Tưởng Tĩnh Thành không phải người kiêu ngạo, nhưng bây giờ anh xác thực đã làm một chuyện kiêu ngạo. Lưu Minh Siêu trơ mắt nhìn anh nhảy thẳng lên sân khấu. Lúc đó tim anh ta cũng vọt lên đến cổ họng, sợ anh thực sự dưới trăm mắt dõi theo, làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được.
Dù sao chiến sĩ cả doanh này, còn có nhiều nhà quay phim đều đang ở đây.
Nếu anh thật sự làm ra chuyện gì, thì cũng khó che giấu.
Nhưng bây giờ thế này, chiến sĩ bên dưới đã giống như điên cuồng cổ vũ cho anh, cảnh tượng náo nhiệt này không phải mỗi ngày đều có thể thấy được.
Ngôn Dụ cúi đầu nhìn bàn tay thon dài ở trước mặt mình, lòng bàn tay cũng không phải rất nhẵn bóng, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy vết chai.
Cô đưa ghita ôm trong lòng mình cho anh, Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô, giọng nói trong trẻo: "Cảm ơn."
Bởi vì Tưởng Tĩnh Thành tạm thời nhảy lên, nên người biểu diễn tiếp theo chỉ có thể tạm dừng lên sân khấu. Anh mặc bộ quân phục thẳng thớm, cả người thoạt nhìn tràn đầy khí khái anh hùng, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn sân khấu, như nhuộm lên một lớp ánh sáng màu vàng, chói mắt đến mức không thể phân biệt được.
Anh nhìn quanh mọi người ở hội trường, thẳng đến khi ánh mắt rơi trên người Ngôn Dụ.
Chỗ cô ngồi cũng ở hàng đầu tiên, tất cả khách mời giờ phút này đều ngồi ở hàng đầu tiên.
Tưởng Tĩnh Thành không phải người thích khoe khoang, nhưng vừa rồi lúc Ngôn Dụ ôm ghita, bài hát Truy mộng xích tử tâm vây quanh trong hội trường, anh thật sự có hơi khó nhịn.
Anh lúc này hiếm khi nghiêm túc, ngay cả giọng nói cũng chính thức: "Tôi biết rất nhiều người trong các đồng chí đều rời xa quê hương, rời xa người thân, đến quân doanh này, để bảo vệ đất nước. Có lẽ rất nhiều người không biết mọi chuyện các đồng chí làm, nhưng tôi muốn nói rằng, luôn có người sẽ ghi nhớ, cũng luôn có người để ý. Vừa rồi nghe được bài hát mà các cô ấy hát, tôi cũng có một bài muốn tặng cho các đồng chí."
Cả hội trường như điên cuồng xao động hẳn lên, tiếng vỗ tay hoan hô của binh lính ở bên dưới suýt nữa thì bung nóc.
Ngay cả tổ đạo diễn cũng không ngờ, vị doanh trưởng không muốn lên ống kính này, vào ngày cuối cùng lại lộ diện như vậy. Nhưng đương nhiên đạo diễn cũng rất vui, dặn dò quay phim phải quay cho đẹp. Cái này rất có thể là điểm nhấn của chương trình.
Tưởng Tĩnh Thành ngồi vào cái ghế mà Ngôn Dụ đã ngồi trước đó, một chân để lên chân ghế, một chân chống đất.
Anh ngẩng đầu nhìn xuống sân khấu, khóe môi khẽ nhếch, nhẹ hỏi: "Các đồng chí muốn nghe không?"
"Muốn," tất cả mọi người đều đồng thanh hô vang.
Thế là anh cúi đầu chỉnh dây đàn, lúc anh cầm ghita trên tay, lại hoàn toàn không giống với cách Ngôn Dụ cầm. Ngôn Dụ cúi đầu, sẽ lộ ra hương vị dịu dàng, mà anh cho dù cúi đầu, khắp nơi đều là kiên nghị.
"Tôi rất muốn quay về quê hương quay về bên cạnh cô ấy," lúc tiếng nhạc vang lên, ca khúc quen thuộc lại kinh điển, dường như bỗng chốc đã đánh trúng nội tâm của mọi người.
Nơi đây phần lớn mọi người đều rời xa quê hương, rời xa cô ấy.
Giọng Tưởng Tĩnh Thành luôn rất trầm, có chút từ tính phong phú, lúc này chậm rãi cất tiếng hát, giống như một bức tranh động lòng người.
Ngôn Dụ ngồi ở vị trí, yên lặng ngắm nhìn người đàn ông đang đánh ghita trên sân khấu, giọng hát của anh dường như có thể đánh động trái tim của mọi người. Ngôn Dụ bỗng thấy may mắn, người cô gặp được là anh, có lẽ cũng chỉ có người như Tưởng Tĩnh Thành mới sẽ tiêu tốn thời gian, để chờ đợi một người.
