Ngón tay của Thạch Hạo vô cùng mạnh, hắn bắt chặt lấy một cánh tay của đối thủ, song phương đều vận chuyển huyền công, những tiếng vang từ khớp xương không ngừng vang vọng.
Lâm Thiên giãy giụa, sắc mặt biến đổi không ngừng, lực mà đối thủ phát ra quá mạnh tựa như là một chiếc gông xiềng Tiên đạo trói buộc hắn lại, khiến cánh tay vô cùng đau nức.
"Ầm!"
Giữa hai người tỏa ra ánh sáng chói mắt, đó là do bảo thuật tranh đấu, đó là phù văn lan tỏa, xung kích đầy kịch liệt với nhau.
Phụt, một vệt sáng màu máu lóe lên, Lâm Thiên nhảy bậc lên trời cao.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người để xem cảnh chiến đấu ngắn ngủn khi nãy ai là người chiến thắng?
"Một cách tay!" Mấy người kinh ngạc thốt lên.
"Hoang quá mạnh mẽ!" Rất nhiều người hãi hùng khiếp vía.
Trong tay của Thạch Hạo có một cánh tay đầm đìa máu tươi, đó là kết quả khi hắn dùng sức kéo mạnh.
Trên trời, vẻ mặt của Lâm Thiên méo mó, trên trán đầy rẫy mồ hôi hột, đó là sự gây nên bởi đau nhức, hắn đã bị đối phương kéo lìa một cánh tay, đã bị thương nặng.
Có thể nói, đây chính là một trong những lần bị thương nghiêm trọng nhất từ khi sinh ra tới giờ, ở cổ giới của hắn, hắn chính là con cưng của trời, dù có bại trận thế nhưng cũng không thể cụt tay.
Mọi người ồ vang, ai cũng chấn kinh!
"Lâm Thiên đã bị thương rồi, đã bị kéo đứt một tay!" Chính xác, đây là một tin tức có tính bùng nổ rất cao, bởi vì hắn từng đi khắp ba ngàn châu khiêu chiến, cơ bản không một ai là đối thủ của hắn.
Ở thượng giới này, cũng không biết có bao nhiêu Thiên Thần đã bại trong tay của hắn, người mạnh nhất cũng chỉ chống đỡ tầm mười chiêu mà thôi.
Giờ lại phát sinh chuyện này nên đã đánh bay mọi ý nghĩ của đám đông, Lâm Thiên tựa như vô địch, cao cao không thể với tới đã thất bại như thế, đã bị người kéo đứt lìa cánh tay.
"A..."
Lâm Thiên hét dài tựa như rồng gầm, như sấm nổ, huyết dịch trong cơ thể của mọi người đều cuộn trào, thân thể rung lắc như không cách nào thừa nhận nổi.
Cứ thế thất bại, ăn thiệt thòi lớn dưới tay của Ninh Xuyên, rồi lại bị mất một cánh tay từ kẻ đã cướp lấy chiến xa năm màu của mình, hắn cảm thấy bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
"Ngươi là Hoang?!" Tuy rằng đã đoán ra được thế nhưng chính miệng hắn nói ra lại là chuyện khác.
"Chính xác, là ta." Thạch Hạo đáp, hắn liếc nhìn cánh tay trong tay mình, tiếp đó vận chuyển huyền công hòng khiến nó hiện ra nguyên hình, kết quả bản thể vẫn là như thế.
"Ngươi làm ta thất vọng quá, là hình người, trả lại cho ngươi!" Thạch Hạo lật tay ném cánh tay này lên bầu rời, những giọt huyết dịch tí tách nhỏ ra từ đó vô cùng lấp lánh.
Mọi người sợ hãi, đây là huyết thống đáng sợ biết dường nào, nó ẩn chứa khí Tiên đạo, chẳng trách lại mạnh như thế.
Một người như thế mà vẫn thua ở trong tay Thạch Hạo, việc này khiến người người chấn kinh.
Lâm Thiên bắt lấy cánh tay này với vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, thế nhưng tóm lại vẫn đưa lên và nối liền lại, thần quang lóe sáng, phù văn lan tỏa, cánh tay hoàn tòan như lúc ban đầu.
