Còn ngọt.
Lúc này Ngôn Dụ mới lấy lại tinh thần và hiểu anh đang nói gì, gương mặt nhỏ nhắn vốn bị ánh nắng chiếu nên hơi nóng, bất chợt đỏ bừng. Khóe miệng còn sót lại xúc cảm ấm áp vừa rồi.
Tưởng Tĩnh Thành dường như vẫn chê không đủ, đưa ngón trỏ ra, miết nhẹ trên khóe miệng cô mấy lần.
"Tiền đâu em có?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Ngôn Dụ mím môi, đường môi cô rất đẹp, đặc biệt là môi trên hơi nhướng lên, lúc này mím lại, điệu bộ rất đáng thương. Nhất là lúc cô ngước đôi mắt đen láy ngập nước nhìn sang, làm cho trong lòng Tưởng Tĩnh Thành sụp đổ.
Một tay anh đút túi, tay còn lại sờ đầu cô, "Làm nũng với anh à?"
Ngôn Dụ đành nói: "Nếu anh phạt thì phạt em đi, là em dẫn Diệp Liên Tâm đi ăn kem đấy."
Cô luôn không biết làm nũng, bị bắt được thì dứt khoát sẽ không phủ nhận.
"Cũng rất chịu trách nhiệm nhỉ?" Tưởng Tĩnh Thành liếc mắt nhìn cô, rất thờ ơ, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nói, bạn nói xem sao cô ấy lại không nghe hiểu gợi ý của mình vậy chứ?
Nếu cô ấy thật sự làm nũng, lẽ nào anh còn nỡ trách móc cô.
Nhưng sau đó Tưởng Tĩnh Thành đưa một bàn tay ra, giơ trước mặt cô: "Còn tiền thừa đâu?"
Lần này đoàn phim thật sự hạ quyết tâm, phải làm một chương trình thực tế đẳng cấp, đừng nói bình thường các cô huấn luyện, mà ngay cả trang điểm gì đó cũng không được phép. Thứ như tiền, thì càng bị cấm.
Ngôn Dụ bĩu môi, "Tiêu hết rồi."
Tưởng Tĩnh Thành nhìn con ngươi xoay tròn của cô, liền biết cô đang suy nghĩ xấu xa gì.
Anh cũng không ép cô, mà mỉm cười, "Em có biết người của tòa nhà phục vụ quân nhân rất quen với anh không?"
Cho nên Ngôn Dụ cầm bao nhiêu tiền đến, rồi người ta trả lại cho cô bao nhiêu tiền, Tưởng Tĩnh Thành chỉ cần sang hỏi, thì sẽ rõ ràng. Nào còn cần phải tra hỏi cô chứ.
Lần này Ngôn Dụ sợ thật, kéo tay anh còn giơ giữa không trung, nhỏ giọng nói: "Anh tiểu Thành."
Bây giờ là làm nũng thật sự.
Nghe được lời này, trong lòng cuối cùng cũng thỏa mãn, Tưởng Tĩnh Thành hừ một tiếng, rồi vờ nghiêm túc: "Lần sau không được viện lý do này nữa đâu đấy."
"Vâng vâng," đầu cô gật như trống bỏi, còn giơ ba ngón tay lên hứa, "Em bảo đảm."
Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô, anh cũng đã hơn một tháng không gặp được cô rồi. Thật không dễ dàng gì gặp mặt, vậy mà lại ở trong bộ đội, bây giờ cô là lính, anh là huấn luyện viên, thế nào cũng phải nhịn cho qua.
Anh lại đưa tay vuốt tóc cô, cố nhịn nói: "Về đi, ngủ một giấc, nếu không buổi chiều huấn luyện em sẽ mệt đấy."
Ngôn Dụ gật đầu, xoay người đang định rời đi.
Nhưng nào biết cô gái này vừa đi được hai bước, thì xoay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm Tưởng Tĩnh Thành, "Anh tiểu Thành, sao anh không hôn em?"
Cô nhỏ hơn Tưởng Tĩnh Thành ba tuổi, mặc dù hai người từng học chung một trường. Nhưng khi ấy anh học cấp ba còn cô cấp hai, hai người đều ở trạng thái không hẳn là người yêu. Đến khi anh lên đại học, sau đó hai người ở cùng nhau, hình ảnh kinh điển của tình nhân trung học chui vào rừng cây nhỏ, họ còn chưa từng trải qua lần nào.
