Ngôn Dụ hoàn toàn không ngờ, sẽ là cảnh tượng này.
Cô ngơ ngác nhìn họ, vẫn là ánh mắt Tưởng Tĩnh Thành thờ ơ quét một vòng, nói: "Tất cả nghiêm túc ăn cơm cho tôi."
May là lần này các chiến sĩ hô xong, cũng thật sự ngoan ngoãn ăn cơm.
Nhà ăn rộng rãi sáng rỡ, người nói chuyện thực ra cũng không nhiều, phần lớn đều im lặng ăn cơm. Thấy vẻ mặt Ngôn Dụ vẫn giật mình, Tưởng Tĩnh Thành đưa tay sờ mái tóc dài của cô, tóc cô đen tuyền, nhưng có hơi mềm, sờ trong lòng bàn tay thật thích.
"Bị dọa rồi?"
Anh hỏi đùa, dường như còn rất đắc ý.
Ngôn Dụ khẽ trừng mắt với anh, thực ra cũng không bị dọa gì, chỉ là rất ngạc nhiên thôi.
Nhưng ngạc nhiên xong rồi thì rất vui mừng.
Lấy cơm xong, Tưởng Tĩnh Thành dẫn cô đến ngồi ở chỗ của Lưu Minh Siêu. Vừa rồi Lưu Minh Siêu xoay người liền đi, thực ra lúc xuống lầu thì đã hối hận, thế nào chăng nữa, anh ta cũng phải hỏi nhiều thêm hai câu chứ.
Lúc này Tưởng Tĩnh Thành dẫn Ngôn Dụ đến, thật đúng ý anh ta.
"Chỉ đạo viên," Ngôn Dụ chủ động chào hỏi với Lưu Minh Siêu.
Lưu Minh Siêu gật đầu, cũng rất vui vẻ, còn nhìn đồ ăn trong khay Ngôn Dụ, chủ động nói: "Tĩnh Thành, cậu phải bảo đầu bếp nhà ăn xào rau riêng cho Ngôn Dụ chứ."
Lúc người nhà những người khác trong đơn vị đến, đều sẽ tiếp đãi long trọng hơn một chút.
Cho nên Tưởng Tĩnh Thành thật sự bảo đầu bếp xào riêng rau cho Ngôn Dụ cũng không tính là đặc biệt.
Tưởng Tĩnh Thành liếc nhìn cô gái bên cạnh, cười nhạt: "Không sao, cô ấy lại không để ý những thứ này."
Trong lòng Lưu Minh Siêu nhe răng trợn mắt, tâm lý của tên thẳng nam này thật là, cô gái người ta nói không để ý thì cậu mặc kệ à. Nhưng Ngôn Dụ đối diện thật sự không để ý, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
"Em luôn cảm thấy đùi gà nhà ăn chúng ta rất ngon," Ngôn Dụ ăn xong một miếng cơm, xoay đầu nói với Tưởng Tĩnh Thành.
Nhà ăn chúng ta, Lưu Minh Siêu nghe được bốn chữ này, thì trong lòng cảm thấy dễ chịu.
Đúng, chính là loại cảm giác này.
Lúc trước tổ tiết mục ở đây, anh và Tưởng Tĩnh Thành bình thường cũng sẽ nói đến những khách mời này. Đừng nhìn những người này ở trước ống kính, đều thể hiện dáng vẻ tích cực tiến tới, nhưng họ cũng đã dẫn dắt biết bao nhiêu lính, chỉ cần liếc mắt thì có thể nhìn ra được bản tính của những người này.
Trong các khách mời nữ, người đầu tiên Lưu Minh Siêu tán thưởng nhất chính là Ngôn Dụ.
Cô gái này thật sự bình tĩnh, người làm lính có lẽ thích kiểu người đối mặt với hiểm nguy không loạn kia. Ngôn Dụ trên sân huấn luyện, thật sự chịu khổ cũng chưa từng thấy cô nói không được, chạy không nổi hay là gì khác.
Là lính mình thích là một chuyện, nhưng đột nhiên trở thành bạn gái của doanh trưởng nhà mình, lại là một chuyện khác.
"Tôi nghe doanh trưởng nói, các người quen biết rất lâu rồi?" Lưu Minh Siêu nhìn như rất tùy ý nói chuyện.
