Sinh linh này quá đáng sợ, nuốt hào quang nhật nguyệt, nạp bản nguyên thiên địa, nơi ấy hình thành nên một vòng xoáy linh lực, tất cả đều tiến vào trong cơ thể hắn, cứ như là một cái hố đen vậy.
Được biệt là cái miệng đang há rộng kia, nơi đó hình thành nên một cái lỗ cuồng bạo, tinh khí bốn phương xoay tròn rồi điên cuồng rót vào cái lỗ này, giống như muốn hút khô toàn bộ thế giới đại vực này!
Thân thể hắn tuy gầy gò thế nhưng lại kinh khủng như thế, nuốt bát hoang, chứa bách xuyên, nguyên khí mãnh liệt, cơ bản không đủ cho hắn rút lấy.
Lúc này, tất cả mọi người ở Huyền vực đều thấy cảnh tượng kỳ dị, long trời lở đất, vô cùng đáng sợ, rõ ràng là ban gnayf thế nhưng trên trời xuất hiện hàng loạt ngôi sao chói mắt trên trời cao.
Cảnh tượng như thế, thường ngày có thể thấy ư?
Càn không sáng trưng, trời xanh như bị tẩy xóa, thế nhưng sao sáng trên trời cao lại hiện ra, tập hợp lại thành dòng sông tinh lực lao xuống vị trí của Bất Lão sơn, khiến tất cả mọi người chấn động,
Ở cổ đại từng có dị tượng như thế này, phàm mỗi khi xuất hiện nhất định là có yêu ma nghịch thiên nào đó trở về, tích trữ sức mạnh, hiện ra trên thế gian, tạo nên những tại họa ngập trời.
Cả thế gian đều khiếp sợ!
Thời khắc này, Huyền vực chấn động, tất cả mọi người thuộc đại vực này đều sợ hãi, bọn họ không biết cụ thể Bất Lão sơn xảy ra chuyện gì, thế nhưng biết được tinh lực như thác nước kia đang tiến vào nơi đó.
"Ầm!"
Tiểu Tháp và Ngũ hành sơn lại tiếp tục va chạm, các pháp tắc lấp lánh, sau đó dập tắt, hai bọn nó tràn ngập một loại sức mạnh của năm tháng, càng ngày càng đáng sợ.
Hào quang chói mắt lóe lên, tiểu Tháp phá tan hư không xuất hiện ở phương xa, không ngừng chấn động. Loại quyết đấu như thế này ảnh hưởng tới nó rất nhiều, rất dễ làm tổn thương bản thân nó.
Dù sao, đó cũng là Ngũ hành sơn được sinh ra trước cả thiên địa, là chí bảo được thai nghén từ trong hỗn độn!
Đồng dạng, Ngũ hành sơn cũng vô cùng kiêng kỵ, đến bước này, chỉ cần sơ sẩy chút xíu thì nó lập tức gặp vấn đề ngay, khiến cho cả ngọn núi bị hao tổn, phắp tắc bị tiêu diệt.
Ở cấp số này, một khi bị thương thần cần rất nhiều thiên tài địa bảo để tẩm bổ chữa trị, vô cùng phiền phức.
"Ầm!"
Ngũ hành sơn không xuất thủ không được, sau khi chiến đấu với tiểu Tháp thì lại nhanh chóng hóa thành một đoàn khí lưu mờ mịt, cả ngọn núi hóa khí xuất hiện ở trên đầu sinh linh kia, muốn cưỡng ép trấn áp.
Lần này hư không nứt thành bốn mảnh, pháp tắc bao phủ cứ như là đang khai thiên tích địa, nếu không cần thẩn khống chế phạm vi thì một giới này nhất định sẽ gặp phiền phức lớn!
"Coong!"
Ngũ hành sơn hạ xuống, đánh cho sinh linh kia lão đảo suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, thế nhưng hắn cơ bản không có bị thương, nhanh chóng ổn định lại thân thể, ánh mắt lấp lánh.
Rất nhiều người biến sắc, sức mạnh cần mạnh mẽ cỡ nào chứ, dùng thân thể để chống lại Ngũ hành sơn, còn đáng sợ hơn cả trong lời đồn, nếu không tận mắt thấy thì rất khó mà tin đươc.
Hai cánh tay của sinh linh tay vung mạnh ra hình thành nên một quyền ấn không tên, chỉ thẳng lên hư không bắt đầu phòng ngự, trong phút chốc sức mạnh của một giới này tựa như bị rút sạch.
