Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 238: Xé đôi

Vừa mới thấy mặt là nói một câu, ngươi còn chưa chết, lạnh lùng như vậy, cái giọng điệu này, cho dù là tượng đất cũng phải tức giận ba phần.

Huống hồ, được bọn họ mời tới giúp đỡ, một đường đồng hành, thời khắc mấu chốt lại bị bọn họ bỏ đá xuống giếng, sao mà không khiến cho Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, ẩn đầy sát khí được.

"Câm miệng." Thiếu nữ áo tím mở miệng, quát thật lớn thanh niên tóc xanh kia, nàng rất bất mãn với lời nói của hắn ta, nếu không phải vào lúc quan trọng hắn ta công kích U Linh Thuyền, giờ gặp lại, muốn mời Thạch Hạo gia nhập với bọn họ lần nữa, hiện tại... Rất khó khăn!

"Vân Hi, muội hơi quá đáng đấy, lại nói chuyện với ta như thế hả?" Thiếu niên tóc xanh lên tiếng, trên mặt lộ vẻ không vui.

Thiếu nữ áo tím nghe thế thì chỉ hừ lạnh, không thèm để ý tới hắn nữa, mở miệng nói với Thạch Hạo, nói: "Trước đây đều là lỗi của chúng ta, sau này sẽ cho ngươi một câu trả lời hoặc bồi thường thích đáng."

"Đúng rồi, Thanh Vân quá lỗ mãng, làm chút chuyện hơi quá đáng, nhưng ngày sau chắc chắn sẽ bồi thường, nhất định khiến hắn ta đau lòng mà dâng lên một báu vật cho ngươi." Ngân Tuyết cũng lên tiếng.

Hiển nhiên, các nàng không muốn từ bỏ, cực lực lôi kéo Thạch Hạo, hy vọng có thể tiếp tục hợp tác, lời nói vô cùng nhẹ nhàng.

"Ta chỉ có hứng thú với thuần huyết của hắn, không biết là dược hiệu có mạnh không nữa." Thạch Hạo nói.

Ánh mắt của Thanh Vân lạnh lẽo, khóe miệng lộ nụ cười gằn, nói: Nhìn thấy không, nó chẳng thèm quan tâm đến sự lôi kéo của các ngươi mà còn muốn giết ta nữa đấy."

Mấy tên thần bộc thở dài, không thể nào cữu vãn được nữa. Mà thiếu nữ áo tím Vân Hi lại cau mày, cặp mắt chuyển động, trừng mắt Thanh Vân, không không phải là hắn thì sao lại như thế này được.

"Mạng của tên này quả nhiên rất lớn, tiến vào U Linh Thuyền mà cũng không chết, coi như cũng là một quái nhân, trên người hẳn là có gì đó quái lạ." Thanh Vân mở miệng, sau đó lộ một tia cười đểu, nói: "Đúng là cần phải có nó mới mở ra được thông đại, thế nhưng cũng không nhất thiết phải hợp tác, chỉ cần bắt tới tay là được rồi."

Hắn rất thẳng thắng, vô cùng kiêu căng, ngay lập tức ra hiệu cho những lão bộc bên cạnh mình ra tay, bắt lấy Thạch Hạo.

"Các ngươi cảm thấy sao?" Nói tới câu này, nụ cười trên mặt Thanh Vân càng lạnh hơn, nói: "Nếu đã gặp nhau, vậy thì không trách được, bắt nó lại, cần gì phải tốn nước bọt lôi kéo ệt."

Thứ giọng điệu này, tư thế này khiến cho người khác không giận không được, hắn đề nghị bắt lấy Thạch Hạo, ép nó phải mở thông đạo.

"Bò qua đây mà nhận lấy cái chết đi." Thạch Hạo mở miệng.

Vẻ mặt của Thanh Vân lập tức lạnh lẽo, nói: "Cũng chưa chắc đã cần tới ngươi, hiện tại đều đồn đại rằng, sào huyệt Côn Bằng xuất hiện, lần này tự động mở ra, không cần thủ đoạn đặc biệt nào cả. Lúc nữa bắt được ngươi, tuyệt đối đừng giữa dụa, nếu không cái mạng của ngươi sẽ không còn nữa đâu."

"Ồn ào, có thực lực thì bò tới đây, phiền phức," Thạch Hạo rất bình tĩnh và lộ một dáng vẻ đầy sỉ nhục.