Câu nói này, cũng giống như đốt cháy lý trí của Tưởng Tĩnh Thành.
Anh đưa tay kéo người lại, ôm trong ngực, cúi đầu ngắm nhìn, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: "Em là muốn trêu chọc anh phải không?"
Lần này cũng không cần cô trả lời, Tưởng Tĩnh Thành trực tiếp cắn lên phiến môi cô, nhưng không dám cắn mạnh, sau đó lại dùng sứt mút lấy, tay đỡ ở sau ót cô, đầu lưỡi đã tiến quân thần tốc, xông vào trong miệng cô. Răng môi quấn quýt, ánh mặt trời khô nóng, căn bản không thể so sánh được với nhiệt độ cơ thể đang dâng lên của hai người họ.
Ngay cả nơi nào đó, cũng đã nổi lên phản ứng.
Tưởng Tĩnh Thành lại hôn mạnh một cái, lúc này mới buông cô ra.
Thật không thể tiếp tục nữa, nếu không anh sợ để Lưu Minh Siêu nói trúng, anh sắp vi phạm kỷ luật.
Sau khi Ngôn Dụ trở về, trong ký túc xá rất yên tĩnh, người khác đều đang ngủ. Cô nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường của mình, nào biết người đối diện đột nhiên ngồi dậy, Mạnh Thanh Bắc mặc áo ngắn tay màu xanh, tóc dài buộc gọn, yên lặng nhìn cô.
Ngôn Dụ không để ý, nằm thẳng lên giường.
Thực ra thời gian nghỉ trưa đã đủ, lúc kẻng báo thức vang lên, tất cả mọi người đều vọt dậy. So với ngày đầu tiên vừa vào quân doanh rề rà, thì giờ đây mọi người cũng đã có mấy phần phong phạm của nữ binh.
Sau khi nhanh chóng mặc xong quần áo và đội mũ, mọi người đi xuống lầu.
Trước khi Ngôn Dụ trở về, Diệp Liên Tâm cũng đã ngủ.
Cho nên cô nàng bây giờ cô nàng rất lo lắng hỏi: "Doanh trưởng phạt chị thế nào, dữ không?"
Ngôn Dụ nhớ đến nụ hôn đó, uhm, cũng rất mạnh mẽ. Vì thế cô gật đầu, Diệp Liên Tâm liền bày tỏ: "Nếu doanh trưởng lại phạt chị, thì tôi chịu phạt cùng chị."
Cô cũng rất xấu hổ đó.
Đã ăn kem của người ta, vậy mà lúc bị phạt, cô lại đi trước.
Họ đến dưới lầu, Vương Triều Dương đã đứng đợi ở đó.
Anh gọi Ngôn Dụ, bảo cô đến bên cạnh, hỏi chuyện: "Hôm nay doanh trưởng không phạt cô chứ?"
Xem ra cậu ta cũng rất quan tâm đến Ngôn Dụ, dù sao tính tình kia của Tưởng Tĩnh Thành, là lính của anh ai cũng biết.
Ngôn Dụ lắc đầu, không phạt, chỉ hôn cô thôi.
Lúc này Vương Triều Dương mới thở phào, còn rất tốt bụng an ủi cô: "Thực ra cô đừng thấy doanh trưởng nghiêm túc, anh ấy cũng là vì tốt cho cô thôi, nên cô đừng ghi hận anh ấy nhé."
Ngôn Dụ: "......"
Sau đó cậu ta để Ngôn Dụ trở về, mọi người xếp thành một hàng, đi đến sân huấn luyện. Huấn luyện hôm nay cũng rất khảo nghiệm người, đủ loại vượt chướng ngại vật, cuối cùng là bắn súng mười viên đạn.
Bình thường khi bắn súng, nếu yên lặng nằm sấp ở đó, thì không nhất định có thể trúng bia hoàn toàn.
