Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 405: Thạch Hạo tái hiện

Đây chính là người của Bất Lão sơn, một cường giả ở cảnh giới Liệt Trận mà lại bị một ngươi chém đứt cánh tay phải, lúc này đã đè ép tất cả các cường giả ở nơi đây!

"Cửu đầu sư tử mạnh đến thế ư, điều động một thanh kiếm gãy mà có thể kích thương Vương của cảnh giới Liệt Trận?" Có người thán phục, không tin vào mắt mình.

"Không đúng, kiếm khí đó rõ ràng xuất hiện từ trong hư không, tuy rằng quỹ tích giống với kiếm gãy thế nhưng không phải do Cửu đầu sư tử phát ra." Có ông lão lên tiếng.

Trên thực tế, không chỉ một ngươi nhìn thấy điểm kỳ lạ mà bất kỳ ai đạt tới Liệt Trận cảnh thì đều thì thầm, chiêu kiếm kia quá sắc bén, nếu đổi lại là bọn họ thì có thể chống đỡ được ư?

Xa xa, Thạch Hạo thả lỏng tay, hai luồng kiếm khí thông thiên vừa nãy là do nó phát ra, đó chính là kiếm ý của đại năng thượng cổ mà nó đã lĩnh ngộ được từ tấm da thú.

Một cây cỏ có thể chém rụng nhật nguyệt tinh thần, loại cảnh giới đáng sợ và thâm ảo đó chỉ vừa tưởng tượng đã khiến lòng người rung động!

Đây là lần đầu tiên nó thi triển loại kiếm ý này, quả nhiên sắc bén vô cùng. Nó cũng không có tiếp tục ra tay, cho người trung niên kia một bài học là được rồi, bởi vì dù gì bọn họ cũng có máu mủ với mình.

Chưa thể xác minh nên nó không muốn đại khai sát giới, sau này khi đi tới Huyền Vực lại gặp phải rắc rối này thì không cần thiết, nếu thật sự giết người thân của mẹ mình có lẽ sẽ không hay cho lắm.

Trung niên của Bất Lão sơn sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm hư không khó mà tin được, kiếm khí kia quá kỳ lạ, không có nguồn gốc, phát ra như thế nào?

Quan trọng nhất là uy lực quá lớn, hắn cơ bản không thể phòng ngự được, chiêu kiếm đầu xém tí nữa đã chém hắn thành hai đoạn, đây là cảnh cáo. Một chiêu kiếm khác chặt đứt cánh tay hắn, máu chảy ào ào, đây là trừng phạt.

Đây là người nào mà dám làm thế với hắn, trong lòng người trung niên vô cùng tức giận, ánh mắt khiếp người, hắn đến từ Bất Lão sơn, đại biểu cho đạo thống đỉnh cao nhất của thế gian!

"Thật can đảm, muốn là địch với Bất Lão sơn ta..." Hắn cắn răng, lửa giận trong mắt thiêu đốt.

Cửu đầu sư tử rít gào, trong con ngươi màu vàng của nó cũng phát sáng, đồng thời trong miệng phun ra ngọn lửa màu vàng rực rở bao bọc lấy kiếm gãy, lần nữa chém về trước.

"Thật dũng mãnh!" Mọi người kinh ngạc thốt lên, bởi vì còn rất nhiều người chưa nhìn ra được điểm lạ thường trong đó, cứ tưởng rằng Cửu đầu sư tử đã chém đứt một cánh tay của người trung niên kia.

"Bụp" một tiếng, lúc này người trung niên vừa mới leo lên võ đài, ở cự ly khá gần nên không tránh kịp đã bị ánh kiếm quẹt qua, trên người xuất hiện một vết thương vô cùng đáng sợ, máu tươi tuôn trào.

Hắn vội vàng bay ngược tránh ra ngoài, hôm nay liên tiếp bị thương, ăn thiệt thòi lớn như vậy đúng là xưa nay chưa từng có.