Nhưng hỏi câu này lại khiến Tưởng Tĩnh Thành thật sự buồn cười, là không tin lời anh, còn định moi sự thật từ miệng Ngôn Dụ đây.
Ngược lại Ngôn Dụ, giống như không nghe ra Lưu Minh Siêu cố ý thăm dò, trực tiếp gật đầu, "Bọn em là người cùng một đại viện, biết nhau từ nhỏ ạ."
Thật sự là thanh mai trúc mã cơ à.
Vừa rồi anh ta còn cảm thấy Tưởng Tĩnh Thành quả thực nhịn quá giỏi, nhưng bây giờ suy nghĩ thì hai người này đều giỏi nhịn thật đấy chứ.
Lúc đó ghi hình chương trình, ai có thể ngờ được hai người họ là một đôi cơ chứ.
Vì thế Lưu Minh Siêu bất đắc dĩ lắc đầu: "Các người giỏi nhịn thật."
Hỏi xong, anh ta lại nghĩ đến một chuyện, rất tò mò hỏi; "Bên tổ tiết mục có biết không?"
"Vì sao phải nói cho họ biết ạ," Ngôn Dụ không để ý mỉm cười.
Còn đừng nói, kể từ sau khi chương trình phát sóng, độ thảo luận trên mạng rất cao, đặc biệt là về Tưởng Tĩnh Thành. Lúc trước anh bởi vì chống lũ cứu nạn, bị nước cuốn đi, ảnh chứng minh đã được cư dân mạng chuyển phát mười mấy vạn.
Kết quả lần này lại xuất hiện trong chương trình, cư dân mạng phát hiện anh thật sự không phải là ảnh lừa.
Người thật vậy mà còn đẹp trai hơn cả trong ảnh, vì ảnh chứng minh khi ấy cũng chỉ là ảnh thẻ. Trong chương trình, anh mặc đồ huấn luyện đứng ở bên cạnh, thờ ơ nhìn họ, đôi chân dài kia, dường như màn hình cũng sắp chứa không được nữa.
Người đàn ông này, chỉ cần xuất hiện trong đám người, muốn không chú ý cũng khó.
Cho nên đây cũng là điều Lưu Minh Siêu lo lắng, nhân khí của doanh trưởng nhà mình thật sự cao. Ngay cả vợ anh ta, sáng nay cũng gọi cho anh ta rất nhiều cuộc, toàn là hỏi Tưởng Tĩnh Thành.
Còn ý vị hỏi anh ấy có bạn gái chưa, nói là muốn giới thiệu em họ nhà cậu cô ấy cho Tưởng Tĩnh Thành.
Lưu Minh Siêu chân trước vừa đồng ý hỏi giúp, thì chân sau Tưởng Tĩnh Thành lại cho anh ta một kinh hỷ như thế này đây.
May mà Lưu Minh Siêu cũng chỉ là lo lắng, chuyện này không thuộc về quản lý của anh ta.
Cho nên ăn cơm xong, anh ta rất vui vẻ nói: "Ngôn Dụ, sau này đến chơi nhiều nhé, nhưng nói thế nào thì cũng rất vui khi thấy hai người ở cùng nhau."
Ăn cơm xong, Tưởng Tĩnh Thành dẫn cô về ký túc xá nghỉ ngơi.
Thực ra chiếc giường kia, không thể tính là rất hẹp, nhưng lúc hai người cùng nằm lên, cơ thể lại cứ thế dán chặt nhau, chỉ cần hơi nhúc nhích, thì có thể đụng đến cánh tay của người bên cạnh.
"Ngủ không được," Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô.
Ngôn Dụ uhm một tiếng, đột ngột trở người, đưa tay ôm anh.
Ngửa đầu hỏi: "Anh cố ý phải không?"
"Cố ý gì chứ?" Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu cắn cô một cái, là cắn thật lên gò má, da cô non, vừa cắn xuống thì hiện lên dấu răng nhàn nhạt.
"Vừa rồi ở nhà ăn ấy," cố ý dẫn cô sang.
Tưởng Tĩnh Thành lại mỉm cười, phải, anh chính là muốn khoe khoang rằng mình tìm được một cô bạn gái vừa xinh đẹp lại lợi hại như vậy đấy.