"Bắt nó!" Thanh Vân hét lớn, ra lệnh ấy lão bộc bên cạnh mình.

Đó là một tên di chủng vô cùng mạnh mẽ, làm người hầu cho Thần Sơn rồi biến thành hình người, già nua không thể tả được, cả người tinh khí thần tăng vọt, một con Toan Nghê to lớn vọt lên, ngửa mặt lên trời rít gào, sao đó lại lao về trước.

Đây là một mảnh lôi hải, bên trong con Toan Nghê màu tím có xen lẫn màu vàng, cứ như là ngọn núi nhỏ, mang theo hàng trăm hàng ngàn tia chớp hạ xuống, khiến cho địa phương nơi đây nổ tung, hừng hực chói mắt.

Bàn tay của lão bộc này dày đặc phù văn, nơi đây hắn bị áp chế tu vi, thế nhưng một đòn tùy ý cũng là sức mạnh cao cấp của Hóa Linh Cảnh rồi.

"Bùm!"

Hai người va chạm với nhau, Thạch Hạo áp sát lại gần, thật sự rất nhanh, bởi vì sau lưng nó xuất hiện một đôi cánh Côn Bằng, khiến cho tốc độ của nó tăng lên rất nhiều.

"Ầm" một tiếng, nó kéo mạnh một cánh tay của lão bộc, dùng sức phá giải phù văn của đối phương, khiến cho đối phương ho ra đầy máu.

Con di chủng này cảm thấy từ cánh tay của mình đang có một luồng sức mạnh quái dị thâm nhập vào trong cơ thể, chí cương chí dương, "răng rắc" vài tiếng, xương cốt liền vỡ nát, quá hung mãnh.

Tất cả mọi người ngơ ngác, chỉ thấy được Thạch Hạo áp sát lại rồi nắm lấy cánh tay cảu lão bộc, khiến cho trong cơ thể của đối phương vang lên những tiếng đùng đùng, bảo cốt gãy nát, việc này quá cường thế.

"A..."

Lão bộc rống ta, một phút bất cẩn lại để cho đối phương đắc thủ, nhưng dù sao thì đạo hạnh cũng cao thâm, sau khi bị áp chế tu vi thì sức chiến đầu cũng đạt tới Hóa Linh Cảnh cấp cao.

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, ông ta giống như là lò lửa, một mảnh ký hiệu thần bí xuất hiện, lượn lờ bên cạnh, chấn kích Thạch Hạo về đằng sau, bảo vệ lấy bản thân.

Tuy Thạch Hạo mới tiến vào Hóa Linh Cảnh, sức chiến đâu cũng có chút kinh người, thân thể triển khai, vận dụng phù văn bên trong Nguyên Thủy Chân Giải, hóa giải cốt văn của đối phương, nhẹ nhàng và thông minh nên vẫn không có bị thương.

Nó vô cùng mạnh mẽ, giống như là một con Toan Nghê, toàn thân lượn lờ tia điện, nhảy lên một cái, mượn phản lực của lão bộc nhằm thẳng về phái Thanh Vân, nó muốn giết chết tên này.

"Chỉ mới vào Hóa Linh Cảnh mà cũng dám quyết đấu với ta!" Sắc mặt của Thanh Vân lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng lộ nụ cười tàn nhẫn, cả người phát sáng, ánh sáng xanh tăng vọt.

"Xoẹt!"

Một con chim lớn màu xanh vọt lên, linh vũ màu xanh xinh đẹp, cứ như là kim loại leng keng vang vọng, kèm theo là một luồng uy thế có thể kích nứt bầu trời, giết thẳng về phía Thạch Hạo.

"Bùm!"

Ánh mắt của Thạch Hạo bình tĩnh, há miệng hét lớn một tiếng, ánh chớp cuồn cuộn, tử điện ngập trời, một tiếng ầm vang va thẳng vào đàu con Thanh Loan kia, bùng phát ra những hào quang rực rỡ.

"Nhận lấy cái chết!" Thanh Vân hét lớn, xông thẳng về phía trước, hắn thân là sinh linh thuần huyết, mở ra được chín Động Thiên, hơn nữa tiến vào cảnh giới này đã từ lâu nên sức chiến đâu rất mạnh mẽ.