Trong lòng hắn vô cùng uất ức, thường ngày sinh linh của Bất Lão sơn ra ngoài thì ai dám mạo phạm? Vậy mà hôm nay không chỉ có người chống đối mà còn chém thương hắn, khiến lòng hắn tràn ngập lửa giận.

Nhưng hiển nhiên không cách nào chiến tiếp nữa, hắn biết, nếu còn dám xuất kích khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng, kiếm khi vừa nãy thật sự rất đáng sợ.

"Không được, ta phải đoạt lấy Thánh khí!" Trong lòng hắn bất chấp, ôm cánh tay bị chặt đứt hạ xuống mặt đất rồi rời đi, nếu ở lại khẳng định sẽ càng thiệt thòi hơn nữa.

Cái miệng đê tiện của Đại Hồng Điểu không ngừng hỏi thăm, nói: "Ê, đạo huynh của Bất Lão sơn, sao huynh lại đi vậy, vừa nãy không phải nói mình là con cháu Thiên vương ư?"

"Nghiệt súc, đừng có quá phận!" Người trung niên trừng nó một cái, vung ống tay áo rồi biến mất trong sân này.

Vương giả rời đi, ai dám ngăn cản?

Còn có mấy người của Bất Lão sơn chưa rời đi, trên mặt ai nấy đều tối tăm nhưng cũng rất nhanh rời khỏi, một trường phong ba cứ thế tạm thời kết thúc.

Trên thực tế, Cửu đầu sư tử rất muốn tiếp tục xuất thủ, nó rất mạnh mẽ, kiếm gãy màu đen trong tay cũng lấy ra thế nhưng lại bị Vương thúc của Hỏa Linh Nhi ngăn lại.

Vị Vương gia này rất đau đầu, mặc dù không vừa lòng với Bất Lão sơn thế nhưng cũng không dám đắc tội, dù sao thì họ cũng là cổ giáo vô thượng có thể nhìn xuống các vực.

Thạch Hạo vẫn chưa đi gặp Cửu đầu sư tử thì liền nghe một trận ầm ĩ.

"Lừa ai thế hả, một tảng đá vụn mà dám nói là Thái Dương thạch? Còn muốn chúng ta dùng Thánh khí để đổi, sao ngươi không đi cướp luôn đi!" Có người giận dữ kêu la.

Nơi đây không chỉ có một cái sân, tụ hội có rất nhiều người, những người này có thể bắt chuyện và kết giao bạn bè, đi tới nơi đây thì có rượu và thức ăn ngon.

Nhưng mà, bên trên những chiếc bàn bằng ngọc thạch ở trong cái sân kia thì không có rượu ngon mà đều là bảo cụ và tài liệu, có rất nhiều tu sĩ đang vây xem và trao đổi.

"Nhanh lên, đổi tảng đá đó cho ta!" Tiểu tháp trên sợi tóc của Thạch Hạo rung động truyền âm như thế, hiển nhiên nó đã phát hiện ra thứ tốt.

Thạch Hạo trong lòng hơi động, tuy rằng đây là một cái hố tiêu hóa thế nhưng vào thời khắc mấu chốt cũng có thể đại phát thần uy, ngay cả pháp khí Hỗn Độn mà cũng có thể ngăn trở được, đáng đầu tư cho cái "động không đáy" này.

Nó nhanh chân tiến tới, đi vào trong cái sân kia, sợ chậm sẽ bị người khác đạt được.

"Chính là tảng đá đó!" Tiểu tháp truyền âm chỉ cho Thạch Hạo biết, nhất định phải đạt được tảng đá đen thui đó.

"Tảng đá đó đáng giá cho việc ngươi ra tay mấy lần?" Thạch Hạo âm thầm hỏi, không có mua ngay.

"Một lần!" Tiểu tháp rất thẳng thắn.

