Giáo chủ của Hồn tộc là người đứng ra đầu tiên, mặc dù biết Thạch Hạo sẽ không bao giờ bạc đãi tộc mình thế nhưng lúc này cũng phải tỏ thái độ tốt một chút.
Một lát sau, bóng người mờ ảo, tiếp tục có người tiến lên, quả nhiên là có người nhằm về phía lão tổ của Ngân Huyết ma thụ tộc.
Tiên cổ, có nguyền rủa, ẩn chứa nguy cơ to lớn, người ở cấp số này rất là ít, bọn họ không cách nào rời khỏi bộ lạc của mình và hầu như đều trở nên đần độn hoặc ngủ say giấc.
Thế nhưng hôm nay lại là ngày đặc biệt, các đại tộc đều ngóng trông xem Thạch Hạo có thể độ kiếp thành công hay không cho nên tự nhiên sẽ có Giáo chủ tự mình đăng lâm, vì thế muốn ra tay.
"Đạo huynh, các ngươi muốn làm cái gì, lẽ nào lại vì một một tên người ngoài mà chia rẻ, Lôi Kiếp dịch kia nhất định là của chúng ta rồi thì cần gì phải tổn thương hòa khí?" Cổ tổ của Ngân Huyết ma thụ nói.
"Hai tộc chúng ta vốn đã có cừu oán với nhau, lúc này cũng nên giải quyết luôn cho sạch đi!" Cổ tổ của Hồn tộc nói.
"Chư vị, ta không phải chỉ độ kiếp một lần, ngày sau chắc chắn sẽ độ lôi kiếp mạnh hơn nữa, ta đáp ứng với các vị, sau này sẽ từ từ chữa khỏi toàn bộ tộc nhân của các vị!" Thạch Hạo truyền âm.
Ầm!
Một lát sau lại có Giáo chủ đi lên, bòng người mờ ảo thế nhưng lại rất cuồng bạo ra tay giết thẳng tới.
"Các ngươi..." Lão tổ của Ngân Huyết ma thụ tức giận, thế nhưng tình thế hiện tại rất nguy cấp nên hắn không thể ở lại nơi này được nữa, lúc này lập tức xoay người dẫn dụ mọi người qua một chiến trường khác.
Giáo chủ đại chiến thì chắc chắn sẽ kinh khủng, ba bóng người đánh nát bầu trời rồi biến mất khỏi nơi này, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần cao độ.
"Ầm!"
Thiên kiếp giáng thế, ánh chớp hàng vạn.
Lôi kiếp của tầng thứ mười kinh khủng hơn tầng thứ chín rất nhiều, thế nhưng bởi vì Thạch Hạo cũng không hề trêu chọc đám chân long, thiên phượng ở trong lôi kiếp này, càng không có đụng vào Trạm Tiên đài kia cho nên nó mới yên tĩnh như trước kia.
Thiên kiếp của tầng này, nếu mình không trêu chọc thì nó sẽ không giáng xuống.
Hiện giờ hắn lại kích động với một sinh linh yếu kém do lôi đình biến thành, cho nên hàng vạn luồng điên quang không ngừng bổ xuống.
Đây là một trận tai nạn, tất cả ánh chớp nhấp nháy trong dãy núi, loạn thạch bắn tung tóe, tất cả những cây đại thụ màu bạc nhanh chóng vụt lên khỏi mặt đất rồi ra sức bỏ chạy về nơi xa.
Thạch Hạo chống chọi lại những tia chớp, đồng thời mi tâm phát sáng, thần giác được mở ra toàn bộ.
Hắn khóa chặt hai tên Thiên Thần do đại thụ màu bạc hóa thành, hiện tại hai tên này đang lẩn trốn về nơi xa.
Khỏe miệng của Thạch Hạo lộ vẻ cười khẩy rồi nhanh chóng đuổi theo, hắn cũng chẳng muốn đuổi tận giết tuyệt gì cho cam, cũng không muốn giết những người vô tội thế nhưng tộc Ngân Huyết ma thụ lại nhiều lần ra tay nhằm vào hắn cho nên nhất định phải biểu đạt một chút lòng thành nào đó.
