Gương mặt Thạch Tử Đằng lạnh lùng, không còn thoải mái nhẹ nhàng như trước, ánh mắt lóe sáng, một lúc lâu vẫn không nói gì, hàn ý tỏa ra tràn ngập khắp phòng.
Những người khác cũng nổi giận, việc này bọn hắn không xin chỉ thị của Thạch Tử Đằng mà tự chủ trương hành động nhằm áp chế thiếu niên kia, cuối cùng lại nhận được một cái sọt lớn như vậy.
Thật khinh người quá đáng, mấy người đi ra chẳng những bị giết, còn bị người đưa trả về như sọt đồ, đây là làm nhục đầy trắng trợn!
"Hắn muốn cùng chúng ta khai chiến ư, một thiếu niên mà thôi, cho dù hắn lai lịch không nhỏ nhưng bên người không có ai bảo vệ, chẳng lẽ thật cho rằng Võ Vương phủ chúng ta không dám động thủ!?"
Một người trung niên âm trầm nói, sát khí lan tỏa, hắn khó có thể ngồi yên được, đây là sự khiêu khích nghiêm trọng, nếu vẫn không giải quyết thì còn gì là mặt mũi.
Trong khách sạn Hổ Môn, Thạch Hạo ngồi trong sân, hắn biết chắc đối phương sẽ nổi giận, không tự nghĩ đến bản thân mà lại còn trách tội người khác khiêu khích.
"Các ngươi muốn giết ta mà còn trách ta dám phản kích, bá đạo thành quen." Thạch Hạo tự nói, nó cảm thấy nếu đã gây chuyện thì làm thật lớn, để cho bọn chúng tối tăm mặt mũi, dù sao đại thọ của Nhân Hoàng cũng gần kề rồi, tính thời gian thì cũng gần đến rồi.
"Đến Vũ Vương phủ hỏi xem Vũ Lâm đã về phủ chưa?" Thạch Tử Đằng nói ra.
Giờ khắc này tại Vũ Vương phủ cũng trong bầu không khí nặng nề, rất nhiều người sắc mặt u ám, trong cái hộp nặng trịch đó lại là đầu người, là cao thủ trong tộc bọn chúng.
Máu tươi chảy đầm đìa, hai mắt Vũ Lâm mở lớn tràn đầy hoảng sợ và không cam lòng, giống như nhận lấy kích thích cực lớn trước khi chết.
"Đây là đang khiêu chiến với uy nghiêm của Vũ tộc ta sao? !" Có người giận dữ.
Thời gian này, không khí trong tộc rất nặng nề, sau vụ Đại Ma Thần đại náo, danh vọng của Vũ tộc tại Hoàng Đô giảm xuống rất nhiều, lần đó bọn hắn quá bị động, vô cùng mất mặt.
Hiện tại khi nhắc đến Vũ tộc,mọi người lập tức liên tưởng đến cảnh tượng Đại Ma Thần đại sát trong phủ, lần thất bại đó khiến Vũ tộc mất hết mặt mũi.
Ngày xưa Vũ tộc uy danh hiển hách, bá đạo mười phần, bây giờ so với thời điểm huy hoàng ngày đó cách một trời một vực, thanh danh mất sạch, lần đại bại đó khiến bọn chúng tổn thương đến gân cốt.
"Là người của khách sạn Hổ Môn đưa đầu tới, tra cho ta, mặc kệ là ai cũng không thể bỏ qua được!"
"Đối phương muốn hạ chiến thư xem phản ứng của chúng ta sao, đây là muốn khai chiến!"
Những ngày này ở Vũ Vương phủ trải qua không được tốt lắm, trong bụng đều nín nhịn một đoàn nộ hỏa, một tên Đại Ma Thần khiến cho toàn tộc không ngẩng đầu lên được. Hiện tại là xuất hiện sự tình này khiến rất nhiều người không thể nhịn được nữa, giống như một sợi dây dẫn nổ dẫn phát đại phong bạo.
"Cũng tốt, nhìn xem ai dám nhắm vào tộc ta, vừa vặn coi đây là điểm đột phá để phát tiết một chút cảm xúc phẫn uất của một số người trong tộc, cũng để cho người trong Hoàng Đô biết được Vũ tộc chúng ta vốn là Thượng Cổ thế gia!" Một vị trưởng bối lên tiếng.
