Từ biệt nhiều năm rốt cuộc cũng đã được gặp lại, tuy có thương cảm thế nhưng niềm vui ấy không bao giờ dập tắt, trong lòng Thạch Hạo vui sướng, gương mặt cười hớn hở, nó cảm nhận được tình thân vô cùng ấm áp.
"Không được trách em con nghe chưa..." HIển nhiên, trong lúc hai vợ chồng xé rách hư không đã nhìn thấy được hai huynh đệ đối đầu và ra tay với nhau.
Bọn họ mở miệng, có rất nhiều lời muốn nói thế nhưng không sao mở miệng ra được, hai người họ rất muốn hai đứa nhỏ này có thể chung sống hoà thuận với nhau.
Thạch Hạo hiểu, gật gật đầu, nói: "Con và em như là chân với tay, sẽ luôn giúp đỡ lẫn nhau."
"Đừng nên trách nó..." Tần Di Ninh rơi lệ.
Năm đó, sau khi trở về từ nơi đã bị san bằng mười vạn dặm xung quanh kia, hai phu thê bọn họ mất hết cả niềm tin, trong lòng chỉ có đau khổ, tràn ngập bi thương và đau đớn, vô cùng nhớ tới đứa bé có vận mệnh đầy thăng trầm kia.
Bọn họ khó mà quên đi được. Khi Thạch Hạo còn bé thì rất đáng yêu và khoẻ mạnh, trời sinh có Chí tôn cốt thế nhưng lại bị người khác móc mất, yếu nhược không thể tả nổi, cuối cùng phải đặt ở Thạch thôn, thoi thóp gần như là chờ chết.
Trong thời gian dài vừa qua, vợ chồng hai người đều chìm đắm trong đau khổ.
Cuối cùng, bọn họ cũng cố gắng sinh thêm một người con trai, bộ dạng cũng non nớt, mắt to long lanh như thế, đáng yêu cực kỳ, hi vọng trong lòng hai người chợt loé sáng và gửi gắm vào người con này rất nhiều.
Cho nên, người con trai thứ hai này họ cũng đặt tên là Hạo, tiếp tục sử dụng tên của người con trai đầu, lâu nay vẫn gọi là Thạch Hạo, gửi gắm những thương nhớ khó mà quên kia.
Đáng tiếc chính là, họ đang ở Bất Lão sơn, có rất nhiều chuyện khó mà thay đổi được, đứa con thứ hai này được Tần tộc đặc biệt quan tâm, đặt hy vọng rất lớn và rồi dùng họ là Tần, gọi là Tần Hạo.
Đứa con này từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục của Tần tộc, tư chất vượt bậc được khơi dậy, quả thật mạnh mẽ tới đáng sợ, cho nên được nuông chiều vô cùng.
Vợ chồng Thạch Tử Lăng không thể nào thay đổi mọi việc làm của người con thứ do Tần tộc giáo dục được, hai người họ dựa vài cái tên Hạo nhi để vượt qua nổi bi thương trước kia, toàn bộ niềm yêu thương đều dồn hết vào đứa con thứ hai này, hi vọng nó có thể lớn lên một cách khoẻ mạnh.
Dù nói gì đi nữa, Tần tộc cũng ra sức bồi dưỡng, dành cho đứa nhỏ này tài nguyên đầy đủ nhất khiến hai vợ chồng không thể ngăn cản.
Tình yêu mà ba mẹ dành cho con cái không bao giờ có chuyện nghi ngờ, hai người vô cùng thương yêu người con thứ hai này.
Có một ngày, không biết đám người Tần tộc vô tình hay là cố tình nói cho đứa bé này biết, nó được sinh ra cũng là vì ba mẹ nó nỗ lực để cứu lấy một đứa bé khác.
Tại sao? Tần Hạo đang còn non dại không nhịn được lớn tiếng hỏi.
Có người của Tần tộc nói cho nó biết, nó sinh ra ở trên đời này thì có một mục đích vô cùng lớn, chính là cứu lấy đứa bé kia.
Đồng thời còn nói cho nó biết. Nếu cứu giúp đứa bé kia thì trong vòng mấy năm đó nó sẽ vô cùng suy yếu, phải dùng tinh huyết của nó để tẩm bổ, dùng máu của nó làm thuốc.