Hắn không hề muốn tàn sát toàn bộ người của tộc này, chỉ là muốn hạ gục những ai có sức chiến đấu đỉnh cao mà thôi.
Hai tên Thiên Thần này mục tiêu rất tốt của hắn, Thạch Hạo dẫn theo lôi kiếp nhanh chóng truy theo một trong hai người này.
Việc này cũng chẳng hề có điều bất ngờ gì cả!
Ầm!
Trong ánh chớp đó thì Thạch Hạo cũng không cần động thủ làm gì, tên Thiên Thần kia cũng không có cách nào ngăn chặn nổi nên thân thể bị đánh tới gãy nát, sau cùng thì hình thần đều diệt.
Xoẹt!
Tiên kiếm Đại La đuổi theo một tên Thiên Thần khác, ánh kiếm kinh thế.
Người này quay đầu lại rồi hóa thành một cây cổ thụ che trời hòng phong ấn kiếm thai lại.
"Ầm!"
Bên trong kiếm thai là từng luồng lôi mang nổ tung, đây chính là sức mạnh Lôi đạo mà Thạch Hạo đã rót vào nên bắt đầu bùng phát, chỉ trong nháy mắt nó đã nối liền với biển sấm ở trên không trung kia.
"Không được!" Tên Thiên Thần hét lớn rồi ra sức trốn ra xa, thế nhưng vẫn tính là chậm.
Thạch Hạo đã giải quyết xong một người, lúc này đang trên đường đuổi về đây, bàn tay vung lên và một luồng kiếm quang Lôi đạo đầy to lớn được hình thành và bổ thẳng tới.
Ầm!
Toàn bộ dãy núi bị cắt lìa và hóa thành tro bụi!
Còn tên Thiên Thần này thì miệng phun đầy máu tươi, tuy rằng vẫn ra sức chạy trốn thế nhưng chân thân của Thạch Hạo đã tới, cũng mang theo ý chí lôi kiếp đã bao phủ nơi này.
Bụp!
Thạch Hạo đấm ra một quyền khiến hắn phun đầy máu tươi, thân thể đứt lìa trong biển sấm, cuối cùng hóa thành một bộ thi thể cháy khét, cứ thế mất mạng.
Khu vực này đại loạn, lúc Thạch Hạo trở lại thì cả tộc Ngân Huyết ma thụ đều đã lẩn trốn, ngược lại hắn cũng không muốn tàn sát toàn bộ nên chỉ dẫn theo lôi đình oanh kích khắp tơi, để cho toàn bộ những ngọn núi đều hóa thành tro tàn.
Cổ địa của bộ tộc này đã biến mất hoàn toàn.
Mọi người ngây dại, đây là bộ tộc Ngân Huyết ma thụ đó, được xưng là Thánh địa thế nhưng lại bị công phá thành ra thế này.
Thạch Hạo rất bình tĩnh, hắn lấy ra ngọc đỉnh rồi bắt đầu thu lấy Lôi Kiếp dịch, bởi vì hắn không muốn trì hoãn nữa, tốt nhất kết thúc càng nhanh càng tốt.
Thời gian không lâu sau, cổ tổ của Bát Tí Hồn tộc cùng với một vị Giáo chủ khác đã trở về, trên người bọn họ dính đầy những vế máu.
Đã giải quyết xong sao? Đây là nghi vấn của mọi người, nên biết hai người này từng đuổi theo cổ tổ của Ngân Huyết ma thụ, đây chính là sự kiện vô cùng lớn chấn động cả Tiên cổ, vậy kết quả ra sao?
"Người này rất khó bắt, chạy trốn quả nhiên rất giỏi. Nhưng, hắn đã bị thương nặng nên hi vọng sống sót cũng không lớn lắm, ít nhất trong vòng một hai năm sẽ không có cách nào tái chiến được nữa." Cổ tổ của Bát Tí Hồn tộc nói đầy tiếc nuối.
Thế nhưng, ngẫm lại thì cũng nên thỏa mãn rồi, dù sao đó cũng là một vị Giáo chủ cực kỳ mạnh mẽ, làm sao có thể dễ dàng bị giết chết được chứ.
