Thế Gia Danh Môn

Chương 80

“Mẫu thân, chuyện này không nghiêm trọng như thế đâu, chỉ là trước kia con đã làm những chuyện quá đáng, Nhược Lan giận con nên mới như vậy, sau này sẽ ổn thôi. Người làm thế này chẳng phải khiến Lưu thái y chê cười ư?” Cận Thiệu Khang cười đáp, ý muốn xuề xòa chuyện to hóa nhỏ.

Thái phu nhân có lòng giúp con trai giáo huấn thê thất, nhưng lại bị con trai hạ bệ, bà tức không biết xả đi đâu, bèn quay người bỏ đi. Cận Yên Nhiên thấy mẫu thân nổi giận cũng vội vàng đi theo.

Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang một cái, không thể diễn tả cảm giác trong lòng lúc này. Nàng bước lên phía trước hành lễ với hắn: “Hầu gia, thiếp xin lui trước.” Sau đó quay sang chào Lưu Tử Căng một tiếng, ra khỏi phòng Vu Thu Nguyệt.

Vu Thu Nguyệt thấy mọi người đều đã đi cả, trong lòng vui mừng, muốn nhân cơ hội này nói vài lời ân ái với Hầu gia. Nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt tình cảm quyến luyến gọi một tiếng: “Hầu gia…” Nhưng lại thấy Cận Thiệu Khang quay người, đuổi theo bóng Tưởng Nhược Nam.

“Hầu gia! Hầu gia!” Nàng ta giơ tay gọi liền hai tiếng những không thể níu kéo được bóng dáng cao lớn ấy. Bàn tay nàng ta từ từ buông xuống rồi nắm chặt thành đấm, nước mắt ầng ậc, hễ chớp một cái là sẽ rơi xuống ngay.

Vương thị đứng bên thấy vậy, vội vàng an ủi: “Biểu muội, đừng vội, đợi muội sinh được trưởng tử cho Hầu Phủ, tất cả sẽ tốt đẹp thôi. Vừa rồi muội không nghe thấy Thái phu nhân nói gì sao?”

Vu Thu Nguyệt ra sức gật đầu. Đúng, đợi nàng ta sinh được con trai, tất cả sẽ tốt đẹp thôi.

Lưu Tử Căng đứng bên cạnh nhìn tất cả những cảnh ấy, thở dài não nề, nhưng, y thì có thể làm gì chứ?

Tưởng Nhược Nam ra khỏi Cẩm Tú viện thì đi về phía Thu Đường viện, vừa rẽ đã nghe thấy giọng Cận Thiệu Khang vang lên phía sau.

“Nhược Lan, Nhược Lan.”

Tưởng Nhược Nam dừng bước, quay người lại, thấy Cận Thiệu Khang đang đi nhanh về phía mình. Vừa đi đến gần, hắn đã cầm tay nàng, kéo nàng vào một góc khuất tĩnh lặng.

“Nhược Lan, là nàng nói hết với mẫu thân ư?” Hắn hỏi nàng.

Tưởng Nhược Nam cười cười, khẽ đáp: “Nếu thiếp có dũng khí ấy thì đã nói từ lâu rồi, còn phải đợi đến tận bây giờ sao?” Còn cần phải diễn kịch cùng chàng sao? Bị thiệt thòi bao lần về tay chàng như thế sao?

Rồi lại nói tiếp: “À phải, vừa rồi rất cảm ơn chàng đã nói giúp thiếp.” Nói xong, nàng nhìn hắn cười cổ quái.

Cận Thiệu Khang biết nàng đang cười gì, tối qua hắn đã buông những lời như đinh đóng cột nhưng lại chẳng kiên trì được nổi một ngày. Nhưng nhìn nụ cười tươi tắn của nàng, trong lòng hắn lại rất vui, cảm giác đau đớn khó chịu tối hôm qua bỗng dưng biến mất. Thôi thôi, vì sự thoải mái dễ chịu của bản thân, hắn không muốn giận nàng nữa.

“Nàng cười gì, tiểu hồ ly vô lương tâm!” Hắn nhìn nàng.