"Lừa ai thế hả, tảng đá kia nhất định rất bất phàm, tối thiểu cũng phải ba lần." Nó cò kè mặc cả.

"Cho dù tốt mà cũng có thể vượt qua đất Hỗn Độn à?" Tiểu tháp bình tĩnh nói.

Thạch Hạo yên lặng, nó cảm thấy trước giờ không thể nào mặc cả được, thật sự luôn luôn chịu thiệt, cảm thấy cái hố tiêu hóa này không tử tế chút nào.

"Ở Hư Thần giới, ta giúp ngươi chống lại cái đĩa thần kia, ngươi biết nó là cái gì không, nếu ta nói ra thì cho dù lấy toàn bộ thiên tài địa bảo của ngươi cũng không đủ nhờ ta chống lại một lần đâu." Tiểu tháp nhìn nó không cam lòng nên nói như thế.

"Được rồi, một lần thì một lần." Thạch Hạo khẽ nói, sau đó đi tới phụ cận.

Bên trên bàn ngọc trắng kia để rất nhiều vật rách nát, đều là một vài mãnh vỡ của pháp khí thượng cổ, xem ra cũng rất lâu rồi thế nhưng vẫn tản ra những gợn sóng kinh người, trong đó có một tảng đá đen xì được đặt ở nơi rất dễ thấy.

"Thứ tốt nhen, đây tuyệt đối là một Thánh khí, nhưng đáng tiếc đã bị phá nát rồi." Có người than nhẹ, cầm một miếng đồng thau trên bàn ngọc lên, dùng tay vuốt nhẹ.

Mà trong lòng Thạch Hạo cũng hơi động, những vật trên bàn này không bình thường chút nào, tất cả đều do đại năng thượng cổ để lại thế nhưng tất cả đều bị phá hủy cả.

"Pháp khí tuy rằng vỡ nát thế nhưng khối Thái Dương thạch này lại hoàn chỉnh." Chủ nhân của những thứ này là một ông lão có chòm râu dê, khuôn mặt vô cùng khôn khóe.

"Đừng có nói bậy, đây không phải là Địa Hỏa thạch hay sao, vậy mà giả làm Thái Dương thạch, ông cho rằng người khác là kẻ ngu nên tới lừa bịp à." Có người xem thường lão.

Ông lão cười gượng, nói: "Bằng hữu, không thể nói lung tung nhen, đây chính là thiên tài địa bảo được lấy từ trong di tích đó, các ngươi có nhìn thấy những pháp khí này không, đều là mảnh vỡ của Thánh khí, vậy tuyệt đối là động phủ của đại năng thượng cổ đó, mà miếng đá này chính là lấy từ nơi đó, sao lại là tài liệu luyện khí bình thường cho được?"

"Chúng ta không phải là không biết các loại bảo tài, nhất định là ông đã tìm thấy một động phủ nào đó rồi tìm đại một tảng đá ở gần, thật giả lẫn lộn."

"Nếu là Thái Dương thạch thì ông sẽ lấy ra bán chắc? Đó mói chân chính là vật liệu tốt nhất, đừng có ở đây mà lừa người."

Ông lão cười gượng, thế nhưng trong lòng lai hơi buồn bực, đây quả thật là những thứ mà lão đã tìm được bên trong một động phủ, nhưng ông đã cẩn thận kiêm tra, đúng là một miếng Địa Hỏa thạch.

Thạch Hạo cầm lấy khối đá đen này, ở trong lòng bàn tay cảm giác hơi nóng thế nhưng nếu kiểm tra cẩn thận thì không phát hiện chỗ đặc biệt nào, quả thật là một miếng Địa Hỏa thạch.

Ông lão lập tức tỉnh táo lại, nói: "Vị tiểu huynh đệ này thật tinh tưởng, rốt cuộc cũng đã phát hiện ra vật liệu tốt nhất của vực ngoại, thứ tốt đó nhen, không cần dùng Thánh khí trao đổi đâu, chỉ cần pháp khí của Liệt Trận cảnh là có thể."

