Thạch Hạo rất muốn lên tiếng hỏi vì sao ông ta lại tức giận đến như vậy, việc này hoàn toàn khác với tình huồng mà hắn biết được, thậm chí có thể nói là hai khía cạnh đối lập nhau.
Thành trì này rất lớn được xây từ những tảng đá đen to bự tựa như là ánh kim loại lấp lánh, toát ra vẻ ngột ngột gò bó.
Nhưng trong thành thì lại rất náo nhiệt, người tới kẻ đi, ngựa xe như nước, vô cùng phồn hoa.
Những lời này vừa được nói ra thì khiến rất nhiều người kích động và không cam lòng, theo như những gì bọn họ nói thì họ mới chính là chủ nhân thật sự của cửu Thiên thập Địa, hiện tại là đang rời xa quê hương, bị ma quỷ đuổi khỏi nơi chôn râu cắt rốn của mình.
Thạch Hạo quan sát kỹ, những người này chẳng hề có điểm nào khác với nhân loại, chắc chắn không phải là ngoại tộc.
Nếu là cùng chung chủng tộc vậy vì sao người ở mỗi bên Biên hoang đều gọi đối phương là ma quỷ.
Trên thực tế, những nhân tài của cửu Thiên thập Địa mới đúng là người mà bọn họ gọi, bởi vì những người này một khi đi qua Biên hoang thì có ý nghĩa là hủy diệt, chôn vùi cả một kỷ nguyên.
Người ta nói Tiên cổ tồn tại, ai biết được còn có những kỷ nguyên khác hay không, tất cả đều đã bị hủy diệt, chôn vùi vĩnh viễn.
Đây như là một luân hồi, vừa như là một loại số mệnh, khi tới đời này thì tất cả những gì trước đó sẽ bị tiêu diệt.
Nghĩ tới kết cục này Thạch Hạo chợt cảm thấy tức giận, rõ ràng những người này muốn hủy diệt ba ngàn đạo châu, vậy vì sao họ lại ra vẻ người bị hại như vậy?
Tối thiểu, theo như hiểu biết của hắn, ba ngàn châu vẫn luôn phòng ngự, chưa hề đánh trả vào thế giới bên này.
Vì thế, Thạch Hạo bắt đầu hành động, hắn âm thầm bắt lấy vài người và tìm hiểu trong biển ý thức của họ, kểt quả, đều y như những người mà bọn họ nói.
"Vấn đề nằm ở đâu, thế giới nào đang lừa dối?"
Thạch Hạo tin chắc, phía ba ngàn châu bên kia chắc chắn là người bị hại, dù sao hiện tại đang đối mặt với định mệnh chắc chắn sẽ phải chết.
Những ngày sau đó, Thạch Hạo vẫn luôn quan sát, thâm nhập vào bên trong đám dân bản địa này để tìm hiểu thêm tình hình.
"Có người rất mạnh và cũng có người rất yếu. Tóm lại, chưa chắc đã mạnh hơn ba ngàn châu quá nhiều, vậy bọn họ dựa vào đâu mà diệt cửu Thiên thập Địa?" Thạch Hạo nảy sinh nghi vấn.
Vì thế, hắn không ngừng bôn ba, đi qua rất nhiều sông núi, tiền vào rất nhiều cự thành, tiếp xúc với từng chủng tộc mạnh mẽ một.
Hắn không thể không thừa nhận, có một vài chủng tộc mạnh tới mức không còn gì để bình luận, thế nhưng cũng không thể mang tính áp đảo toàn bộ để hủy diệt thế giới bên kia?
Rất nhiều bộ tộc bắt nguồn từ kỷ nguyên Tiên cổ và trường tồn tới hiện nay, ở ba ngàn đạo châu thì sớm đã biến mất rồi, bất cứ một chủng tộc nào nếu xuất hiện ở thế giới bên kia thì chắc chắn sẽ dẫn tới náo động vô cùng lớn
Cái gì được gọi là tuyệt diệt, cái gì được gọi là không còn tồn tại nữa, tất cả đều giả, trái lại bọn họ còn rất hưng thịnh!
