Tô Lê chết lặng.
Ngay cả Hàn Kinh Dương ở bên cạnh không cẩn thận nghe được, cũng rất ngạc nhiên nhìn Ngôn Dụ. Đối với Ngôn Dụ, anh vẫn dừng lại ấn tượng ở sáu năm trước, cô gái mềm mại ngọt ngào, im lặng, luôn được Tưởng Tĩnh Thành bảo vệ. Ngay cả anh trai ruột là Mạnh Tây Nam, hễ có chút đối xử tệ với cô, thì Tưởng Tĩnh Thành cũng có thể bắt người lại đánh cho một trận.
Hàn Kinh Dương nhìn cô, thực ra bộ dạng của cô đã thành thục hơn, trên mặt đã hoàn toàn không còn vẻ ngây thơ nữa, khuôn mặt oval dịu dàng, ngũ quan tinh xảo động lòng người, lúc này vẻ mặt nhìn thì như thường, nhưng lại có một loại hờ hững nói không nên lời.
Ngay cả anh cũng bất giác nhìn đến ngẩn ngơ.
Ngược lại sau khi Tô Lê lấy lại tinh thần, vốn suy nghĩ nhất định phải có được ở đáy lòng kia đột nhiên bị đánh mất một nửa.
Không phải cô ta không đủ tự tin, mà là ánh mắt của Ngôn Dụ. Đôi mắt kia sáng ngời mềm mại, lúc nhìn cô ta chợt khiến cô ta cảm thấy chột dạ.
May mà Tô Lê kịp thời xoay đầu đi, lúc này trên sân bóng chiến đấu kịch liệt, kỹ thuật chơi bóng của Đào Dật bình thường, là Tưởng Tĩnh Thành ở chủ công, anh nghiêng người, vừa đánh bóng trong tay, vừa dùng bả vai dày rộng đẩy Mạnh Tây Nam can thiệp ở đối diện.
Cho dù chỉ là một trận đấu bình thường, nhưng sự chuyên chú và nghiêm túc trên mặt anh đều khiến mọi người nhìn đến mê mẩn.
Tô Lê có chút không cam tâm, cắn môi, vừa muốn nói chuyện.
Ai biết Ngôn Dụ lại mở miệng trước cô ta, cô thật sự nghiêm túc nhắc nhở: "Đừng lãng phí thời gian nữa."
Lời này quá kiêu ngạo, thế nhưng Tô Lê đã sớm nghe ngóng từ chỗ Hàn Kinh Dương, Tưởng Tĩnh Thành vẫn luôn không có bạn gái. Thực ra trước khi Tưởng Tĩnh Thành về Bắc Kinh cô ta đã từng gặp anh, khi đó là thấy được anh trong album ở nhà Hàn Kinh Dương.
Gần như là vừa nhìn, cô ta đã thích Tưởng Tĩnh Thành.
Nếu không cô ta cũng sẽ không quấn chặt Hàn Kinh Dương, muốn để anh dẫn mình theo tham gia tiệc đón gió cho Tưởng Tĩnh Thành.
Soạt một tiếng, bóng vào rổ, Tưởng Tĩnh Thành ném vào một bóng cuối, chiến thắng.
"Mời khách, mời khách," Đào Dật nhảy lên hoan hô.
Tưởng Tĩnh Thành đứng bên cạnh trên mặt cũng lộ ra ý cười, anh tùy tay kéo vạt áo lau mồ hôi trên trán, trên vòng eo thon rắn chắc là cơ bắp rõ ràng, không phải kiểu ra sức tập luyện trong phòng gym, làn da anh không tính là trắng, là thuộc kiểu bánh mật. Ngôn Dụ híp mắt nhìn hồi lâu, lúc Tưởng Tĩnh Thành thả vạt áo xuống, mắt đúng lúc quét tới.
Cô cười với anh, ai biết vẻ mặt anh lại khó coi hơn.
Hàn Nghiêu đang bị Đào Dật túm lấy muốn mời khách, Hàn Nghiêu mắng cậu ta: "Cậu có phải tám đời chưa từng chiếm tiện nghi của người khác không hả? Nếu không phải có anh tiểu Thành ở đây, cậu có thể thắng à?"
"Mặc kệ là tớ dựa vào cái gì thắng, thì bây giờ cậu cũng thua rồi," Đào Dật mặc kệ cậu.
Vì thế một đám người ồn ào, đi đến siêu thị nhỏ ở đại viện. Ngoài cửa để một cái tủ lạnh, Đào Dật đi lên lấy một bình nước suối lạnh, sau khi uống một hơi nửa bình lại mở tủ kem ra bắt đầu chọn.
"Hai em muốn ăn gì cứ chọn nhé," Đào Dật nói với hai cô gái.
Tô Lê khẽ cười phất tay, "Cái này hơi lạnh, em không ăn."