Ngày hôm đó, Tần Hạo khóc lớn, nước mắt không ngừng tuôn tơi, sau đó tìm tới ba mẹ để dò hỏi, nó có phải là thứ thay thế? Có phải nó còn có một người ca ca. Vì người ca ca kia thì mới có nó trên đời.
Vợ chồng Thạch Tử Lăng trong lòng đầy bi thương, nhẹ nhàng nói cho nó biết, quả là nó có một người ca ca thế nhưng đã chết rồi, sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Và nó không phải là người thay thế.
Có lẽ, trước kia muốn đứa bé này xuất hiện trên đời để cứu lấy đứa nhỏ kia, thế nhưng cũng không thể nào hại tính mạng nó được, dù sao cũng là con của mình.
Tưởng rằng Thạch Hạo đã chết, hai vợ chồng đều dành tình yêu thương lên người của nó.
Trên thực tế, thân là ba mẹ, làm sao có khả năng sẽ không yêu thương con mình chứ? Đặc biệt đã mất đi người con đầu thì sẽ càng thêm yêu thương người con sau.
Chỉ là, Tần Hạo luôn luôn nhớ kỹ, nó có một người ca ca, trưởng bối của Tần tộc đều nói cho nó biết, ba mẹ vì cứu người ca ca kia nên mới sinh nó ra.
Thạch Tử Lăng vô cùng căm hận Tần tộc, tại sao lại dùng cách này để giáo dục một đứa bé, lại gieo xuống nỗi ám ảnh như thế, cho dù quá khứ có chút bi thương thì sao lại để cho một đứa nhỏ biết chứ.
Nhưng mà, bất luận thế nào đi nữa, phu thê họ cũng không thể thay đổi được tất cả mọi thứ.
"Thật sự là không nên trách em của con, nó chỉ là một đứa bé, có khúc mắc, cho rằng ba mẹ không yêu thương nó bằng con..." Tần Di Ninh lại lần nữa lên tiếng.
Thạch Hạo có thể cảm nhận được, ba mẹ cũng rất yêu thương người đệ đệ kia cho nên mới không ngừng giải thích, chính là sợ bọn nó không hoà thuận với nhau.
"Ba, mẹ, con biết mà, dù thế nào đi nữa nó cũng là em ruột của con, là người thân nhất của con." Thạch Hạo khẽ nói, không muốn họ bận tâm nữa.
Hai người gật đầu, kèo kéo tay nó, không ngừng hồi tưởng lại chuyện xưa.
Hai năm trước, cuộc đại chiến song Thạch đột nhiên bùng phát, thật sự đã chấn động các vực, Tần Hạo bất ngờ biết được ca ca của mình chưa chết nên tâm lý có chút vui mừng.
Ca ca mạnh mẽ như thế, ngang tàng xuất thế, nếu như trở lại sẽ khiến cho ba mẹ thương yêu như thế nào? Từ nhỏ nó đã rất muốn so sánh với ca ca mình.
Cuộc đại chiến song Thạch qua đi rất lâu, vô tình hai vợ chồng Thạch Tử Lăng biết được, người con trưởng suy nhược năm đó vẫn còn sống, hơn nữa vô cùng kinh diễm, ngạo thị đám bạn cùng trang lứa trong khắp thiên hạ, lúc ấy khiến bọn họ mừng tới phát khóc, ôm nhau khóc ròng.
Cũng từ ngày đó, bọn họ cảm nhận được một chút khúc mắc của Tần Hạo.
"Con à, con không biết đâu, khi chúng ta biết con còn trên đời này, biết con còn sống thì vui mừng tới cỡ nào đâu, toàn bộ tiếc nuối đều tiêu biến cả." Tần Di Ninh thân là mẹ, nghĩ gì thì nói cái đó, vừa nói lại vừa khóc vừa cười.
Trận chiến hai năm trước đây đã chấn động cả thiên hạ, cái tên tiểu Thạch truyền đi bốn phía, ngay cả Huyền vực ai ai cũng biết, hai vợ chồng vừa hổ thẹn lại vừa tự hào, đó là đứa con của họ, chưa từng dựa vào ai mà chỉ tự bản thân quật khởi, không ngờ lại vang danh thiên hạ!
Đáng tiếc, sau trận chiến đó tiểu Thạch hoàn toàn biến mất, ẩn mình gần hai năm sau mới lại xuất thế lần nữa.
"Ta ghét cay ghét đắng Bất Lão sơn!" Thạch Tử Lăng nhíu mày nói.
