Vừa nói xong lời này, giống như nước rơi vào chảo dầu, nhất thời những người khác đều bùng nổ. Ngay cả Tạ Tranh bên cạnh cũng xắn tay áo, buông lời hung ác, muốn dạy dỗ anh.
Tưởng Tĩnh Thành không để ý nhìn anh, hất cằm, tỏ ý anh trước nhìn người khác xem: "Nếu không các cậu chọn ra một người mạnh nhất trước đi."
Fuck, đây quả thật là khiêu chiến mà.
Mọi người không phục, thực ra họ biết Tưởng Tĩnh Thành đi ra từ nơi nào, bắt đầu từ ngày đầu tiên, không ít người đã chú ý đến anh.Có thể gặp được người ở nơi ấy thật không dễ dàng.Những người này đều là người kiêu ngạo, cho dù là lý thuyết hay thể chất, mỗi một người đều không rơi phía sau người khác.
Nhưng chính là có một nơi trong truyền thuyết như vậy, chỉ cần người khác vừa nhắc đến thì cũng phải dựng ngón cái.
Trong lòng mỗi người đều nén uất ức.
Nhưng cũng không phải tìm xương trong trứng, chỉ là muốn so tài xem sao, cho dù thật sự thua thì ít nhất cũng không khiến mình hối hận.
"Vội cái gì, tuần sau bắt đầu huấn luyện quân sự, đến lúc đó gặp trên sân huấn luyện."
Tưởng Tĩnh Thành nhàn nhạt quét qua, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lời lại không khiêm tốn.
Vì thế những người kia cũng không nói gì khác, trước khi gặp trên sân huấn luyện thì trước tiên bọn họ phải chuốc say anh trên bàn rượu cái đã.
Ngôn Dụ cũng không khuyên, chỉ ở bên cạnh nhìn họ vui đùa. Một đám đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu, hiếm khí có lúc càn rỡ như vậy. Đến khi nhìn thấy rượu trên bàn đều uống hòm hòm rồi thì cô đứng dậy, đi ra ngoài.
Nhân viên phục vụ đứng bên ngoài phòng bao, cô mở cửa bảo nhân viên đi làm chút canh giải rượu mang đến.
Sau khi người đi rồi, cô quay đầu nhìn trong phòng bao, đẩy cửa đi ra. Cũng không phải ghét bỏ phòng bao rối loạn, mà là nghe những lời kia của họ, Ngôn Dụ chợt phát hiện, cô không biết tí gì về sáu năm mà Tưởng Tĩnh Thành đã trôi qua.
Năm ấy sau khi rời đi, cô đổi từ học viện Y sang học khoa tin tức, tất cả những cố gắng bỏ ra đều gấp đôi người khác.
Cô không muốn đơn thuần dựa vào người khác nữa, cô cố gắng học hành, giành lấy học bổng. Chỉ đáng tiếc chuyên ngành cô học là xã hội nhân văn, cũng không dễ lấy học bổng lắm.
Cô ra sức học, để cho mình nhìn càng xa hơn, không bị vây khốn ở một nơi nữa.
Cô không đi nghe ngóng những tin tức về anh, sợ mình sẽ không thể nhịn được, không có tiền đồ mà chạy trở về. Lúc đi đã thảm hại là thế, lúc trở về chí ít cũng phải dễ coi hơn một chút.
Ngôn Dụ đưa tay lấy thuốc trong túi xách ra, từ sau khi trở về, thói quen hút thuốc của cô càng lúc càng mạnh.
Cô bò trên tay vịn ở hành lang, ngẩng đầu nhìn dãy ngân hà trong màn đêm.
Vào lúc cô ngẩng đầu, từ bên cạnh đưa ra một bàn tay, lấy đi điếu thuốc cô kẹp trong tay. Tưởng Tĩnh Thành đem điếu thuốc ngậm bên miệng, móc bật lửa trong túi ra, một tay che lại, một tay ấn bật lửa, ánh lửa chớp mắt đốt sáng.
"Hút không tồi," Anh hít một hơi rồi đánh giá.