Hắn nắm chắc, cho dù Thạch Hạo có nghịch thiên đến mấy cũng không chỉ là một người mới bước chân vào Hóa Linh Cảnh mà thôi, cảnh giới quá thấp ắt sẽ bị hắn tiêu diệt.

Tay phải của hắn xuất hiện sương mù rất mông lung, phù văn màu xanh bùng lên, hàng loạt hào quang bay lượn, đồng thời đánh xuống dưới, vạn kiếm tề minh, keng keng vang vọng.

Cảnh tượng như thế này dọa khiếp người, rõ ràng chỉ là một bàn tay thế nhưng từ trong bàn tay kia lại tỏa ra vô tận ánh sáng, hóa thành vô số thần kiếm, chiếu sáng cả bầu trời.

Vạn kiếm xoay chuyển, đồng thời chém tới, kiếm khí mênh mông cắt rời tất cả, ngay cả thân thể mạnh như Thạch Hạo cũng cảm giác sát cơ thấu xương, máu muốn ứa ra cả bên ngoài.

Ầm!

Sóng lớn ngập trời, một đại dương màu đen ở sau lưng Thạch Hạo tuôn ra, một con cá lớn xuất hiện, đây chính là hình thái của Côn Bằng khi ở trong đại dương, triển khai ở đây uy lực tăng lên gấp bội.

Bởi vì, bên dưới thềm đá chính là Bắc Hải, sóng biển xanh biếc vô ngần, có thể hấp thụ tinh khí vô tận ở nơi đây.

Cá lớn vẫy đôi, giống như từ một thế giới khác tiến tới, quét ngang hư không, đánh văng vạn kiếm, đương nhiên bản thân cũng bị một ít thần kiếm màu xanh quẹt trúng, máu me đầm đìa.

Một đòn phi thường kinh người, Thạch Hạo chặn lại Thạch Vân, đây chính là lần đầu tiên bọn họ tranh đấu với nhau.

Sắc mặt của Thanh Vân rất khó coi, đối phương mới tiến nhập vào Hóa LInh Cảnh, mà hắn lại tu luyện đên cảnh giới cực cao, kết quả như vậy càng khiến cho hắn càng thêm tức giận.

"Được rồi, lấy mạng ngươi vậy!" Thiếu niên tóc xanh quát lên, con mắt hóa thành hai vầng mặt trăng màu xanh, phát ra những thanh âm ầm ầm rồi hai chùm sáng khủng bố bay thẳng ra.

Đó là hai dải ngân hà do phù văn tạo thành, tinh thần hội tụ, vừa mới xuất hiện đã khiến cho thiên địa như nứt ra, vang lên những tiếng ầm ầm.

Sau khi hai chùm sáng bay tới, tròng mắt của hắn nhanh chóng mờ đi, khôi phục lại trạng thái bình thường, hắn nhảy lên một cái, nhấc chân đạp thẳng về phía đầu của Thạch Hạo, đầy kiêu ngạo và hung hăng.

Hắn có thực lực mạnh mẽ, cũng có thủ đoạn siêu phàm, tuy rằng ương ngạnh thế nhưng ngày thường cũng chịu khổ rất nhiều, bởi vậy nên mới hình thành nên tính cách này.

Hai dải ngân hà được bắn ra lại có một loại ma lực kỳ dị, giam cầm nơi đây, càng là cố định lại Thạch Hạo, khiến cho nó như sa vào đầm lầy.

Thanh Vân muốn tốc chiến tốc thắng, vận dụng thần thông thiên phú của chủng tộc mình, sau đó lại nhảy lên đạp mạnh về phần đầu của Thạch Hạo, hắn muốn chà đạp, đơn giản và bạo lực hủy diệt đi kẻ địch này.

"Ầm!"

Thời khắc này, Thạch Hạo bùng phát, mười tòa Động Thiên cùng xuất hiện, ẩn chưa thần lực Hóa Linh, sau đó lại hóa thành nhưng chùm sáng hừng hực đến chói mắt.

"Cái gì?!"

Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, ngay cả thiếu nữ áo tím Hi Vân cũng chấn động, miệng nhỏ há thành chữ "O", con mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng, nhìn chằm chằm về nơi đó.

Mười Động Thiên ở xung quanh Thạch Hạo nối liền cùng với nhau, hóa thành một vòng thần hoàn bất hủ, vậy mà lại thoát khỏi giam cầm, có một loại tư thế như bẻ cành khô, đánh nát hai dải ngân hà kia.

