Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 232: Thiên Thần Sơn

Sau một phen thảo luận, Thạch Hạo quyết định ra biển, cùng đi tìm bảo thuật Côn Bằng với bọn họ, thế nhưng khi nhắc tới vấn đề hợp lại thì lại gặp phải phiền toái.

"Chúng ta sẽ đi tiếp đón ngươi, bất luận có xa tới cỡ nào, chỉ cần nói rõ một vị trí cụ thể thì chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy tới." Một người thần bộc lên tiếng.

Tự nhiên Thạch Hạo từ chối, vị trí của Thạch Thôn cơ bản không thể tiết lộ được, nếu không rất có thể sẽ xảy ta vẫn đề lớn, đối với nó, nơi đó vô cùng trọng yếu, là nơi ký gửi tâm linh, không thể cho bất cứ một ai xâm nhập được.

Nhưng mà, nếu không cần những người này tiếp đón chẳng lẽ lại muốn tự đi một mình? Đại Hoang rộng lớn vô ngần, không biết mấy trăm vạn dặm, nếu như muốn bôn ba một mình, trời mới biết được đến khi nào mới có thể đi hết.

"Nói cho ta địa điểm, các ngươi cứ chờ ta ở đó!" Cuối cung, nó chỉ lưu lại một câu như thế rồi rời đi.

Trở lại Thạch Thôn, Thạch Hạo vẻ mặt đầy đau khổ, cầu viện Liễu Thần, nếu không chỉ dựa bàn bản thân nó thì không tới một hai năm thì căn bản không thể tới được chổ cần tới.

"Không thành vấn đề, rất dễ dàng." Thân cây cháy đen vẫn bất động, mười mấy cành non xanh mơn mởn tỏa ánh sáng chập chờn, đáp lại đầy sảng khoái.

"Thế thì quá tốt rồi!" Thạch Hạo hài lòng, nó cũng không muốn một mình lặn lội đường xa như thế.

Nên khi nó chuẩn bị rời khỏi Thạch Thôn thì, nam nữ già trẻ lớn bé, tất cả đều tiễn biệt, vây kín nó vào bên trong, như không muốn nó rời đi vậy.

"Cháu ngoan, mới trở về có mấy tháng tại sao lại phải đi nữa vậy, không thể ở thêm một thời gian nữa hay sao?"

"Bên ngoài hung hiểm như thế, một mình cháu xông pha thì chúng ta sao yên tâm được?"

Những lời nói đầy ấm áp này khiến cho trong lòng Nhóc Tỳ trở nên quặng lại, vỗ vỗ bộ ngực, nói: "Yên tâm đi, nếu như cháu đã đi ra ngoài, chính là tai họa của những người kia, không ai dám bắt nạt cháu cả."

"Ha ha..." Một đám thiếu niên nghe thấy thế thì liền nở nụ cười lớn, trước kia khi tiến vào Hư Thần Giới bọn họ cũng đã hiểu biết rất hiểu, hiểu được đại danh Hùng Hài Tử, đó chính là một tên gieo vạ, một tên phiền phức, Nhân thần cộng phẫn.

"Cái đứa nhỏ này, chỉ biết chọc cười người khác thôi, không biết chính mình phải trải qua bao nhiêu khổ đau ở bên ngoài nữa, mọi chuyện đều phải cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ tốt chính mình."

"Cháu trai, ngàn vạn lần phải mạnh mẽ trở lại, a thúc và các tộc lão đợi ngày uống rượu mừng của ngươi đấy."

Một nhóm người không ngừng dặn dò, lưu luyến chẳng muốn rời đi, không ít đại thẩm đều rơi lệ, đối với đứa nhỏ không cha không mẹ này bọn họ yêu thương hết mực, coi như là coi cái trong nhà mình vậy.

"Mọi người cứ yên tâm, lần đi này nhất định sẽ mang thật nhiều đồ tốt về cho mọi người!" Thạch Hạo nói cười đầy vui vẻ, sẽ vì tộc nhân mang thật nhiều lễ vật về.