Ngôn Dụ xoay đầu nhìn anh, từ góc độ của cô nhìn sang, gò má anh lập thể thâm thúy, nhất là sống mũi, cao, thẳng. Cánh tay anh để trên lan can, lưng dựa vào, một chân gập lại, tư thế đứng tùy tiện. Trong miệng ngậm thuốc, không dùng tay cầm, tùy thời hút một hơi, hơi híp mắt.
Cô không chút cố kỵ nhìn chằm chằm anh, thẳng đến khi Tưởng Tĩnh Thành đưa tay lấy điếu thuốc ngậm trong miệng xuống.
"Cũng học hút thuốc?"
Ngôn Dụ không nhịn được cười nhẹ, ngay cả hút thuốc mà cũng đẹp như thế cơ đấy.
Ai biết một giây sau, Tưởng Tĩnh Thành bỗng thì thào nói: "Anh còn tưởng em đi rồi đấy."
Giọng nói của anh không lớn, nhưng hòa cùng gió đêm, lướt nhẹ đến bên tai cô. Không lý do, trong lòng chua xót, cô ngẩng đầu nhìn anh, gọi một tiếng: "Anh tiểu Thành."
"Lần này em sẽ không đi nữa."
Tưởng Tĩnh Thành nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, dưới ánh đèn chiếu sáng của hành lang sáng đến dọa người.
Anh thấp giọng nói: "Anh không tin."
Câu nói này dường như là nặn ra từ trong yết hầu.
Ngôn Dụ dường như không quá ngoài ý muốn với câu trả lời của anh.Chỉ là cô rất khổ sở, bởi vì cô đã tổn thương anh. Là lựa chọn của cô khiến cho họ đã bỏ lỡ thời gian sáu năm, cô không hiểu cuộc sống của anh.
Ở trong phòng bao kia, những chuyện có ý tứ trong miệng đám người kia đều là chuyện anh từng trải qua.
Nhưng mà cô đều đã bỏ lỡ.
Ngôn Dụ nhìn anh, cho đến nay, cô đều lẽ thẳng khí hùng mà dựa gần anh, tiếp cận anh.
Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô gái vẻ mặt khổ sở, rất tốt, còn biết đau lòng anh. Anh bật cười, những phiền muộn trong lòng đều được quét sạch.
Vừa rồi ở trong phòng bao anh thấy cô vẫn không quay lại, lại nhìn lên ghế cô ngồi, túi xách và di động đều không còn.
Anh thật sự cho rằng cô đã đi rồi.
Đuổi theo ra ngoài thì nhìn thấy cô một mình nằm sấp trên lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong tay cầm một điếu thuốc.
Bóng lưng cô đơn, bóng dáng phản chiếu thật dài trên hành lang.
Bỗng nhiên Tưởng Tĩnh Thành mềm lòng.
"Không phải em muốn chen hàng sao?"
Ngôn Dụ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, chớp đôi mắt to mờ sương, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, còn có kinh hỷ. Tưởng Tĩnh Thành hừ khẽ: "Lần này, biểu hiện cho tốt."
Ngôn Dụ cười khẽ, đưa tay ôm cánh tay anh. Ngược lại Tưởng Tĩnh Thành sững sờ, cô dán mình rất gần, trên người có mùi thơm thoang thoảng, hòa cùng gió đêm bay vào trong mũi anh.
Chui vào trong lòng anh.
"Anh yên tâm, em sẽ theo đuổi được anh nhanh thôi," Ngôn Dụ mang theo tia cười nhạt, giữa lông mày lại là sự đắc ý.
"Buông tay, để người ta nhìn thấy thì ra thể thống gì," Tưởng Tĩnh Thành hừ khẽ, bảo cô buông tay ra.
Nhưng anh vừa nói xong thì Ngôn Dụ cũng thật sự buông tay.
Đáy lòng Tưởng Tĩnh Thành hơi sững sờ: Thật sự nghe lời vậy à.
