Bốn kích Chu Tước thái cổ quyết đấu với pháp môn Kỳ Lân, hai người chém giết tới mức hôn thiên ám địa, quỷ khóc thần gào, khắp nơi đều là sương mù mênh mông, hàng loạt bóng mờ ẩn hiển.
Đại chiến tới trình độ này đều xuất hiện các loại dị tượng, còn giống như là ma quỷ thoát ra từ địa ngục của thượng cổ.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, những sinh linh kỳ lạ kia hiện lên quấn quanh hai người bọn họ, thỉnh thoảng còn nhào về đằng trước, nhiều lúc uy hiếp tới cả hai người.
Mọi người thấy thế thì ứa mồ hôi hột, như là nhớ ra chuyện gì đó, lông màu cau lại, run giọng nói: "Lẽ nào tin đồn là sự thật?"
"Trong võ đài chiến cấp Thần, những người chết đi đều là những anh kiệt mạnh mẽ nhất của các đời, được xưng là chiến hồn bất hủ, mặc dù bọn họ ngã xuống nhưng như trước vẫn còn oán khí và lòng không cam, nếu như có cuộc đại chiến ở cấp này diễn ra thì lần nữa sẽ hiện lên tham dự vào cuộc chiến này."
Khi mọi người nghe được tin đồn này thì liền trở nên hoảng loạn thì thầm với nhau, trong con ngươi tỏa ra ánh sáng nồng cháy, cẩn thận nhìn kỹ những bóng mờ kia, da đầu tê dại.
Trong quá khứ xa xôi ấy, ở một niên đại hoàn toàn khác, đến tột cùng là có bao nhiêu thiếu niên kiệt xuất tương tự như Thạch Nghị và Thạch Hạo đã chết trận ở nơi này?!
Không thể nghi ngờ gì nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn thì một trong hai người Thạch Hạo và Thạch Nghị sẽ trở thành một thành viên với bọn họ.
Nghĩ đến khả năng này, mọi người đều hít vào hơi khí lạnh, anh linh thiên tư cỡ này chỉ cần vừa tưởng tượng là đã cảm thấy đáng sợ rồi, được xem như là tư chất không một ai trên đời này sánh bằng!
"Gào..." Một ác quỷ tóc tai bù xù đánh về phía Thạch Nghị, cả người toàn là vảy, khí tức mạnh mẽ đâm thẳng tới cốt tủy người khác.
"Ầm!"
Thạch Nghị hừ lạnh một tiếng, vừa chống đỡ Thạch Hạo vừa tung ra một cước đá thẳng lên trên cánh tay của ác quỷ, ánh sáng lóa mắt tuôn ra, cái bóng mờ kia tản đi cứ thế mà biến mất.
"Vật chất hữu hình?!" Mọi người thấy thế thì lông tóc đều dựng, chuyện này... quả thật là có thể quấy rối cuộc đại chiến, đây chính là anh linh của thượng cổ.
Cùng lúc đó, Thạch Hạo gặp rắc rối còn hơn đó nữa, một lần xuất hiên tới hai tên như vậy, trong đó một con là Thanh Loan, một con là rắn đỏ màu xanh thân chim lấp léo ánh sáng lạnh lẽo, cả hai một trước một sau đồng thời tấn công về hướng nó.
Việc này khiến nó hoài nghi, lẽ nào ngoài thế giới hiện thực nó từng giết chết loại sinh linh như thế này cho nên mới gặp phải cảnh tượng quỷ quái như thế này, tất cả đến là để tính sổ với nó?
Thạch Hạo cũng chẳng hề sợ đám sinh vật chẳng còn sức sống này, đây chỉ là những tên bại trận ở thượng cổ, do chết trận đã từ lâu nên pháp lực đều đã hóa thành tro tàn, khả năng phát huy cũng có hạn mà thôi.
"Ầm!"
Cả người nó tỏa ra ánh lửa Chu Tước, mang theo khí tức chí dương đánh về phía trước, ầm một tiếng, đốt cháy hai anh linh thượng cổ, khiến chúng hóa thành hai bó đuốc rồi hóa thành tro tàn.