"Không cần ngươi tốn công như vậy. Hiện tại Thạch Thôn chúng ta cái gì cũng chẳng thiếu, ngươi xem ngay cả linh dược mà cũng có tới mấy chục gốc, Chuẩn Thánh Dược cũng đã ra hoa kết quả, càng có sinh linh như Bát Trân Kê nữa, đây chính là tạo hóa vô cùng to lớn."

Những người trong thôn không ngừng căn dặn, phải thật cẩn thận, nhanh chóng trở về.

Đại Hồng Điểu cũng vô cùng nóng ruột, muốn đi theo thế nhưng lại bị Nhóc Tỳ từ chối, bởi vì trên đường đi sẽ rất nguy hiểm, đều là những sinh linh đến từ Thần Sơn, trời mới biết sẽ gặp phải những thứ gì.

Nhị Ngốc Tử cũng lắc đầu, nó tuyệt đối sẽ không đi cùng, tựu hồ giữa nó với Thái Cổ Thần Sơn có quan hệ gì đó, không muốn nhìn thấy đám người kia.

"Tiểu ca ca, ca phải bảo trọng đấy!" Lúc gần lên đường thì Thanh Phong lắc lắc cánh tay.

Bởi vì, lần từ biệt này cũng không biết sẽ bao lâu mới gặp lại, thuận lợi thì vài ba tháng, nếu như có nguy cơ to lớn này đó, vậy thì cũng rất khó nói.

Đầu thôn, trên thân cây từng bị sét đánh qua tràn đầy phù văn, giống như là Chân Long quấn quanh, Hống (loài thú giống chó ăn thịt )gầm rú trời cao, đó chính là những hoa văn bị cháy đen. Liễu Thần phát sáng, mười mấy cành cây vung vẫy, một mãnh phù văn hừng hực xuất hiện, một thông đạo xanh mơn mởn xuất hiện, cũng không biết dẫn tới phương nào.

"Gặp lại sau!" Thạch Hạo quay đầu lại, tuy rằng đang cười thế nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn, con mắt gần như đỏ lên, lần từ biệt bày cũng không biết bao nhiêu năm, bởi vì Đại Hoang mênh mông, đại dương vô ngần, có rất nhiều thứ không thể biết được.

"Xoẹt!"

Một vệt kim quang đập tới, Mao Cầu vọt lên, vào thời khắc mấu chốt lại rơi lên trên vai Thạch Hạo, nó muốn đi theo.

Vốn Thạch Hạo cũng muốn cự tuyệt, dù sao con đường phía trước không biết như thế nào, vùng đại dương kia nhất định sẽ tràn ngập trường máu me, thế nhưng khi nghĩ tới lai lịch của Mao Cầu nên cũng đành mang nó theo.

"Về sớm một chút nha!" Đám người phía sau hô lớn, không ít người mắt đã ửng đỏ.

Thạch Hạo liếc mắt lần cuối cùng rồi vọt thẳng vào trong thông đạo đang phát sáng kia, bóng người dần dần mơ hồ rồi biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Phù văn đan dệt, mười mấy cành liễu uốn lượn, hào quang rực rỡ bay lên, đưa nó rời xa.

Khi Thạch Hạo xuất hiện lần nữa thì phía trước thế núi nguy nga, địa hình trống trải, giống như là lão long bàn ngọa (lão rồng uốn lượn), lại như thọ quy chập phục (rùa già ngủ đông), đây chính là một vùng thần thổ, vừa tiến vào sẽ khiến cho người ta cảm thấy thân thể nhẹ nhàng bồng bềnh, bởi vì linh khí nơi đây quá mức đậm đặc, tự động hướng thẳng vào trong cơ thể mình.

Phương xa, núi lớn hùng vĩ, khí thế bàng bạc, chọc thủng mây xanh, đó chính là... Thái Cổ Thần Sơn!

Thạch Hạo đứng ở trước, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ kinh ngạc, quan sát từ đằng xa, không bàn về tòa Thần Sơn chân chính kia, chỉ cần dưới chân vùng quy chập long bàn thì cũng đã thấy vẻ xuất chúng rồi.

Phụ cận, trên vách đá những dòng thác nước buông xuống, bên dưới có nhũng vị thuốc lâu năm hương thơm lan tỏa, xa xa trân cầm dị thú qua lại.