Bởi vì, theo như những gì hắn biết, sự trưởng thảnh của Thạch Nghị ẩn chứa một phần của Bất Lão sơn, nói không chừng âm thầm ủng hộ hồ Ma Linh, cung cấp đầy đủ tài nguyên cũng chỉ vì móc lấy khối bảo cốt trưởng thành kia.
Đáng tiếc, việc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đại chiến song Thạch lại diễn ra ở Hư thần giới, người của Tần tộc dù tới cũng không phải là đối thủ của hai thiếu niên kia.
Nhưng bọn họ lại biết, chân thân của Thạch Nghị trốn ở hồ Ma Linh, cho nên sau khi đại chiến kết thúc, khi mà hắn chết đi thì người của Tần tộc lập tức hành động, muốn đoạt lấy thân thể này.
Nhưng bọn họ càng tiếc nuối và kiêng kỵ hơn chính là, thần thoại thượng cổ bất bại, cô gái áo xám kia xuất hiện, không ai địch nổi, sau đó mang thân thể của Thạch Nghị rời đi, khiến bọn họ ngậm đắng nuốt cay, kế hoạch đại bại, không dám chạm trán cản đường.
Thạch Hạo cau mày, chẳng trách Tần tộc lại ra sức lôi kéo nó, lại còn kiêng kỵ, lo lắng cộng với sợ sệt, trong chuyện này không ngờ lại có nhiều ẩn tình như thế. Một là người thuộc nhất mạch của mẫu thân ở thượng giới chiến bại bị giam cầm nơi đó. Hai là lúc nó thoi thóp, người của Tần tộc lạnh lùng không hề giúp đỡ, nói lời tuyệt tình với ba mẹ, không được lãng phí thánh dược. Ba là muốn đoạt cho bằng được bảo cốt của mình. Còn giúp đỡ Thạch Nghị trưởng thành. Kết hợp những thứ này và so sánh, Bất Lão sơn làm sao không lo lắng được chứ, sợ nó gặp lại ba mẹ mình và sẽ biết tất cả mọi chân tướng.
"Có gì đó hơi lạ..." Tiểu Tháp nói, ánh mắt của nó nhìn chằm chằm về tế đàn nơi kia, rõ ràng cảm nhận được khí tức của Chí tôn.
"Ngươi là muốn tạo nên một thiếu niên Chí tôn, đây là bước thứ nhất sao?" Nó nghi ngờ không thôi.
Tần tộc có một kế hoạch Chí tôn niết bàn, cuối cùng cũng muốn thực hiện hay sao? Tựa hồ cần phải có sự giúp đỡ cỡ như Tần Hạo, Thạch Hạo thì mới được, những chuyện này từ lâu nó đã nghe qua.
Lời của nó khiến một nhà ba người sực tỉnh.
Thạch Hạo lập tức nghĩ tới ông nội của mình, nó rất muốn hiểu cho rõ ngọn ngành của chuyện này. Nó rất lo lắng, vì nó mà ông nội đã trả giá quá nhiều.
Nhắc tới Thập ngũ gia, vợ chồng Thạch Tử Lăng đều dấy lên ngọn lửa giận.
Lão nhân đó dẫn theo A Man tìm tới Bất Lão sơn, sau khi nói ra ý đồ của mình thì được người dẫn vào nơi đây. Sau khi hắn biết hai người bị cầm tù ở thần cốc thì vô cùng tức giận.
Lão muốn cứu con của mình thế nhưng chung quy lại không phải là đối thủ của Tôn giả, bị người ta đánh cho miệng phun đầy máu, Đại ma thần anh hùng một đời lại phải chịu nhục nơi đây.
"Tần tộc, Bất Lão sơn!" Thạch Hạo rống lớn, vô cùng tức giận, dù giết chết Tần Trạm thì vẫn không thể nào làm nguôi ngoai cơn tức giận của nó.
"Không sao, chút nữa nuốt sạch bảo khố của Bất Lão sơn, một thứ cũng không bỏ sót xem như là bồi thường vậy, sau đó đánh thẳng tới thượng giới luôn." Tiểu Tháp xúi bẩy.
"Ông nội, còn có cả A Man đều đã tiến vào thượng giới hết rồi sao?" Thạch Hạo hỏi, trong lòng vô cùng bất an.