"Keeng!"
Sau một khắc, lòng bàn tay Thạch Nghị phát ra ánh tím, hiện lên một ký hiệu cổ xưa có thần uy vô thượng vọt nhanh tới, bên trong bàn tay phù quang bốc hơi, lập tức xung quanh xuất hiện mấy chục con Kỳ Lân tím.
Đây là thế công tuyệt sát, được xương là pháp môn cấm kỵ trong Kỳ Lân thuật, tục truyền nếu là pháp môn hoàn hảo vô khuyết, do Kỳ Lân tổ triển khai thì đủ để nghiền nát thần ma thành từng mảnh nhỏ!
Thạch Hạo long hành hổ bộ nhanh chóng vọt tới, cơ bản không chọn cách tránh né, toàn thân lóng lánh phù văn đỏ thẩm, mạnh mẽ như một con Chu Tước hình người, hét dài một tiếng đồng thời tung ra một quyền.
Nó chưa từng phòng thủ, vận chuyển bốn kích Chu Tước thái cổ tới mức tận cùng, dùng sức đấu với Thạch Nghị, hai người vừa va chạm với nhau liền phát ra âm thanh leng keng tới kinh người.
"Keeng"
Hai bàn tay, một cái lấp lánh ánh tím óng ánh trong suốt, một cái đỏ tươi ướt át như máu, hai thứ va chạm mạnh vào nhau, thỉnh thoảng chiến trường Thiên Không này nổ vang, gần như muốn nổ tung.
"Thật là lợi hai."
Tất cả mọi người đều hít mạnh vào hơi lạnh, quyết đấu như thế quá mức khủng bố.
"Keeng", "Cheeng"...
Hai người va chạm cứ như là trống thần nổ vang, tựa như là âm thanh luyện binh của Thiên giới xuyên thẳng xuống đây, những chiến âm boong boong truyền vào xương cốt, thẩm thấu vào trong hồn phách của người khác.
Mọi người cảm thấy thần trí mê mụi, lên xuống theo thân hình đang chiến đấu của hai người, thiếu niên Chí Tôn như thế thì một bộ tộc xuất hiện một người là đủ quá rồi!
Nhưng mà, khiến người khác không thể nào tin chính là, bọn họ là huynh đệ, đến từ cùng một gia tộc, kết quả lại phải quyết đấu sinh tử như vậy.
"Ầm!"
Thạch Nghị đầu dưới chân trên, từ trên trời cao lao mạnh xuống, xung quanh hắn là mấy chục con Kỳ Lân, hắn triển khai tuyệt sát bén nhọn nhất, khí tức cả người khủng bố tuyệt luân!
Đôi bàn tay kia tựa như một bánh xe sinh tử va về phía Thạch Hạo, ở cổ đại đây được xưng là bánh xe Kỳ Lân, bất luận là người nào bị đánh trúng thì cả hài cốt cũng chẳng còn.
Lần đầu tiên Thạch Hạo biến sắc, toàn thân đỏ ngòm nhanh chóng lướt sang ngang, né tránh đòn tuyệt sát này của đối phương.
Tuyệt sát Kỳ Lân xượt qua đánh thẳng xuống dưới chiến trường màu vàng kia, ầm một tiếng, đập nơi đó nứt toác lún thật sâu xuống dưới.
Mọi người ngơ ngác, chiến trường Thiên Không bị hủy? Sức chiến đấu của Trùng Đồng giả quả thật quá mạnh mẽ mà!
Đòn đánh này của Thạch Nghị đã thất bại, bánh xe Kỳ Lân đập thẳng lên tảng đá lớn màu vàng nhạt kia nhưng tảng đá đó vẫn không hề bị lún xuống, thân thể của hắn nhanh chóng dừng lại, một tay chống xuống mặt đất toàn bộ thân thể từ từ xoay ngược rồi hạ xuống và quét thật mạnh theo chiều ngang.