Khiến nó kinh ngạc hơn chính là, gân nơi đó có một vài ngôi nhà tranh của một vài cường giả thuộc những chủng tộc khác nhau, họ đều là những người ít giao du với bên ngoài, toàn tâm toàn ý tu hành nơi đây.

Đây chính là kẻ hành hương trong truyền thuyết? Nó từng nghe qua, một vài nhân vật mạnh mẽ đến cực điểm, hi vọng có thể bái nhập vào Thần Sơn làm môn hạ nên không tiếc bất cứ giá nào xây nhà ở nơi đây.

Thậm chí, cũng có một vài sinh linh tự nguyện làm đầy tớ để có thể tiến vào Thần Sơn, mong có thể đạt được chỉ điểm nào đó.

Đương nhiên, chuyện này cũng phải chọn địa phương cho phù hợp, phần lớn Thần Sơn đều có hung thú Thái Cổ, cũng không biết có Thần Linh hay không, nếu là như vậy, những sinh linh này tuyệt đối không dám dừng chân ở gần đó, ai mà to gan xuất hiện chắc chắn sẽ bị nuốt sống.

Xem ra, chủ nhân của khu Thần Sơn này coi như cũng không tệ lắm, thuộc về loại người tương đối hiền lành.

"Ngươi đến rồi." Một luồng âm thanh truyền tới, một ông già xuất hiện, không một tiếng động, mạnh mẽ đến khủng khiếp.

Nhóc Tỳ quay đầu lại, đây chính là một vị Hoàng Kim Thú, thân thể hình người nhưng lại sinh ra bộ lông màu vàng óng, toàn thân rực rỡ, tuổi cũng rất lớn, lưng hơi còng, khí tức chí cường lưu chuyển, chấn động cả tâm hồn!

Đây tuyệt đối là một cao thủ, mạnh mẽ đến đáng sợ, khiến cho người nhìn thấy liền sinh ra sợ hãi, không nhịn được muốn phải thần phục. Thế nhưng, Nhóc Tỳ ngược lại cũng không sợ, bởi vì tự tin trời sinh, mười Động Thiên ẩn hiện, ngăn cản lại uy thế như có như không kia.

Nếu xem xét tỉ mỉ, nó cảm thấy khá quen quen, khi ở Hư Thần Giới cũng đã thấy qua, lúc đó hàm răng của tên thần bộc này gần như muốn rụng sạch, còn từng bị nó cảnh cáo và uy hiếp qua.

"Hè hè, người trẻ tuổi sợ hay sao?" Thần phó cười cười khiến cho người khác sợ hãi, hắn thật sự quá mạnh mẽ. Nếu như đi tới những Cổ Quốc, khẳng định sẽ nhận được những lễ kính vô cùng to lớn.

"Nguyên lai ông lại mạnh như vậy nhen, thật sự có chút không tin được, sao ông ở Động Thiên Cảnh lại thua vào tay ta được chớ?" Hùng Hài Tử cười toe toét hỏi, chẳng kính nể chút nào.

Thần bộc đầy uy nghiêm mỉm cười, lúc này trên gương mặt chợt cứng lại, bất kẻ ở Hư Thần Giới hay là ngoài thế giới hiện thực tên Hùng Hài Tử này sao lại đều tự tin như thế? Vậy mà dám nói chuyện như vậy với hắn.

"Người thiếu niên, nơi này không phải là Hư Thần Giới, phía trước ngươi chính là Thái Cổ Thần Sơn đó." Thần phó vô cùng uy nghiêm, cả người tràn đầy ánh sáng hoàng kim, giống như là một vầng thái dương sáng hừng hực, khí tức kinh khủng đến cực điểm.

Nhóc Tỳ bị bức bách, thập đại Động Thiên toàn bộ mở ra, vù vù rung động, vô cùng chói mắt.

"Thái Cổ Thần Sơn có gì ghê gớm đâu, ta đến từ Thần Linh Thôn, đừng có tự cao tự đại với ta. Các ông không phải muốn ra biển sao, nhanh nhanh dẫn đường đi, đừng phiền nhiều nữa." Hùng Hài Tử lên tiếng.