Thạch Tử Lăng gật đầu, lần đó hắn gọi Tần Hạo tới, dù là nói chuyện gì đi nữa thì rất nhiều lão tổ trong Bất Lão sơn này đều cưng chiều đứa con thứ hai này của hắn, có thể tạo nên nhiều chuyện.
Ngày đó, Thạch Tử Lăng không ngừng dặn dò, nhắc nhở Tần Hạo, Đại ma thần chính là ông nội của nó, nhất định phải nghĩ biện pháp cứu người rồi đứa vào truyền tống trận, nhằm giúp người cùng A Man thoát vây.
Cuối cùng Tần Hạo cũng thành công, chỉ là xảy ra chút việc ngoài ý muốn, đưa lão vào trận pháp cổ xưa rồi tiến thẳng lên thượng giới.
"Chuyện này.." Thạch Hạo hoàn toàn không biết nói gì nữa.
"Con à, từ khi biết con còn sống, đây chính là chuyện vui nhất của chúng ta, chưa bao giờ hạnh phúc như thế này!" Tần Di Ninh mếu máo nói.
"Đứa con của chúng ta, dù có mất đi Chí tôn cốt thì vẫn có thể quật khởi, ngạo thị thiên hạ, bễ nghễ quần hùng, đúng là tuyệt diễm cổ kim!" Thạch Tử Lăng vô cùng tự hào, ra sức vỗ vỗ bả vai Thạch Hạo.
Cách đó không xa, thiếu niên kia đứng thẳng nhìn ba người, một thân chiến y màu bạc lưu chuyển khí tức thần linh, chiến mâu màu bạc trong tay nắm chặt, cả người đứng yên chẳng hề nhúc nhích.
"Con ngoan, mau tới đây, đây là anh của con, là anh ruột của con đấy!" Tần Di Ninh sau khi quệt giọt nước mắt trên má thì vẫy vẫy gọi đứa con thứ lại.
Tần Hạo đi tới, chiến y trắng bạc bóng loáng khiến nó trở nên vô cùng phi phàm, gương mặt tuy hơi non nớt thế nhưng vẫn rất giống thần tử, toàn thân đều phát sáng.
Chỉ là, vẻ mặt của nó hơi xị xuống nhìn về phía Thạch Hạo rồi lại nhìn về ba mẹ, hiển nhiên nãy giờ cũng đã nghe được cuộc đối thoại giữa ba người.
Thạch Hạo đã trải qua rất nhiều cực khổ, sớm đã trưởng thành từ lâu, khi nhìn thấy bộ dạng này của đệ đệ mình, nói chung lại người đệ đệ này vẫn là con nít, còn chút non nớt, cảm thấy mình đoạt lấy sự thương yêu của ba mẹ?
"Em trai, dù thế nào đi nữa chúng ta cũng đều là người thân cả, tương lai mặc kệ xảy ra chuyện gì nhưng anh và em đều là anh em ruột, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em." Thạch Hạo tình cảm lên tiếng.
"Ta không cần, ta sẽ trở thành người mạnh nhất trong thiên hạ!" Tần Hạo nói.
"Được, sau này em sẽ trở thành người mạnh nhất, sau đó sẽ chăm sóc anh nhá." Thạch Hạo mở miệng.
Nếu để người ngoài nhìn thấy cái tên ngông cuồng như Thạch Hạo, một tiểu Thạch bễ nghễ thiên hạ lại nói như thế nhất định sẽ giật nảy mình, không bao giờ tin vào mắt mình.
"Hả, không đúng, có một luồng sức mạnh đang tới gần, đây là người phương nào?!" Tiểu Tháp đột nhiên khiếp sợ.
Xa xa, sinh linh bất diệt mang trên mình cặp cánh chim màu vàng kim che kín cả bầu trời, ánh vàng hừng hực đè ép cả thiên địa mênh mông, hắn cứ như là một Ma tôn cái thế.
Ngũ hành sơn không ngừng trần áp thế nhưng khó lòng mà phong ấn hắn lần nữa.
Đúng lúc này, một luông khí tức hào hùng xuất hiện, khủng bố ngập trời, chấn động cả Bất Lão sơn, truyền khắp Huyền vực, đây tuyệt đối là một tồn tại không thể nào tưởng tượng nổi chuẩn bị xuất hiện.
"Bất lão Thiên tôn, ngươi cững ép hạ giới ư, tức giận rồi à?" Tiểu Tháp mở miệng, trong lời nói vô cùng tức giận.