"Ta giúp ngươi chặn lại thêm vài lần nữa!" Tiểu Tháp nói, sinh linh vừa thoát khốn nên cần có thời gian để rút lấy nguyên khí, khôi phục bản thân, hiện tại vẫn còn đang suy yếu.
Trong nhất thời, kiếm khí hỗn độn bắn phá, đạo quang ngũ hành tỏa ra, nơi đây trở nên mờ mịt, trở thành nơi phá diệt.
Điều may mắn chính là, bọn họ có thần năng vô lượng bao phủ lấy một phương, không hề lan tới nơi khác, chỉ đại chiến trong một khu vực đó, không có lãng phí sức mạnh ra ngoài.
Thạch Hạo xem chiến, yên lặng thể ngộ, đây là một cơ hội hiếm có, tự mình cảm nhận quy tắc đạo ngân của nhân vật có cập bậc như thế này, dù không thể hiểu được thế nhưng cũng có thể tìm thấy một phương hướng..
Xích thần ngũ hành trên người của sinh linh kia run dữ dội, sợ xích này bị hắn kéo căng gần như đứt rời. Cũng trong lúc đó, hắn lại tiếp tục nuốt tinh khí mười phương.
Sao lớn chọi lọi khắp trời cao, xưa nay khó gặp! Chỉ có ánh sáng trên bầu trời rủ xuống hào quang, mà khắp nơi trong thiên địa trở nên ảm đạm, không một ngôi sao lớn nào bị bỏ sót, toàn bộ tiến vào trong Bất Lão sơn.
Người của Tần tộc chấn động, chỉ trong gang tấc mà vị trí nơi bọn họ trở nên đen tối, toàn bộ ánh sáng đều bị cướp lấy, tâm điểm chính là bóng người tuy gầy gò teo tóp kia thế nhưng lúc này lại cực kỳ đáng sợ, trở thành thứ "duy nhất".
Thân ảnh ấy đứng nơi đó, rõ ràng rất gầy gò thế nhưng lại khiến người khác có cảm giác như là một ngọn núi lớn, càng ngày càng ép người.
Khí thế của hắn xông tận trời cao, cặp mắt vàng óng hóa thành hai mặt trời lớn như muốn xé rách bầu trời, nhìn xuyên thượng giới, tràn ngập chiến ý, đây tuyệt đối là một cường giả tuyệt thế.
Hắn trầm mặc, từ đầu đến cuối không nói lời nào, chưa hề vì sự thoát khốn mà vui mừng.
Chiến đấu mấy chục lần, pháp tắc của tiểu Tháp như biển, đạo hạnh hiện ra đại chiến với Ngũ hành sơn, hai người từng mặt nhau trong hỗn độn ở vô tận năm tháng trước kia, cả hai đều biết sự lợi hại của đôi bên.
Loại chiến đấu này khiến người ta hoa cả mắt, phù văn vô cùng xinh đep in dấu trong hư không, ngay cả Tôn giả nhìn thấy cũng phải choáng váng, khó có thể hiểu rõ được.
"Ngươi đã thả một đại họa, tương lai khó mà hóa giải được, tất có liên miên đại chiến diễn ra!" Ngũ hành sơn truyền âm, trong lời nói có sự uy nghiêm và cảnh cáo, còn có vẻ bất đắc dĩ.
"Đánh thì đánh, người thương giới quá rảnh rang, còn có thời gian hạ xuống để tìm tạo hóa, hôm nay ta chỉ tìm chút chuyện để bọn họ làm thôi." Tiếu Tháp lên tiếng, liên tục cười lạnh.
Người nào mà nghe thấy thủ đoạn như thế này lập tức sợ hãi, người mà trong lời nói của nó tất nhiên là các bá chủ vô thượng của thượng giới. Mà nó dám làm như vậy, chủ động thả ra hung thần để tiến đánh thượng giới.
Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, Thạch Hạo tự nhiên nhất trí hoàn toàn với tiểu Tháp. Đại kiếp nạn giáng thế, hoành hành thế gian, khiến người bi phẫn. Nó cảm thấy nên phải như vậy, tạo nên một mầm họa cho thượng giới, như thế mới gọi là chủ động.
Tiểu Tháp không lùi bước, hai người lại tiếp tục chiến đấu kịch liệt với nhau, ai nấy đều tức giận, chuẩn bị triển khai lực chiến đấu cao nhất, nếu như diễn ra lực chiến này có thể thiên địa sẽ bị lật úp.