**
Bởi vì phần lớn mọi người đều phải về trường, cho nên cũng không dám bảo người đem rượu lên nữa, một vòng tiếp theo cũng uống kha khá. Mặc dù không say nhưng trên người đều mà mùi rượu.
Nhân viên phục vụ đem canh giải rượu lên, mỗi người đều uống một chén.
Ngôn Dụ đang nói chuyện với Tạ Tranh, kết quả di động để trên bàn vang lên.Cô nhìn cuộc gọi đến, là của Trần Gia Gia.
Cô bắt máy, quả nhiên đầu dây vừa thấy cô bắt máy thì giống như tìm được vị cứu tinh.
"Giám đốc Ngôn, xảy......xảy ra chuyện rồi."
Nghe được câu này, Ngôn Dụ đứng bật dậy. Bên kia mở loa ngoài động tĩnh rất lớn, còn có tiếng hét chói tai của phụ nữ, Trần Gia Gia mới đầu giọng nói còn ổn, nhưng về sau đã trở nên nức nở: "Tiểu Quý tổng sắp bị đánh chết rồi."
Giọng cô nói quá lớn, vốn Tưởng Tĩnh Thành cũng đang nói chuyện với Tạ Tranh lúc này cũng xoay đầu sang nhìn cô.
Cúp điện thoại, Ngôn Dụ đè thấp giọng nói: "Bên Quý Khải Mộ có chút chuyện, em phải đi sang đó một chuyến. Hôm nay chỉ có thể đến đây thôi."
Tưởng Tĩnh Thành: "Cậu ta đánh nhau, bảo em đến?"
Ngôn Dụ thật sự không có thời gian nói những chuyện này với anh, khoảng thời gian này Quý Khải Mộ đều rất nề nếp. Cho nên cô cũng không trông nom cậu ta, không ngờ lúc này lại đột ngột xảy ra chuyện. Vì vậy cô thật sự phải lập tức chạy sang.
Cô đứng dậy Tưởng Tĩnh Thành cũng đứng dậy theo.
Thấy biểu tình trên mặt Ngôn Dụ, Tưởng Tĩnh Thành liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Em sang đó thì có thể giúp cậu ta đánh nhau?"
May mà tụ tập cũng sắp kết thúc, Tưởng Tĩnh Thành nói một tiếng, Ngôn Dụ có chút chuyện phải đi xử lý, cho nên họ phải đi trước. Kết quả Tạ Tranh cũng đứng dậy, muốn đi theo cùng họ.
Vừa rồi anh cũng nghe được lời của hai người, nói là chuyện đánh nhau gì đó.
"Cậu muốn đi làm gì, thật sự kéo bè kéo lũ đánh nhau hả," Tưởng Tĩnh Thành nhìn anh.
Tạ Tranh vỗ ngực, "Anh em một địch mười mấy không có vấn đề."
Cuối cùng Tưởng Tĩnh Thành thật sự không có cách nào khác, quả thực không lay chuyển được Tạ Tranh, đành để anh đi cùng. Huống hồ cũng không biết đối phương có mấy người, chỉ sợ đến bên kia anh có thể đối phó nhưng lại không có cách nào bảo vệ Ngôn Dụ. Cho nên dẫn Tạ Tranh theo, cho dù thật sự đánh nhau thì cũng có người giúp một tay.
May là đêm nay Ngôn Dụ không uống rượu.
Cho nên trên đường xe cô lái rất nhanh, Tưởng Tĩnh Thành hỏi cô Quý Khải Mộ ở chỗ nào. Ngôn Dụ nói địa chỉ, Tưởng Tĩnh Thành lấy di động ra, gọi điện thoại cho Hàn Kinh Dương.
Bởi vì chỗ bọn họ đánh nhau lại chính là quán bar của Hàn Kinh Dương.
Lúc ở ngã tư, Tưởng Tĩnh Thành cúp máy, chỉ chỉ bên cạnh nói: "Đổi đường đi, bây giờ người đã không còn ở quán bar nữa, đều bị cảnh sát dẫn đi rồi."
Vì thế Ngôn Dụ thay đổi tuyến đường, đi thẳng đến đồn công an.