Ngôn Dụ à, cho dù đời này mày có xảy ra chuyện gì chăng nữa, thì chí ít cũng đáng giá.
Lúc hát đến nửa đoạn sau, tất cả mọi người đều bắt đầu hát theo.
Diệp Liên Tâm ở bên cạnh cũng len lén chùi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Không được khóc, không được khóc, không được không có tiền đồ."
Lúc bài hát này kết thúc, Tưởng Tĩnh Thành đứng dậy, anh lúc này đang mặc một bộ quân trang, thẳng tắp như cây bạch dương đứng sừng sững đón gió. Anh nhìn binh lính ở bên dưới, khẽ mỉm cười.
Nào biết anh còn chưa mở miệng nói chuyện, trong đám đông bỗng có người hô một câu: "Doanh trưởng, anh có cô ấy không?"
Bây giờ là liên hoan, ngay cả binh lính luôn có kỷ luật, cũng hiếm khi càn rỡ một lần.
Người này hỏi xong, cả hội trường đều cười vang.
Lại là một trận vỗ tay.
Các khách mời thấy đã có người gặp rắc rối thay họ, cũng ầm ĩ theo, dù sao họ cũng sắp đi rồi, không sợ Tưởng Tĩnh Thành phạt họ nữa.
"Doanh trưởng, trả lời đi."
"Trả lời đi."
Mỗi một người đều thật sự xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện.
Tưởng Tĩnh Thành nhàn nhạt nhìn họ, gan lớn thật đấy chứ. Nào biết anh lại giơ micro để trên giá bên cạnh lên, thản nhiên mở miệng: "Đã có rồi."
Mẹ nó!!!
Lần này thật sự bùng nổ, tất cả mọi người đều dậm chân kêu gào.
Uông Thừa ngồi ở hàng trước đứng dậy đầu tiên, la to hỏi: "Doanh trưởng, bạn gái anh là ai thế?"
Đứa trẻ này có hơi ngờ ngệch, các khách mời bên cạnh đều bật cười. Đoán chừng bạn gái doanh trưởng chắc chỉ là người bình thường thôi, nếu nói cho cậu biết, lẽ nào cậu còn có thể biết được à.
Nào ngờ lời này lại được Tưởng Tĩnh Thành nghe thấy, anh cúi đầu nhìn hàng đầu, tầm mắt trước tiên là nhìn Uông Thừa, nhưng cuối cùng lại rơi trên người Ngôn Dụ.
Mãi đến khi anh nhẹ giọng nói: "Không nói cho mọi người biết đâu."
Đây là cố ý khơi gợi hứng thú của người khác nhưng lại không nói cho người ta biết chân tướng đây mà.
Nói xong, Tưởng Tĩnh Thành cầm ghita đi xuống, lúc mọi người hô to lần nữa, anh cũng không để ý. Nói thật, nếu không phải hôm nay Ngôn Dụ lên sân khấu, thì anh cũng sẽ không lên đâu.
Rõ ràng không phải loại người phách lối thích khoe khoang, chỉ khi ở trước mặt cô, anh mới không nhịn được.
Mặc dù người khác đều không biết, bài hát này anh hát cho ai, nhưng Ngôn Dụ chắc chắn biết.
Dùng bài hát này để tặng cho Ngôn Ngôn của anh.
Cô hiểu.
Lúc buổi tiệc kết thúc, binh lính lục tui ra khỏi hội trường. Các khách mời cũng phải theo xe rời đi.
Tưởng Tĩnh Thành và Lưu Minh Siêu đương nhiên phải tiễn họ, còn có tiểu đội trưởng Vương Triều Dương. Lúc các khách mời lên xe buýt, Hứa Tiếu và Diệp Liên Tâm ngồi cùng nhau, mở cửa sổ xe ra, hô to xuống dưới: "Tiểu đội trưởng, anh bảo trọng. Chỉ đạo viên, bảo trọng."
Thế nhưng sau khi người khác đều từ biệt, mọi người đều nhìn về phía người đàn ông cao lớn đứng dưới ngọn đèn.
Giờ phút này anh một tay đút trong túi quần, có lẽ nhìn thấy họ đều nhìn sang, anh lại rút tay ra, không nhanh không chậm vẫy tay với họ, lần này anh cười nói: "Hẹn gặp lại."
"Doanh trưởng, anh đẹp trai nhất."
"Doanh trưởng, anh là tuyệt nhất."
Cuối cùng Uông Thừa chợt hô: "Doanh trưởng, lúc kết hôn, nhớ gọi chúng tôi nhé. Tôi có thể hát trong hôn lễ của anh."