Nếu như bản thân không dính nguyền rủa thì lão tổ của Ngân Huyết ma thụ tuyệt đối sẽ không chết và có thể khôi phục lại. Nhưng Tiên cổ lại khác, một khi trọng thương thì sẽ bị nguyền rủa tập kích, rất dễ dẫn tới cái chết.
Máu huyết dính trên người cổ tổ của Bát Tí Hồn tộc và vị Giáo chủ kia đều là của Ngân Huyết ma thụ, chứ cũng không phải là của bọn họ.
Lúc này, ánh chớp trên người của Thạch Hạo rốt cuộc cũng đã biến mất, toàn bộ biển sẩm của tầng thứ mười đều không thấy đâu nữa.
Chỉ trong nháy mắt, những ngọn cờ lớn phần phật che kín bầu trời và bao phủ hắn lại.
Đây chính là đại trận là Bát Tí Hồn tộc cùng với một vài tộc khác liên thủ bố trí, trước tiên là muốn dùng thứ này để bảo vệ hắn, sợ sẽ có người làm bậy.
Lúc này, hai vị Giáo chủ cũng tiến lên, vẻ mặt của ai nấy đề vui mừng, trong lòng kích động không thôi.
Cũng không phải mỗi tộc đều có Giáo chủ, mà lại có thể xuất chiến thì càng ít nữa, hiện giờ lại có tới hai người đứng chung một chỗ thì tuyệt đối là sức chiến đấu đỉnh cao nhất.
"Tiểu hữu quả nhiên là thần tư ngút trời, ngay cả Thần vương kiếp mà cũng có thể vượt qua được, quả đúng là vang dội cổ kim đó!" Cổ tổ của Bát Tí Hồn tộc thở dài nói.
"Là một nhân tài, là người trong cả rồng phượng, tiểu đạo hữu, ta có một hậu nhân cực kỳ quyến rũ, được xưng là thần nữ tuyệt thế..." Một vị Giáo chủ khác ha hả cười nói.
Những sự tán thưởng của bọn họ đều xuất phát từ chân tâm, đồng thời cũng muốn lôi kéo người trẻ tuổi này, bởi vì tộc nhân của bọn họ rất lớn, muốn cứu trị toàn bộ thì một hai lần lôi kiếp cũng chưa chắc đã đủ?
Hai người đều hi vọng sẽ tạo nên mối quan hệ tốt với Thạch Hạo, ngày sau mới có thể thay đổi vận mệnh của bộ tộc.
"Hai vị tiền bối không cần khách sao làm gì, hãy hóa giải nguyền rủa trước đã!"
Thạch Hạo lấy ra hai chiếc ly ngọc nhỏ cao một tấc, tiếp đó đầy Lôi Kiếp dịch rồi lần lượt đưa cho từng người.
"Vị tiền bối này là?" Hắn biết cổ tổ của Hồn tộc, thế nhưng vị còn lại thì hoàn toàn không hề biết.
"Hắn là lão tộc trưởng của Mỹ Nhân tộc." Cổ tổ của Hồn tộc cười nói, đưa tay tiếp lấy ly ngọc rồi một hơi uống cạn bảo dịch năm màu này, tiếp đó lão ngồi xếp bằng và bắt đầu vận chuyển huyền công.
Cường giả của Mỹ Nhân tộc cũng chưa động mà làm hộ pháp cho lão, phòng ngữa có người ngoài đánh lén.
Cổ tổ của Bát Tí Hồn tộc đần độn trong vô số năm, và trước đó cũng được Thạch Hạo tặng không ít Lôi Kiếp dịch để cứu sống.
Hiện giờ, Lôi Kiếp dịch năm màu này còn tốt hơn cả lần trước, dược hiệu càng lớn hơn, tuy rằng chỉ một chén nhỏ thế nhưng cũng phát huy ra được tác dụng vô cùng lớn.
Trong nháy mắt thân thể của lão tỏa ra từng làn khói đen hóa thành ô quang và bắt đầu bốc cháy.
"Hú..."
Một tiếng hú lớn, cổ tổ của Bát Tí Hồn tộc mở to mắt rồi bật nhảy lên, kích động và phấn chấn không thôi.