Trên thực tế, dù Thạch Hạo không có trả lại thì hắn cũng có thể tái sinh lần nữa, bất quá cần phải tiêu hoa chút tinh huyết vốn có mà thôi.
Nơi đây trở nên yên lặng, mọi người đã nhìn ra được, Thạch Hạo trả cánh tay kia lại thật chất cũng không phải là nịnh nọt lấy lòng, mà thật sự không thèm để ý tới, dù cho đối phương ở trạng thái đỉnh cao nhất thì hắn cũng không hề sợ.
Thông Tí thần viên ngồi trên chiến xa năm màu há rộng miệng, trong mắt của nó thì chủ nhân là người đánh đâu thắng đó, không một ai địch lại, nhưng giờ lại thất bại.
Đầu tiên là Lâm Thiên thua ở trong tay Ninh Xuyên, về sau lại bị Thạch Hạo kéo đứt một tay, lần đầu tiên trong cuộc đời lại thất bại nặng nề như vầy.
"Lâm Thiên, trở lại đi!" Trên chiến thuyền tử kim, một cô gái với tròng mắt màu lam gọi hắn trở lại, không muốn hắn tái chiến lần nữa.
Những lọn lóc bóng loáng như tơ lụa, con ngươi trong trẻo như đại dương màu xanh lam bốc lên thần quang, nàng nhìn về phía Ninh Xuyên đang ở trong Kỳ Lân lĩnh rồi lại lếc về Thạch Hạo đầy vẽ ôn hòa kia.
"Không ngờ, ba ngàn châu mà cũng có đám nhân vật như vầy, chúng ta còn tưởng rằng khu cổ giới này đã sa sút rồi chớ." Nàng khẽ nói thế.
Lâm Thiên mặc dù không cam, trong lòng rất tức giận thế nhưng lưỡng lự trong giây lát thì vẫn chọn lựa trở lại chiến thuyền tử kim kia.
Một là cô gái này có thân phận không bình thường, vô cùng mạnh mẽ, lời nói cũng có trọng lượng nhất định. Hai là Lâm Thiên hiểu rõ, quả thật hắn không phải là đối thủ của hai người này, nếu đánh tiếp nữa thì chắc chắn sẽ nhận lấy thiệt thòi.
Cách đó không xa thì Ninh Xuyên liếc sang Thạch Hạo, đây là một địch thủ xứng tầm!
Thạch Hạo cũng nhìn về phía chàng trai áo trắng kia, không hề có chút sát khí nào thế nhưng ánh mắt lại sáng rực, cả người từ từ lơ lững lên trên, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến một trận!
Mọi người cảm giác được bầu không khí ngột ngạt, ai cũng căng thẳng rồi lùi về sau, thoát khỏi khu vực đang bị khí tức của hai cường giả này bao phủ.
Mãi cho tới khi họ lùi lại đủ xa, khi luồng áp lực kia đã biến mất thì mới có thể thở dài một hơi, đồng thời ai cũng hồi hộp hẳn lên, chẳng lẽ Hoang sẽ quyết chiến với Lục Quan vương?
Không người nào biết được, hai người bọn họ tựa như nước với lửa, một người tuyên bố rằng sẽ trấn áp đời sau tội huyết, còn một người từng quấy phá việc độ kiếp của đối phương.
Trên thực tế, Thạch Hạo từng ở trong lôi kiếp đánh Ninh Xuyên tới mức trọng thương, máu huyết tung bay chạy trốn, chuyện này rất nhiều người đã nghe qua.
Rõ ràng, đây chính là sự sỉ nhục nhất trong đời của Ninh Xuyên, trận chiến đó đã khiến hắn ăn thiệt thòi vô cùng lớn.
Hiện giờ hai bên đối diện với nhau và hình thành nên một tràng vực vô hình, tựa như có những đốm lửa lấp lóe, tựa như đại chiến chuẩn bị phát sinh.