Người hiếm khi ngây thơ, mặt mày mang theo nụ cười.
*
Thứ hai lúc sắp đến buổi trưa, Ngôn Dụ đang ở văn phòng tiến hành trao đổi với bên Mỹ. Trợ lý gõ cửa đi vào, sau khi cô lên tiếng thì trợ lý đi vào.
Thấy cô còn đang nói chuyện, trợ lý đứng ở đối diện, kiên nhẫn đợi.
Bên này Ngôn Dụ sau khi cúp máy thì trợ lý vui vẻ nói: "Giám đốc Ngôn, ratings của chương trình lần này đưa ra rồi ạ, 1.37, nghe nói là chương trình tạp kỹ phát sóng có ratings cao nhất năm nay."
Mỗi một quý các đài truyền hình đều sẽ giới thiệu chương trình mới, chính là để có thể chiếm trước thị trường.
Chương trình lần này của đài truyền hình thủ đô là chương trình trọng điểm đang được giới thiệu, kết quả cuối cùng đưa ra, còn tốt hơn dự liệu của mọi người. Bây giờ các đài truyền hình cạnh tranh ratings rất kịch liệt, phát sóng thì có thể đột phá 1%, hơn nữa còn là chương trình đầu tiên phát sóng trong tất cả chương trình tạp kĩ năm nay.
Lúc đó là Ngôn Dụ luôn thuyết phục Chu Trác, tài trợ cho chương trình này.
Nhưng Chu Trác ông ấy lại xem trọng một chương trình khác hơn, Ngôn Dụ cầm ratings trong tay, chương trình mà Chu Trác xem trọng kia ratings lại mới có 0.5.
Trợ lý thấy cô đang xem ratings, lại báo cáo: "Hôm nay bên tổ tiết mục cũng gửi thư mời đến, nói là muốn mời chị tuyên truyền chương trình lần trước lần nữa."
Kiểu chương trình này, có khách mời nam và khách mời nữ, cho dù là nơi nghiêm túc như quân doanh, tổ tiết mục vì để nổi bật, cũng sẽ thử tạo CP.
Nhưng không ngờ, CP mà tổ tiết mục phát triển chính là cặp Hứa Tiếu và Tôn Dịch Hàn, lại không hot.
Nhưng đôi hot ngược lại không ai ngờ đến, là Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ.
Thực ra sự tiếp xúc của hai người họ không tính là nhiều, nhưng dùng lời của cư dân mạng nói thì, chỉ cần hai người đứng cùng nhau, thì không thể ngăn được bong bóng màu hồng.
Ngay cả Tưởng Tĩnh Thành lạnh mặt trách mắng Ngôn Dụ, Ngôn Dụ cứng cổ đáp trả anh, cũng cảm thấy rất xứng.
Này......
"Không được, cặp này thực sự rất dễ thương, đặc biệt là đoạn Ngôn Dụ bắn súng í, sau khi Ngôn Dụ thắng, thì ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía doanh trưởng đó."
"Doanh trưởng và chị gái nhỏ xứng nhất, thuyền này mị đứng à."
"Hứ, doanh trưởng và Ngôn Dụ là ghép đôi chính thức, thuyền gì mà thuyền."
"Doanh trưởng có đối tượng không? Mị muốn gả cho doanh trưởng?"
Ngay cả đoạn bên lề mà tổ tiết mục phát không đến một phút, vì có Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành đứng cùng nhau, mà bình luận đều vượt quá năm ngàn.
Cho nên thấy tình hình này, tổ tiết mục lập tức muốn mời Ngôn Dụ, tuyên truyền chương trình lần trước lần nữa.
"Không cần, nói cho họ biết tôi không có hứng thú."
Trợ lý nghe vậy, trong lòng cũng rất tiếc nuối, thực ra không ít người trong công ty đều biết, vị doanh trưởng kia chính là bạn trai của giám đốc, lúc đó vị doanh trưởng kia mất tích giám đốc còn bị dọa khóc kia mà.
Các cô ấy có một nhóm nhỏ riêng, lúc chương trình phát sóng, mọi người vừa nhìn thấy doanh trưởng và giám đốc ở cùng nhau, cũng gào khóc.
Quá hợp, thật sự quá hợp mà.