Siêu thị đại viện là người nhà trong viện mở, cho nên ông chủ quen với họ. Mấy người Tưởng Tĩnh Thành đang nói chuyện với ông chủ, vừa xoay đầu thì nhìn thấy Ngôn Dụ đang cúi đầu, nghiêm túc chọn kem. Vẻ mặt cô nghiêm túc, chỉ là nhìn hồi lâu, cũng không hạ tay lấy. Tưởng Tĩnh Thành vừa nhận một điếu thuốc ông chủ đưa qua, kẹp ở giữa ngón tay, đi qua.
"Anh muốn cái này," Anh đưa tay cầm một cây kem trong tủ lạnh.
Ngôn Dụ nhìn một cái, rồi lấy một cây giống y chang, nhiều năm trôi qua, họ cũng vẫn thích cái này.
Uhm, tình cảm lâu dài.
Đào Dật dựa vào tủ kem, vừa nhai kem trong miệng, vừa hỏi: "Anh tiểu Thành, lần này anh thật sự muốn chuyển về à?"
Người đàn ông được hỏi, đang thong thả bóc vỏ kem ra, ngón tay anh thon dài khớp xương lại rõ ràng, làm động tác gì cũng đẹp mắt. Đợi anh cắn một miếng kem xong, mới uể oải nhìn Đào Dật: "Không chắc."
Lời này vừa nói ra, đáy lòng mọi người đủ kiểu suy nghĩ.
Không che giấu nhất là Tô Lê, cô ta sốt ruột nói: "Em nghe nói bộ đội anh đang ở hiện tại, rất mệt rất cực khổ, sao không chuyển về Bắc Kinh ạ." Lần này cô ta nghe nói anh muốn chuyển về, trong lòng còn ngập tràn niềm vui, nghĩ có thể gần quan được ban lộc.
Tưởng Tĩnh Thành im lặng một hồi, cau mày nhìn cô ta, nghiêm túc hỏi: "Cô biết tôi ở bộ đội gì?"
Lời này chắc chắn là không vui, tuy rằng đáy lòng Hàn Kinh Dương đã bắt đầu hối hận, có lẽ em họ anh ta không liên quan đến chuyện này. Nhưng cũng không đành để Tô Lê quá mất mặt ở trước mặt mọi người, thay cô ta giải vây nói: "Cậu đừng trách nó, là tớ không tốt, nói hơi nhiều với nó."
Tưởng Tĩnh Thành lãnh đạm hỏi: "Cậu không biết cái gì là quy tắc bảo mật à?"
Hàn Kinh Dương bị anh oán giận không còn cách nào khác, biết tiểu tử này chính là như thế, một khi liên quan đến chuyện trong bộ đội của anh, thì tích cực. Anh vội cười nói: "Tớ sai rồi, lần sau chắc chắn không phạm phải."
Vành mắt Tô Lê đều đỏ, nhưng người khác đều không nói chuyện, giống như không nghe thấy.
Ngược lại Ngôn Dụ đứng bên cạnh, chưa đầy một lúc đã ăn xong cây kem, đến khi cô đưa tay mở tủ kem, muốn lấy cây thứ hai, thì mu bàn tay bỗng bị một tay khác đưa ra gõ mạnh một cái, cô kêu đau rụt tay lại. Tưởng Tĩnh Thành nhìn cô: "Còn ăn nữa?"
Ngôn Dụ che mu bàn tay, nhìn anh.
Mắt cô vốn sáng, lúc này có lẽ bị Tưởng Tĩnh Thành đánh đau thật, nên lộ ra một vẻ bướng bỉnh không chịu thua.
"Lát nữa đau bụng, em ở đó mà khóc," giọng nói Tưởng Tĩnh Thành khàn khàn, xem như là giải thích.
Ngôn Dụ nhìn vẻ mặt anh, nhếch khóe môi cố ý nói: "Cho dù quan tâm em, thì cũng không cần ra tay."
Hàn Nghiêu đang uống nước, chợt bị nghẹn, ho đến mức cả mặt đều đỏ bừng. Mấy người bên cạnh đều mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng mỗi người đều ngứa ngáy, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ hờ hững.
Tưởng Tĩnh Thành liếc mắt nhìn cô, cúi đầu quét qua tay cô.
Mu bàn tay trắng nõn mềm mại, vậy mà thật sự đỏ một mảng. Anh cau mày, lần này là đối với mình, xuống tay nặng rồi. Trước đây cô không thể ăn quá lạnh, cho dù là mùa hè nóng nhất, một ngày cũng chỉ có thể ăn một cây kem. Anh đều nhớ cả.
*
Ánh sáng khắp trời, trên đại lộ dần có người, con chim mệt mỏi bay về rừng.
Ngôn Dụ đi theo Mạnh Tây Nam trở về, hai anh em một đường không nói chuyện gì, thẳng đến khi sắp đến cổng nhà, Mạnh Tây Nam đột ngột dừng bước chân, đứng lại, hỏi: "Có bạn trai rồi sao?" Nếu anh bây giờ còn không nhìn ra, thì anh thật sự mù rồi. Ngôn Dụ rõ ràng còn có ý đồ với Tưởng Tĩnh Thành, bọn họ đều nhìn ra được.
Ngôn Dụ nghiêng đầu nhìn anh, còn rất nghiêm túc: "Anh không nhìn ra à?"