“Tối qua chẳng phải chàng nói thiếp không tim sao?” Tưởng Nhược Nam bĩu môi, lại không kìm được bật cười.

Cận Thiệu Khang nhìn mãi nhìn mãi, không kìm được mà kéo nàng vào lòng, ôm nàng thật chặt. Tưởng Nhược Nam còn chưa kịp phản ứng, cả người đã rơi vào trong vòng tay của hắn. Vòng tay hắn vừa rộng rãi vừa vững chắc, trong ngực phát ra những tiếng đập thình thịch thình thịch, hơi đàn ông thân thuộc nhanh chóng bủa vây lấy nàng.

Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, giây phút này, nàng quên cả phải giằng ra.

“Nhược Lan, nàng đừng cố chấp như thế được không, sinh cho ta một đứa con, được không?” Cằm hắn tì lên đỉnh đầu nàng day qua day lại, giọng hắn trầm ấm vang vọng bên tai nàng.

“Không được…” Tưởng Nhược Nam giằng ra khỏi vòng tay hắn, “ Không được, Hầu gia, thiếp không làm được.”

Nàng quay người bỏ đi.

“Nhược Lan, Thu Nguyệt sẽ sinh trưởng tử, đứa con đó sẽ kế thừa mọi thứ của ta. Nhược Lan, nếu nàng không có con, sau này nàng muốn thế nào?” Giọng hắn dường như nặng nề đau đớn. Hắn luôn muốn có con, nhưng vào giây phút hắn biết mình sắp có đứa con này, hắn lại chẳng hề thấy vui. Hắn vẫn luôn nghĩ nàng phải làm thế nào? Nàng phải làm thế nào…

Tưởng Nhược Nam dừng bước, “Trước kia thiếp rất sợ những chuyện này, nhưng giờ thiếp lại thấy những chuyện này không quan trọng đến thế.” Nàng quay đầu lại nhìn hắn cười cười: “Nhưng thiếp là Tưởng Nhược Lan, thiếp sẽ có cách để sống tốt.” Sau đó, nàng lại nói tiếp: “Hầu gia, những gì thiếp nói tối qua, chàng hãy suy nghĩ nghiêm túc một chút xem thế nào?”

“Chuyện gì?” Trái tim Cận Thiệu Khang khẽ run rẩy.

“Chúng ta tới gặp Hoàng thượng xin hủy bỏ hôn ước, có lẽ Hoàng thượng sẽ đồng ý.” Hãy để mọi chuyện kết thúc ở đây.

Cận Thiệu Khang nhìn nàng, trái tim quằn quại đau đớn: “Nhược Lan, nàng hận ta lắm đúng không?”


Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu: “Không phải, thiếp chẳng hận Hầu gia chút nào hết, Hầu gia không làm sai điều gì, chỉ là thiếp không thể thích Hầu gia. Trước kia không thể, giờ lại càng không thể.” Một khi thích hắn rồi thì sự đau khổ sẽ bắt đầu.

Mặt trời đột nhiên bị mây che khuất, cả bầu trời như tối lại, màu sắc u ám, giống hệt tâm trạng hắn lúc này.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dưới gốc cây ngô đồng kia, đôi mắt sáng như ngọc, đột nhiên hắn hiểu ra thế nào là đau lòng. Hắn cúi đầu, khóe miệng nhếch lên chua xót, trái tim và cổ họng như bị thứ gì đó đè xuống, nghèn nghẹn.

Nhìn bộ dạng của hắn, đôi mắt Tưởng Nhược Nam cũng tối đi.

Một lúc sau, hắn mới lên tiếng: “Nhược Lan, đây không phải chuyện đơn giản, đấy là thánh chỉ, nàng yêu cầu như thế chẳng phải nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng ư? Làm trái thánh chỉ là tội chết. Nhược Lan, lẽ nào nàng thà phải chết cũng không muốn sống cùng ta?” Câu cuối cùng, hắn thốt ra một cách khó khăn.

Tưởng Nhược Nam xua xua tay: “Không phải không phải, thiếp rất sợ chết.”