Nhưng, cả hai không hề ra tay, bởi vì cách đó không xa còn có một chiếc thuyền tử kim, bên trên có năm đại cao thủ đầy lợi hại.
"Lần sau sẽ quyết chiến!" Ninh Xuyên nói thế.
Thạch Hạo nở nụ cười chẳng hề nói gì, tiếp đó xoay người về phía chiếc chiến thuyền tử kim kia.
"Hai vị đều là người kiệt xuất, đều là chí tôn một phương, có tư cách gia nhập thư viện Thiên Thần." Một chàng trai tóc tím đứng trên thuyền cất lời.
Việc này nằm ngoài dự đoán của mọi người, vốn tưởng rằng sẽ có một cuộc ác chiến, tất cả khách tới từ vực ngoại sẽ xuất thủ đối phó với Thạch Hạo và Ninh Xuyên, không nghĩ rằng lại chẳng hề có gì cả.
"Như vậy cũng được à?" Có người thì thào.
"Đúng, chỉ cần các ngươi có thể đánh thắng Lâm Thiên, hoặc là đánh bại bất kỳ ai trong chúng ta thì cũng có tư cách gia nhập thư viện Thiên Thần, rời khỏi ba ngàn đạo châu này." Cô gái với tròng mắt xanh lam kia cười nói, nàng với làn da trắng như tuyết, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người đối diện.
Nhưng, người trong cùng thế hệ thì ai có thể thắng được bọn họ, tìm khắp thượng giới này thì cũng chỉ có đám người Thạch Hạo mà thôi.
Mọi người cảm thấy mất mát, biết được tiêu chuẩn này thì bọn họ biết mình không có hi vọng đi vào thư viện Thiên Thần kia nữa rồi, đây là một con đường dành riêng cho những người mạnh mẽ nhất mà thôi.
"Đi thư viện Thiên Thần thì có lợi gì?" Thạch Hạo hỏi thẳng.
Lâm Thiên đứng trên chiến thuyền tử kim nhìn chằm chằm hắn đầy vẻ tức tối không phục, mặc dù đã thất bại thế nhưng hắn lại không cam lòng, cố gắng nén lại cơn giận của mình.
"Cửu Thiên thập Địa nó còn rộng lớn hơn tưởng tượng của ngươi nhiều, nơi đây có rất nhiều bí tịch, rất nhiều cao thủ tuyệt đại trong thiên địa muốn gia nhập vào, nếu như gia nhập thì ngươi đều có thể khiêu chiến với những người này." Cô gái kia nói.
"Có gái không?" Đả Thần Thạch hét ùm lên.
Trên chiến thuyền, cô gái mắt xanh lam ngạc nhiên, dung nhan xinh đẹp hóa đá.
Mặc dù da mặt của Thạch Hạo rất dày thế những lúc này cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, trách mắng: "Mày đang nói linh tinh gì thế hả." Tiếp đó, hắn quay sang Hỏa Linh Nhi giải thích, cục đá đó không biết ăn nói, mồm miệng trước nay đều như thế.
Cô gái trên chiến thuyền tử kim kia nở nụ cười, nói: "Tất nhiên là có rồi, ta không phải chắc?" Nàng cũng chẳng hề tức giận mà thay vào đó là nở nụ cười ngọt lịm, khí tức Tiên đạo lan tràn.
"Thêm vào nữ nhân lạnh như bằng ở sau ngươi nữa là thành hai rồi." Đả Thần Thạch khà khà nói.
Hỏa Linh Nhi nhéo eo của Thạch Hạo một cái, thấp giọng nói: "Là anh dạy nó phải không?"
"Oan Thị Mầu quá rồi, cục đá này vừa nhìn đã biết là chẳng phải hạng người tốt đẹp gì rồi, anh chẳng hề liên can gì tới nó cả!" Thạch Hạo phũ bỏ trách nhiệm.
"Sao em nghe được, Trong Tiên cổ từng có người hò hét rằng, tiêu diệt sạch nam quái thai cổ đại, toàn bộ nữ quái thai cổ đại thì bắt về làm ấm giường, hơn nữa anh còn hành động thay cho lời nói nữa mà." Hỏa Linh Nhi lườm nguýt hắn.