Ầm một tiếng, đá vụn bay tứ tung, hòn đá màu vàng đó nổ tung, mà thân thể hắn quét ngang cứ như là một cái roi nhanh chóng quật về phía Thạch Hạo.
Trong quá trình này, trước sau đều kèm theo mấy chục con Kỳ Lân, tương đương với việc được lực Kỳ Lân bảo vệ bên mình, giúp cho hắn nắm giữ sức mạnh không gì sánh nổi.
Con mắt của Thạch Hạo tỏa ra ánh sáng lạnh, tinh khí thần tập trung cao độ, nhẹ nhàng nhảy lên một cái tiến nhập vào không trung, sau đó đột nhiên đạp mạnh xuống phía dưới, nhằm thẳng về phía thân thể Thạch Nghị.
Đòn đánh này có thể nói vô cùng cay độc, tránh mũi nhọn rồi nhắm thẳng bảy tấc của hắn mà đánh!
"Hô..."
Một cơn gió xuất hiện gào thét giữa trời cao, tảng đá màu vàng dưới mặt đất đã bị vỡ vụn trước kia bị cuốn bay lên trời cao, Thạch Nghị cứ như là một con quay đảo quanh nơi đó, sau đó vút thẳng lên trời cao đâm thẳng tới bàn chân của Thạch Hạo.
Đồng thời, vào lúc này hắn nhanh chóng thi triển thủ đoạn độc ác, Kỳ Lân bộ lại tán hiện, lần này liên tiếp đạp về trước, mỗi một bước đạp ra đều cộng hưởng cùng thiên địa.
"Bùm", "Bùm"...
Lần này hắn đạp ra tới tám bước, còn khủng bố hơn cả lần trước, vọt nhanh tới gần Thạch Hạo, khiến cho khí huyết của nó sôi trào, khóe miệng chảy máu.
Hơn nữa, hai tay của Thạch Nghị nâng một cái bánh xe thần, đó chính là bánh xe Kỳ Lân có thể tiêu diệt thần ma, lúc này lại xuất hiện trực tiếp đập tới trước.
Thạch Hạo đứng đối diện với hắn nên nhanh chóng thối lui, tránh loại tuyệt sát này.
Nhưng mà, tốc độ hai chân của Thạch Nghị rất nhanh, như là tiên giáng trần, tay áo bay phần phật, hai tay giống như nâng trời cao nắm lấy bánh xe thần nhanh chóng đẩy mạnh lên, mạnh mẽ vô cùng.
"Bùm!"
Đột nhiên hắn ném ra một cái, bánh xe Kỳ Lân bay ra xém chút nữa đã đánh trúng ngay Thạch Hạo, hàng chục rào chắn bị bánh xe va chạm liền nổ tung, chiến trường Thiên Không bị hủy hoại không còn ra hình thù gì nữa.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng lần đối quyết đầy gay cấn này sẽ khép lại thì chợt sát cơ lại nổi nên.
Ánh mắt Thạch Hạo ngưng lại, vừa mới né qua bánh xe Kỳ Lân, hơi hơi hô hấp thì bàn tay của Thạch Nghị lại đánh tới, đồng thời người nghiêng về phía trước như là muốn chặt đứt phần eo của đối thủ.
Bỗng nhiên Thạch Hạo vung tay ra đập thẳng về phía đầu của Thạch Nghị.
Nhưng mà, một chân của Thạch Nghị đột ngột đá tới, thật sự rất nhanh, đùi phải đá ngược, tàn nhẫn và chuẩn xác, ác liệt và cương mãnh.
Trong những tiếng vù vù đó xuất hiện thêm mấy chục con Kỳ Lân, cái chân kia đá tới nhanh như tia chớp vậy.
"Ầm!"
Thạch Hạo dùng tốc độ nhanh nhất rút lui, mấy chục con Kỳ Lân xẹt qua, tuy không có đụng vào thân thể nó nhưng giống như là đuôi bọ cạp nhanh chóng đá thẳng tới bả vai của nó.