Tâm trạng dù khó chịu tới thế nào vẫn bị chọc cười bởi động tác đó của nàng, Cận Thiệu Khang đi đến vò vò tóc nàng. Hắn vò cho tóc nàng rối bung lên, sau đó lại kéo nàng ôm chặt vào lòng. “Nếu đã thế thì nàng hãy ở lại bên ta, ta sẽ không ép nàng, cả đời này ta sẽ bảo vệ nàng. Được không, Nhược Lan?”

Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, suýt nữa thì buột miệng nói “vâng”, nhưng nàng lại vội vàng nuốt xuống, nguyên nhân vì sao nàng nhất thời không hiểu.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, mặc dù Cận Thiệu Khang nói đỡ cho Tưởng Nhược Nam trước mặt mọi người, nhưng trong lòng Thái phu nhân vẫn không thể bỏ qua cho Tưởng Nhược Nam được. Người con dâu này bỏ cũng không thể bỏ, đánh không thể đánh, bởi vì có liên quan tới Thái hậu, bà vẫn phải nể mặt. Nhưng cho dù là Thái hậu cũng không thể ngăn được quyết tâm thuần phục nàng dâu này của bà.

Bà vẫn cảm thấy muốn nàng dâu này hoàn toàn tâm phục khẩu phục, thì cần phải cho nàng hiểu về các nguy cơ. Vì vậy, thời gian này, bà ra sức đề cao Vu Thu Nguyệt, ví dụ bà tăng lượng bạc hàng tháng mà Vu Thu Nguyệt được nhận lên bằng với của Tưởng Nhược Nam, lý do, người ta mang thai, chi tiêu cũng sẽ nhiều hơn.

Miễn việc thỉnh an hàng ngày của Vu Thu Nguyệt, bất luận là tới Tùng Hương viện thỉnh an hay Thu Đường viện thỉnh an, lý do là, người ta đang mang thai, đi lại không tiện.

Những món ngon trong phủ đều chọn thứ tốt nhất đưa đến Cẩm Tú viện, sau đó mới tới lượt Tùng Hương viện và Thu Đường viện, lý do là, người đang mang thai, phải ăn nhiều thứ ngon thứ bổ.

Việc nàng hàng ngày phải tới chỗ Thái phu nhân học quản gia cũng bị Thái phu nhân hủy bỏ không tung tích, lần này Thái phu nhân chẳng buồn nêu lý do.

Những chuyện này, vì thời gian gần đây Cận Thiệu Khang bận rộn, mà Tưởng Nhược Nam cũng không tố khổ tới hắn, nên hắn hoàn toàn không biết chút gì.

Dần dần, đám kẻ dưới trong phủ cũng cảm thấy “hướng gió” đã đổi, các quản sự rồi kẻ ăn người ở hàng ngày phải tới thỉnh an nàng, dần dần cũng biến mất không tăm tích.

Người phụ nữ không có con sẽ không có tương lai, nếu đã như vậy, hà tất phải tới Thu Đường viện khiến người ở Cẩm Tú viện không vui?

Ánh Tuyết lén nói với Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân, những người này chỉ coi trọng tiền tài và thế lực.”

Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Mặc kệ họ, giờ chúng ta vẫn không bị cắt đồ ăn, cái mặc, cũng chẳng bị cắt bạc hàng tháng, cần gì quan tâm tới việc họ coi trọng tiền tài hay thế lực.”

Ánh Tuyết có chút lo lắng: “Nhưng phu nhân, sau này thì sao, ngộ nhỡ Vu di nương sinh con trai thật…”

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Cho dù cô ta có sinh một tá con trai, chỉ cần cô ta dám trèo lên đầu ta, thì lão nương ta cũng chẳng để cô ta yên!”