"Địa Hỏa thạch khi nào có giá cả cao thế nhỉ, sao ta không biết nhỉ?" Thạch Hạo hỏi, người bên cạnh cười ha hả khiến cho ông lão lúng túng không thôi.

Thạch Hạo lặng lẽ dùng Trùng Đồng để quan sát lập tức sắc mặt cứng đờ, bởi vì nó nhìn thấy nơi trung tâm của Địa Hỏa thạch này có một chùm đỏ đậm, suýt chút nữa đã khiến mắt nó tổn thương.

Trong lòng nó thở dài, mình không phải là Trùng Đồng giả nhưng ngày sau nhất định phải tu thành Thiên nhãn, nếu không đến cả bảo vật mà cũng không nhìn ra.

"Đây chính là một bảo châu của Bắc Hải, dùng nó đổi Địa Hỏa thạch của ông vậy, hẳn là được rồi chớ?" Thạch Hạo lên tiếng đồng thời đưa ra một hạt châu.

"Xem như tạm được." Lão già cười gian trá, hạt châu này đã vượt qua giá cả của Địa Hỏa thạch, lão nhanh chóng cầm lấy rồi đưa Địa Hỏa thạch cho Thạch Hạo.

"Đây thật sự là Thái Dương thạch?" Thạch Hạo hỏi tiểu tháp.

"Chính xác, đúng là một miếng Thái Dương đã bị người khác chém rớt, hơn nữa còn là một miếng Thần nhật đỉnh cấp." Cốt tháp óng ánh trên sợi tháp truyền ầm.

Thạch Hạo nghe thế thì chấn động, người kia có sức chiến đấu kinh thế cỡ nào thì mới có thể chém rớt thiên nhật*, đại năng thượng cổ thật khiến người khác giật mình mà!
(*) Thiên nhật: Mặt trời và trời.

Nó cầm tảng đá đen xì trong tay thì phát hiện quả nhiên có một dấu vết vô cùng nhẵn mịn, nó nhắm mắt tập trung cao độ thì lông mày nhíu lại, dĩ nhiên nơi đó có ẩn chứa một luồng kiếm ý đáng sợ!

"Từ từ nuốt đã, để ta tìm hiểu một vài ngày!" Thạch Hạo nói.

"Ồ, là ngươi?!" Đột nhiên có vài người trẻ tuổi dừng lại lộ vẻ sợ hãi, mấy người trướ bọn họ từng ở trong cung điện lơ lửng kia gặp Thạch Hạo.

"Hắn có khả năng là ... Thạch Hạo!" Một nữ tu sĩ khác kinh ngạc thốt lên.

Lời này vừa ra đã lôi kéo sự chú ý của rất nhiều người, sau đó họ không ngừng thì thầm nên mọi người biết được, rất có khả năng thiếu niên này chính là Thạch Hạo đã mất tích một năm rưỡi qua.

"Cái gì, tiểu Thạch trong đại chiến song Thạch đã xuất hiện?!"

Câu này vừa ra, trang viên nơi đây trở nên ầm ĩ, rất nhiền người đã bị kinh động nhanh chóng chạy tới.

Một đám mây đen vọt tới, mấy tên tuổi trẻ của Hắc Vân tộc vốn đã rời đi, bọn họ đi tìm viện binh, vào lúc này dẫn tới một ông lão xuất hiện nơi đây.

"Là nó sao?" Lão già hỏi.

"Chính là hắn, mấy ngày trước đã làm nhục cao thủ của bộ tộc mình, hôm nay lại dung túng cho Cửu đầu sư tử hành hung nữa." Một tên trẻ tuổi nói, trong mắt hiện vẻ ác độc.

Lão già không nói hai lời, bàn tay đánh ra chộp về phía Thạch Hạo.

Cùng lúc đó, một con rắn khổng lồ đỏ rực đạp hư không mà tới, mang theo vô tận ánh lửa hạ xuống nhìn chằm chằm về Thạch Hạo, đây là một Vương giả.

"Cút!"

Đối mặt với việc tập kích của Vương giả, Thạch Hạo chỉ nói một chữ như thế.

Ông lão của Hắc Vân tộc tức giận, dù gì thì ông ta cũng là một cường giả Liệt Trận cảnh, ông thừa nhận rằng nếu cùng cấp bậc, thì mấy chục tới trăm người như ông cũng không phải là đối thủ của đối phương.

Nhưng, thiếu niên này rõ ràng không có những gợn sóng phù văn của Liệt Trận cảnh nên có, cho nên ông ta mạnh mẽ trấn áp.

"Bùm!"

Thạch Hạo vung cánh tay lên, va chạm với bàn tay của đối phương, một tiếng nổ giòn tan xuất hiện, sau đó phụp một tiếng, máu tươi tứ tung, cánh tay của ông lão nổ tung.

Mọi người khiếp sợ, một Vương giả xuất thủ mà chỉ vừa ra tay đã bị phế một tay, đây là kinh người cỡ nào chứ, lẽo nào thiếu niên này là tiểu Thạch?

"Tuyệt đối là tiểu Thạch, đã được xác thực rồi, ngoài trừ hắn ra thì còn có ai như vậy chứ, dùng thân thể thiếu niên ép lão bối Vương giả!"

Cả sân trở nên sôi trào, tất cả mọi người khiếp sợ.

Hơn một năm rưỡi qua đi, tiểu Thạch tái hiện khiến cho rất nhiều người kích động và chấn động.

Việc đã tới nước này, Thạch Hạo đã lộ ra hình dáng, hai tay chắp sau lưng đứng nơi đó, không sợ sinh linh các vực.

"Quả nhiên là hắn!" Có người kêu lên sợ hãi.

Thời khắc này, không chỉ có cái sân này mà toàn bộ trang viên đều ầm ĩ cả lên, đông đảo tu sĩ chạy tới.

"Chính là ngươi đã chém thiên tài tộc ta ở tổ địa Hỏa quốc?!" Một người trung niên vọt tới, từ phần eo trở xuống là thân rắn, đây chính là cường giả của Viêm Mãng tộc đang đứng cùng một chỗ với Hỏa Ngư Vương cấp kia, lớn tiếng quát hỏi.

"Không muốn chết thì cút hết cho ta!" Thạch Hạo lên tiếng, đối với những người lòng mang địch ý với mình, xưa nay nó chưa hề khách khí.

"Được lắm, tiểu Thạch, mặc kệ ngươi có phải là thiếu niên Chí Tôn của Hoang Vực hay không, xỉ nhục Bất Lão sơn ta thì tương lai của ngươi coi như xong." Người trung niên mất đi một tay rời đi khi quay lại có dẫn theo một ông già.

"Ngươi nói cái gì?!" Thạch Hạo có một nói ưu tư với Bất Lão sơn, nãy giờ vẫn đang khắc chế, nhưng lúc này thấy dáng vẻ như thế của ông ta thì cả người bước ra một bước ép lại gần.

Người trung niên kia khiếp sợ nhanh chóng rút lui thế nhưng lại phát hiện, thiếu niên này luôn luôn nhìn xuống hắn, nó đứng lơ lửng trên không trung cách hắn cũng chỉ có một mét, ánh mắt lạnh lùng đầy đáng sợ.

"Phụp!"

Hắn ho ra đầy máu, bị khí thế ấy ép mạnh cứ như là bị sét đánh suýt chút nữa đã ngã nhào ra đất.

Mọi người chấn động, thiếu niên này thật sự thần uy khiếp người, không có ra tay, chỉ một luồng khí thế đã khiến cho Vương giả của Bất Lão sơn miệng phun máu, bị thương nặng.