Rất nhanh, mấy người hiếu chiến trong cao tầng của Vũ phủ đến hỏi thăm tình huống, lập tức giận dữ: "Khinh người quá đáng."
Bọn hắn một mực điều tra sự tình liên quan đến Hùng Hài Tử, từng hoài nghi là đời sau của Đại Ma Thần, tâm tình vốn không tốt, hiện tại xảy ra việc này khiến cơn ấm ức của bọn hắn như tìm được chỗ trút xuống.
"Mang thêm một nhóm người, bao vây khách sạn Hổ Môn cho ta, không được để hắn chạy thoát!" Người Vũ tộc thật sự nổi giận, phái ra cao thủ, lập tức bắt đầu hành động.
Trên đường chính náo loạn, Man Thú gào thét, kỵ binh phi nhanh, thanh âm vang vọng trên đường đi khiến người đi đường đều giật mình, lập tức né tránh sợ bị cuốn vào.
Vũ tộc có hành động, một đám cường giả bao vây khách sạn Hổ Môn khiến nhiều người nghẹn họng trừng mắt, đây là có chuyện gì, muốn phát động đại chiến sao?
Những Chiến giả tinh nhuệ nhất là tinh anh của Vũ tộc, toàn thân mặc thiết y, vũ khí trong tay ánh lên sắc lạnh, ngồi ngay ngắn trên hung thú, sát khí bức người.
"Ồ, Vũ Vương phủ làm gì vậy, sau thất bại lần trước thì ít xuất hiện vô cùng, hôm này sao lại muốn gây chiến?"
"Đại nhân, có chuyện gì vậy?" Người phụ trách khách sạn xuất hiện, có thể khiến cho việc làm ăn phát đạt như vậy tại Hoàng Đô, dĩ nhiên phải có bối cảnh không bình thường.
"Tránh ra!" Người Vũ tộc căn bản không để ý đến, một tay đẩy hắn ra, tiếp tục tiến vào trong khách sạn, trực tiếp xâm nhập lâm viên thanh tĩnh kia.
Thạch Hạo mở rộng cửa viện chờ đợi đã lâu, cảm thấy kinh ngạc khi người đến trước lại là người của Vũ Vương phủ nhưng cũng không để ý nhiều, cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc.
"Chính là ngươi giết con cháu của phủ ta?" Một đám người sắc mặt lạnh lẽo, sát cơ lộ rõ ra ngoài, thật không ngờ đối phương ngông ngênh như thế, một mực đợi ở nơi này, căn bản không có ý chạy trốn.
"Các ngươi không hỏi nguyên nhân sao?" Thạch Hạo nhìn những người này, bọn hắn tuyệt đối là cường giả được máu tươi tẩy lễ, giống như mới thoát ra từ chiến trường, trên người vẫn còn mùi huyết tinh.
"Không cần, ngươi giết con cháu tộc ta, dù với lý do gì thì ngươi cũng chết chắc rồi!" Một người trẻ tuổi lạnh lùng nói, giơ thanh ma đao màu đen lên, mũi đao chỉ hướng mi tâm Thạch Hạo.
"Ương ngạnh, bá đạo, tự phụ đều bị các ngươi chiếm hết rồi, ngươi nghĩ mình là ai, không phân biệt xanh đỏ đen trắng liền giết người?" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
"Dây vào Vũ tộc ta, người nên có giác ngộ này, không phải ai cũng có thể giẫm lên tộc ta một cước, chính mình muốn chết không trách được người khác!"
"Đừng có đề cao mình như vậy, Vũ tộc là một Vương tộc, nói dễ nghe thì từng xuất hiện Thần Minh, là Thượng Cổ thế gia, nhưng hiện tại đã sớm không được như trước nữa." Thạch Hạo chế nhạo.
"Vũ tộc dù không còn như trước cũng không phải một con mèo con chó có thể chọc vào, trêu vào tộc ta thì phải trả giá thật nhiều!" Ma đao màu đen trong tay người trẻ tuổi rung động, phát ra đao mang.
"Đây không phải thời Thượng Cổ, Vũ Thần đã sớm chết bao đời nay rồi, các ngươi quá tự phụ, chỉ một nhóm người như vậy cũng muốn hoành hành Hoàng Đô, tùy ý phán quyết sinh tử người khác? Thật tức cười, ngang ngược đến tình trạng này rồi." Thạch Hạo chế nhạo.
"Keng "
Thanh ma đao màu đen sáng lên, phù văn phát ra, người trẻ tuổi lập tức lao đến, trực tiếp chém mạnh vào đầu Thạch Hạo.
"Coong"
Trong chớp mắt, Thạch Hạo phát ra phù văn sáng chói, tia chớp vừa thô vừa to bay ra đụng vào lưỡi đao, ánh sáng bộc phát chói mắt, âm thanh vang dội.
Ma đao màu đen rung động, tia điện chảy dọc trên thân đao khiến thân thể người trẻ tuổi rung động liên tục, tuy có tu vi mạnh mẽ nhưng hắn vẫn chịu trùng kích rất lớn.
"Người dám cùng Vũ tộc ta kết thù oán cũng không nhiều lắm, ngươi cũng thật to gan lớn mật!" Một vị trung niên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng, chăm chú nhìn Thạch Hạo, như muốn tìm kiếm điều gì đó.
Thạch Hạo cười to: "Thật buồn cười, không lâu trước đây Đại Ma Thần đánh giết các ngươi tan tác, nguyên một ngày co đầu rút cổ trong phủ không dám ứng chiến, ngay cả cửa và sân đều bị người hủy đi, khi đó uy nghiêm các ngươi đâu? Hiện tại lại bày ra bộ dáng "ông đây là thiên hạ đệ nhất, ai dám tranh phong" như thế, không biết có buồn cười không nữa?"
Thạch Hạo cười khiến những người này cảm thấy cực kỳ chói tai, trực tiếp nhạo báng khiến bọn hắn nghẹn khuất vô cùng, Đại Ma Thần là ám ảnh trong lòng bọn hắn, mỗi khi nhắc đến đều khiến mỗi người cảm thấy đau đớn.
"Keeng!"
Ma đao lại chém tới, người trẻ tuổi kia lại đánh tới, hắn là tuấn kiệt của Vũ tộc, tự tin có thể áp chế thiếu niên cường giả đối diện.
Trên thực tế, hắn đánh giá thấp thực lực Thạch Hạo, còn chưa hợp nhất với Bất Diệt Kim Thân, Thạch Hạo đã phá hủy đao mang của hắn, giết đến bên cạnh, thân thể phát sáng.
"Chém!"
Thạch Hạo dùng chưởng đao đón đánh bảo cụ của đối phương, oanh kích lên trên Ma đao màu đen, phù văn tách ra sau đó thôn phệ, toàn bộ thân đao rung động, sau đó rạn nứt, cuối cùng vỡ nát!
Kết quả này không chỉ người trẻ tuổi mà chính mấy vị trung niên phía sau hắn cũng chấn động, đây là sức mạnh mạnh mẽ đến cỡ nào, tay không chấn vỡ một kiện bảo cụ!
"Phanh!"
Thạch Hạo một chưởng đánh ở trên ngực hắn, người trẻ tuổi bị đánh bay, lồng ngực lỏm xuống, xương ngực gần như bị gãy toàn bộ, trọng thương không cách nào cứu chữa.
Miệng thổ huyết, sắc mặt tái nhợt, va vào bên trên tường viện khiến đất đá văng lên, khói bụi bốc lên, không thấy hắn đứng lên.
Những người khác giật mình, thiếu niên này quá mạnh mẽ, mới đối mặt đã phân thắng bại ngay tức khắc, quyết đoán tàn nhẫn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến cho bọn hắn cảm thấy sợ hãi.
Giờ khắc này, bọn hắn đều thu lại lòng khinh thị, một người trong đó con mắt lạnh lẽo, toàn thân bao phủ bởi lớp sương mù mông lung, mưa lớn đổ xuống, kèm theo tiếng sấm sét!
Đây là cao thủ Vũ tộc chân chính, từng trải qua Chiến trường Bách Tộc, đang ở Minh Văn cảnh, là một nhân vật khó lường.
Thạch Hạo không dám có chút chủ quan, vừa rồi là dựa vào thủ đoạn lôi đình nhanh chóng bức lại gần phế bỏ cường giả trẻ tuổi kia, tình huống bây giờ không giống lúc trước, đối phương đã có phòng bị.
Trong chớp mắt, toàn thân nó phát ra ánh đen, cùng với người tí hon màu đen kết hợp làm một khiến thực lực tăng vọt, trở thành đại cao thủ Minh Văn cảnh.
Những hạt mưa rơi, kèm theo tiếng sấm sét vang dội, toàn bộ đánh lên người Thạch Hạo, trong tiếng ầm vang, nó vẫn không chút tổn hao, trực tiếp xông về phía trước.
Giờ khắc này, những cao thủ Vũ tộc đều giật mình, hít một hơi lãnh khí, bọn hắn tuy đã sớm tính toán qua, biết rõ đối phương ắt hẳn rất lợi hai, nhưng mạnh mẽ đến trình độ này thì thật quá sức tưởng tượng.
Nó chỉ là một thiếu niên, tại sao lại có chiến lực cấp vương hầu được, quá nghịch thiên!
"Lên!" Nhiều người cùng xông lên, tất cả những người đang quan chiến đều ra tay, mỗi người đều thi triển Bảo thuật, xuất ra pháp khí.
Nhưng kết quả lại khiến bọn hắn hoảng sợ, sự cường đại của hắn khiến nhân tâm rung động, tựa như có thể sánh ngang Vương hầu, đánh đâu thắng đó, một chưởng phách xuống trực tiếp đập nát một kiện bảo cụ.
Quả thực giống như một con bạo long trong hình dáng nhân loại càn quét tới, "phù!" một tiếng, một người đàn ông trung niên siêu việt Hóa Linh cảnh, thế nhưng trước bàn tay đó giống như gỗ mục, bị phân làm bốn khúc.
Thật sự quá mạnh mẽ, những người khác cũng bị hù cho run rẩy.
"Keeng!"
Lại một kiện bảo cụ lóe lên đánh xuống, như trước bị một quyền điên cuồng của thiếu niên này đánh nát, hóa thành bụi phấn đầy trời, bay ra bốn phía.
"Ngươi ... là ai?" Tên cường giả đứng đầu hoàn toàn tỉnh táo, thế này quá không bình thường, mặc dù đối phương có tài năng ngút trời cũng không thể kinh khủng như vậy mới đúng.
Thạch Hạo lộ ra hình dáng, cố ý cho hắn thấy rõ gương mặt.
"Cái gì, là ngươi? !" Những người này kêu to, vừa khiếp sợ, lại càng kinh hoảng.
Hư Thần Giới Hùng Hài Tử? Bọn hắn trong thoáng chốc nghĩ đến rất nhiều điều, trong Vũ tộc có một ít tin đồn, có người đưa ra suy đoán kinh người về lai lịch của nó, nhớ đến điều đó khiến bọn hắn sắc mặt tái nhợt, không ngừng rút lui.
Tại thời khắc này, bọn hắn nghĩ đến không phải là lập tức giết chết đối thủ, mà là muốn tranh thủ thời gian rời đi, nếu tiếp tục lưu lại, bọn hắn sợ hối hận không kịp.
"Các ngươi chắc biết rõ xuất thân của ta chứ nhỉ?" Thạch Hạo thần sắc bình tĩnh, nói: "Tổ phụ của ta từng đến quý phủ các ngươi, làm tôn nhi có thể nào không đi, ta cũng muốn noi theo."
Những người này như rớt vào hầm băng, khiếp sợ vô cùng, Vũ Vương Phủ đã có phỏng đoán này, nhưng tuyệt địa đa số người lại không tin, mà bây giờ thiếu niên này chính miệng nói ra rồi!
"Ngươi muốn ... đến Vũ Vương phủ?" Có người run rẩy.
"Không sai!" Thạch Hạo dùng ngữ khí rất khẳng định đáp lại.