Hôm nay không chỉ phải leo qua tường di động cao ba mét, mà còn phải vượt qua dây thép gai, loạt tiếp theo, mặt đỏ tim đập là điều không thể tránh khỏi, đến lúc lúc đó lại bắn súng.
Thành tích đó quả thực là nghĩ thôi cũng biết kém.
Kết quả khi huấn luyện viên vừa giới thiệu các chướng ngại cho họ, nên vượt qua thế nào, thì Tưởng Tĩnh Thành đứng ở bên cạnh sân.
Anh cũng mặc đồ huấn luyện, trên chân mang ủng quân nhân, càng hiện rõ chiều cao của anh.
"Bây giờ tôi sẽ làm mẫu cho mọi người một lần, mọi người đều nhìn cho rõ," Vương Triều Dương đứng trước mặt họ, nhìn mọi người nói.
Nhưng cậu ta vừa nói xong, trong đội ngũ bỗng có người giơ tay, là khách mời nam Tôn Dịch Hàn. Tuổi anh ta thuộc dạng thích hợp trong số khách mời nam, mà nhân khí của anh ta cũng cao nhất, cho nên bên tổ tiết mục cũng luôn nâng đỡ anh ta.
Đối với việc anh ta báo cáo đột ngột, Vương Triều Dương gật đầu, hỏi: "Chuyện gì?"
"Tiểu đội trưởng, chúng tôi muốn xem huấn luyện viên Tưởng làm mẫu, xin hỏi có thể để huấn luyện viên Tưởng làm mẫu cho chúng tôi một lần không?" Anh ta nhìn thẳng Vương Triều Dương hơi khiêu khích nói.
Mấy ngày nay Tưởng Tĩnh Thành đã cho bọn họ bóng ma tâm lý quá lớn.
Vương Triều Dương lạnh mắt nhìn họ, hỏi ngược: "Mọi người đều muốn xem?"
Trong đội ngũ vừa rồi lại không có ai nói chuyện, hiển nhiên cá nhân Tôn Dịch Hàn cũng muốn xem, chắc chắc là rất khoa trương. Nhưng Vương Triều Dương không ngờ là, đáp án cậu ta nhận được lại là tiếng hô đồng thanh muốn.
Xem ra mọi người đều muốn xem, doanh trưởng Tưởng bình thường ngạo mạn, đến cùng có khả năng thực sự hay không.
Hơn nữa càng khiến người ta kinh ngạc đó là, Vương Triều Dương vậy mà không trách mắng bọn họ.
Ngược lại sau khi đợi được lời này, thì đi thẳng đến bên sân, còn thật sự xin ý kiến của Tưởng Tĩnh Thành.
Hai người đứng nói chuyện bên sân, Vương Triều Dương nói còn Tưởng Tĩnh Thành lắng nghe, sau đó ngẩng đầu nhìn đến bên này. Mỗi một người vừa rồi còn kiên định hô muốn, thế nhưng lúc ánh mắt anh quét đến, thì không ai dám nhìn, cũng chỉ có mỗi Ngôn Dụ, biểu hiện rất dửng dưng.
Cô là thật sự muốn xem Tưởng Tĩnh Thành làm mẫu.
Bởi vì cô rất tin tưởng anh, nhất định có thể khiếp sợ cả sân.
Còn muốn xem chuyện cười của anh tiểu Thành à, hứ, cô bĩu môi, chỉ cảm thấy Tôn Dịch Hàn quá không tự lượng sức rồi.
Vì thế người đàn ông đi đến, đứng trước mặt đội ngũ, trầm giọng hỏi: "Thật muốn xem tôi làm mẫu?"
"Muốn," Tôn Dịch Hàn ngược lại rất nhập tâm diễn vai tên lính hay sinh sự này.
Bởi vì hiện tại có máy quay phim ở đây, vừa rồi mọi người ồn ào đều được quay lại. Lúc này đương nhiên cũng không nỡ đẩy một mình Tôn Dịch Hàn ra ngoài được, vì thế mọi người cũng đồng thanh trả lời.
Tưởng Tĩnh Thành rất bình tĩnh, đám người này có tâm tư gì, anh đều rõ ràng.