"Dừng lại tại đây thì cũng không muộn đâu, hôm nay coi như chưa xảy ra chuyện gì." Ngũ hành sơn truyền âm.
"Chờ lát nữa ta sẽ rời đi thôi." Tiểu Tháp đáp.
"Được, nếu ngươi muốn chiến vậy thì chiến thật sự luôn đi!" Ngũ hành sơn lạnh lùng nói, đạo quang tăng vọt, hư không xung quanh dập tắt, nơi đó lại mở ra một thiên địa khác!
"Ai sợ ai!" Tiểu Tháp lên tiếng đầy quái dị, tiến lên nghênh tiếp.
Đối quyết lần này mới thật sự bắt đầu, Ngũ hành sơn phóng thích đạo tắc bất hủ, đồng thời tìm cơ hội bay về phía sinh kia, mấy lần muốn lao xuống, như cả bầu trời toàn lực đè ép.
Sinh linh này không thể không chống đỡ, cơ hội thoát vây đang ở trước mắt, con ngươi màu vàng của hắn trở nên chói rực, không nói lời nào, tay cầm bảo ấn giơ lên chống đỡ.
"Keeng!"
Tiếng vang điếc tai truyền tới, nắm đấm của hắm tuy lờ mờ, chỉ có da bọc xương thế nhưng lại cực kỳ rắn chắc. Ngay cả Ngũ hành sơn cũng có thể đỡ được, không hề bị chấn nát.
Tiếng vang như thế cứ như là thần âm đại đạo, là pháp khí hỗn độn quyết đấu với bất diệt sinh linh, nhìn thì chỉ đơn giản một đòn thế nhưng lại hàm chứa chân lý thiên địa, có pháp tắc lưu chuyển.
"Thủ đoạn này..."Thạch Hạo kích động, sinh linh này quả nhiên đăng phong tạo cực, vượt qua sự tồn tại của lẽ thường thế gian, đó là sự thể hiện của thân thể khi đạt tới cực hạn ư, ngay cả chí bảo hỗn độn cũng có thể đối kháng.
Nhưng mà, nó cũng nhìn thấy được, hai tay của sinh linh đó co giật, không ngừng dời đi xung kích pháp tắc, chịu phải áp lực cực lớn, cũng không khá cho lắm.
Thạch Hạo có thể ngộ ra được, giang rộng hai tay giữa trời cao, từ từ suy diễn, đây là vận dụng cực hạn của thân thể, ví bản thân như là thiên địa, thực hành vĩnh hằng.
Thời khắc này, trên người sinh này nó nhìn thấy một con đường, thân thể cực hạn, đại đạo tự sinh!
"Không đúng, thân thể của hắn cũng không phải là thuần túy thành Đạo, là đang khuấy động pháp tắc ngoại giới, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi." Thạch Hạo từ từ quan sát.
Nó không thể hiểu thấu được phù văn đại đạo ở cấp độ kia, thế nhưng có thể nhìn ra được phương hướng cơ bản nhất, có thể chịu đựng được sự dẫn dắt vô hạn, có chỗ cực tốt cho con đường tu hành sau này của nó.
"Không mượn vật ngoài, tự túc tự cấp, đó là đạo diệt. Thân cũng trường tồn, đó mới là cực hạn của thân thể sao?" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Trong nháy mắt, nó cảm ngộ thật sâu, tuy không có nắm giữ pháp môn và thần thông cụ thể, thế nhưng tựa như nhìn thấy một con đường trống trải đang chờ nó xông vào.
"Keeng!"
Sinh linh bất diệt này có thể xác kinh người, thế nhưng cũng không phải thân thể tới cực hạn hóa đạo. Pháp lực và đạo hạnh của hắn vô cùng cái thế, bắt đầu điều động nguyên khí đất trời của ngoại giới cộng hưởng cùng hắn, chống lại Ngũ hành sơn.
Hắn tuy bị xích thần ràng buộc thế nhưng vì quá mạnh mẽ nên không có chịu thiệt thòi lớn gì cả, hắn không ngừng giãy giụa, muốn phá nát xích thần Ngũ hành được cho là vạn cổ không mục này.
Lúc này, tiếng xiềng xích vang lên, mặt đất rạn nứt.
Tới thời mấu chốt nên tiểu Tháp lại xuất thủ, nhằm về phía Ngũ hành sợ, để cho hắn tranh thủ thời gian phá xích.
