Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1067: Thế giới ở bên kia

Rất là nhanh chóng, một mảnh lôi điệp ập xuống xuyên thủng cả thiên địa, khu chiến trường đầy mênh mông này bị che kín, tất cả mọi vật đều bị hủy diệt.

Thạch Hạo cảm thấy, luồng lôi điện này vô cùng đáng sợ, bất kỳ một luồng đủ xuyên thủng cả một châu lớn, nếu như phát sinh ở ba ngàn châu thì hậu quả khó mà lường được.

Không hề ngoài dự liệu, chiếc đỉnh này lại xông lên trời cao, nó tựa như chém đứt nhân quả, tước đoạt trật tự, như tiêu diệt một thứ gì đó ở bên trong.

Cuối cùng, mảnh lôi điện Tiên đạo mà đáng sợ nhất trong lịch sử Thạch Hạo từng gặp biến mất, tất cả hóa thành mưa ánh sáng và tản mát như vậy.

Nhưng, chiếc đỉnh này cũng tối mờ đi đôi chút, những giọt máu dính bên trên thành đỉnh lấp lánh ra ánh sáng dị thường, tựa như muốn quy về tối tăm.

Chiếc đỉnh này rất mạnh, đánh nát lôi điện thế nhưng nó cũng phải trả giá rất là lớn!

Thạch Hạo biết, sở dĩ xuất hiện sức mạnh mang tính hủy diệt như vầy là hoàn toàn vì cuộc đối thoại giữa hai bên, những thiên cơ này ảnh hưởng tới sự cân bằng và ổn định của thế giới này.

Nội tâm hắn sinh ra một loại bất an, tương lai sẽ ra sao? Chiếc đỉnh này tới đây để tìm vị "cố nhân" như hắn, nói rõ chuyện kia rất là nghiêm trọng tới mức không cách nào tưởng tượng ra nổi.

Lúc này, đôi bên chỉ mới nói có vài câu đơn giản, cũng không hề dính dáng tới vấn đề cốt lõi, chưa từng giao lưu hết thảy mọi chuyện mà đã tạo thành cảnh tượng như thế này rồi.

Thạch Hạo hiểu rõ, hai bên không cách nào nối liền hoàn toàn, mặc dù cứ lòng vòng mãi không hề đụng tới vấn đề mấu chốt, chỉ là suy đoán suy luận mà cũng đã như vậy.

Nếu như nói ra toàn bộ thì chắc chắn mang tính chất tai họa!

Như vậy sẽ thay đổi lịch sử, sự ảnh hưởng quá mức khủng khiếp.

Bởi vì, chiếc đỉnh này là từ kỷ nguyên kế tiếp về đâu, trở lại cái gọi là quá khứ lúc này, nhân quả quá lớn, sự ảnh hưởng không cách nào có thể hình dung được!

Đối với những người ở tương lai, những chuyện như kia cũng đã phát sinh, không cách nào có thể thay đổi được, hiện giờ cưỡng ép đưa chiếc đỉnh này trở về thì cũng chỉ có thể quan sát chứ không thể thay đổi bất cứ thứ gì.

Nếu không, vạn giới trong chư thiên sẽ không cách nào tha cho nó.

Chuyện tình phát sinh đã không cách nào thay đổi được, năm tháng từ lâu đã định đoạt rồi.

Dù là người ở kỷ nguyên sau có pháp lực ngập trời thì cũng không cách nào thay đổi. Đưa tới một chiếc đỉnh, cưỡng ép can thiệp như vậy thì dù chiếc đỉnh này có là binh khí đệ nhất từ cổ chí kim cũng phải bị xóa bỏ.

"Gánh vác hi vọng, thế nhưng không cách nào nói rõ toàn bộ cho ta biết, bắt ta phải từ từ mà suy đoán ra." Thạch Hạo nhìn chiếc đỉnh mà nhẹ nhàng thở dài.

Chiếc đỉnh này từng nói, hi vọng có thể nhìn thấy hắn ở trận chiến đó, thế nhưng ở góc độ của hắn thì tin tức này không thể phá tan bản chất vấn đề.

Hơn nữa, hắn cũng tin chắc rằng, chiếc đỉnh này không tài nào tiết lộ được, chỉ có thể dẫn lối đưa đường cho hắn như vậy mà thôi.