"Quả thật là anh có tiêu diệt một vài vương giả cổ đại thế nhưng làm gì có bắt ai về làm ấm giường chớ." Thạch Hạo nhỏ giọng nói, tiếp đó tựa như tên trộm cướp nói: "Nếu không, tối nay em làm ấm giường giúp anh nhé?"
"Đi chết đi!" Gương mặt của Hỏa Linh Nhi ửng hồng, rồi nói: "Anh không bắt được ai làm ấm giường là bởi vì hầu như trong vương giả cổ đại chẳng có nữ chớ gì."
"Nói bậy, Long Nữ không phải là gái chắc? Anh từng gặp qua mà." Thạch Hạo lầu bầu nói.
Người khác không cách nào nghe được thế nhưng thần giác của năm người trên chiến thuyền tử kim kia rất mạnh mẽ, hoàn toàn có thể xuyên qua phù văn hộ thể ở bên ngoài của hai người để hiểu rõ.
Nhất thời, năm người không biết nên khóc hay nên cười, chẳng biết nói gì hơn.
"Nhưng em từng nghe được, lần đầu tiên anh gặp Long Nữ là ở trong Hung sào gì đó, và đã sờ qua mông của ả!" Hỏa Linh Nhi đanh thép nói.
Thạch Hạo chảy mồ hôi hột, quay đầu nói: "Tên khốn khiếp nào tung tin đồn, sai, là tên vô liêm sỉ nào nói bậy nói bạ thế?"
Lập tức hắn tập trung về phía Đả Thần Thạch với vẻ mặt không lành.
"Đừng nhìn ta, là Hoàng điệp mách lẻo đó!" Đả Thần Thạch nói.
Thạch Hạo trừng nó một cái, tên khốn này chắc chắn là cố ý, đó chẳng phải là bằng chứng xác thực nhất sao?
Trên chiến thuyền tử kim, thiếu nữ với con ngươi xanh lam kia nỡ nụ cười, nói: "Cửu Thiên thập Địa, vô biên vô tận, dù là hậu đại của Chân Tiên có xuất hiện thì cũng chẳng có gì là lạ, hoặc cho có con gái của Tiên gia tiến vào thư viện cũng không phải là không có."
Nàng tũm tĩm nhì Thạch Hạo, nói: "Ngươi dám bắt các nàng... về làm ấm giường không?"
Thạch Hạo trừng nàng, cô gái này chắc chắn là cố ý, là muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, Hỏa Linh Nhi lần nữa vận dụng thần công vuốt rồng véo mạnh mấy cái nơi eo Thạch Hạo khiến hắn la lối không thôi.
"Người như ngươi, tuy rằng tư chất không tệ nhưng nếu như tiến vào thư viện Thiên Thần thì cũng chưa đủ tư cách đâu, chắc chắn sẽ bị người nơi đây đánh cho chạy trôi chết!" Một cô gái lạnh lùng khác đứng trên chiến thuyền nói, nàng tựa như là một ngọn bằng sơn khó mà tan chảy, thế nhưng vẻ đẹp lại vô cùng xinh xắn.
"Quên giới thiệu, tổ tiên của em gái này từng xuất hiện qua Chân Tiên." Thiếu nữ với cặp mắt xanh lam cười hì hì giới thiệu.
"Nếu hai người các ngươi đã có tư cách rồi, hiện giờ có nguyện ý đi tới kia không?" Thanh niên tóc tím đứng trên chiến thuyền mở miệng, đánh tan những lời trêu chọc của hai cô gái.
"Đi nơi nào?" Ninh Xuyên hỏi.
"Đi gặp mấy vị đại nhân vật, bọn họ có vài lời muốn nói với các ngươi, có thể sẽ được bái làm môn hạ bọn họ, trở thành đệ tử của bọn họ." Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Hắn tuy rằng đã bại thế nhưng cũng không dám không tận tâm vào việc này, bởi vì hắn phụng mệnh đi tuyển người.
"Được, vậy thì đi xem thử một chút." Thạch Hạo gật đầu.