Mạnh Tây Nam còn chưa lấy lại tinh thần, cô đã chậm rãi đi qua anh, để lại một câu: "Anh cảm thấy em có bạn trai sẽ còn có ý đồ với anh ấy hả?"
Anh đuổi theo: "Nhưng mà tính cách của tiểu Thành......"
"Em biết," Cô dừng bước chân, lần này Ngôn Dụ nhìn thẳng anh, ánh mắt kiên định: "Em biết tính cách anh ấy có bao nhiêu cứng rắn, cũng biết lúc đó anh ấy đã nói gì. Nhưng mà lần này, em sẽ không đứng tại chỗ đợi nữa."
Cô sẽ đi đến bên cạnh anh.
Mạnh Tây Nam nhìn cô, có chút không biết nên nói gì.
Nhưng mà Ngôn Dụ đã giương khóe môi, mở miệng nói: "Anh không cảm thấy anh ấy cũng rất để ý em sao?"
Mạnh Tây Nam: "......" Nước Mỹ rốt cuộc đã làm gì với em gái tôi vậy trời?
Buổi tối, ăn cơm xong, Tống Uyển giữ Ngôn Dụ ở lại nhà. Cô khoát tay nói: "Không được ạ, con phải về xem tài liệu, thứ hai tuần sau phải đến công ty đi làm."
"Trở về đừng ở khách sạn, bố biết người trẻ tuổi bọn con không thích ở cùng bố mẹ, lát nữa bảo thím Vương dọn dẹp phòng bên ngoài một chút, con đến đó ở."
Ngôn Dụ đang muốn từ chối, Mạnh Trọng Khâm đã phất tay: "Ở khách sạn không phải kế lâu dài, nghe lời. Huống hồ bà nội tháng sau sắp trở về, nếu bà biết được, còn không mắng chết bố."
Cô biết Mạnh Trọng Khâm sợ cô cảm thấy oan ức, nhiều năm như vậy, ông vẫn có thể nghĩ đến tốt nhất cho cô. Vì thế Ngôn Dụ gật đầu, cũng không ngại ngùng, dứt khoát đồng ý.
Sau khi về đến khách sạn, cô vừa dùng thẻ phòng mở cửa, thì một người xông ra. Quý Khải Mộ vẻ mặt ai oán nhìn cô, giơ cánh tay, đưa đồng hồ trên cổ tay cho cô xem, còn làu bàu: "Cậu xem xem, cũng đã mấy giờ rồi."
"Cho nên sao cậu còn không về phòng mình đi?" Ngôn Dụ lạnh nhạt hỏi cậu ta.
Quý Khải Mộ oan ức nhìn cô: "Không phải cậu nói mang đồ ăn ngon về cho tớ à?"
Ngôn Dụ sửng sốt, nhớ ra trước khi cô đi, đã dỗ Quý Khải Mộ nói sẽ đem đồ ăn ngon về cho cậu ta. Kết quả lại bị cô quên sạch.
Bây giờ Quý Khải Mộ thấy trên tay cô trống trơn, thì biết cô đã quên.
Cậu ta tức giận xoay người bỏ đi, kết quả còn chưa ra khỏi cửa, đã bị Ngôn Dụ kéo cổ áo lại, hỏi: "Tính khí lớn vậy, ai chiều được cậu hả?"
Quý Khải Mộ xoay lưng lại với cô, Ngôn Dụ rút thẻ phòng ra, xoay người đi ra ngoài. Cậu ta sốt ruột, càng không vui hỏi: "Cậu còn đi đâu nữa?"
"Không phải muốn ăn gì sao, bây giờ dẫn cậu đi," Ngôn Dụ đứng ở hành lang nhìn cậu ta.
Vì thế Quý tiểu thiếu gia tính khí lớn, ngoan ngoãn đi theo Ngôn Dụ xuống lầu. Bởi vì chiếc Ferrari bị đụng, cho nên cậu ta lái một chiếc Porche 911 ra ngoài, Ngôn Dụ rốt cuộc sống ở Bắc Kinh mấy năm, dẫn cậu ta đi đến một quán nhỏ.
Bởi vì gần mười một giờ, cho nên trong quán rất ít người.
"May mà cậu đã đến Bắc Kinh, về sau chúng ta lại có thể cùng nhau rồi," Quý Khải Mộ nghĩ rất hay.
Ngôn Dụ ngẩng đầu nhìn cậu, "Vậy nếu không cậu đoán thử xem, lần này vì sao tôi sẽ đến?"
Quý Khải Mộ chột dạ cúi đầu, trong miệng không để ý nói: "Sao tớ biết được."
"Cậu sợ chưa, bị người ta bắt nạt, cũng không dám về nhà nói."
Quý Khải Mộ đang giả vờ uống nước, kết quả bị sặc. Cậu ta xấu hổ nhìn Ngôn Dụ hỏi: "Sao cậu biết?"
Ngôn Dụ mềm lòng, sờ sờ cái đầu chó của cậu ta: "Lần này tôi đến là để trút giận cho cậu."