Mái tóc của thiếu niên Xích Hỏa như là ngọn lửa, tinh khí cả người tăng vọt, khó tin mà nhìn chằm chằm về trung tâm.

Cho tới mấy tên thần bộc cũng run lên, như thế này thì là thần uy mạnh mẽ như thế nào, làm sao nó làm được, mười Động Thiên liên kết lại, cố gắng tiến thêm một bước nữa sao?

Nên biết, nó chỉ mới tiến và Hóa Linh Cảnh mà thôi, mà lại đánh tan thần thông thiên phú của Thanh Vân, một đường phá tan, tiếp cận đến gần bọn họ.

Thân hình Thanh Vân đang ở giữa không trung, những thứ này đều thấy rõ, tâm thần chấn động, đứa bé này tuổi còn nhỏ hơn cả hắn mà lại lợi hại như vậy, sao lại đạt được như vậy?

Mười Động Thiên liên kết lại với nhau hóa thành một vòng thần hoàn, điều khiển sức mạnh Hóa Linh, quá mức chấn động, Thạch Hạo đứng bên trong vòng thần hoàn óng ánh đó, giống như là một vị thiên thần!

Bàn chân kia hạ xuống, đạp mạnh về mặt của Thạch Hạo, đây chính là một loại sỉ nhục, cũng là một loại ương ngạnh, càng là hành động hung hăng, Thanh Vân muốn trong thời gian ngắn nhất giải quyết kẻ địch, bởi vì hắn cảm thấy như mình đã giam cầm được Thạch Hạo rồi.

Điều này hiển nhiên có tính chất tai nạn, hắn khinh thường đối thủ, không thể ngờ rằng lại đẩy bản thân vào trong tình thế đáng lo nhất.

Tuy Thạch Hạo mới tiến vào Hóa Linh Cảnh thế nhưng vẫn không bị hắn giam cầm, thế như chẻ tre, một đường xé nát, dùng thần hoàn tiêu diệt hai dải ngân hà, đòn chờ hắn ở nơi đây.

"Ầm!"

Thạch Hạo né một cước về phía mặt mình, rồi đưa tay bắt lấy cổ chân hắn, rồi thuận thế đập mạnh xuống, ầm một tiếng, cứ xem hắn như là người rơm nện mạnh xuống thềm đá.

Đây chính là di tích cổ cồn sót lại từ Thượng Cổ, trải qua bao năm tháng dài đằng đẳng mà vẫn bất hủ, là bởi vì có phù văn cho nên mới cứng rắn không thể phá vỡ được.

Thanh Vân kêu lên thảm thiết, miệng mũi chảy đầy máu tươi, bộ mặt và thềm đá tiếp xúc với nhau ngay lập tức liền biến dạng.

Loại đau đớn này khiến hắn khó có thể chịu đựng nổi.

Thạch Hạo chiếm được tiên cơ thì làm sao mà buông tha được, lần thứ hai xoay tròn, dùng hết lực lại nện thật mạnh hắn xuống thềm đá,

Không cần nói là Thanh Vân, đến cả những người đang xem chiến cũng thấy đau đớn, xương mũi của thiếu niên tóc xanh bị gãy nát, chỉ trong nháy mắt lún thật sâu xuống, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng.

Cuối cùng nhịn không được nữa hắn kêu la thảm thiết, cơn đau này khiến cho cả hồn phách của hắn rung động.

Phù văn cả người hắn bùng phát, muốn liều mạng, sức chiến đấu thật sự của hắn rất đáng sợ, vượt qua cảnh giới Thạch Hạo, một khi nổi giẩn thì cực kỳ khủng bố.

Nhưng mà, Thạch Hạo đang năm giữ thế chủ động, sao lãng phí cơ hội hiếm có này, lại tiếp tục nện hắn lên trên thềm đá, xương cốt gãy nát, phù văn tán loạn. Cùng lúc đó, nó dùng hai tay ôm chặt lấy chân của thanh niên tóc xanh rồi lùi lại, rồi dùng một chân của mình đạp mạnh lên chân kia của hắn, kéo ra thật mạnh.

"Bụp!"

Máu tươi phụt lên, đơn giản và bạo lực.

Thanh Vân hét thảm, tuy không thể xé đôi thế nhưng hai chân bị xé rách hơn phân nửa, loại đau đớn này khắc sâu không thể phai mờ, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên.