Sau khi Lưu Hình Trúc ra ngoài mua quần áo được tầm nửa giờ, A-011, hiện giờ nên gọi là Đỗ Hiểu Hạo cũng tỉnh ngủ, khi đó Đỗ Triết đang ngồi ở ghế bên giường đọc sách.
Đỗ Triết vẫn luôn chú ý động tĩnh của cậu bé, thấy chăn hơi động đậy hắn liền quay đầu lại nhìn.
Một đôi mắt to, đen láy, bởi vì vừa tỉnh ngủ mà còn hơi mơ màng, như là sắp rơi nước mắt, nhưng trong mắt lại dường như trống rỗng, không có cảm xúc, chỉ là nhìn chằm chằm người trước mặt.
Búp bê! Trong đầu Đỗ Triết ngay lập tức hiện ra từ này, thấy bé con không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt nhìn mình, liền tới giúp bé gỡ chăn ra, đỡ ngồi dậy, “Ngủ no rồi sao?”
Bé con mặc hắn lôi kéo, gật gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn tinh tế khẽ vâng một tiếng, nếu không chú ý sẽ không nghe ra.
Đỗ Triết thấy bé khi nói chuyện trong mắt vẫn không có một tia sáng, thầm đoán đây có lẽ là một trong các nguyên nhân không thông qua thử nghiệm của Lưu Hình Trúc, cũng không tiếc nuối, chỉnh lại quần áo cho bé. “Đã đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?”
Tiểu B từ lúc bé con kia tỉnh dậy liền tới phòng bếp, bưng lên một bình nhỏ sữa vị dâu, mấy khối bánh ngọt tinh xảo khéo léo.
Bé con cũng thấy trong tay Tiểu B có gì đó, nhưng không có biểu tình gì, ngay cả tò mò cũng không, chỉ nghe Đỗ Triết hỏi, lại gật đầu.
Thật không biết người trong phòng thí nghiệm chăm sóc đứa nhỏ này như thế nào, rõ ràng là nhìn không quá mập mạp, thông minh đáng yêu, vậy mà lại có tính tình như thế, trong lòng nói thầm vài câu, Đỗ Triết lấy sữa đến.
Sữa được để trong cái bình nhỏ, được Lưu Hình Trúc mang về, khi y tiếp nhận hài tử kia, người của phòng thí nghiệm cũng đưa cho một số đồ đạc của bé, mặc dù phần lớn đồ dùng phải mua mới, nhưng cái bình sữa này nghe nói là thứ bé con kia thích nhất.
Thử qua độ ấm của sữa, xác định sẽ không làm bé bị bỏng, Đỗ Triết nhét bình sữa vào tay bé, sau đó thấy trong mắt nó hiện lên một tia sáng, không lâu lại biến mất, Đỗ Triết cười trong lòng, cũng không phải là không có cảm giác, ít nhất vẫn có một chút phản ứng, “Nếm thử xem có thích hay không, nếu không chúng ta đổi loại khác.”
“Vâng.” – Âm thanh nhu thuận đáp lời, bé con hai tay ôm bình sữa hơi lớn so với mình, ngậm núm vú cao su, nhẹ nhàng mút.
Sau đó, Đỗ Triết thấy ánh mắt bé càng ngày càng sáng, ngay cảo đuôi lông mày đều cong lên, cái miệng nhỏ nhắn từng ngụm từng ngụm hút sữa, phồng hết cả hai má lên, mặc dù nhanh nhưng không bị sặc.
Đỗ Triết im lặng, sợ nếu nói gì sẽ làm bé sợ mà sặc, cứ lẳng lặng nhìn bé con xử lí xong bình sữa.
Bởi vì không rõ sức ăn của bé thế nào, cho nên bình sữa cũng không nhiều, chỉ vừa qua nửa, nhanh chóng, bé đã uống xong, buông bình xuống đánh cách một cái.
“Uống ngon không?”
“Vâng, rất ngon.” – Có lẽ là được thêm năng lượng, bé nói cũng nhiều lên, thanh âm cũng lớn không ít.