"Ta đã từng thấy qua một góc ở trong tương lai, vạn cổ cô tịch, một đời thê lương, đơn độc bầu bạn với Thần đạo, đây chính là kết cục của ta. Hết thảy không còn tồn tại thứ gì nữa, ngay cả Liễu Thần cũng chết, người hóa thành than và ngồi xếp bằng ở ngay sau lưng ta." Thạch Hạo tự nói, hắn đã từng thấy qua một màn như thế.

"Đây chính là kết cục ư. Mày tới từ kỷ nguyên đó, hẳn là hiểu rõ những chuyện này phải không?" Thạch Hạo hỏi mà mặt chẳng hề cảm xúc nào.

Nhưng mà, lần này chiếc đỉnh chẳng hề có chút phản ứng nào, đây không phải là sự thừa nhận trong im lặng và cũng phải là phản đối.

Nó tựa như đang hoài nghi và phân tích thứ gì đó.

Bởi vì, những luồng sáng từ Đế huyết trên thân đỉnh không ngừng lóe sáng rất có quy luật, những gợn sóng không ngừng chập chờn.

Thạch Hạo nheo mắt lại, tuy rằng không cam lòng thế nhưng cũng không phải là chán nản, hắn đang thăm dò xem thử tương lai sẽ ra sao!

Nhưng, thông qua chiếc đỉnh này, hắn cảm thấy mình không cách nào bình tĩnh được.

Liên quan tới hắn, liên quan tới kết cục của kỷ nguyên này thì dù là người đời sau cũng không thể nói ra được?

Kỷ nguyên này sau khi kết thúc thì hắn sẽ ở nơi nào?

Là chết đi, hay là đã xảy ra biến cố gì nữa?

Thạch Hạo tự nói: "Xem ra, đáp án của rất nhiều chuyện vẫn nằm trên người ta, nếu không thì tại sao mày phải tới đây chứ."

Chỉ là, hắn nhìn thấy được một góc tương lai, đó chính là kết quả cuối cùng ư? Hắn nắm chặt nắm đấm, không cách nào tiếp nhận được.

Nếu như vạn cổ tĩnh mịch, cả thế gian đều diệt, chỉ còn mỗi mình hắn còn lại thì sống sót còn có ý nghĩa gì nữa, bằng hữu, thân nhân, thậm chí là kẻ địch đều chết sạch, thế nhưng đen tối như vậy thì quá đáng sợ.

"Ta có thể xoay chuyện tất cả, đó cũng không phải là tương lai, cũng chẳng phải là kết cục!" Thạch Hạo nói.

Chiếc đỉnh này càng lay động hơn tựa như gật đầu đồng ý, lại vừa như chống cự lại nhân quả càng lớn hơn.

Xoẹt!

Đột nhiên, nó xoay chuyển xé rách vùng hư không, biến mất trước mặt Thạch Hạo.

Việc này khiến hắn ngớ người, chiếc đỉnh này trực tiếp mang theo hắn tới nơi này và chẳng hề do dự khi rời đi, hết thảy rất là đột ngột.

Hắn thở dài một tiếng, tóm lại là hắn vẫn còn chưa đủ mạnh, nếu như thực lực có thể vang dội cả cổ kim thì có thể nắm giữ mọi thứ, ra sức lưu lại chiếc đỉnh này cũng khó nói.

"Đúng rồi, nó nói là bản thân tới quá sớm, muốn gặp lại ta, hiển nhiên cũng không phải là ta của hiện tại, nhất định là ta của mạnh nhất đời này." Thạch Hạo hiểu rõ.

Chỉ là, hắn làm sao trở về đây? Đây cũng không phải là khu vực trước khi biến mất.

Thần giác của Thạch Hạo vô cùng nhạy cảm, hắn biết mình đi tới một chiến trường đầy kỳ lạ, quả nửa là ở bên trong Đế thành và cách rất xa tam đại chí cường giả kia.

"Nó đã rời đi rồi, còn cái khe này vẫn còn chứ chẳng hề khép kín."

Thạch Hạo nhìn về luồng sáng phía trước, đó chính là dư âm sau khi biến mất của chiếc đỉnh, ánh sáng rực rỡ, nơi đó hư không không hề khép lại mà tựa như khẽ uốn lượn.

Hắn không hề đắn đo mà nhanh chân bước tới, thân hóa thành một luồng cầu vòng.

Thạch Hạo biết, chiếc đỉnh này sẽ không hại hắn.