Ngôn Dụ lại nghĩ đến một chuyện, cô hỏi: "Chuyện lần trước bảo cô điều tra, thế nào rồi?"
"Chị là hỏi chuyện Mạnh Thanh Bắc kia ạ," trợ lý cũng rất kỳ lạ, bởi vì theo như thông tin phía bên các cô, thì trong các sao nữ ứng cử của đài truyền hình, đều không có Mạnh Thanh Bắc.
Chuyện Ngôn Dụ không thích Mạnh Thanh Bắc, người trong công ty gần như ai cũng biết.
Nếu không lúc đó cô sẽ không chống đối trực diện với Đường Dịch Phàm, không đồng ý cho Mạnh Thanh Bắc làm đại sứ hình tượng của MEQUEEN.
Bây giờ Đường Dịch Phàm lại bị công ty đuổi thẳng cổ, nếu không ngoài ý muốn, thì sang năm Ngôn Dụ sẽ trở thành giám đốc thương hiệu của công ty.
Nên sẽ càng không có ai muốn đắc tội với cô, đi mời Mạnh Thanh Bắc.
Lần này cô ta bỗng nhiên nhảy dù vào, đoán chừng vẫn là đi con đường cán bộ cấp cao của đài truyền hình kia.
"Giám đốc Ngôn, chị cũng biết, những ngôi sao trong giới giải trí này có không ít thủ đoạn, huống hồ trước đây chương trình này tuyên truyền cũng rất rầm rộ, khó tránh sẽ có những người đi đường tắt."
Đường tắt......
Trợ lý cũng xem như là người có quan hệ rộng rãi, đặc biệt là lần này sau khi Ngôn Dụ tham gia chương trình, cô ấy và người bên đài truyền hình cũng rất quen thuộc. Cho nên Mạnh Thanh Bắc làm thế nào lên chương trình, cô ấy cũng thật sự tra ra chút ít.
"Nghe nói đài truyền hình thủ đô có một phó giám đốc họ Giả, lần này tự mình chỉ định cô ta tham gia, đá bay các sao nữ ứng cử lúc trước."
Ngôn Dụ không ngờ, cô lại gặp được vị phó giám đốc đài kia và Mạnh Thanh Bắc nhanh đến vậy.
Quý Khải Mộ muốn đi ăn ẩm thực Kaiseki ở một nhà hàng mới khai trương, nên kéo Ngôn Dụ đi cùng. Ai ngờ cậu ta đi nhà vệ sinh về, thì thần thần bí bí nói với Ngôn Dụ: "Cậu đoán xem ở đây tớ nhìn thấy ai?"
Kết quả Ngôn Dụ không thèm ngẩng đầu, tiếp tục ăn.
"Mạnh Thanh Bắc, cô ta vậy mà đi cùng với một lão già vừa già vừa xấu," cậu ta khẽ lắc đầu, bỗng nhiên thở dài: "Giới giải trí thật bẩn thỉu."
"Câm miệng," Ngôn Dụ quở mắng cậu ta.
Thế nhưng đến khi họ ra ngoài, cũng thật sự gặp được Mạnh Thanh Bắc và một người đàn ông, nhưng để cho cô không ngờ đến là, không phải chỉ có hai người họ mà còn có một người phụ nữ.
Người phụ nữ này, bảo dưỡng rất tốt, nhưng vẫn hơi có tuổi.
Ngôn Dụ sững sờ, mà trên mặt Mạnh Thanh Bắc lại xuất hiện dáng vẻ hoảng loạn khác thường.
Loại hoảng loạn đó, giống như là bị đâm rách bí mật lớn gì đó.
"Chính là lão già này," Quý Khải Mộ thấp giọng nói.
Nhưng mắt Ngôn Dụ lại nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên kia, trí nhớ cô luôn tốt, nếu cô không nhớ nhầm thì người phụ nữ này cô đã từng nhìn thấy trong album ảnh của Tống Uyển.
Lúc đó Tống Uyển nói với cô, người này là bạn tốt nhất của bà.
Năm xưa họ ở cùng một đoàn văn công.
Ngôn Dụ cũng không biết vì sao, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy người phụ nữ này, trong đầu cô lại có loại cảm giác nói không rõ.
Là chán ghét.