Tuy rằng như trước không có biểu tình gì, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, Đỗ Triết thật cao hứng, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má tiểu tử kia, “Còn đói không? Có muốn ăn bánh ngọt không?”
“Bánh ngọt?” – Bé con không có phản ứng với động tác của hắn, nhưng thật ra có chút tò mò, cái danh từ này chưa nghe qua bao giờ.
“Ừ, bánh vừa thơm vừa ngọt.” – Đỗ Triết cầm lấy đĩa bánh, xắn lấy một khối nhỏ, đưa tới miệng bé.
Bé con ngoan ngoãn há mồm, bánh ngọt này đều là do Tiểu B đọc sách rồi làm, hương vị tuyệt đối là số một, ngay cả người không thích ăn ngọt như Đỗ Triết cũng ăn liền mấy khối, huống chi là trẻ con thích ăn ngọt. Xembé con ăn một ngụm, không trông mong bé có phản ứng, tuy rằng cặp mắt kia vẫn không có gì sáng rọi, nhưng so với trống rỗng lúc đầu tốt hơn nhiều, hiện tại nhìn chỉ có chút ngốc thôi.
“Biết dùng dĩa ăn không?” – Đỗ Triết nhớ rõ phòng thí nghiệm đều dùng dược để thúc đẩy phát triển, bề ngoài thoạt nhìn thành thục, nhưng thực ra cũng chỉ như hài tử năm sáu tuổi mà thôi. Giống như hồi trước Lưu Hình Trúc dùng lý do này để làm chứng minh thư cho hắn.
Bé con kia có phải một tuổi không đều là cả một vấn đề, haizzz…., công nghệ cao thực sự là không thể chấp nhận được, căn bản là gạt bỏ nhân tính.
Bé con gật đầu, xem ra vẫn có dạy một ít này nọ.
Đem đĩa bánh để lại vào khay, Đỗ Triết bế bé vẫn còn lưu luyến đĩa bánh đứng lên: “Ở trên giường ăn uống cũng không phải thói quen tốt, chúng ta ra ban công đi, hôm nay có nắng ấm.” – Mở cửa phòng, đi ra ban công.
Tháng mười một trời đã trở lạnh, cho dù buổi chiều nhiệt độ cũng không cao lắm, Đỗ Triết không ôm bé ra ban công mà đặt ở phòng khách, ngồi ngay sátcánh cửa thủy tinh bước ra ban công, lúc này trên người bé chỉ có mỗi một cái áo sơ mi, ra khỏi phòng chắc sẽ lạnh.
Ngồi trên tấm thảm mềm mại, bé con bị thế giới bên ngoài cánh cửa hấp dẫn, khuôn mặt xinh đẹp lần đầu tiên xuất hiện biểu tình ngơ ngác, mang theo một chút hiếu kì cũng sợ hãi.
Đỗ Triết đem đĩa hoa quả đưa cho bé, nhìn bé ngốc nghếch dùng dĩa ăn, xác định hắn sẽ không làm đổ, chính mình cũng lấy một phần bánh ngồi vào phía đối diện, “Tiểu B, có thể làm cho chúng ta một chút đồ uống được không?” – Cửa phòng bếp vẫn thông giữa bai bên, để Tiểu B có thể tự do đi lại.
“Được, chủ nhân muốn uống gì?”
“Cho cậu bé một ly nước trái cây, của ta một ly trà là được.”
Tiểu B nhận lệnh rời đi. Đỗ Triết quay đầu nhìn bé con, ban công nhà hắn quay về hướng nam, cho nên lúc nào trời cũng sáng, tấm cửa thủy tinh có thể chắn được cái lạnh bên ngoài, lại không làm căn phòng mất đi ánh sáng, hơn nữa Đỗ Triết còn cố ý đặt bé ngồi ở nơi ánh nắng chiếu vào, khiến toàn thân bé như tỏa sáng, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Bé con ăn bánh ngọt, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn Đỗ Triết vài lần, phát hiện thấy hắn nhìn mình, liền lập tức quay lại nhìn ra bên ngoài, Đỗ Triết nghĩ nếu mình không ở đây, bé con kia phỏng chừng đã chạy ra ngoài mất rồi.