"Chuyện này..." Thần bộc còn muốn ăn hiếp nó, đừng nên kiêu ngạo như thế. Trên đường đi nếu như không phối hợp, chẳng phải rất là phiền phức và đau đầu sao. Kết quả lại không ngờ, bản tính tên Hùng Hài Tử này lại như vậy, cơ bản không để mình bị đẩy vòng vòng.

Tên nhóc này khi đối mặt với Thần Sơn, vẫn như trước với dáng vẻ không sợ hãi chút nào, lẽ nào nó thật sự là dòng dõi của Thần, hiểu rõ tất cả, có khả năng nó chính là con của phu thế họ Thạch kia.

"Nhanh lên đi, dẫn ta đi thăm quan Thần Sơn một tí, thời gian rất quý giá." Con mắt to tròn của Hùng Hài Tử phát sáng, nó đã sớm nhắm vào khu bảo địa này rồi.

"Ngươi... Haizz!" Thần bộc thở dài một tiếng, vẫn không thể nào trừng trị được nó, chuyện này cần phải cầu cạnh nó mà, phải là người mười Động Thiên mở ra cái thông đạo cấm kỵ kia mới được.

Thầ phó hơi buồn bực, cả người tỏa ra bảo quang, một thông đạo rực rỡ trải dài trên mặt đất, lan tràn về phía trước, những cổ mộc, núi đá hay là khe nước trên đường đi của nó cũng không thể ngăn cản được, đây giống như là một cây cầu thần ép sát mặt đất.

"Ông thật mạnh nhen, lão nhân gia hãy chỉ điểm cho cháu một chút đi, truyền cho cháu một loại bảo tuyệt tuyệt thế nào đó, sau đó cháu sẽ báo đáp ông." Con mắt của Thạch Hạo sáng rực lên, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy khát vọng.

Thần bộc cảm giác được dường như mình không thích ứng kịp với giọng điệu như thế này, mới vừa rồi còn cao ngạo, thế mà bây giờ lại chuyển sang cầu xin chính mình, hơn nữa còn muốn học thần thông bất truyền của chính mình nữa chứ.

"Núi lớn thật hùng vĩ, đây chính là đạo tràng mà năm đó Chư Thần Thái Cổ đã mở ra sao, không ngờ đến giờ mà vẫn thần thánh như vậy." Nhóc Tỳ than thở.

Ngọn núi như là chân long, hùng vĩ ngút trời, nối liền sơn hà, giống như có sinh mệnh vậy, bên trên có thác nước ầm ầm chảy xuống, hoa cỏ sinh trưởng.

Trên vách đá dường như có Linh Giao, trên những đại thụ có xây dựng những tổ chim lớn, bên trong những đống đã vụn có thần điêu qua lại, sâu trong hồ nước có Huyền Quy bơi lội.

Nơi này xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc, có không ít những sinh linh và giống loài rất hiếm thấy sinh sống.

Vừa mới tới bên ngoài sơn môn con mắt của Thạch Hạo đã trợn tròn, nó nhìn thấy một cặp Bát Trân Kê đang nhàn nhã mổ linh thảo, ngay lập tức nó bước chân ra khỏi thông đạo rực rỡ nhanh chóng truy đuổi về trước.

"Hả, ngươi làm gì thế hả?" Thần bộc hô lớn.

"Bắt gà." Nhóc Tỳ đáp lại, đây chính là một trong bát trân thời Thái Cổ, rất hiếm thấy đấy, nó không ngờ rằng chỉ mới ở bên ngoài sơn môn thôi mà đã nhìn thấy một cặp luôn rồi.

Những nếp nhăn xuất hiện đầy trán thần phó, tên quỷ này không chịu đứng yên một chổ gì hết.

"Đây chính là linh cầm của Thần Sơn, đừng có mà bắt lung tung."

"Đây không phải vẫn đang ở ngoài sơn môn sao?" Nhóc Tỳ bất mãn.

"Đi nhanh lên, nếu như ngươi có thể mở ra thông đạo cấm kỵ của Côn Bằng, đến lúc đó đừng nói đưa ngươi cặp linh cầm này, ngay cả bát trân Thái Cổ đều có thể đưa hết cho ngươi."

