Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 259: Huyết chiến bát Phương

Màn sáng màu vàng bị phá vỡ, Thạch Hạo đưa tay vào dò xét, gần như sắp chạm đến khối phù cốt Côn Bằng kia, điều này khiến cho những người khác biến sắc.

"Không tốt, nhanh ngăn nó lại!"

Những người này kêu gọi, đối phương là muốn lợi dụng lực lượng của tất cả mọi người để phá vỡ màn sáng cường đại kia, sau đó cướp lấy bảo cốt chí tôn.

Đó là diệu dụng của thân thể thành linh, không chỉ có hô hấp, lúc ngộ đạo tu hành tốc độ cũng tăng lên gấp đôi, dù là lúc địch nhân tấn công cũng có thể chuyển hóa linh lực của đối phương cho mình sử dụng.

"Xoẹt"

Mạc Thương là người đầu tiên đuổi tới, đại kích trong tay mạnh mẽ vung lên chém mạnh vào cánh tay của Thạch Hạo, thế công mạnh mẽ, toàn thân hắn đều phát ra phù văn màu vàng.

"Keng" một tiếng, Thạch Hạo xuất ra đoạn kiếm ngăn cản, thế nhưng bản thân nó cũng chịu chấn động, hơi chút chịu ảnh hưởng. Thế nhưng nó thật sự rất mạnh, quanh thân nó xuất hiện vòng xoáy màu vàng, nó tiếp tục mượn lực muốn cưỡng ép chấn vỡ màn sáng.

"Mau ngăn nó lại!" Mấy vị Tôn Giả liền biến sắc, tên nhóc đó đã sờ được đến bảo cốt rồi, sắp đắc thủ.

Một đoàn phù văn sáng lên, một dòng nước như kim loại hóa thành xuất hiện trong hư không, ánh sáng rạng rỡ phát ra, sắc thái lạnh như băng, nó liền tấn công về phía Thạch Hạo, muốn biến mục tiêu thành tro bụi.

Mấy đại Tôn Giả đồng thời xuất thủ, trời đất thay đổi, bão táp cuồn cuộn, tiếng gió rít vang lên, đây thực sự là tuyệt sát, đổi lại là tu sĩ bình thường sẽ trực tiếp bạo toái.

Hùng Hài Tử gào thét, nó vận dụng tất cả lực lượng đối kháng, từ trong mười tòa Động Thiên bay ra một con Côn Bằng trông rất sống động, nó xẹt ngang hư không, con mắt lãnh liệt, khí tức chí tôn tràn ngập.

Chuyện này dọa cho một đám người sợ hãi kêu to, hiện tại bọn hắn đang tranh đoạt phù cốt Côn Bằng, bỗng dưng lại bay ra một con bằng điểu sao không khiến người khác khẩn trương.

Lợi dụng đúng lúc những người này đang kinh ngạc, Thạch Hạo tiến hành đánh cược lần cuối cùng, nó bắt lấy khối cốt đó, sau đó nó nhảy lên muốn phóng lên trời.

"Ầm!"

Thiếu niên Hàn Thiên ra tay, hắn dẫn đầu đội ngũ mấy vạn người của tộc Hỏa Viên Ngư, từ phía xa xuất ra vô tận hỏa phù trực tiếp đánh nhóc tỳ rơi xuống biển lửa.

"Quyết không để cho nó mang đi!" Mấy vị Tôn Giả kịp phản ứng, bọn hắn không tiếp tục lưu thủ mà vận dụng tất cả lực lượng, lấy ra pháp khí truyền từ thời thượng cổ ra tấn công.

Thạch Hạo đã gặp nguy hiểm cực lớn, nó ở giữa sân bị tất cả đám người vây công, khóe miệng tràn huyết. Lực lượng của những người này quá khổng lồ.

Trên không khu vực này phù văn tràn ngập khắp nơi, đều được xuất ra từ những sinh linh thuần huyết, những nhân vật thiên kiêu như Mạc Thiên Hàn Thiên, thật sự là kinh thiên động địa.

Hơn nữa có pháp khí thượng cổ trấn áp, âm thanh ầm ầm truyền khắp tế đàn, Thạch Hạo bị đánh ngã xuống mặt đất, nó đã bị trọng thương.

Dù sao nó cũng chỉ có một mình mà thôi, Mạc Thương và Hàn Thiên đều có thể đánh một trận với nó, hiện tại những cường giả có đẳng cấp đồng loạt tiến lên, hơn nữa còn có Tôn Giả ra tay, ai có thể ngăn trở?

Dù là thiếu niên chí tôn cũng không thể. Người thật sự rất nhiều, tất cả đều rất mạnh mẽ, bất kỳ một ai xuất hiện đều có thể khiến quần hùng biến sắc, có thể quét ngang một phương.

Có thể nói, một đám người như vậy tập hợp lại cùng nhau có thể quét ngang cả thiên hạ, dựa vào sức một người rất khó chống lại!

Thạch Hạo cũng điên cuồng tả xung hữu đột, đoạn kiếm bộc phát ra từng luồng ô quang. Toàn thân nó tràn ngập phù văn thiêu đốt, mười tòa Động Thiên liên kết với nhau nghiền áp xung quanh.

"Phụt!"

Một vị lão tổ bị nó cầm đoạn kiếm chém xuống, từ mi tâm xuống giữa hai chân, cả người bị chẻ thành hai mảnh, Thạch Hạo từ đó xông qua, máu nhuộm khắp người.

Nó giống như ma thần đang đại khai sát giới, tuy bản thân cũng đã thụ thương nhưng vẫn uy mãnh vô cùng, như chiến thần đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

"Keng!"

Binh khí của nó cùng Mạc Thương giao nhau, tay kia xuất ra, hai người va chạm một chưởng, ầm một tiếng, phù văn mênh mông như đại dương bùng nổ, một đám người xung quanh bị chấn bay khắp nơi, miệng thổ huyết.

Đây là sự mạnh mẽ của thiếu niên thiên kiêu, rất nhiều người đều không chịu nổi dư ba trận chiến này, ngoài những Tôn Giả ra, dù là tông lão đại phái tại Hóa Linh cảnh cũng không phải đối thủ của nó.

"Nhìn ngươi có thể kiên trì bao lâu!" Mạc Thương quát.

Vượt quá dự liệu của hắn, Hùng Hài Tử chỉ tập trung cường công hắn, đoạn kiếm trong tay không ngừng đánh xuống, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên chấn động tinh thần.

Quá mạnh mẽ, phù văn như trăm hoa đua nở, cả hai giao phong kịch liệt, trong chớp mắt đã đánh hơn trăm chiêu, khiến những người xem rung động sâu sắc.

Tất cả diễn ra quá nhanh và quá mãnh mẹ, thường nhân sao có thể ngăn trở, bên cạnh từng có người xông ra tập kích, kết quả là bị Thạch Hạo cho một kiếm đã bạo toái, máu văng tung tóe, xương cốt vỡ nát.

"A..." Mạc Thương kêu to, mạnh mẽ như hắn cũng cảm giác hai tay run lên, gan bàn tay bị đánh rách, máu chảy như suối. Đối phương khí lực lớn hơn hắn nhiều, đã thế còn chỉ cầm một thanh đoạn kiếm, nếu đổi thành một cái đại kích có lẽ sẽ càng thêm hung hãn.

Đây mới thực là khí thế vô địch, Hùng Hài Tử còn nhỏ tuổi hơn so với hắn khí lực đã lớn như vậy, khi kết hợp với phù văn thì tựa như có sức nhổ núi bạt sông.

"Giết!"

Thạch Hạo phát uy, nó chỉ chăm chú tấn công Mạc Thương.

"Ầm!"

Mấy vị Tôn Giả xuất ra một tổ hợp trận văn, đây là quyển trục phù văn, vừa mở ra đã tạo chấn động kinh thiên, mọi người giật mình, loại vật này cũng chỉ có Tôn Giả mới có thể xuất ra đấy.

Người bình thường khó có thể nhìn thấy, đây cũng không phải sát trận mà là phù văn đáng sợ tạo thành tổ hợp, uy năng có thể đạt đến cực hạn ở nơi này!

Bị trận pháp tấn công, thân thể Thạch Hạo chấn động kịch liệt, ra sức tấn công đánh lui Mạc Thương khiến hắn ho ra máu, bản thân nó cũng tràn huyết nơi khóe miệng.

Nhiều cường địch đồng thời xuất thủ như thế quả thật có chút khó chống đỡ, nó muốn trước hết giải quyết một đối thủ lợi hại để chấn nhiếp cũng rất khó khăn.