"Bùm!"
Thiên địa khép mở, khí hỗn độn phóng thích, mặt đất nứt ra, phía dưới xích thần Ngũ hành có một tế đàn màu đỏ sậm, vô số ký hiệu được bố trí hiện lên trên thế gian.
Sinh linh này ra sức kéo tế đàn màu đỏ sậm này, oanh kích không ngừng hòng hủy diệt thứ này.
"Trấn phong!"
Ngũ hành sơn lớn tiếng quát, đạo quang vô lượng ngút trời, nó trấn áp xuống dưới.
Đòn đánh này cực kỳ kinh khủng, đạo phù vô biên nằm dày đặc trong hư không, gợn sóng này vô cùng kinh người.
Tiểu Tháp vọt lên để chống lại, sau đó lại rút đi, hào quang lóe lên, nó trở lại trên trời cao.
"Sao mày không ra tay nữa?" Thạch Hạo hỏi.
"Tại sao phải ra tay, ta cũng không có ý định quyết chiến nữa nên xuất thủ làm chi cho mệt, cứ để hai người bọn họ đấu đá đi." Nó nói thế.
Thạch Hạo không nói gì, cái tên này đúng là lật lọng bậc thầy, trước đây không lâu còn thề như đinh đóng cột, muốn sống mái một trận, bây giờ thì dù thế nào cũng không chịu thiệt.
Tiểu Tháp cười khà khà, nói: "Ta không quen hắn, giúp hắn thoát vây là tốt lắm rồi, nếu còn phải đánh đấm nữa, tự dưng vô duyên vô cớ làm tiêu hao pháp lực của ta, như thế, lỗ."
Thạch Hạo bĩu môi, cái tên quỷ này, vậy mà còn tưởng nó sẽ quyết chiến một phen, vậy mà giờ đứng xem chiến, bản thân không can dự quá sâu vào chuyện này.
"Ngươi phải cảm ơn ta đấy, nếu không, như lời ngươi nói lúc nãy, nhân quả các loại sẽ trút hết lên người ngươi, ngươi nhất định sẽ đột tử, hơn nữa thời gian cũng không quá lâu đâu." Tiểu Tháp nói.
"Vậy giờ thì hãy để cho tên sinh linh kia tiếp nhận tất cả đi." Nó bổ sung.
Đại chiến vẫn như trước, chỉ có điều cường giả tranh đấu đã thay đổi, tiểu Tháp lui khỏi chiến trường.
Ngũ hành sơn trấn áp mạnh xuống, ầm ầm vang vọng, thiên địa bạo động, khí tức còn mạnh hơn cả lúc nãy, áp bức về phía sinh linh kia.
Cùng lúc đó, nơi đây tỏa ra ánh sáng ngút trời, sinh linh bất diệt kia tuy rằng gầy nhom thế nhưng trên lưng lại phát ra thần mang vô lượng.
Ầm một tiếng, càn khôn tựa như muốn tan vỡ.
Ở sau lưng sinh linh kia xuất hiện một đôi cánh chim màu vàng rất lớn, mênh mông vô biên, nếu so sánh với thân thể thì cứ như là đám mây che trời, vô cùng vô tận, bên trên chống đỡ cả trời xanh.
Cảnh tượng hết sức kinh khủng, thân thể của hắn không hề biến đổi, thế nhưng lại sinh ra một đôi cánh chim màu vàng to lớn, còn bao la hơn cả núi cao, đánh tan mây xanh.
Sương mù màu vàng mãnh liệt, cánh chim tỏa ra gợn sóng chí cường, chống lại Ngũ hành sơn.
"Đáng sợ thật!" Thạch Hạo chấn động.
Những người khác từ lâu đã xụi lơ trên mặt đất, khó mà nhúc nhích được, sự sợ hãi này bắt nguồn từ linh hồn, ai nấy đều khiếp sợ không dám nhìn vào.
"Đi nào, cũng ta nên hành động thôi, cứ để bọn họ đại chiến, chúng ta đi cướp bảo khố của Bất Lão sơn, mùa thu hoạch tới rồi." Tiểu Tháp nói.
Nó bổ xung thêm, nói: "Nhân quả lần này cũng do ngươi gánh chịu đó."
"Trước hãy cứu ba mẹ ta đã!" Thạch Hạo nói, rồi bổ xung: "Nhân quả các loại cứ dồn lên người ta."