Nhóc Tỳ đang bước phía trước liền quay đầu lại, nhớ mãi không quên, nói: "Thật là xa xỉ, đừng nói các ông nuôi để ăn thịt nhen, quá lãng phí!"

"Đây chính là Nhân Tộc kỳ tài mà Thiên Thần Sơn các ngươi tìm được đấy hả, thật là hung tàn nhen, ngay cả con gà mà cũng chẳng tha." Ở đối diện có một thiếu niên bước tới, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, toàn thân là một màu xanh thần huy, trên vẻ mặt mang theo nụ cười chế nhào, tràn đầy trào phúng dành tặng cho Nhóc Tỳ.

Ở sau thân thể hắn còn có mấy tên lão bộc nữa, mỗi một người đều bao phủ trong thánh quang, trông rất khủng bố.

"Không chỉ không buông tha cho một con gà nào, kỳ thực ngay cả ngươi ta cũng chẳng thể buông tha được." Hùng Hài Tử liếc nhìn hắn, bày ra dáng vẻ thèm thuồng chảy nước miếng, tựu như nhìn ra được bản thể của hắn.

"Làm càn!" Thiếu niên này quát lên, ánh mắt tựu như tia chớp, xẹt qua hư không, mái tóc xanh bay lượn.

"Ngươi mới là người làm càn đấy, muốn đánh nhau à!" Hùng Hài Tử trừng mắt, bước thật nhanh về phía trước, chính là đang đi tới Thái Cổ Thần Sơn nên cái gì nó cũng chả sợ, điều này khiến cho thần phó đứng bên cạnh cứng đờ, tên nhóc hung tàn này đi đến đâu cũng cường thế như vậy cả.

"Khụ..." Thần bộc vội vàng ho khan, nói: "Lần này mấy nhà chúng ta liên minh, không nên nội đấu."

Mà mấy lão bộc ở phía sau thiếu niên kia cũng không ngừng khuyên can, chớ nên nổi giận.

Ánh mắt của thiếu niên tóc xanh đầy lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Thạch Hạo một lúc rồi chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Ngoan ngoãn một chút, còn lớn tiếng với ca, ca thịt ngươi." Nhóc hung tàn uy hiếp.

"Chuyện này..." Thần bộckhông biết nói gì nữa, đến cùng ai là chủ nhà ai là khách đây? Tên quỷ này không biết tự nhiên lại cứ đâm đầu vào, hồn nhiên không sợ hãi gì cả.

Thiếu niên tóc xanh tức giận, thần quang màu xanh toàn thân bay lượn, muốn lăng không tấn công về phía trước.

"Dừng tay, mấy nhà chúng ta liên thủ chính là muốn ra biển để tìm bảo thuật Côn Bằng, hiện tại đang trong thời gian gấp rút." Xa xa có người hô lớn.

Vài thiếu niên thiếu nữ đi tới, mỗi một người đều được thần quang hừng hực bao phủ, cứ như là thiên thần hạ giới vậy, thần thánh và khủng bố, vô cùng kinh người.

Phía sau mỗi người đều có vài tên nô bộc, đều bao phủ thánh quang, mạnh mẽ khủng khiếp.

Thiếu nữ áo tím chính là đời sau của chủ nhân Thiên Thần Sơn, tự nhiên xuất hiện bên trong đám thiếu niên này rồi, và cũng chính là nàng đã mở miệng, ngăn cản thiếu niên tóc xanh động tay động chân.

"Mấy thiếu nữ này ai cũng đều là eo nhỏ mong to giống như bé mập mạp cả, sinh hoạt trong Thần Sơn Thái Cổ chắc tốt lắm nên tất cả nều mập như thế cả." Hùng Hài Tử nhỏ giọng thì thầm.

Một vị thiếu nữ cả người được bao phủ với ánh sáng bạc nghi hoặc, trên gương mặt xinh đẹp có chút hiếu kỳ, những sợi tóc trên đầu nàng đều có màu bạc, ánh sáng rực rỡ, nhỏ giọng hỏi: "Hắn đang nói ai mập vậy?"

Thiếu nữ áo tím nghe thế thì tức giận, cảm thấy không biết giải thích như thế nào cho phải, khiếu thẩm mĩ của Hùng Hài Tử này có vấn đề nghiêm trọng rồi.