Phía bên kia, Trương ma ma cũng len lén hỏi Thái phu nhân: “Thái phu nhân, làm thế này nếu để Thái hậu biết, Thái hậu có…”

Thái phu nhân cũng lạnh lùng hừ môt tiếng: “Thái hậu dù có thương Nhược Lan tới đâu, nhưng không có quyền bắt Cận gia chúng ta phải tuyệt tử tuyệt tôn. Là Tưởng Nhược Nam không chịu động phòng với Hầu gia, giờ ta hậu đãi quý thiếp đang mang thai, hậu đãi trưởng tôn của ta, Thái hậu có lý do gì mà trách mắng?”

Những lời này đều được bọn a hoàn hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân chuyển đến tai Vu Thu Nguyệt, khiến Vu Thu Nguyệt nắm chắc phần thắng trong tay, từ đó về sau lại càng kiêu căng ngạo mạn.

Hôm nay, Vu Thu Nguyệt được Lệ Châu, Ngọc Liên đưa tới Hậu hoa viên đi dạo, gặp ngay Tưởng Nhược Nam đang đi tới.

Vu Thu Nguyệt vịn tay Lệ Châu, lặng lẽ nháy mắt với cô ta, sau đó đi thẳng về phía Tưởng Nhược Nam, nhưng lại làm như chẳng thấy nàng, vẻ mặt vô cùng khinh mạn.

Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta một cái, cũng chẳng thèm để ý, cùng Ánh Tuyết, Liên Kiều đi ngang qua người nàng ta.

Nhưng chính vào lúc đi ngang qua nhau ấy, Lệ Châu bên cạnh Vu Thu Nguyệt đẩy Liên Kiều một cái, khiến Liên Kiều không đứng vững, kêu “á” một tiếng rồi ngã ngửa ra đất.


Lệ Châu nhìn Liên Kiều cười nhạt, vẻ mặt cũng vô cùng khinh mạn, “Đi đường thì phải cẩn thận, không có mắt à? Ngộ nhỡ đụng vào di nương nhà chúng ta, đụng vào trưởng tôn trong bụng di nương, cẩn thận Thái phu nhân róc da ngươi đấy.”

Liên Kiều không phục, lồm cồm bò dậy phản bác: “Bọn ta đi đường bọn ta, các ngươi đi đường các ngươi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đụng vào di nương?”

Lệ Châu trừng mắt: “Còn dám cãi!” Rồi giơ tay định tát vào mặt Liên Kiều.

Liên Kiều sợ hãi nhắm chặt mắt lại, bàn tay Lệ Châu mãi vẫn không thấy giáng xuống, Liên Kiều mở mắt nhìn, thấy cổ tay Lệ Châu đã bị phu nhân túm chặt, Lệ Châu đau đến trắng bệch cả mặt.

Ngay sau đó, Tưởng Nhược Nam buông tay, chẳng buồn chớp mắt, giang tay tát thẳng vào mặt Lệ Châu, khiến cô ta ngã lăn ra đất.

Lệ Châu lăn hai vòng trên đất rồi mới dừng lại được, sau đó òa lên khóc nức nở, lồm cồm bò dậy chạy đến bên Vu Thu Nguyệt, ôm lấy chân nàng ta: “Di nương, người phải thay nô tỳ làm chủ!”

Vu Thu Nguyệt giờ đang hung hăng kiêu ngạo, muốn tiêu diệt uy phong của Tưởng Nhược Nam, nhưng hôm nay không những chẳng diệt được uy phong của nàng, mà a hoàn hầu bên cạnh mình còn bị nàng đánh ngã lăn ra đất, nỗi uất ức đó sao nàng ta có thể nuốt được!

Ngay lập tức, nàng ta chỉ thẳng vào mặt Tưởng Nhược Nam, trừng mắt hét: “Ngươi dựa vào cái gì mà dám đánh a hoàn của ta?”

Tưởng Nhược Nam gạt tay cô ta ra, chau mày hỏi: “Ta ghét nhất là người khác chỉ vào mình!” Sau đó nhìn Lệ Châu đang ngồi dưới đất khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem, cười nhạt đáp:

“Ta dựa vào cái gì ấy hả? Chính là dựa vào con a hoàn ngu ngốc không não của ngươi gặp ta không những không hành lễ, mà còn dám gào thét trước mặt ta, còn dám đánh người của ta, cái tát đó là nó tự tìm!” Nói xong lại nhìn Vu Thu Nguyệt cười: “Sao nô tài với chủ nhân lại giống hệt nhau thế, đều thích chạy đến xin được ăn đòn?”