Ầm một tiếng, hỏa diễm ngập trời, tổ hợp phù văn vừa lui Hàn Thiên đã lập tức xuất thủ, Thần Chiếu Đăng rất đáng sợ, thiêu đốt tàn huyết thần linh, nếu không phải nơi đây áp chế cảnh giới, đám người nơi đây đều đã bị nó đốt tan thành tro bụi.

Dù vậy cũng rất đáng sợ, Thạch Hạo không thể không tập trung tư tưởng đối phó, dùng mười tòa Động Thiên đối kháng trực tiếp đánh tan ngọn lửa kia.

"Giết!"

Mấy vị Tôn Giả lại xuất ra trận pháp phù văn, sau khi tổ hợp với nhau, phù văn chằng chịt như khắc thành kí tự, trấn giết tất cả kẻ địch.

Nếu là một vị Tôn Giả còn đỡ, đây là đội ngũ do mấy người liên thủ với nhau, một tiếng ầm vang, phù văn đan xen hóa thành một đoàn ánh sáng đánh lên người Thạch Hạo, đánh nó bay ra ngoài, máu phun ra miệng.

"Giải quyết nó đi!"

Một vị lão tổ hét lớn, một đám người càng thêm anh dũng xông tới, Thạch Hạo mạnh vượt quá dự liệu của bọn hắn, tại nơi này có lực uy hiếp lớn nhất, trước hết phải diệt trừ nó.

"Keng!"

Lúc này Thạch Hạo lại sử dụng đoạn kiếm trực diện đánh tan một tổ hợp phù văn, nhưng một tổ hợp phù văn khác lại tiếp tục xuất hiện, đánh cho nó chật vật rút lui, khóe miệng tràn huyết.

"Thật nghĩ ta dễ bắt nạt sao?" Hùng Hài Tử nổi nóng, lau máu nơi khóe miệng, thân thể nó phát sáng, mười tòa Động Thiên rung động toàn lực bồi bổ cho thân thể Động Thiên.

"Giết a!"

Hoàn toàn bất chất tất cả, nó toàn lực thúc dục bảo thuật Côn Bằng. Sau lưng nó hiện lên một vùng đại dương mênh mông, tất cả đều là do phù văn tạo thành, một con cá lớn xuất hiện dấy lên sóng biển ngập trời.

Nó cũng không phải đơn thuần sử dụng pháp thuật của mình mà còn cầm trong tay một khối cốt Côn Bằng chân chính. Như thế khi vận chuyển bảo thuật uy lực sẽ tăng gấp đôi, giống như Côn Bằng từ thời thái cổ tái xuất.

Hùng Hài Tử cực kỳ hung hãn, nó trực tiếp ngộ pháp tại hiện trường, một bên cùng những người này huyết chiến, thúc dục khối cốt trong tay, một bên cảm ngộ tinh túy bên trong cảm nhận áo nghĩa vô thượng.

"Không tốt. Ngăn nó lại!"

Mọi người hét lớn, mặc dù tin tưởng nó không thể đạt được bảo thuật trong thời gian ngắn nhưng bọn hắn cũng không dám mạo hiểm, loại bảo thuật này ai không muốn đoạt được? Bọn hắn đều không muốn người khác biết được bí mật trong đó.

"Giết!" Mọi người điên cuồng công kích.

Thạch Hạo cũng gào thét. Con cá lớn màu đen kia cũng không biết to lớn bao nhiêu, nó quét ngang quần hùng, sóng biển màu đen do phù văn hóa thành càng thêm mênh mông.

"Ầm!"

Sóng lớn che trời, một đám tu sĩ bị trùng kích nổ tung lưu lại một vùng huyết vũ, còn có tàn cốt rơi trên mặt đất.

Thạch Hạo giật mình, khi cầm trong tay bảo cốt nứt vỡ này nó cảm ứng được lượng lớn phù văn áo nghĩa tinh thâm, rất hào hùng, dùng thiên phú của nó cũng cần mấy ngày mấy đêm mới có thể ghi nhớ hết được.

Trên thực tế những phù văn thâm sâu như vậy cuối cùng đều chuyển hóa thành kí tự, đại đạo trở nên giản đơn, có thể khái quát tất cả.

Đáng tiếc những nguyên thủy phù văn này rất mơ hồ, phù văn thâm sâu như biển, nếu không thể hấp thu thì căn bản không thể chạm đến ấn ký nguyên thủy.

Đây cũng là nguyên nhân khiến những người này không quá lo lắng, không ai có thể tại trong thời gian ngắn có thể thông thấu nguyên thủy phù cốt của Côn Bằng.

"Ầm!"

Thạch Hạo cầm khối cốt Côn Bằng nơi tay, uy lực bảo thuật gia tăng rất nhiều, nó đánh bay một đám người, miệng phun máu, trong đó có cả mấy vị Tôn Giả.

Đương nhiên nó cũng thụ trọng thương, thậm chí bị người ta đánh một chưởng, thiếu chút nữa xuyên thủng lồng ngực.

"Dám tập kích ta, người đi chết đi!" Hùng Hài Tử nổi giận, một tay cầm đoạn kiếm, một tay cầm phù cốt, thân thể được bao phủ bởi bảo thuật Côn Bằng, nó xông về phía vị Tôn Giả kia.

Đây là một trận chiến đấu thảm liệt, Thạch Hạo hứng chịu công kích khắp nơi, nó không ngừng tấn công vị Tôn Giả này, cuối cùng xuất ra một kiếm xuyên thủng mi tâm hắn, muốn tươi bắn lên cao.

"Cái gì?!" Mọi người hít một hơi lãnh khí, đây chính là một vị Tôn Giả, chết tại nơi này thật không đáng chút nào.

"Đi chết đi!" Đoạn kiếm rung động, cái đầu nổ nát tại chỗ, tử thi ngã trên mặt đất, sau đó hóa thành mưa ánh sáng.

Đây không phải chân thân mà là linh thân của một vị Tôn Giả, gặp nạn như thế bản thể của hắn cũng tổn thương nguyên khí nặng nề.

Trong lúc nhất thời nơi đây có chút an tĩnh, tất cả mọi người sợ hãi, đây chính là một vị Tôn Giả a, linh thân cùng bản thể sức chiến đấu không kém bao nhiêu, cứ như vậy mà chết đi.

Nếu chân thân tiến đến chẳng phải có nghĩa một vị chí tôn trên Thái Cổ Thần Sơn vẫn lạc?!

"Giết!"

Hùng Hài Tử giết đến đỏ con mắt, mọi người vây công khiến nó thụ trọng thương, nhưng nó vẫn cực kỳ dũng mãnh, tung hoành trong đám người, cùng những cường giả va chạm mãnh liệt.

Mọi người bỗng cảm thấy sợ hãi, dù là Mạc Thương cũng đã bị thương, đoạn kiếm phát ra một luồng ánh sáng sát bên vai hắn, thiếu chút nữa chém luôn một cánh tay, nơi đó máu phun như suối.

Bản thân Thạch Hạo cũng bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng nhưng vẫn mặc kệ xông xáo, nó muốn lao ra ngoài.

Khối cốt Côn Bằng trong tay nó phát sáng khiến cho bảo thuật của nó uy lực tăng lên nhiều.

"Trấn giết nó!" Mọi người hét lớn.

Đây là một trận thảm chiến, Hùng Hài Tử giết tiến giết ra, mỗi lần đều sắp thoát khỏi vòng vây nhưng đều bị ngăn cản.

Toàn thân nó đều là máu, rất nhiều vết thương, tất cả đều do phù văn tạo thành, còn có Mạc Thiên và Hàn Thiên cũng là uy hiếp không nhỏ đối với nó.

Thạch Hạo mặc kệ tất cả hoàn toàn tập trung vào trận chiến này, đoạn kiếm trong tay càng phát ra ánh sáng chói mắt, ô quang tăng vọt, sát kiếp liền mở ra.

"Phụt!"

Nó chém thẳng về phía một vị vương hầu, thân thể người đó trực tiếp phân đôi, máu tươi phun ra.

"Giết!"

Trong âm thanh vang vọng, pháp khí thượng cổ va chạm mãnh liệt, hoa lửa văng khắp nơi, nó trực tiếp chém linh thân một vị Tôn Giả thành vài phần.

Giờ khác này những người khác đều nổi gai ốc, thiếu niên đó tuổi tác không lớn, nhưng lại lập nên uy danh hiển hách, tư thái vô địch hiển lộ không che dấu.