"Mời lên thuyền!" Có người nói.
Thạch Hạo vung tay ném Thông Tí thần viên lại, rồi nói với Lâm Thiên: "Trả lại cho ngươi!"
Nhưng, hắn cũng chẳng hề khách sáo thu hồi lại chiến xa năm màu, tiếp đó là ôm chặt lấy eo thon của Hỏa Linh Nhi mang nàng lên chiến thuyền tử kim.
Trong lúc đó, Ninh Xuyên cũng đã đi lên chiến thuyền.
Bên dưới, mọi người vô cùng ao ước, bọn họ muốn bái sư, muốn rời khỏi ba ngàn châu, thế nhưng lại không được, việc này quá nhanh, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của bọn họ.
Chiến thuyền rời đi, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thủng hư không, biến mất tại nơi này.
Ầm!
Nơi đây sôi trào, tin tức tựa như có cánh không ngừng lao xa về bốn phương tám hướng, truyền khắp ba ngàn châu.
Hoang, Ninh Xuyên đã được chọn, chuẩn bị đi vào thư viện Thiên Thần, có lẽ sẽ rời khỏi đại thế giới này.
Trên chiến thuyền, Hỏa Linh Nhi chẳng hề thoải mái tí nào, bởi vì năm người hết liếc nhìn nàng rồi lại nhìn Thạch Hạo, rõ ràng là không đồng ý việc hắn mang người thân đi theo.
Nhưng, năm người cũng không hề bày tỏ vẻ phản đối.
Không biết qua bao lâu thì bọn họ tiến vào Trung châu, đi tới trước đoạn nhai to lớn thì thấy được ba người.
Đó là ba người đàn ông trung niên, bọn họ tựa như là những chí tôn vô thượng được thờ cúng bên trong những ngôi miếu thờ, dáng vẻ trang nghiêm, yên lặng không nhúc nhích, khí hỗn độn bao phủ, từng tia khí tức Tiên đạo lượn lờ.
Lúc này thì Thạch Hạo chấn kinh, những đại nhân vật này chắc chắn rất kinh khủng!
"Các ngươi có nguyện bái ta làm thầy?" Một trong số đó mở miệng.
"Ta đã có sư tôn rồi." Thạch Hạo đáp.
"À." Người kia gật đầu, nói: "Ta biết ngươi, ngươi có quan hệ với cây liễu kia, vậy thì ta cũng không miễn cưỡng và cũng không thể ép buộc."
Hắn nói thế làm Thạch Hạo chấn động trong lòng, càng thêm vững tin rằng mình phải đi vực ngoại, phải gia nhập vào thư viện Thiên Thần, bởi vì thông qua bọn họ thì mới có thể hiểu rõ hơn về Liễu Thần.
"Có thể mang theo người thân không?" Thạch Hạo với da mặt dày cộm hỏi.
Sắc mặt của ba vị chí tôn này trở nên quái lạ, không biết nên khóc hay nên cười nữa, cửu Thiên thập Địa, những anh tài khác khi thấy bọn họ thì không ai sợ hãi run sợ, tên nhóc này ấy vậy lại dám hỏi như thế.
"Ngươi cho rằng là đang đi du sơn ngoạn thủy hả, ngươi tới đó là để tu hành, là phải đi vào nơi vô cùng hiểm ác, khó khăn lớp lớp, dù bản thân ngươi cũng chưa chắc đã có thể sống sót." Một trong ba người nói.
"Là đi chỗ nào thế?" Thạch Hạo hỏi dò.
"Trước tiên là tìm hiểu Minh ước của Thái cổ đã, đi tới một tòa cổ thành, đây chính là thử thách của các ngươi, nếu có thể thành công thì mới có thể tiến vào thư viện vô thượng!"
"Cái gì?!" Thạch Hạo kinh hãi, hắn không ngừng suy nghĩ, không ngờ rằng lại phải tới nơi đó, nếu như tiếp tục thì chắc chắn nhiều nghi vấn hiện tại của hắn sẽ có thể tìm được đáp án.
=======================