Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 107: Vô đề

Hư Thần giới, mọi người bàn luận sôi nổi, tựa hồ muốn thành cãi nhau.

Nhóc siêu quậy thật sự đi Bổ Thiên các, nó không chỉ đào Bảo Cốt của khu thứ tám, còn ăn trộm thêm một cây Bảo Dược, còn lưu lại một tảng đá ở chiến trường thứ hai, hành động này tạo nên một trận sóng gió to lớn.

"Đứa nhỏ này đúng là nghịch thiên, đây chính là Thượng Cổ Tịnh Thổ, nó ở đâu thì bão táp nổi lên ở đó, Hùng Phi trưởng lão, Trác Vân trưởng lão thật đáng thương, cả hai tức giận đến phun máu ra ngoài luôn."

"Đứa nhỏ này quả nhiên trước sau như một, phong cách vẫn không hề thay đổi, đào cốt, trộm dược đều là những việc nghiêm trọng vậy mà vẫn giám làm, lại còn thành thạo không ít."

"Ha ha, thật là có ý tứ, mấy ngàn người tổ chức thành đoàn thể vượt ải thành công, tất cả đều do đứa nhỏ này ban tặng, không biết sang năm Bổ Thiên các còn thu đệ tử hay không nữa?"

Tin tức trong Hư Thần giới truyền bá rất nhanh, những chuyện gì đã phát sinh ở chiến trường thứ hai thì mọi người đều biết hết.

"Thật là có ý tứ, mấy vị trưởng lão tức đến phun máu cuối cùng cũng phải truy nã đứa nhỏ này rồi, cuối cùng không biết có bắt được nó hay không?"

Hiện tại, những chuyện bàn tán ở trong Hư Thần giới đều liên quan đến đứa nhỏ này, mọi người cảm thấy đứa nhỏ này không hổ là một đóa kỳ hoa, tới chỗ nào thì chỗ đó sẽ không cô quạnh, tất nhiên sẽ làm ra chuyện "Nhân thần cộng phẫn".

"Theo các ngươi cái cục u to tướng trên đầu của vị thiên tài số một Tiêu Thiên đó là do ai làm?"

"Theo như ta thấy, chắc chắn là do tên nhóc con đó gây nên. Chẳng lẽ đã quên hàng chữ được khắc ở trên tảng đá kia sao? Búa Ở Trong Tay, Ta Có Thiên Hạ. Thiếu niên áo bào màu bạc trên đầu xuất hiện khối u thật lớn, khẳng định đã bị tên nhóc đó dùng một búa nện xuống!"

"Ha ha, ha ha..."

Hư Thần giới một mảng cười to, ở bên trong Bổ Thiên các thiếu niên áo bào màu bạc thiếu chút nữa là nổi khùng lên.

Khu núi đá này không cao lắm, nhưng cũng có khí lành lượn lờ, đặc biệt là trong các khe đá mọc ra một ít lão dược, trần ngập mùi thơm ngát, thật là tự nhiên và yên lành.

Phụ cận, rừng trúc liên miên, rất nhiều phòng ốc, hơn ba ngàn đệ tử mới đều ở nơi này.

Trong mấy ngày kế tiếp, có một vài thiên tài được chuyển đi, ví dụ như thiếu niên áo bào màu bạc chẳng hạn, bọn họ ở chiến trường thứ hai có biểu hiện kinh người. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Sau đó, nhóc tỳ phát hiện ở nơi này không hẳn đã được tự do, mà phải làm việc, tỷ như phải xách nước từ linh tuyền để tưới vườn thuốc, khai thác các loại quặng tinh kim hiếm có.

"Mình tới đây là để tu hành, hai lão già kia vài ngày mới xuất hiện một lần, chỉ truyền thụ cho mình một ít thứ mà mình đã biết, ở đây đúng là lãng phí thời gian." Nhóc tỳ bất mãn nói.

"Đừng oán giận, những đệ tử mới nhập môn đều phải làm những công việc của tầng thấp nhất, cho nên người ta dựa vào cái gì mà lại dạy cho ngươi Cốt Văn cùng Bảo Thuật, trừ phi thiên phú của ngươi có thể dọa chết người khác thì mới có thể được coi trọng." Một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi nói.