Lão không cách nào kìm hãm được vui sướng nến không ngừng hét lớn, làm cho quần sơn đều sụp đổ.
Bị nguyền rủa quấy phá nhiều năm như vậy, hôm nay lại có thể giải trừ rồi!
"Lão hữu, hộ pháp giúp ta... tới phiên ta rồi!" Giáo chủ của Mỹ Nhân tộc lời nói run run, nhìn thấy bằng hữu mình đã thành công thì trong lòng cũng gập ghềnh sóng lớn.
Một lát sau, lại thêm một tiếng hét vang dội, lại thêm một vị Giáo chủ hóa giải xong nguyền rủa.
Xoẹt!
Một lát sau, hết thảy đại kỳ, trận đài đều được thu lại, nơi đây khôi phục lại vẻ yên tĩnh, có hai đại Giáo chủ ở nơi này thì cũng không cần những này làm gì nữa.
Bọn họ đã hóa giải được nguyền rủa nên sự mạnh mẽ còn hơn trước kia nhiều, nếu như lại xuất thủ thì cũng chẳng sợ hãi gì nữa.
"Các vị đạo hữu, xin hãy tiến lên." Thạch Hạo nói rồi mỉm cười với mấy đại tộc có quan hệ thân với mình, chuẩn bị phân chia Lôi Kiếp dịch.
Bát Tí Hồn tộc, Mỹ Nhân tộc đều chén chúc tiến tới, những người này đều kích động tới run người, ao ước vô cùng.
Hai Đại giáo chủ dàn xếp sự hỗn loạn, chỉ để những Thiên Thần tiến lên nhận, đây là sức chiến đấu đỉnh cấp của tộc bọn họ nên phải hóa giải nguyền rủa trước nhất.
Thời gian không lâu, nơi này thần quang cuồn cuộn, có thêm vài Thiên Thần hóa giải được nguyền rủa, tinh lực cuộn trào chấn động cả khu cổ địa.
Đây là một đại sự!
Bất luận là sẽ trôi qua bao nhiêu năm thì mọi người sẽ không bao giờ quên, một người trẻ tuổi phân chia Lôi Kiếp dịch, hóa giải nguyền rủa cho dân bản địa Tiên cổ, làm cho rất nhiều người lệ nóng hoen mi.
Bọn họ không biết đã chờ đợi bao nhiêu năm để hi vọng sẽ có một ngày có thể khôi phục lại như thường, sẽ không còn bị thứ sức mạnh kỳ lạ này quấy phá, có thể giống với những người ngoại giới kia.
Ngày hôm đó, đã được ghi vào sử sách, là một nét bút đặc thù được lưu lại trong kỷ nguyên này!
Tuy rằng kỷ nguyên này đã đi tới phần cuối thế nhưng vẫn cần có một vệt hào quang óng ánh như thế này.
"Chư vị, hiện giờ tình thế không được lạc quan cho lắm, di địa Tiên cổ đã xuất hiện vết rách, chí cường giả của ngoại giới có thể sẽ tiến vào đây, hiện tại biện pháp tốt nhất của chúng ta chính là hóa giải nguyền rủa cho những người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất." Cổ tổ của Hồn tộc nói.
Trước tiên bắt đầu từ người có thực lực mạnh nhất, mục đích là để ứng biến với biến cục sắp xảy ra kia.
Khắp nơi đều đồng ý, lập tức có không ít Thiên Thần ngồi xếp bằng trong hư không, mây mù bốc lên rồi từ từ hóa giải nguyền rủa.
Đương nhiên, cũng có một vài bộ tộc thèm thuồng thế nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.
Nhưng bộ tộc này, hoặc là công kích Thạch Hạo, hoặc là từng gây xích mích với Thạch Hạo, đương nhiên sẽ không được nhận Lôi Kiếp dịch.
Rất nhanh, nơi đây sục sôi cả lên.
Thạch Hạo được vây ở trung tâm, được một đám Thiên Thần bao quanh!
Người trẻ tuổi ấy, lúc này tựa như là thần thánh, hắn giải trừ nguyền rủa cho không ít người nên sẽ nhận được thiện ý và ủng hộ từ chân tâm của bọn họ.