Hứa Tiếu nghe vậy, vội vàng vẫy tay, cũng la to một câu: "Doanh trưởng, tôi cũng có thể, tôi cũng được. Tôi từng hát nhạc phim của mình rồi đó."
Tưởng Tĩnh Thành: "......"
Vì thế xe buýt chở một nhóm người, sống chết muốn hát trong hôn lễ của Tưởng Tĩnh Thành, chậm rãi rời đi.
*
Tưởng Tĩnh Thành sáng hôm sau trở về, ngày Quốc Khánh cán bộ doanh trại phải luân phiên trực ban, hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ của anh, cho nên anh về. Đến nỗi trở về, lại chạy đến nhà Ngôn Dụ. Chìa khóa nơi này, sớm đã cho anh một chìa.
Mạnh Tây Nam cũng không có, chỉ có mỗi anh có.
Trong nhà rất yên ắng, anh cũng mệt mỏi, chỉ muốn tắm rửa trước.
Nào biết vừa đẩy cửa ra, thì thấy trên giường phòng ngủ, có một người đang yên lặng nằm đó. Anh tưởng Ngôn Dụ nghỉ sẽ về đại viện, không ngờ cô cũng thật sự ở đây đợi mình.
Thực ra đây là nhà Ngôn Dụ, cô ở đây mới là đúng.
Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy, Ngôn Dụ ở đây là đang đợi anh.
Anh cúi đầu hôn, cô gái vốn còn đang ngủ rất say, bị anh hôn đến thiếu oxy, đã tỉnh dậy.
Cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một người đang nửa đè trên người mình, anh dùng cánh tay chống không để mình đè nặng xuống, chỉ cúi đầu hôn cô.
Vừa mềm mại vừa ấm áp, đã qua tháng mười, sáng sớm vẫn còn vương ý lạnh nhàn nhạt.
Tưởng Tĩnh Thành dứt khoát chui vào trong chăn, Ngôn Dụ đưa tay đẩy anh, hỏi: "Anh làm gì đấy?"
Kết quả Tưởng Tĩnh Thành đột ngột dừng tay, Ngôn Dụ hoàn toàn tỉnh táo, cô theo bản năng nói: "Không cho nói câu kia."
Câu nào? Làm em?
Tưởng Tĩnh Thành cười xấu xa, cúi đầu ngậm trái tai cô, khẽ nói: "Uhm, anh không nói, anh làm."
Thực tế chứng minh, người đàn ông cấm dục hơn một tháng, là con sói.
*Chương trình phát sóng vào hạ tuần tháng mười, bởi vì lần này là tập đoàn Liên hợp tài trợ, cho nên công ty vẫn tung ra quảng cáo ở đài truyền hình thủ đô. Ngôn Dụ tự mình giám sát, quảng cáo lần này chủ yếu là về đồng hồ, người mẫu quảng cáo là tìm mẫu nam nổi tiếng trong nước.
Lúc phát sóng, ngay cả mẹ Thành cũng đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi: "Là trên kênh truyền hình thủ đô hả con? Mấy giờ?"
Ngôn Dụ nghiêm túc trả lời, đến khi mẹ Thành nghe xong, thì Thành Thực ở bên cạnh mới lấy điện thoại qua.
Anh bất đắc dĩ cười nói: "Thực ra anh đã nói với mẹ thời gian và kênh phát sóng rồi, nhưng mẹ cứ sợ anh nhớ nhầm thôi."
"Anh cũng phải nhớ xem đấy," Ngôn Dụ vui vẻ nói.
Tiếng cười dịu dàng của Thành Thực truyền đến từ đầu dây bên kia, Ngôn Dụ cứ thế vùi trong sofa, nói chuyện điện thoại với anh. Cho đến khi Mạnh Tây Nam đến, nghe thấy cô trái một câu anh phải một câu anh, đứng bên cạnh hồi lâu.
Đến khi Ngôn Dụ cúp máy, thấy anh đứng trước mặt giống như bức tường thì hỏi: "Có việc?"
Mạnh Tây Nam nhịn hồi lâu, mới kiên định nói: "Về sau, em cũng phải gọi anh là anh trai."
Ngôn Dụ: "......"
Đúng lúc này bà nội Ngôn đi tới, Ngôn Dụ nháy mắt, đột nhiên gọi bà nội Ngôn, "Bà nội, Mạnh Tây Nam lại bắt nạt cháu."
"Cháu muốn chết hả, đã bao lớn rồi, còn bắt nạt em hả," bà nội Ngôn đi đến, đánh mạnh vào sau lưng Mạnh Tây Nam. Cú đánh này của bà cụ không nhẹ, đau đến nỗi khiến anh nhất thời nhe răng trợn mắt.