"Ta biết rồi." Nhóc tỳ gật đầu, mấy ngày nay nó mong chờ được nhìn thấy vườn thuốc, không biết đến khi nào thì tới phiên nó đi tưới nước? Trong lòng nó mong đợi, nhưng đáng tiếc đều không được.

Loại bỏ những thứ này, nhóc tỳ lại suy nghĩ đến chuyện của Thanh Phong, nó bị bắt nạt, nhóc tỳ nhất định phải quản, nhưng mà bây giờ lại chẳng biết những đệ tử thiên tài đó ở đâu, cũng không biết người bắt nạt Thanh Phong là ai nữa.

Nó muốn điều tra nhưng mà lại sợ người khác phát hiện, dù sau đây cũng là Thượng Cổ Tịnh Thổ, ai mà biết sẽ có cao thủ đáng sợ như thế nào tọa trấn nơi đây.

"Bóng Lông đúng là một tên gia hỏa không có trách nhiệm, đến lúc này rồi mà vẫn không thấy đâu?" Nhóc tỳ lẩm bẩm.

Hai ngày sau, một con vật nhỏ xuất hiện, lấm la lấm lét, cái mũi nhỏ mấp mấy, nhanh chóng tìm tới trước phòng của nhóc tỳ.

"Rầm!"

Cánh cửa bị đẩy tung ra, Nhóc tỳ vọt ra ngoài, nhanh chóng nắm chặt lấy đuôi của Bóng Lông, nhấc bổng nó lên.

"Chít chít..." Bóng Lông kháng nghị, căm giận kêu lên.

"Tại sao bây giờ mới tới, lâu nay chạy đi đâu. Hả, trên móng vuốt có mùi vị của linh dược, mày đã ăn mấy cây rồi?" Nhóc tỳ lập tức phát hiện được vấn đề trọng yếu.

Bóng Lông nhăn nhó, cuối cùng duỗi ra một cái móng vuốt nhỏ, sau đó tức giận kêu lên. Hiển nhiên nó không chỉ phát hiện ra một cây linh dược, tất cả đều sinh trưởng ở trên Linh sơn có khí lành bao phủ, loanh quanh mấy ngày, nguy hiểm lắm nó mới thành công được một lần mà thôi.

Có nguyên cả một ngọn Bảo Sơn, mà chỉ ăn được một cây linh thảo, đối với Bóng Lông mà nói đây chính là một sự sỉ nhục, vì thế nên nó mới tức giận.

Nhóc tỳ ôm lấy nó, nói: "Sau khi hái được linh dược liền quên mất tao, hay là cố ý tránh mặt, lén lút tìm nơi nào đó ăn hết?"

Bóng Lông duỗi ra một móng vuốt nhỏ quơ quơ, kêu lên chít chít, hiện tại nó rất xem thường nhóc tỳ, bởi vì nó đã nghe qua tất cả sự tình ở khu thứ tám cùng với chiến trường thứ hai.

Bị một con khỉ giơ nắm đấm lên xem thường mình, nhóc tỳ đành phải dạy dỗ lại nó, vừa vò vừa bóp, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Thanh Phong bị người ta bắt nạt, mày đi điều tra đi, hỏi nó đã xảy ra chuyện gì."

Nhắc tới chính sự, con mắt to của Bóng Lông chuyển động, không có từ chối, nhanh chóng biến mất.

Đây chính là một khu linh địa, non xanh nước biếc, khói trắng lượn lờ, cực kỳ thích hợp để tu hành, chổ này hơn xa nơi ở của những đệ tử bình thường, bởi vì nơi đây là chổ ở của một nhóm thiên tài.

Nhưng mà, Thanh Phong mặt mày sưng húp, ngồi một mình ở bên trong căn nhà gỗ tự xử lý vết thương, thỉnh thoảng lại kêu lên một vài tiếng đau đớn.

"Lúc nào thì ta mới có thể tiến vào Động Thiên cảnh đây, lúc đó sẽ không bị những người kia bắt nạt nữa." Nó nhỏ giọng lẩm bẩm, có chút buồn rầu.

Nói tóm lại, tuổi tác của nó còn nhỏ, tu vi lại yếu nhất, vừa mới tới nơi này liền bị mấy người nhìn chắm chằm, luận bàn cùng với nó, ra tay tàn nhẫn, đánh nó bầm tím hết cả nửa người.