Một cước này ẩn chứa tinh khí một thân của Thạch Nghị, thần lực mênh mông cực kỳ, đây cũng là một đòn tuyệt sát, tàn nhẫn và chính xác, tương xứng với phong cách và tính cách hắn.
Cho dù là một tấm sắt thần mà bị đá trúng cũng phải biến dạng, thậm chí là đứt gãy, bởi vì một cước này sức mạnh quá lớn.
Thạch Hạo bay ngang, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, âm thầm thở dài, lần này quá bất cẩn, đúng là một địch thủ trước nay chưa từng gặp, rất mạnh mẽ đồng thời thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn, kinh nghiệm phong phú.
Bả vai nó đau nhức, lúc này đã đỏ ửng lên, khớp xương truyền tới tiếng vang, ánh sáng phù văn bùng lên.
"Tiêu rồi, bả vai của Thạch Hạo bị đá gãy rồi!"
Mọi người kinh ngạc thốt lên, ai nấy cũng đều trợn tròn mắt, trận chiến này muốn kết thúc rồi sao?
Ngay cả các Tôn giả ngồi trong những chiến xa cũng đều đứng thẳng lên, ánh mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm chiến trường Thiên Không, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
"Thạch Nghị quả nhiên lợi hại!" Tích Hoa bà bà cười híp cả mắt, đứng bên cạnh Nguyệt Thiền tiên tử không ngừng lộ vẻ khen ngợi.
"Không hổ là Vô Song hầu, thiên hạ đệ nhất!" Mấy người đứng bên cạnh con nhện lớn màu vàng than thở, không ngừng gật gù.
"Phụ hoàng, hắn... muốn thua rồi à, có biện pháp nào cứu không vậy ạ?" Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, Hỏa Linh Nhi đứng trên chiến xa lộ kẻ kinh sợ, cầu cứu Hỏa Hoàng.
Thời khắc này, toàn bộ ánh mắt của sinh linh trong thiên địa đều nhìn theo, rất nhiều người cảm thấy trận chiến này hơn phân nửa là muốn kết thúc rồi, tiếng vang nơi khớp xương quá to, một tay bị gãy còn có thể chiến đấu ư?
"Đệ đệ, đệ phải cẩn thận nha." Thạch Nghị mở miệng, mang theo vẻ châm biếm đả kích đối phương.
Trong khi nói chuyện, hắn hóa thành một vệt chớp màu tím, vừa mới chiếm được ưu thế đương nhiên phải duy trì tiên cơ, nhân cơ hội này giết chết đối phương.
"Bùm" một tiếng, uy thế của Thạch Nghị càng tăng lên, thần uy ngập trời giết thẳng tới, bàn tay như là cối xay đập về phía đối thủ.
Hào quang trong con ngươi Thạch Hạo chói lọi, vẫn chưa tránh lui ngược lại tiến tới đón lấy, toàn thân thiêu đốt, ánh lửa Chu Tước hừng hực bốc lên giống như muốn thiêu đốt cả chín tầng trời!
"Hắn điên rồi sao, muốn thí một tay để lưỡng bại câu thương với kẻ địch?" Rất nhiều người kinh ngạc thốt lên.
Cánh tay bị đánh trúng trước kia của Thạch Hạo mềm mại cứ như là bông gòn đón lấy, còn cánh tay khác thì đánh thẳng về phía đầu lâu của Thạch Nghị.
"Ồ, không đúng!" Sau một khắc, tất cả mọi người đều trợn mắt.
Thạch Nghị cũng sợ hãi, cảm giác cực kỳ nguy hiểm hiện ra, chắc chắn có điều gì đó không đúng.
Tiếng vang nơi khớp xương điếc tai, cánh tay mềm nhũn kia của Thạch Hạo đột nhiên kéo thẳng ra, lập tức khôi phục lại sinh cơ đầy mạnh mẽ như trước kia, nện thẳng về vị trí cổ của địch thủ.
"Hồi nãy cũng không phải bị Thạch Nghị đánh gãy một tay, chỉ là vào thời điểm quan trọng đã né tránh được, thân thể thật mạnh, vậy mà chẳng hề gì!" Hỏa Hoàng tở dài.