Anh lại nhìn Ngôn Dụ, đã gập người cười ầm trên sofa.
Ngày chương trình phát sóng, Tưởng Tĩnh Thành phải trực ban, nên ở đơn vị xem cùng các chiến sĩ. Còn ở nhà, bà nội cũng hiếm khi không ngủ sớm, cùng mọi người xem tivi ở phòng khách.
Ngôn Dụ đã bảo người của bộ phận quan hệ xã hội, chú ý bình luận trên mạng, còn có hiệu quả của chương trình.
Dù sao thì ratings của chương trình cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả quảng cáo.
Kết quả ngoài dự liệu, nhưng lại trong dự đoán của mọi người, sau khi chương trình kết thúc, mức độ thảo luận cao nhất lại là về Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ hai người hoàn toàn không phải người của giới giải trí. Huấn luyện viên nghiêm khắc lạnh lùng tuấn tú, chị gái được điểm cao ở các hạng mục kĩ năng lại không chịu thua, quả thực quá hợp luôn.
Nhất là đoạn Ngôn Dụ bắn súng, tổ tiết mục đặt biệt biên tập vào trong tập một.
Lúc thành tích bắn súng của cô được báo ra, lại không hề thua kém lão binh nhiều năm, thực sự rất lợi hại.
Quả nhiên, sau khi chương trình phát sóng, Tưởng Tĩnh Thành và Ngôn Dụ đã dắt tay lên hot search.
Nhưng Tưởng Tĩnh Thành weibo cũng không có, đương nhiên sẽ không quan tâm đến những cái này. Lúc này anh đang điện thoại với Ngôn Dụ, hỏi cô: "Ngày mai muốn đến không?"
"Đơn vị chúng ta?" Ngôn Dụ hơi ngạc nhiên.
Tưởng Tĩnh Thành thấp giọng cười, nói: "Hôm nay anh cùng họ xem chương trình, họ đều nói anh với em rất hợp."
Rõ ràng lúc anh nói lời này, giọng nói cũng xem như là bình thường, nhưng Ngôn Dụ lại có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đắc ý của anh giờ phút này.
"Vậy em lấy thân phận gì đi đây?" Là đồng đội cũ, hay là......
"Đương nhiên vợ anh rồi."
*
Ngôn Dụ tự mình lái xe đến, hôm nay Tưởng Tĩnh Thành cũng phải tiếp tục trực ban, đến tối mới có thể về nhà. Lúc đến cổng, Tưởng Tĩnh Thành đã đứng đợi ở chỗ cảnh vệ, thấy cô đến thì dẫn người vào trong.
"Lần trước em đến, còn chưa từng thấy ký túc xá của anh đâu nhỉ."
Lúc đó cô là lính, nào có doanh trưởng nào lại dẫn lính nữ về ký túc của mình chứ. Nhưng lần này cô là bạn gái, đương nhiên có thể đi xem rồi.
Nào biết trên đường đi, lại gặp phải mấy người Vương Triều Dương.
Vương Triều Dương vốn chính là tiểu đội trưởng, nên mới sẽ được chọn làm tiểu đội trưởng, dẫn dắt tiểu đội khách mời kia. Lúc này trong hàng ngũ còn có Trương Triều và Tần Lượng Lượng, hai người lần trước còn vì Tưởng Tĩnh Thành mà đánh một trận. Nhưng họ đều là lính ưu tú trong đội, lần trước tổ tiết mục đến, họ cũng tham gia ghi hình.
Mọi người đều biết Ngôn Dụ, nhìn thấy cô đi theo Tưởng Tĩnh Thành, còn tưởng cô quay lại thăm đám đồng đội bọn họ.
Đặc biệt là Vương Triều Dương, rất xúc động.
Mặc dù cậu ta là tiểu đội trưởng, nhưng trong xã hội, những người đó đều là ngôi sao lớn, họ cũng không trông mong sẽ có ai đó quay lại nơi này thăm họ.
"Tiểu đội trưởng," Ngôn Dụ mở miệng gọi.
Đám người Vương Triều Dương sau khi chào Tưởng Tĩnh Thành, đều hỏi: "Ngôn Dụ, cô là đến thăm chúng tôi sao?"
Ngôn Dụ không nói chuyện, Tưởng Tĩnh Thành bên cạnh đã lạnh mặt, nhàn nhạt nói: "Nghĩ gì đấy."
Mọi người đều nhìn doanh trưởng.
Sau đó thì thấy Tưởng Tĩnh Thành đưa tay để lên vai Ngôn Dụ, hất hất cằm.
"Bây giờ các cậu có thể gọi là chị dâu rồi đấy."