“Muốn đi ra ngoài sao?”
“Vâng….” – Bé con theo bản năng gật đầu, chờ phản ứng lại thì sợ hãi thu lại lời nói, bé không biết cảm giác của mình khi tỉnh lại bốn phía đều thay đổi, mọi người hay mặc đồ trắng trước kia đều không thấy, chỉ thấy nam nhân ôn hòa trước mắt, thả lỏng ánh mắt nhìn hắn, lại có thể cùng hắn nói chuyện, còn có thể ăn đồ ăn hắn chuẩn bị, ngay cả phòng ở cũng không phải toàn màu trắng dày đặc mà là một nơi nhiều màu sắc, lại có cửa sổ to, cùng với mặt trời, bầu trời xanh, mây trắng nó chưa từng gặp qua.
Xinh đẹp, chân thật như vậy, thật muốn đến gần hơn một chút.
Nhưng dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, bọn họ sẽ không đồng ý cho nó đi ra ngoài, mặc dù từ trước tới giờ nó vẫn chưa hề nói qua.
Biểu hiện bất an của bé rất rõ ràng, Đỗ Triết trấn an, xoa đầu nó, “Hiện tại không được, chờ chú Lưu của con trở lại, chúng ta sẽ đi, được không?” – Ăn xong đi ra ngoài tản bộ là lựa chọn hoàn hảo.
Bé con nghe xong,đã bình tĩnh trở lại, tuy rằng nó hoàn toàn không biết chú Lưu là ai, xem chừng khi biết rồi sẽ không cười nổi a.
Đỗ Triết lúc này mới nhớ tới mình còn chưa giới thiệu: “Chú là Đỗ Triết, con có thể gọi ta là chú Đỗ.” – Tuy là muốn nhận con nuôi, hắn cũng không muốn cho bé gọi mình là cha, vì thật sự trông bé giống Lưu Hình Trúc hơn a.
“Chú Đỗ.” – Bé con gọi một tiếng, sau đó nhớ tới chính mình cũng cần tự giới thiệu – “Con là A-011.” Mọi người đều gọi bé như vậy.
“Không đúng.” – Đỗ Triết lắc đầu.
“Dạ?” – Bé con ngẩng đầu, đôi mắt đen to trống rỗng, có vẻ như vô thần, nhưng Đỗ Triết lại cảm thấy dường như có một tia hoang mang.
“A-001 không phải là tên của con, con tên là Đỗ Hiểu Hạo.” – Đỗ Triết cười cười chọc chọc khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của bé.
“Đỗ Hiểu Hạo?” – Bé con lặp lại, ngữ điệu mềm nhũn như kẹo đường, đọc nhấn từng chữ không quá rõ ràng, nhưng không sai.
“Đúng, Đỗ Hiểu Hạo.” – Đỗ Triết gật đầu, vừa lúc Tiểu B mang đồ uống tới, Đỗ Triết cảm ơn, bê khay tới đặt trước mặt bé.
Tiểu B lại đi ra, một khúc nhạc vui nhộn phát ra theo chân nó, làm cho người khác thấy nó đang rất cao hứng.
Đây là thói quen của Tiểu B, từ khi trang bị thêm hệ thống thanh âm, chỉ cần Đỗ Triết nói cảm ơn với nó, nó sẽ mở nhạc, âm thanh rất nhỏ, cũng thực dễ nghe, tuyệt không phiền lòng.
Một lớn một nhỏ im lặng uống đồ uống, ăn điểm tâm, rất ít nói chuyện nhưng không khí rất tốt. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa phòng, bé con cũng vươn người ra nhìn, ánh nắng buổi chiều rải trên người bọn họ, hai thân hình tựa hồ như sáng lên, càng lúc càng hư ảo.
Khi Lưu Hình Trúc mở cửa là một khung cảnh như thế. Thật như một bức tranh tuyệt mỹ.
Bức tranh này, có lẽ sau này sẽ thường xuyên nhìn thấy?!
Đóng cửa lại ngăn cái giá lạnh bên ngoài, gia đình chính là ấm áp thế này đây.