Đây là nội thương, rất khó lành, chỉ có thể chậm rãi tĩnh dưỡng, thế nhưng ngày nào mấy người này cũng tìm nó gây sự, ngang ngược yêu cầu nó phải luận bàn.

Thanh Phong lúc đó thật sự không hiểu nhưng mãi đến tận bây giờ thì mới hiểu được, nếu như ở lâu trong thiên tài doanh mà không có tiến bộ gì thì sẽ bị đào thải, sẽ bị người ở bên ngoài thế chỗ.

"Bọn họ không cho mình chữa lành vết thương, muốn kéo ngã mình, làm cho tu vi không thể tiến triển, chờ sau khi mình bị đuổi ra ngoài, thì bọn họ sẽ có cơ hội để tiến vào." Thanh Phong tự nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một khối máu đọng lớn, chỉ hơi động một chút sẽ rất đau.

Nó không nghĩ tới cạnh tranh vô cùng khốc liệt như thế, những thiếu niên này tuổi tác đều không lớn nhưng lại sử dụng các loại tâm cơ, kết lại thành những đoàn thể nhỏ. Chủ yếu cũng bởi vì, cứ đến đàu tháng thiên tài doanh sẽ phân phát các loại Dược Tán quý hiếm cùng với các loại Cốt Thư có giá trị cao, có thể làm cho tu vi tăng nhanh như gió.

"Mặc kệ như thế nào, mình phải cố gắng đền đầu tháng, nhận được Dược Tán rồi chữa trị xong thương thế, đồng thời nhớ kỹ nội dung Cốt Thư giúp tiểu ca ca." Thanh Phong tự nói, phải cắn răng kiên trì cho bằng được.

Nó biết, mấy người kia tuy mạnh mẽ những cũng không phải là những nhân vật đáng sợ nhất, bởi vì bọn họ có chỗ dựa mà thôi.

"Mình nhất định phải kiên trì, phải ở lại, hàng năm Tế Linh ở sâu bên trong Thượng cổ Tịnh thổ sẽ giảng kinh mấy lần, nghe đồn cực kỳ kinh thế, có thể làm cho người khác tỉnh ngộ, vì tiểu ca ca mà phải nhớ kỹ kinh văn này."

Thanh Phong tự mỉnh xử lý vết thương, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu hành, nhưng đáng tiếc là một số Phù Văn ở bên trong vết thương chạy loạn, là do mấy tên thiếu niên kia lưu lại, trong lúc nhất thời khó mà loại bỏ sạch sẽ, ảnh hưởng đến việc tu hành.

"Haizz, nếu có tiểu ca ca ở đây, khẳng định chỉ cần giơ lay liền có thể trấn áp hết bọn họ. Nhưng mà, mình không thể chuyện gì cũng ỷ lại tiểu ca ca được, phải tự mình nổ lực, nếu mình giống như bọn họ có thời gian tu hành dài, thì chắc chắn mình sẽ không kém!" Thanh Phong động viên chính mình.

Bên ngoài cửa sổ, một con vật đang ngó dáo dác, bịch một tiếng rồi chui vào trong.

"Bóng Lông!" Thanh Phong kinh hỉ, mấy ngày này nó rất cô đơn, lại bị người khác bắt nạt, nghĩ đến sự ấm cúng nơi Thạch thôn, nó rất nhớ, mới có mấy ngày không thấy Bóng Lông mà nước mắt suýt chút nữa chảy ra rồi.

"Chít chít."

Bóng Lông gào lớn, nhìn thấy những vệt máu đọng trên người nó, còn có lưu lại ám thương do Phù Văn, lập tức làm cho nó đừng ngồi không yên, đã ở chung với nhau nên khiến nó sớm đã có cảm tình với Thanh Phong.

"Không có chuyện gì đâu, tao không sao." Thanh Phong an ủi nó.

"Chít chít."

Bóng Lông tức giận, réo lên không ngừng, nó muốn đi báo thù.

"Mày đừng đi, sẽ bị bọn họ phát hiện đấy, khi đó thì trốn cũng không được đâu, bọn họ rất lợi hại." Thanh Phong động viên nó.

