suy nghĩ chu toàn.
Thạch Hạo bước đầu "bế quan", không cho người khác quấy rầy.
Nguyệt Thiền tiên tử sớm đã trở thành tù binh, trông rất bình tĩnh và ung dung, thuần khiết xuất trần, dáng ngọc yểu điệu, đường cong uốn lượn chập trùng.
Làn da của nàng trắng như ngà voi, tóc dài đen nhánh mềm mại và phát sáng, cặp mắt đen như ngọc thạch, lông mi cong vút, môi đỏ quyến rũ, cứ như là mỹ nhân bước ra từ tranh vẽ, tìm cũng chẳng ra một tỳ vết nào.
"Nguyệt Thiền, chúng ta khi nào kết hôn đây?" Thạch Hạo chọc ghẹo hỏi.
"Ngươi có thể bắt Ma nữ kia rồi kết hôn, sau đó để nàng hầu hạ ta, chuyện kia không phải là không thể đáp ứng." Thật không ngờ, Nguyệt Thiền tiên tử lại nói ra những lời này, chẳng hề giống trước kia.
Tuy là nói như thế, nhưng lời nói của nàng lại rất bình tĩnh, không hề có chút mùi thuốc súng nào, như là vượt khỏi trần gian, hồng trần này chẳng còn gì có thể làm nàng hứng thú nữa.
Trong lòng Thạch Hạo hơi động, lẽ nào thần giác của cô gái này lại nhạy cảm đến thế sao, là đang cố ý thăm dò?
"Chuyện này thì đơn giản thôi, sau khi chúng ta kết hôn, ta sẽ cân nhắc việc bắt lấy nàng ta để bầu bạn cùng nàng." Thạch Hạo nở nụ cười tươi nói.
"Không phải nàng ta đã tới rồi sao?" Nguyệt Thiền nở nụ cười sâu xa, rất đẹp và cũng rất tươi, đưa mắt nhìn về xung quanh.
Trong lòng Thạch Hạo tự nhiên cảm thấy hồi hộp, cô gái này quả nhiên phi phàm.
"Muội muội tới rồi sao lại không ra vậy, muội cố ý tới là để đối phó ta sao, muốn đoạt đạo quả của ta?" Âm thanh của Nguyệt Thiền rất êm tai, không ngừng vang vọng trong trận pháp.
Thạch Hạo lắc đầu, nói: "Ngươi đang hoài nghi gì à?"
"Tiểu Thạch, ta cho ngươi một lời khuyên, thế gian này, kẻ đáng sợ nhất chính là Ma nữ, ngươi cần phải chú ý và cẩn thận với nàng." Nguyệt Thiền nói.
Thạch Hạo không nói gì, hai cô gái này đều không phải là người tầm thường, tới nước này mà vẫn còn khích bác và ly gián lẫn nhau ư?
"Ngươi đã thấy được hai hình dáng của Ma nữ, ít nhất một trong số đó là linh thân, mà còn lại là chân thân hả? Nàng là ai, dáng vẻ thật sự, ngươi chưa từng biết tới." Nguyệt Thiền nói.
"Ngươi muốn nói thứ gì?" Thạch Hạo nói, không nôn nóng động thủ, cũng suy nghĩ kỹ lời nói này nên hiểu hơn về Ma nữ.
Nguyệt Thiền tiên tử cười cười, trông rất phong hoa tuyệt đại, trong lúc nhất thời cả không gian này đều sáng rực lên, nói: "Đối với người mà cả chân thân cũng chưa từng nhìn thấy, vậy mà lại tin tưởng như thế, coi chừng bị nàng đặt bẫy, bị nàng tính kế."
Thạch Hạo thở dài, nữ nhân càng thông minh thì càng phiền phức, mấy câu nói vừa rồi của Nguyệt Thiền liền khiến lòng nó bất an, quả thật có chút dao động.
Ma nữ hiểu rõ như thế, lần này tới đây là muốn liên hợp cùng với nó ra tay, thế nhưng mà muốn nó ra tay trước, đây đúng là bi kịch, làm nó không thể không suy nghĩ.
"Ngay cả chân thân của nàng cũng không hiện ra, thì cần gì phải tin tưởng như thế?" Nguyệt Thiền tiên tử nở nụ cười, linh khí trong cặp mắt bức người, mũi ngọc tinh xảo duyên dáng, bờ môi căng mọng, nói: "Nàng ta như thế nào mà ngươi cũng không biết, có rất nhiều khả năng, có thể nàng muốn giúp ngươi, có thể nàng rắp tâm hại ngươi, có thể là yêu ma, có thể nàng giống ta là một người nhưng lại có hai bộ mặt, toàn bộ những điều này ngươi không thể nào tìm hiểu được.":
Nàng nói rất nhiều, cuối cùng khiến Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh.
Nó cảm thấy cần phải có viên thần nhãn mà Trùng đồng giả thượng cổ kia lưu lại nhìn Ma nữ một lần mới được, đừng nói là giống như chủ thân của Nguyệt Thiền tới chứ?
Đây là một ý nghĩ vô cùng hoang đường, thế nhưng lại khiến nó giật mình, nó biết Nguyệt Thiền ăn nói rất khéo, nói tới những chuyện này với mục đích muốn nó cố kỵ.
"Nguyệt Thiền tỷ tỷ, ta đến rồi nè, muồn tận mắt nhìn thấy tỷ lập gia đình." Ma nữ nhẹ nhàng tiến vào trong trận, nàng nguýt Thạch Hạo một cái rồi khẽ hừ một tiếng, biểu đạt không vừa lòng.
"Ta là thần tính, mà ngươi là ma tính, sao lại đến mức này?" Nguyệt Thiền nói.
Những lời này vừa thốt ra thì khiến người khác giật mình.
"Nguyệt Thiền tỷ tỷ, thật sự ta không thể không bội phục tỷ, thần giác lại mạnh tới đáng sợ, không ngờ đã thông linh, lẽ nào tỷ có thể biết được chuyển gì sắp sửa xảy ra sao?" Ma nữ nói, gây hấn thẳng với nàng.
Thạch Hạo không nói gì, chỉ đứng một bên suy tư, rồi nói: "Ra tay đi."
Ma nữ bất ngờ, nói: "Ngươi không tin những lời nói vừa rồi của nàng?"
Thạch Hạo cười cười, nói: "Ta tin chắc có thể trấn áp tất cả, nếu như là trong hoàng cung này, là trên địa bàn của ta thì làm sao để họ trở mình chứ, nếu vậy ta đập đầu tự tử quách cho xong."
"Tự phụ và ngang tàn." Ma nữ lầu bầu nói.
"Vậy chúng ta cùng nắm tay hành động nào." Thạch Hạo trêu đùa, đưa bàn tay như ngó sen ra.
"Muốn lợi dụng họ à!" Ma nữ trừng nó.
Sau đó, để tỏ lòng thẳng thắn, hai người tí hon lấp lánh từ mi tâm của hai người bay ra ngoài, hai tay hai bên cùng đan vào nhau đồng thời tiến vào trong mi tâm của Nguyệt Thiền tiên tử.
Lúc này, tu vi của Nguyệt Thiền tiên tử đã bị phong bế, không cách nào ngăn cản được, chỉ là trong biển ý thức của mình, chuẩn bị thật tốt để nghênh chiến mà thôi.
Bên trong biển ý thức, một cô gái mặc áo trắng đứng nơi đó đang chờ hai người, nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Trận chiến này, bất luận như thế nào thì ngươi cũng nên đề phòng Ma nữ, nàng mới là kẻ đáng sợ nhất."
"Nguyệt Thiền tỷ tỷ, tỷ chẳng dễ thương tí nào, rõ ràng phải lập gia đình rồi mà còn toan tính với muội nữa, haizzzz, tiên tử đều chẳng phải là người tốt gì cả!" Ma nữ thở dài.
Nguyệt Thiền nở nụ cười thật tươi, nói: "Chuyện sẽ như thế nào, thì ngày sau sẽ rõ."
Không nghi ngờ gì nữa, nàng không thể ngăn được sự liên thủ của hai người, đặc biệt là viên thạch châu mà Ma nữ cầm trong tay, có thể cố định lại biển ý thức này, thật sự rất đáng sợ.
Mà trên đầu Thạch Hạo lại có một bảo ấn đang không ngừng buông xuống từng luồng long khí bảo vệ nó bên trong, "vạn pháp bất xâm", có thể đánh đâu thắng đó!
Đó chính là Nhân hoàng ấn, bao hàm số mệnh của một quốc gia, là một chí bảo, trong hoàng cung này thì có thể trấn áp tất cả.
"Ầm!"
Thạch Hạo và Ma nữ cùng nhau tiến công, đẩy mạnh cặp cửa hoàng kim kia, tiềm thức đang ngủ say bên trong - cô gái ấy mới chính là địch thủ mà bọn họ phải thận trọng.
Khu biển ý thức này trong suốt lấp lánh, nói rõ rằng tiềm năng của Nguyệt Thiền tiên tử vô cùng lớn, thần hồn tinh khiết, mà bầu trời của khu biển ý thức này lại có mây mù bao phủ, có lầu quỳnh điện ngọc lơ lửng.
Trong một ngọc cung hùng vĩ có một cô gái đang ngủ say được hào quang màu vàng bao phủ, làn da trắng như tuyết, dung mại tuyệt đẹp, trong rất thần thánh.
Trong nháy mắt khi cửa hoàng kim bị đẩy ra, đôi mắt đang khép khẽ mở ra, hai luồng ánh sáng được tạo thành từ ký hiệu thần bí bắn nhanh tới, cả người từ từ bồng bềnh lên trên giống như là thần chỉ!
Khí tức của Nguyệt Thiền này vô cùng kinh khủng và mạnh mẽ, tiên cơ ngọc cốt, tóc đen phấp phới, trên người được ánh vàng bao phủ, ngay cả sợi tóc cũng có một tầng ánh sáng vàng óng ánh, con ngươi sáng rực, nàng cứ như là cơn sóng bềnh bồng tiến tới.
"Ngươi đưa nàng vào đây, không sợ nàng sẽ trấn áp cả ta lẫn ngươi à?" Nguyệt Thiền hỏi.
"Không sợ." Thạch Hạo chắp hai tay sau lưng, Nhân hoàng ấn trên đầu buông xuống từng luồng long khí, cả người vô cùng mờ ảo.
"Ghét thật, sao không cho họ một cơ hội chứ." Ma nữ sẵng giọng, liếc nhìn Thạch Hạo rồi nhìn về Nhân hoàng ấn trên đầu của nó.
"Ra tay!" Thạch Hạo nói.
Sau một khắc, khu biển ý thức này trở nên lấp lánh, đại chiến bùng phát, ba bóng người như là thần đứng giữa hư không, như là tiên đang phi thăng.
Ma nữ cầm trong tay thạch châu, lúc này bụi trần của hạt châu Trấn thần đều bị gạt bỏ, điềm lành tỏa ra, có thể bình định bát hoang, quả thật có thể làm ngưng kết hư không nơi đây.
Nhưng, Nguyệt Thiền giống như thần chỉ kia lại ngạo nghễ trên đời, lực thần hồn vượt quá tưởng tượng, vượt xa cảnh giới nên có của nàng, có thể đối kháng chiến đấu với hai người.
"Không phải ngươi từng nói, dù là chân thần cũng có thể niêm phong lại sao?" Thạch Hạo hỏi.
Ma nữ cười tươi như hoa, nói: "Chuyện này nói rõ ràng nàng có lai lịch bất phàm, nếu bắt giữ được nàng thì tuyệt đối sẽ có lợi ích vô cùng to lớn."
"Xoẹt!"
Thạch Hạo phát ra kiếm khí thông thiên chém về phía Nguyệt Thiền, đây là cuộc chiến của thần thức, nên cũng có thể diễn biến các loại bảo thuật!
"Xoẹt!"
Một con chân long hiện lên quay quanh người Nguyệt Thiền, ngẩng đầu ngâm vang chín tầng trời, tiêu diệt toàn bộ kiếm khí.
Ma nữ ngâm tụng thần chú, xung quanh xuất hiện hàng loạt cánh hoa bay lượn rồi bao phủ về trước hòng nhấn chìm Nguyệt Thiền, mỗi một cánh hoa đều có khắc dấu của "Đạo", có uy năng vô cùng.
Ầm một tiếng, bên người tiên tử tuyệt đại kia hiện lên một con tiên hoàng*, tắm rửa trong hỏa diểm, cứ như là niết bàn, cùng tồn tại với nàng, đốt cháy hết mọi cánh hoa kia.
(*): Hoàng= Phượng hoàng.
Nguyệt Thiền này vượt qua cảnh giới vốn có của nàng, rất khó đối phó!
Nếu không phải có Trấn thần châu làm suy yếu đi thần hồn của nàng, thì e rằng cuộc chiến này đã là cảnh tượng hoàn toàn khác rồi.
Đại chiến này vô cùng kịch liệt, thời gian kéo rất dài, hàng loạt chùm sáng bay lượn, thần thông vô lượng, tất cả đều bùng phát.
"Ầm!"
Nguyệt Thiền tiên tử phát sáng, toàn thân bay ra từng sợi xích thần trật tự cứ như là nữ thần thần thánh nhất trên chín tầng trời nhìn xuống vạn linh bên dưới, bễ nghễ thiên hạ.
Tình huống trở nên không ổn, sức mạnh của nàng vượt quá tưởng tượng.
"Tỷ tỷ, lai lịch của tỷ quả nhiên thần bí nghen, nhưng là dù sao Trấn thần châu cũng là chí bảo thượng cổ, tỷ giãy dụa cũng vô dụng mà thôi." Ma nữ nói rồi triển khai bí pháp, khống chế viên thạch châu này.
Khí tức thần bí tràn ngập quấy nhiễu lấy quy tắc thiên địa này, tự hình thành lĩnh vực trấn áp chư thiên!
Thạch Hạo kinh ngạc, vẫn còn may tình thế vẫn còn nắm trong tay, không sợ Ma nữ cũng nhằm về phía nó.
"Ra tay!" Ma nữ truyền âm cho nó.
Lúc này, Tiệt thiên thuật xuất thế, một vệt sáng trở thành vĩnh hằng!
Cũng trong lúc đó, Thạch Hạo triển khai pháp môn Côn bằng, thần thông này cũng rọi sáng cả biển ý thức này, phủ kín về phía mỹ nhân tuyệt đại kia.
Rốt cuộc, tất cả yên tĩnh lại, tiên tử tuyệt diễn thiên hạ, phong thần như ngọc bị từng luồng phù văn giam cầm, hoàn toàn bị niêm phong, mà trên người nàng lại có một viên thạch châu đang trấn áp.