Thạch Hạo sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, bọn họ là chiến đấu với ai, làm địch với ai?
Hiện giờ suy sét kỹ thì rõ ràng là đối lập với Tiên cổ, quyết chiến với hậu nhân của một kỷ nguyên, việc này có chút hoang đường.
Nên biết, năm xưa hơn một kỷ nguyên trước, những sinh linh này sinh tồn ở cửu Thiên thập Địa, là bị kẻ địch bên này chôn vùi.
Chỉ là, hắn không hề nhìn thấy kẻ địch đó, chỉ nhìn thấy những sinh linh lẽ ra là bị hủy diệt mà thôi.
Điều này làm cho hắn sởn cả tóc gáy, những hình ảnh lúc hắn thần du về Tiên cổ, hiện tại những sinh linh mà hắn đang nhìn thấy này đều là những đối tượng bị diệt bỏ kia, mà những địch thủ tuy rằng bị sương mù phủ kín nhưng có thể nhìn thấy được thể hình khổng lồ của chúng, đều có hình dáng con người, đều có phong thái rất đặc biệt.
Những kẻ địch kia đâu?
Thạch Hạo mông lung, sau khi tới bên này Biên hoang hắn chưa từng nhìn thấy địch thủ, chỉ nhìn thấy những cổ nhân vốn đã không còn tồn tại nữa.
"Ta muốn làm rõ." Thạch Hạo nói.
Tiếp đó, hắn bắt đầu lang thang, tìm hiểu rất nhiều khu cổ địa, còn có những quyển sách được bày bán công khai đã bị hắn đọc cho thuộc làu.
Ròng rã một tháng, Thạch Hạo đắm chìm trong bầu không khí đặc biệt này, hắn không ngừng thăm dò hi vọng có thể điều tra được chân tướng.
Hắn tìm kiếm như vậy cũng không phải là không có thu hoạch gì, rốt cuộc có một hàng chữ được viết bên trên sườn núi: Chân tướng bị loại bỏ từ trong lịch sử!
Đối với sinh linh của thế giới này thì đây không là gì cả, cho rằng đó chỉ là một câu nói trong lúc bực tức, là một vài cường giả không cam lòng và hành động theo cảm tính.
Nhưng, đối với Thạch Hạo thì lại như là tiếng sấm bên tai!
Người khác nhau thì sẽ cảm nhận khác nhau, thứ này tạo cho hắn một cảm giác khác thường.
"Tra, nhất định phải tra tới cùng!" Thạch Hạo tiếp tục qua lại khắp nơi.
Hắn chợt phát hiện, thế giới này quá to lớn, chắc chắn sẽ không nhỏ hơn ba ngàn châu, nó rộng lớn vô ngần, mênh mông vô tận, mặc dù hắn rong ruổi khắp nơi nhưng vẫn không thấy phần cuối.
Hơn nửa, tu sĩ của thế giới này rất nhiều thế nhưng tựa như do các loại quy tắc thiên địa ảnh hưởng cho nên mạnh mẽ hơn ba ngàn châu một phần.
Cứ như thế, Thạch Hạo ghé thăm từng bộ lạc cổ xưa, chỉ vì để hiểu rõ chân tướng mà hắn tốn thời gian mấy tháng trời, lúc này mới biết được một chút manh mối.
Lịch sử cổ xưa của thế giới này có chút hỗn tạp khó hiểu, trước Thái cổ thì không hề có ghi rõ.
Đồng thời, hắn từng đi qua một vài bộ lạc cổ xưa nhất và tìm thấy một vài thứ còn sót lại từ các di tích cổ, cho nên khiến hắn càng hoài nghi hơn.
Đặc biệt, có một vài tranh đá, mặt trên đỉnh đồng có khắc một vài hình ảnh rất kỳ lạ khó hiểu.
Thạch Hạo càng lưu tâm hơn.
Hắn không ngừng tìm kiếm, cẩn thẩn thăm dò, cuối cùng phát hiện ra cũng có người đang tìm kiếm đáp án giống như mình, bọn họ được gọi là người "tìm kiếm chuyện xưa".