Vì vậy anh cười nhạt nói: "Muốn xem cũng được. Lát nữa tôi làm mẫu xong, sẽ có một thành tích, chỉ cần bất cứ ai trong mọi người có thể đạt được một nửa thành tích của tôi, thì huấn luyện chiều này sẽ kết thúc. Buổi tối cũng không sắp xếp huấn luyện nữa, mà dẫn mọi người xem phim."
Mấy ngày này ai nấy đều mệt như chó, nhất thời giống như được khuấy máu gà.
Đặc biệt là các khách mời nam, đều cảm thấy lời này của Tưởng Tĩnh Thành có hơi ngông cuồng quá đáng, Nếu mấy người bọn họ thật sự phối hợp lại, không nói đuổi kịp anh, nhưng chí ít thì một nửa cũng rất dễ dàng có thể đạt được đấy.
Nào biết mọi người đứng bên sân chướng ngại vật, chỉ nghe một tiếng ra lệnh, Tưởng Tĩnh Thành đã xông ra như bay.
Chướng ngại vật đầu tiên, là một bức tường gỗ cao gần hai mét, chỉ thấy anh ở nơi cách rất xa, đã tăng tốc. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt đều hoa cả lên, sau đó anh đã leo lên tường, đến đỉnh, sau đó lại nhảy xuống.
Sắc mặt của các khách mời nam đều cứng đờ, ai cũng đều bò qua tường.
Biết tường đặc biệt là loại tường gỗ trơn trượt, không dễ dàng leo lên. Nhưng anh gần như chỉ một bước chân đã đạp lên, sau đó hai tay bám lên đỉnh, tiếp đó cả người mượn lực để leo lên trên.
Lúc này lại là một chướng ngại vật khác, lần này là một cầu gỗ thăng bằng chật hẹp.
Lúc anh đi nhanh qua, làm cho mọi người cảm thấy như đang đi trên mặt đất.
Nhưng lúc anh vượt qua tất cả chướng ngại vật, tiến hành bắn súng, gần như không có ngừng lại, mà bắn súng nhanh như gió.
Lúc Vương Triều Dương báo ra thành tích của anh, tất cả mọi người đều câm như hến. Nhất là thành tích bắn súng cuối cùng, sau khi vận động mạnh như thế, anh lại còn có thể duy trì thành tích tốt đến vậy.
Thế nhưng đây không phải là chỗ khiến họ bất đắc dĩ nhất.
Lúng túng chân chính, là lúc chính họ tự mình ra trận. Vốn mọi người xem trên sân, cũng không thấy khó. Nhưng khi đến trước bức tường gỗ hai mét kia, các khách mời nam lại đều không leo lên được.
Bởi vì cái này quá khó với khách mời nữ, cho nên các cô không cần leo qua tường gỗ.
Vì thế lúc các khách mời nữ đi đến cầu gỗ thăng bằng, mới có khách mời đầu tiên leo qua được tường gỗ.
Cũng không phải Tôn Dịch Hàn luôn khiêu khích Tưởng Tĩnh Thành, mà là Uông Thừa nhỏ tuổi nhất, cậu ta là người Nam Kinh nhỏ nhất, cũng là người có thể lực tốt nhất.
Sau khi cậu ta leo qua được, rất nhanh đã đuổi kịp khách mời nữ.
Đến khi mọi người tim đập dồn dập chạy đi bắn súng, thì ngay cả Ngôn Dụ luôn bắn súng ổn định, cuối cùng cũng chỉ bắn được 61 điểm.
Lúc mọi người đỏ mặt thở hổn hển đứng trong hàng, Tưởng Tĩnh Thành đứng ở trước mặt, lướt nhìn từng người một.
Sau đó anh khẽ lắc đầu, khóe miệng chợt nhướng: "Chỉ thế này thôi à?"
Lần này không ai dám nói chuyện nữa.
Cho đến khi anh nhìn họ, gằn chữ nói: "Các người còn kém xa đấy."
Lúc mọi người ngẩng đầu nhìn anh lần nữa, thì nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo lại đắc ý trên gương mặt anh, đó là kiểu kiêu ngạo thuộc về quân nhân đối với chính bản thân mình. Có chút xấu xa, nhưng lại khiến bạn không thể không phục.
Người đàn ông này thật sự con mẹ nó khiến người tâm phục khẩu phục.