Bóng Lông bình tĩnh trở lại, gãi gãi đầu, không làm gì nữa, để cho Thanh Phong nói cho nó biết đã xảy ra chuyện gì, rồi sau đó nó sẽ đi nói cho nhóc tỳ biết, đến lúc đó lại đi trả thù cũng không muộn.

"Tiểu ca ca tiến vào Bổ Thiên các, tao thật sự rất vui, nhưng mà tao lại không muốn chuyện gì cũng phiền đến ca ca, như vậy không phải vô dụng lắm hay sao." Thanh Phong nói.

Bóng Lông trực tiếp dùng móng vuốt nhỏ của mình gõ gõ bàn, ý là, nhóc tỳ đã sớm biết rồi, nếu ngươi không nói thì nó sẽ càng lo lắng hơn.

Thanh Phong cảm động, không chỉ có tiểu ca ca quan tâm đến nó, mà ngay cả con khỉ này cũng thế, đôi mắt chợt rưng rưng, một giọt nước mắt liền rơi xuống, nó kể những tao ngộ mà mình đã gặp trong những ngày qua.

Sau nửa đêm, Bóng Lông trở về, nhóc tỳ biết toàn bộ sự việc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó liền đen kịt lại, ở trong phòng đi tới đi lui.

"Mấy tên thiếu niên mất dạy này, còn có chỗ dựa đằng sau là thiên tài họ Vũ, chẳng lẽ lại là Vũ gia ở Thạch Quốc?" Nhóc tỳ lầm bẩm, ánh mắt hơi lạnh lẽo.

"Xử lý những tên này có lẽ sẽ đụng tới Vũ tộc, không biết có thể lôi kéo tên Thạch Nghị vào chuyện này hay không?" Mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ, thế nhưng nhóc tỳ lại nghĩ tới những chuyện rất xa.

Bóng Lông ở bên cạnh vung vẩy cái móng vuốt nhỏ xíu của mình, làm ra vẻ rất hung hãn.

Nhóc tỳ nở nụ cười, nói: "Bóng Lông, mày phải nhớ kỹ, không thể nào xông thẳng tới đánh đánh giết giết được, đó chỉ là người ngu mới làm thôi."

Bóng Lông nhất thời giơ chân, không ngừng réo lên, đôi móng vuốt quơ quơ không ngừng, ý nói, không phải ngươi cũng hay làm như thế sao? Cực kỳ ngu ngốc đó sao.

Nhóc tỳ lúng túng, vò đầu nói: "Nhưng mà phải xem tính huống là như thế nào, nhằm thẳng vào ai, ở trong Đại Hoang thì tự nhiên phải trực tiếp mà xông tới rồi."

Bóng Lông bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.

"Haizz, để ta suy nghĩ cái đã, hai ngày sau, người của thiên tài doanh sẽ tới nơi này, biểu diễn sự mạnh mẽ bất phàm của bọn họ để khích lệ chúng ta. Lúc đó sẽ là lúc trừng trị bọn họ." Nhóc tỳ nói.

Từ lâu nó đã nhận được tin tức, khi nào sư môn truyền Cốt Văn thì bọn họ không cần phải lao động, chỉ cần ngồi chờ những thiên tài kia tới.

Chủ yếu là những ngày gần đây có rất nhiều thiếu niên không vừa lòng, không thể nào lý giải được việc tại sao phải lao động khổ cực như thế.

Mà mấy vị trưởng lão nói rất đơn giản, nếu như ngươi đủ mạnh, nếu như thiên phú nghịch thiên thì có thể tiến thẳng vào thiên tài doanh, không cần phải ở lại đây nữa. Lần này để đám thiên tài kia tới đây là để cho mọi người thấy được sự chênh lệch, không còn oán giận gì nữa.

Loáng cái hai ngày đã qua đi, một đám thiên tài đi tới, xuất hiện ở vùng núi đá này.

Đám người này tinh thần phấn chấn, ai nấy cũng là người không tầm thường, đều là những tuấn kiệt của các bộ tộc lớn, được Bổ Thiên các xem trọng cho tiến vào sơn môn.

Những người này tài hoa xuất chúng, mỗi người đều cực kỳ mạnh mẽ.