Những người này nghiên cứu các bài thơ của thi nhân, các thứ được lưu lại.
Đương nhiên, những người này cũng không phải tìm hiểu chân tướng và các bí mật của cổ kim, mà là xuất phát từ hứng thú, vì muốn biết rõ một vài vấn đề ở cổ đại.
Nhưng, chuyện này lại là một hồi may mắn cho Thạch Hạo, hắn cần những người như vậy, muốn gặp gỡ và trao đổi cùng bọn họ.
Sau đó hắn cũng đã tới gặp và giao lưu qua, biết được tính cách sở thích của những người này, luôn luôn muốn kết bạn với những người có cùng đam mê, kết quả thu hoạch rất là tốt.
Một người có cố gắng tới đâu thì hiệu quả cũng có hạn, chứ đừng nói người không biết vì về giới này như hắn, chỉ lâm thời điều tra nên không cách nào so sánh được với những người này.
"À, theo như một số người nói lại, ở cổ đại từng có một khoảng thời gian đen tối, tràn ngập mùi máu tanh, sau đó không biết vì sao lại bị người khác xóa đi khoảng lịch sử này, tựa như vứt luôn phần này."
Đây là trong một vài thơ của vị thi nhân nói ra.
"Trong quá khứ xa xôi ấy, thế giới chúng ta tựa như còn có một phần sinh linh vô cùng mạnh mẽ, cao cao tại thượng, sau đó cũng không biết vì sao lại biến mất."
Một ông lão khác nói.
Trong lòng Thạch Hạo nhảy rộn, tốn hơn mấy tháng trời rốt cuộc hắn cũng tìm thấy được chút phần quan trọng, nội tâm vô cùng vui sướng.
"Đó là Người cứu thế, là sinh linh vô thượng chí cao!" Người khác bổ sung.
Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ lan truyền trong phạm vi cực nhỏ mà thôi, người thường không cách nào biết được, phần lớn những thông tin này được phát hiện ở các dốc đá vắng người,
Trong lòng Thạch Hạo khẩn trương, hắn cảm thấy, những chuyện cũ tàn ác này nếu mà được giải đáp tòa bộ, đưa ra chân tướng thật sự thì sẽ rất tàn khốc, là gánh nặng không cách nào chịu đựng nổi.
"Ta muốn biết được sự thật!"
Hắn lần nữa lên đường, vẫn là giao lưu như vậy, hơn nữa thường xuyên một thân một mình đi vào trong các di tích để tìm kiếm manh mối.
Rốt cuộc, hắn cũng tìm được thông tin mới, bất ngờ biết được một xưng hô mới - Bất Hủ giả.
Sinh linh này mạnh mẽ vô biên, từng xuất hiện ở trong lịch sử, tương tự với những manh mối rời rạc mà hắn đã tìm hiểu được trước kia, bọn họ chắc hẳn từng ảnh hưởng tới thế giới này.
Chỉ có điều, sau khi bọn họ biết mất thì cũng không ai tiếp tục tìm kiếm nữa.
"Người trẻ tuổi, thế giới này luôn có những sự thật mà không cách nào chứng minh được, có quá nhiều sương mù ngăn lấp, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ hiện lên trên mặt hồ, không còn là bí mật nữa."
Một ông lão nói như vậy với hắn, đồng thời cũng cho Thạch Hạo một manh mối vô cùng quan trọng, thế gian này cũng không phải không có người biết về những chuyện đã xảy ra. Ít nhất, một vài đạo thống mạnh mẽ ở thế giới này chắc chắn sẽ biết, họ biết những gì đã phát sinh ở quá khứ thế nhưng lại chọn cách giữ kín, không có nói ra.
"Những truyền thừa cổ xưa nhất, biết sự thật và chân tướng?" Con mắt của Thạch Hạo trợn lên.
"Chắc thế, ta từng nghe một vị Thái thượng trưởng lão của Thánh địa nói qua, bên ngoài thật sự là có Bất Hủ giả và đang bảo vệ cho chúng ta." Ông lão nói.