Mãi tới khi nó tung ra chiêu đó thì mọi người mới bừng tỉnh, sau đó khiếp sợ không gì sánh nổi, thân thể này đáng sợ đến mức nào đây, nhận lấy đòn đánh như thế mà chẳng hề hấn gì.
"Ầm!"
Sau một khắc, Thạch Hạo bùng phát hóa thành một con Chu Tước hình người, nơi đó đánh thật mạnh, chiến lấy tiên cơ phát động cơn giận lôi đình.
"Ầm!"
Nó một quyền đánh thẳng về mi tâm của Thạch Nghị, kết quả là bị hai cánh tay giao nhau của Thạch Nghị ngăn cản, tiếp theo nó xoay người, không ngừng dùng chân đá tới.
Đây giống như là một biển ảo ảnh đỏ đậm như máu, bàn chân như là lưỡi đao, Thạch Hạo nhanh như tia chớp lướt lên đỉnh đầu Thạch Nghị, liên tục xuất cước.
"Ầm!"
Cuối cùng, Thạch Nghị bay ngược sang ngang, nơi ngực dính phải một cước miệng ho đầy máu, rõ ràng nơi đó bị lõm xuống, xương cốt đã gãy nát.
"Tiếp tục!"
Tinh khí cả người Thạch Hạo sôi trào, ánh đỏ như lửa, lại tiếp tục lao xuống.
"Trời ạ, cái tên nhóc này quá lợi hại đi mà, vừa mới sơ sẩy chút xíu là nhận ngay thiệt thòi, giờ nó càng điên cuồng hơn, Thạch Nghị cũng đã bị thương!"
"Cuộc chiến đã nghịch chuyển, tên Thạch Nghị này tiêu rồi!"
Trong khi mọi người kinh ngạc thốt lên thì chiến cuộc lại xuất hiện biến hóa, Thạch Hạo vận chuyển bốn kích Chu Tước thái cổ tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, một con Chu Tước chân chính xuất hiện cũng chưa chắc đã mạnh mẽ như nó!
Nó liên tục xuất thủ, ánh lửa ngập trời, cánh tay đỏ đậm như ngọc không ngừng va chạm với Thạch Nghị, bịch một tiếng, Thạch Nghị lần nữa bị đánh trúng, tiếng vang vang lên giòn giã.
Bả vai Thạch Nghị trúng đòn, lần nữa bị đánh bật ra sau, trong miệng ho ra đầy máu.
Nhện lớn màu vàng sắc mặt trở nên cứng đờ, vẻ mặt sinh linh của hồ Ma Linh đều đen xì, tất cả mọi người đều u ám, mới vừa rồi còn thảo luận rất sôi nổi, ho rằng kết cục đã định thế nhưng tình thế hiện tại lại chuyển đổi.
"Tên nhóc này thật mạnh mà!" Tích Hoa bà bà cũng biến sắc, nói nhỏ một câu như thế.
Thạch Hạo đạp bước trong hư không giống như Bát Bộ Cản Thiền, nhanh chóng tiến tới, lăng không đá ra một cước, cứ như Chu Tước thái cổ đánh thẳng về phía ngôi sao lớn trong vũ trụ!
"Mở!"
Thạch Nghị gầm lên một tiếng, mắt phải bắn ra một luồng sáng đen, lúc này toàn bộ chiến trường Thiên Không đều run rẩy, thiên địa nổ vang, bầu trời dường như muốn nổ tung.
"Thật là khủng khiếp!" Tất cả mọi người đều khiếp sợ trợn tròn mắt, khó mà tin nổi nhìn về phía trước.
Đại chiến đến phút này, cuối cùng Trùng Đồng giả cũng vận dụng tới thần thông cấm kỵ của hắn, đây chính là sức mạnh bản năng mà trời cao ban tặng cho hắn, ở thời thượng cổ được xưng là vô địch.
Thạch Hạo có thể đỡ được không? Tất cả mọi người đều nín thở.