Vừa đến cổng thì Hàn Kinh Dương đã đợi họ ở bên ngoài. Vừa thấy Tưởng Tĩnh Thành thì hổn hển nói: "Bọn này không có mắt mà, lại ở cửa quán tớ đánh nhau."
Mặc dù nói trong quán bar xuất hiện tranh cãi là chuyện rất bình thường. Nhưng biện pháp Hàn Kinh Dương rất cứng rắn, không ai dám không có mắt ầm ĩ ở địa bàn của anh.
Thấy Ngôn Dụ đi xuống, lúc này Hàn Kinh Dương mới nói: "Đúng rồi, sao cậu biết trong quán tớ có đánh nhau, trong những người này có người cậu quen à?"
Ngôn Dụ chào hỏi anh, cũng không tiện nói chuyện, nên đi thẳng vào.
Bên trong hơn mười người to lớn, cũng sắp chen đầy phòng làm việc. Ngôn Dụ đứng ở cửa, nhìn một vòng, lúc này mới nhìn thấy Quý Khải Mộ ngồi trên ghế, đã bị đánh thành đầu heo, còn đang hằm hằm nhìn đối phương.
Lúc cô đi qua, Trần Gia Gia đang khóc, cầm khăn giấy muốn lau cho Quý Khải Mộ, lại bị cậu ta ném đi.
Ngôn Dụ khom lưng, nhặt tờ khăn giấy ở dưới đất lên. Lúc ngẩng đầu, Quý Khải Mộ đang nhìn cô lại xoay đầu hét với Trần Gia Gia: "Ai cho cô nói cho cô ấy biết?"
Trần Gia Gia bị cậu ta mắng cũng không dám trả lời, chỉ cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống.
Ngôn Dụ đưa tay nắm cằm cậu, xoay trái xoay phải, vốn một khuôn mặt tinh xảo như ánh mặt trời lại giống như khay nhuộm màu, thật đủ đặc sắc, cô cười lạnh: "Cũng đã thành cái dạng này rồi còn dám ngang ngược?"
Kết quả câu này của cô lại bị người đối diện nghe được, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh, u ám nói: "Người đẹp, lời này của cô nói thật đúng. Cậu ta như thế, còn dám ngang ngược, dẫn về nhớ phải dạy bảo thật tốt."
Hắn ta nói xong, người xung quanh bên cạnh hắn, cười phá lên.
Lúc Tưởng Tĩnh Thành đi vào thì nghe được giọng điệu kiêu ngạo của tên này, thật đáng đánh.
Ngôn Dụ quay đầu nhìn hắn ta, chậm rãi gật đầu: "Tôi nhớ kĩ anh."
Lời này khiến đối phương càng thêm đắc ý, còn nháy mắt với cô, cợt nhã nói: "Ừ phải, chúng ta thế nhưng đã từng gặp mặt ở khách sạn nha."
Khách sạn, lời này thật mờ ám, có người phát ra tiếng ơ ơ quái lạ ngay tại chỗ.
Tưởng Tĩnh Thành cau chặt mày, đi đến bên cạnh Ngôn Dụ.
Lúc này Ngôn Dụ cũng không nóng nảy, cô yên lặng nhìn tên kia, nói: "Lâm Châu của Gia Thực, phải chứ?"
Lâm Châu thấy cô chủ động nhắc đến tên mình, đang định đứng dậy, thừa cơ bảo cô đừng đi theo tên mặt trắng Quý Khải Mộ nữa, nhưng hắn ta còn chưa đứng dậy thì nhìn thấy người đối diện, đã vớ ly nước trên bàn cảnh sát lên, ném thẳng qua.
Cái ly đập thẳng lên trán hắn ta, nát vụn, mảnh sứ văng tung tóe khắp nơi.
Ngôn Dụ: "Là mày con mẹ nó khi dễ cậu ấy phải không?"Lời tác giả muốn nói:Đứa trẻ nhà mình bị bắt nạt rồi, phải làm sao?
Tiểu tiên nữ cool ngầu, tự mình thị phạm, đánh chết hắn ta.