Nghe được nửa đoạn đầu thì Thạch Hạo vẫn còn kích động và hưng phấn, thế nhưng khi nghe đoạn sau thì hắn cảm thấy nguội lạnh toàn thân.
Bất Hủ giả kia đang bảo vệ bọn họ?
Thạch Hạo cảm thấy lạnh lẽo, theo như những mạnh mối đã tìm hiểu được của ba ngàn châu và suy đoán ra, thì đây là kẻ địch của bọn họ mới đúng!
Vậy sao trong miệng của những người giới này, lại trở thở Người cứu thế?
Thạch Hạo biết rõ, sinh linh ở kỷ nguyên Tiên cổ đều bị diệt sạch cả, cuộc đại chiến ở năm đó sẽ không phải là giả bộ, hắn từng tận mắt nhìn thấy.
Nhưng hiện giờ, những người bị tiêu diệt kia tuy rằng còn có con cháu sống tới giờ, thế nhưng sớm đã quên đi mọi chuyện rồi.
Nhanh sau đó, Thạch Hạo biết dược một sự thật khác, thế giới này đã xuất hiện cơn sóng gió lớn, các cổ giáo không ngừng huy động, có lẽ cuộc đại chiến lại sẽ mở ra.
Trên thực tế, giữa các sinh linh ở thế giới này vẫn thường hay chinh chiến với nhau, cũng không hề có điều gì đặc biệt cả.
Chỉ là, lúc này có một vài đại giáo truyền lời, cuộc đại chiến lần này sẽ hoàn toàn khác, nếu như thành công đánh hạ được thì bọn họ sẽ có thể trở lại cửu Thiên thập Địa, rời khỏi nơi này.
Trong lòng Thạch Hạo run lên, rốt cuộc đã tới rồi ư, sinh linh của thế giới này cũng bắt đầu chuẩn bị chiến tranh rồi.
"Bất Hủ sơn đã khôi phục, cơ duyên lớn đã tới!"
Lúc này, chợt có người tung ra tin tức như thế.
Thạch Hạo vui mừng, hắn sớm nghe qua ngọn núi này từ những thi nhân kia. Nó được cho là rộng lớn vô ngần, có thể gần như là bất hủ.
Chỉ là, ngày thường nó rất yên tĩnh, không hề có chỗ thần dị nào, thế nhưng tới một thời gian đặc thù nào đó thì nó sẽ khôi phục lại.
Hiện giờ, nó đã khôi phục, ý nghĩa là có thể tới đó thăm thú, xem nơi đó có "chân tướng" nào không.
Dựa theo tìm hiểu được từ những người bên cạnh, sau khi Bất Hủ sơn khôi phục thì sẽ có những ghi chép bên trên vách đá, nghe đâu là chân tướng của cổ đại.
Thạch Hạo ngay lập tức rời đi, tốn thời gian rất lâu thì mới chạy tới nơi này.
Đây là một ngọn núi lớn, toàn thể có màu đỏ nâu tựa như bị máu nhuộm và khô lại.
Đi tới nơi này, một luồng áp lực bàng bạc ập tới, cơ bản không cách nào tưởng tượng được, nó ép cho người khác thở không nổi, tựa như một chiếc búa to lớn nện thẳng vào ngực vậy.
Thạch Hạo thay đổi sắc mặt, ngọn núi này quá khủng khiếp.
Hắn nhìn ngọn núi chọc thẳng vào mây xanh ở trước, nó bao la to lớn, hắn cảm thán không thôi, dù gọi là ngọn núi lớn nhất trong khắp thiên hạ thì cũng không quá.
Thạch Hạo từ từ đi tới, khi vừa tới chân núi thì lập tức hoảng sợ, bởi vì bên trên vách đá có những bức tranh, những dấu vết mà người xưa để lại.
"Bất Hủ giả!"
Thạch Hạo nhìn thấy một vài bức tranh cổ thì chợt biến sắc, dựa theo những gì miêu tả ở trên thì thế gian này quả thật từng có sinh vật mạnh mẽ vô thượng như vậy.
Bọn họ mạnh mẽ tới kỳ lạ, là bất hủ thật sự!