“Ngươi…” Vu Thu Nguyệt nhớ tới những chuyện trước kia nàng đã tát cô ta, tức tới toàn thân run lên bần bật, “Thái phu nhân đã nói…”

Tưởng Nhược Nam lập tức ngắt lời cô ta: “Không sai, Thái phu nhân đã nói ngươi không cần hành lễ với ta, nhưng không nói a hoàn của ngươi cũng không cần hành lễ. Giờ chúng lại dám thấy ta mà như không, sao, không coi trọng ta ra gì nữa hả?”

Vu Thu Nguyệt khoanh tay trước ngực, liếc xéo nàng một cái, cười nhạt hai tiếng, dường như muốn nói, ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta coi trọng ngươi.

Tưởng Nhược Nam cũng chẳng giận, chỉ vào Lệ Châu và Ngọc Liên nói: “Bổn phu nhân phạt hai ngươi quỳ ở đây hai canh giờ.”

Vu Thu Nguyệt lập tức gào lên: “Ngươi dựa vào cái gì…”

Tưởng Nhược Nam chẳng thèm để ý tới cô ta, chỉ nhìn Lệ Châu và Ngọc Liên lúc này vẫn đang hoang mang do dự, trầm giọng nói tiếp: “Các ngươi quỳ hay không quỳ?” Nói rồi nàng làm thế giơ tay lên.

Lệ Châu mặt vẫn còn đau rát, biết sự lợi hại của nàng, thấy nàng lại giơ tay lên, hai chân đã mềm nhũn quỳ sụp xuống. Ngọc Liên đứng bên thấy Lệ Châu quỳ, cũng sợ hãi trước uy phong của Tưởng Nhược Nam, bộp một tiếng quỳ ngay.

Vu Thu Nguyệt thấy hai a hoàn của mình vô dụng như vậy, tức tới tái xanh cả mặt. Tưởng Nhược Nam quay lại đám a hoàn của mình: “Liên Kiều, ngươi hãy đưa Vu di nương về Cẩm Tú viện, cẩn thận đừng để nàng ta ngã. Ánh Tuyết, ngươi ở đây trông bọn chúng, nếu chúng dám không quỳ đủ hai canh giờ, lập tức quay về bẩm báo cho ta biết.”

Hai người cúi đầu vâng dạ, Liên Kiều đi đến bên cạnh Vu Thu Nguyệt, nói: “Di nương, xin mời!”

Vu Thu Nguyệt thấy Tưởng Nhược Nam quay người bỏ đi, không thể kìm được tức giận, gào lên sau lưng nàng: “Tưởng Nhược Lan, giờ ngươi dựa vào cái gì mà hống hách như vậy?”

Tưởng Nhược Nam nghe thấy câu đó chỉ cười nhạt một tiếng, quay đầu, đi đến bên cạnh cô ta, nhìn cô ta lạnh lùng đáp: “Vu Thu Nguyệt, ngươi dựa vào cái gì mà dám lớn tiếng với ta?” Nói rồi ánh mắt lướt xuống bụng cô ta, lại ngẩng đầu lên, nhướn mày nhìn cô ta hỏi: “Là vì đứa con này phải không?”

Vu Thu Nguyệt đột nhiên thấy sợ, tay ôm chặt bụng lùi lại phía sau hai bước, cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám làm gì con ta, Thái phu nhân và Hầu gia sẽ không tha cho ngươi!”

“Không đâu, không đâu…” Tưởng Nhược Nam giơ tay ra sờ bụng cô ta, khóe miệng nhếch lên cười kỳ dị, khiến Vu Thu Nguyệt sởn hết da gà.

Tưởng Nhược Nam nói, “Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, ăn nhiều một chút, ăn ngon một chút, ta đợi ngươi sinh ra một tiểu tử trắng mũm mĩm đáng yêu!”