Nếu là gặp phải nguy hiểm thì nó sẽ không hề lưu lại con đường này, chẳng lẽ lại dẫn lối như vậy chắc?

Phỏng chừng, nó cũng chỉ có thể làm tới mức này mà thôi, nếu cố gắng quấy nhiễu hơn nữa thì sẽ dẫn tới nhân quả dù cho tiên đỉnh cũng không cách nào chém bỏ được.

Khắp nơi là mảnh tối tăm, mặt đất cháy đen không một ngọn cỏ, đâu đâu cũng là xương khô, đó là kết quả được lưu lại từ trong năm tháng dài vô tận, cũng không biết đã có bao nhiêu anh kiệt chết trận.

Trong bóng tối, chỉ có một loại ánh sáng đầy sặc sỡ đầy bắt mắt kia mà thôi, như rọi chiếu ra chút ánh sáng cho thế giới chết này.

Xoẹt, Thạch Hạo vọt qua.

Một lát sau, hương thơm cỏ lạ chim hót véo von, cây cỏ tràn đầy sức sống, non xanh nước biết, linh khí bập bềnh.

Thạch Hạo ngạc nhiên, cảnh tượng này hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của hắn, không còn là tĩnh mịch, không còn là đất đai khô cằn, không còn là những thi hài, mà là sức sống tràn trề.

Chiếc đỉnh đã biến mất, đối diện với Thạch Hạo là một mảnh xanh um tùm, ráng lành khắp nơi rất là an lành.

"Ta tới nơi nào vầy?" Thạch Hạo hoảng hốt, hai nơi quá tương phản, nháy mắt trước hắn vẫn còn ở trong chiến trường cổ đại, lát sau thì lại trong vùng tỉnh thổ như thế này.

Thải quang ở phía sau đã biến mất, khe hở hư không kia cũng đã khép lại và biến mất như chưa từng xuất hiện.

Đây là một trong những điểm tiếp xúc không gian ư?

Hắn muốn nhìn thử nơi đây là nơi nào, hắn không cách nào bay lên được bởi vì có một luồng quy tắc khó tả nào đó áp chế, hiển nhiên thế giới này không hề bình thường, hắn cảm nhận được một luồng mênh mông và hào hùng.

Tựa như có một loại đại đạo nào đó giáng lâm, tạo nên một loại áp lực cực lớn trong mảnh an lành này.

Xoẹt!

Đột nhiên, một chú chim nhỏ vẫn đang hót vang chợt hóa thành một luồng ánh sáng xanh lục bay thẳng tới Thạch Hạo với tốc độ cực nhanh.

"Booong!"

Thạch Hạo dùng hai tay đỡ lấy, hai bên va chạm tạo nên ánh lửa, tiếng leng keng phát sinh, tựa như đụng phải kim loại vậy.

Việc này làm cho hắn khiếp sợ, chú chim nhỏ to bằng lòng bàn tay thế nhưng tại sao lại có sức lực mạnh như thế, thân thể lại còn cứng rắn như vậy, quá là khó tin.

Ánh xanh lục lóe lên rồi chú chim nhỏ này rút lui tựa như là ma quỷ vậy, nó chỉ để lại một chuỗi bóng mờ rồi hạ xuống một ngọn núi ở cách đó không xa, cứ thế nhìn chằm chằm hắn.

Thạch Hạo nheo mắt, Thiên mục mở ra cẩn thận nhìn lại.

Vừa nãy quá nhanh, hắn cũng không hề chú ý tới, hiện giờ thì liền rõ ràng, rất nhanh Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh, sinh vật này hoàn toàn không có ở ba ngàn đạo châu!

Nó không lớn thế nhưng dáng vẻ rất kỳ quái, mỏ chim thì như con chân long lượn vòng, cơ thể thì như là rồng, quá tà dị!

Ngoài ra, bên trên lông chim có màu xanh lục kia lại tản ra hoa văn của đầu lâu đầy mờ ảo, là tự nhiên hình thành cứ không phải là tự vẽ lên.

"Chim Tử vong miệng rồng?!"

Thạch Hạo không cách nào tin được, hắn nhận ra con này, trên thực tế nó đã tuyệt tích từ lâu, chính là ma cầm được ghi lại ở trên cốt thư.

Nó rất xa xưa, xét toàn bộ cả kỷ nguyên từ lúc sơ khai cho tới giờ thì cũng chỉ tìm thấy được vài con, thế nhưng sẽ rất nhanh bị tuyệt diệt.