"Không ổn!" Có không ít người mang địch ý với Thạch Hạo sợ hãi.
Bởi vì, xung quanh Thạch Hạo cường giả càng ngày càng nhiều, Thiên Thần san sát, việc này sao không sợ hãi chứ!
Tới cuối cùng, thậm chí còn có thể cứu sống thêm hai vị Giáo chủ đã đần độn bấy lâu nay!
Bốn đại Giáo chủ cùng đứng chung một chỗ, việc này làm người khác sợ hãi và cảm thán không thôi.
"Tiểu hữu, Nhân Mã tộc và Cổ Ma tộc chúng ta cũng rất tích cực ra tay bảo vệ tiểu hữu, kính xin hóa giải nguyền rủa cho chúng ta."
Người của hai tộc này đứng ngồi không yên nên vội vã tiến tới, bởi vì tựa như bọn họ bị lãng quên vậy.
"Ta từng nói qua, Mã Dược của Nhân Mã tộc, Ma Lạc của Cổ Ma tộc từng chặn giết ta nên không thể đưa Lôi Kiếp dịch được, trừ phi hai người này chết thì mới được." Thạch Hạo bình tĩnh nói.
"Ngươi... muốn làm mưa làm gió ở Tiên cổ này à, muốn tất cả mọi người phải nghe theo lệnh ngươi chắc?" Mã Dược đứng nơi xa truyền ầm.
"Một tên ngoại lại thì dựa vào gì mà hung hăng chứ, tất cả mọi người của Tiên cổ đều cần Lôi Kiếp dịch này, ngươi làm thế chính là dồn ép chúng ta vào đường cùng đó." Ma Lạc cũng truyền âm.
Lần này Thạch Hạo cũng chẳng buồn trả lời, cũng không có tỏ thái độ gì với bốn đại Giáo chủ cả, lúc này có một vài Thiên Thần động thủ truy sát tới.
Hai người thấy thế thì sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
Nơi xa, tu sĩ của ba ngàn châu thấy thế thì trợn tròn mắt, không ngờ Hoang lại có thể tụ tập thành chiến lực lớn như vậy?
Bất kể là Vân Hi hay là Nguyệt Thiền, hoặc là những người quen biết Thạch Hạo, tất cả đều chấn động.
Nguồn chiến lực như vầy nếu như mang khỏi Tiên cổ, tuyệt đối là một cơn bão lớn.
Bởi vì, nguồn chiến lực này vẫn không ngừng tăng lên.
Lần độ kiếp này Thạch Hạo đã đạt được khá nhiều Lôi Kiếp dịch, cộng với công hiệu của thứ này vượt xa trước kia cho nên mới có thể hóa giải nhiều người như vậy.
Lúc này, hắn đưa một ít Lôi Kiếp dịch cho Bát Tí Hồn tộc và Mỹ Nhân tộc để hóa giải nguyền rủa cho các Chân Thần.
"Tiểu hữu không nên làm thế, quá lãng phí." Thiên Thần của Hồn tộc khuyên can, rất muốn cứu thêm một ít Thiên Thần nữa để đề cao sức chiến đấu, bởi vì vạn nhất có xung đột với ngoại giới thì sẽ tăng thêm phần bảo vệ tộc nhân.
"Hồn tộc, Mỹ Nhân tộc đều từng ra sức bảo vệ ta, những thứ bảo dịch này nhất định phải phân chia!" Thạch Hạo nói.
Thứ hắn muốn là như thế, một giọt máu đào hơn ao nước lã, phàm là những bộ tộc nào cực lực bảo vê hắn thì sẽ được chiếu cố đặc biệt nhất.
Làm như thế thì về sau càng có nhiều người giúp đỡ, chờ hắn đưa thật nhiều Lôi Kiếp dịch hơn nữa.
Quả nhiên, việc này đã tạo nên náo động không hề nhỏ, càng có nhiều người vọt tới làm cho nơi đây cao thủ như mây, Thiên Thần cả đám, tất cả bao vây lấy hắn.
"Liên minh như thế này cũng coi như là rất lớn rồi, nhất định sẽ khuấy lên phong vân ở ba ngàn châu cho xem!" có người thán phục.