Vu Thu Nguyệt bỗng thấy lạnh sống lưng, rồi lại giật lùi về phía sau một bước: “Ngươi… ngươi nói vậy là có ý gì?”

Sắc mặt Tưởng Nhược Nam sầm xuống, nhìn thẳng vào cô ta, nói từng từ từng chữ rõ ràng: “Vu Thu Nguyệt, ta đã cảnh cáo ngươi rồi phải không, đừng có tới gây sự với ta! Có ăn thì ăn, có mặc thì mặc, có con thì đẻ, ngươi cứ đẻ đi! Tại sao ngươi lại coi lời của ta như gió thoảng bên tai thế hả? Giờ ta không tới tìm ngươi gây rắc rối, ngươi nên đốt hương, đa tạ tổ tông phù hộ mới phải. Ngươi còn dám tới gây chuyện với ta? Không lẽ ngươi thật sự cho rằng, trong bụng ngươi có thêm một cục thịt thì ta sẽ sợ ngươi chắc! Tưởng Nhược Lan ta là ai, tại sao tới tận bây giờ ngươi vẫn chưa chịu hiểu?”

Nàng ép sát cô ta, giơ tay ra dí vào ngực cô ta, vừa dí vừa nói: “Giờ ta cảnh cáo ngươi lần cuối! Ngươi hãy sống cho tử tế an phận, giữ đúng bổn phận mà sinh đứa con này ra, thì có lẽ ta sẽ để nó được sống bên cạnh ngươi, nếu ngươi dám chọc tức ta, Vu Thu Nguyệt…”

Nàng nhìn chòng chọc vào cô ta, ánh mắt sắc như lưỡi dao, vừa lạnh vừa sắc: “Ngươi có tin không, đứa trẻ vừa ra đời, ta sẽ lấy danh nghĩa của ta, từ đó về sau, nó là con trai ta, ta dạy nó nói, dạy nó đi, dạy nó hận ngươi, dạy nó ghét ngươi, khiến nó cả đời này không nhận ngươi! Vu Thu Nguyệt, nếu không ngươi thử xem sao?”

Tưởng Nhược Nam cứ ép sát một bước, Vu Thu Nguyệt lại giật lùi một bước. Mỗi câu nàng nói, sắc mặt Vu Thu Nguyệt lại trắng bệch thêm vài phần, đến cuối cùng, cô ta đầu ướt mồ hôi, lưng cũng lạnh cóng.

Cô ta lắp ba lắp bắp đáp: “Ngươi… không… ngươi đừng có… dọa ta, ta… Ta là quý thiếp, ta có thể nuôi con của mình, Thái phu nhân… Thái phu nhân sẽ không cho phép ngươi!”

Tưởng Nhược Nam cười nhạt: “Được, nếu ngươi không tin, đến khi ấy ta sẽ khiến ngươi phải tin, ngươi đừng hối hận đấy!”

Vu Thu Nguyệt trong lòng thất kinh, chân mềm nhũn, cả người ngả ngửa ra sau, cũng may Tưởng Nhược Nam nhanh tay nhanh mắt kéo cô ta lại, cười nói: “Vu di nương, cẩn thận một chút, đừng làm ngã con trai ta!”

Vu Thu Nguyệt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả cơ thể khẽ run lên, nước mắt vòng quanh.

Nhìn thấy nước mắt của cô ta là Tưởng Nhược Nam đau đầu, nàng gọi Liên Kiều đỡ Vu Thu Nguyệt, cuối cùng ném lại một câu: “Muốn đấu với ta, thật không biết lượng sức mình!” Rồi quay người bỏ đi, không thèm nhìn cô ta thêm lần nào nữa.

Vu Thu Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tưởng Nhược Nam rồi lại sờ lên bụng, đột nhiên cô ta mất hết sức lực, khuỵu xuống đất, may mà Liên Kiều và Ánh Tuyết kịp thời đỡ được.

Trong Tùng Hương viện, Thái phu nhân nghe xong những lời kể cùng khóc lóc của Vu Thu Nguyệt, bà thất kinh: “Nó thật nói như thế sao?”