Nhưng, nghe đâu ở hơn một kỷ nguyên trước, nó là một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng hình thể không lớn nhưng thực lực lại rất là khủng khiếp.

"Ta tới nơi nào thế này, tại sao lại có thể bắt gặp được sinh vật loại này?" Thạch Hạo không hiểu.

Bởi vì, theo như hắn biết thì thiên địa trong kỷ nguyên này sớm đã thay đổi rất lớn, quy tắc trật tự hoàn toàn khác xưa, rất nhiều sinh vật không cách nào thích ứng được nên đã biến mất tỏng dòng sông lịch sử.

Có rất nhều sinh vật của kỷ nguyên Tiên cổ đã tuyệt chủng, không thể thích ứng được với môi trường hiện tại.

Ngay cả di địa Tiên cổ nối liền với ba ngàn cánh hoa đại Đạo sau khi nở tung kia, những ma cầm như vầy cũng đã biến mất, không thích nghi với sự biến hóa của đất trời, cả tộc đều diệt.

Có thể nói, đời này không cách nào gặp được loại chim này.

Chỉ là, trước mắt đã đánh tan toàn bộ.

Con chim Tử vong miệng rồng trước mắt này, rõ ràng mạnh tới mức khủng khiếp!

Nhưng Thạch Hạo cũng chú ý tới, con mắt của nó có màu đỏ, hoàn toàn không phải là màu xanh như trong ghi chép, quá kỳ dị, bên trong lóe lên một luồng ánh sáng kỳ lạ và kinh khủng.

Việc này khiến Thạch Hạo giật nảy trong lòng, chợt liên tưởng tới một trận chiến ở kỷ nguyên Tiên cổ kia.

Năm đó, kẻ xâm lấn có bộ dáng như thế này, con mắt đỏ đậm như máu tựa như ma hóa.

Thạch Hạo hoảng sợ, hắn liên tưởng tới việc vô cùng kinh khủng.

"Ta đã tới nơi nào vầy, lẽ nào là thế giới kia?!"

Nếu là thật, tuyệt đối sẽ vô cùng chấn động.

Nhưng, hắn lại dùng lức lắc lắc đầu mình ,cảm thấy quá không là hiện thực, Biên hoang rất khó để xuyên thủng, không cách nào vượt qua được.

Thế nhưng, chiếc đỉnh kia... có thể sẽ có thực lực như vậy, hắn suy nghĩ.

"Xoẹt!"

Ánh xanh lóe lên, chú chim nhỏ kia lại lao tới với tốc độ không cách nào tin nổi, hơn nữa lúc này nó đã dùng tới đạo pháp, tiếng rồng ngâm không ngứt, miệng chim phát sáng rồi bay ra từng lưỡi dao ánh sáng hình rồng chém về Thạch Hạo.

Thiên Thần bình thường nếu đụng phải chắc chắn đều chết! Thạch Hạo cảm thán.

Hắn toàn lực ứng phó, sau đó vận dụng Côn Bằng pháp trấn áp chú chim nhỏ này, hắn muốn làm rõ vấn đề, xem thử đây là nơi nào.

Nhưng, sự tình đáng sợ lại phát sinh, sau khi chú chim này bị trấn áp thì huyết mâu của nó mờ đi rồi cơ thể từ từ thối rửa, tiếp đó là lông chim hóa thành tro tàn.

Không lâu sau, nó đã thành bụi trần.

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, nó như trải qua cả vạn cổ, hình thần đều diệt.

Thạch Hạo tìm tòi, con ma cần này chính là bá chủ ở xung quanh đây, hết thảy sinh vật đều nằm dưới sự thống trị của nó.

Nhưng, khu vực này rất là kỳ lạ, phàm là những thú dữ còn sống đều có con mắt đỏ đậm, không cách nào thuần phục được, một khi bị thương thì sẽ ngay lập tức hóa thành bụi phấn.

"Thế giới này, ta đã tới lãnh địa của kẻ địch rồi ư, tìm hiểu ngọn ngành sẽ bắt nguồn từ nơi này!"

Trong lòng Thạch Hạo nhảy rộn, bất ngờ lần này khiến hắn khó lòng bình tĩnh được, hắn vẫn không ngừng suy đoán, kẻ địch sẽ có hình dáng ra sao, có lai lịch thế nào, hiện giờ khả năng hắn đã tìm thấy cơ hội, có thể làm rõ mọi chuyện.