Thế Gia Danh Môn

Chương 77

Cận Thiệu Khang dùng sức hất nàng ra, hắn chưa bao giờ cảm thấy buồn bực như bây giờ, rốt cuộc trong lòng nàng hắn là cái gì? Tại sao nàng lại để lộ vẻ mặt ấy, vẻ mặt như nhìn thấy thứ bẩn thỉu nhất trên đời này vậy. Tại sao nàng lại có thể dễ dàng nói ra lời hủy bỏ hôn ước như thế. Lẽ nào, từ đầu tới cuối, hôn sự của họ, trong mắt nàng chỉ là một vở kịch hay sao?

Dù trên chiến trường từng nhận những vết thương chí mạng, cũng không thấy đau như lúc này, cảm giác đau đớn như xuất phát từ xương cốt, nhanh chóng lan khắp toàn thân, khiến hắn đau tới mức không thể tiếp tục hít thở được nữa.

Hắn bước lên phía trước một bước, túm chặt lấy nàng, cúi đầu, nhìn thẳng vào mặt nàng, sắ mặt hắn hết trắng lại xanh, ánh mắt để lộ sự đau đớn vô hạn.

Không biết tại sao, nhìn bộ dạng đó của hắn, trái tim nàng bỗng trầm hẳn xuống.

Hai người ở gần nhau như vậy, gần tới mức có thể ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở của nhau.

Sau đó, hắn chầm chậm nói: “Nhược Lan…” Giọng hắn hạ xuống rất thấp rất thấp, cảm giác giống như đột nhiên bị đẩy xuống vực sâu, đang cố gắng đè nén sự buồn bã xuống.

“Nàng chưa từng thích ta. Trong tim nàng ta chưa từng tồn tại…” Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt lấp loáng nước, rồi hắn lập tức nhìn chằm chặp vào nàng: “Không, nàng không có tim, cho dù là có, trái tim của nàng cũng rất lạnh…”

Một giọt nước theo khóe mắt hắn lăn xuống, hắn vội vàng quay đầu đi, không để nàng nhìn thấy bộ dạng khốn khổ đó của mình, sau đó, hắn đi qua người nàng, bước về phía cửa.

Khi sắp ra khỏi cửa, hắn đột nhiên đứng lại.

Tưởng Nhược Nam quay người, nhìn hắn.

“Như nàng muốn, từ nay về sau, ta sẽ coi như nàng không tồn tại.” Hắn nói.

Sau đó, hắn ra khỏi phòng, bóng hắn lập tức bị màn đêm nuốt chửng.

Tưởng Nhược Nam quay người, vô thức đưa tay giữ chặt tim mình, lẩm bẩm: “Tim ta còn lâu mới lạnh… Tại sao lại nói như thế, khiến ta buồn vô hạn…”

Nàng từ từ ngồi xuống, nhìn ánh nến nhảy nhót trong phòng mà bần thần cả người.

Rượu làm hỏng việc mà…

***

Về phần Hồng Hạnh, sau khi từ chỗ Tưởng Nhược Nam ra, cô ta rời khỏi Thu Đường viện, đến thẳng Cẩm Tú viện tìm Vu Thu Nguyệt.

Vu Thu Nguyệt vốn đã đi ngủ, nghe Lệ Châu bẩm báo, biết Hồng Hạnh nhất định phải có chuyện mới tìm mình, vội vàng đứng dậy rồi ra khỏi Cẩm Tú viện.

Xung quanh Thiên Diệp đình, cây cối rậm rạp khiến ánh sáng hoàn toàn bị che lấp, xung quanh tĩnh mịch tối đen.

Vu Thu Nguyệt thận trọng đi tới, nheo mắt nhìn quanh tìm kiếm, vì muốn tránh tai mắt người khác nên cô ta không mang theo đèn lồng.

Cô ta chầm chậm đếnThiên Diệp đình, đột nhiên từ đằng sau cây cột to trong đình vang lên giọng nói: “Di nương.”

Vu Thu Nguyệt đưa tay giữ ngực quay đầu lại, khi nhìn rõ là Hồng Hạnh rồi, cô ta mới khẽ oán trách: “Làm ta sợ quá!” Rồi hỏi: “Có chuyện gì mà tìm ta muộn thế này?”

Hồng Hạnh đi tới cạnh Vu Thu Nguyệt, ghé sát vào tai cô ta thì thầm kể lại những gì mình vừa nghe được ở Thu Đường viện.

Vu Thu Nguyệt càng nghe càng kinh ngạc, cuối cùng gần như há miệng trợn mắt đứng im.

“Cô ta lại dám đòi chuyên sủng! Cô ta điên rồi chắc? Vì Hầu gia không chuyên sủng một mình cô ta, nên cô ta mãi không chịu động phòng với Hầu gia ư?” Rõ ràng là Vu Thu Nguyệt không dám tin vào những gì mình vừa được nghe. Trên thế gian này lại có người phụ nữ điên cuồng như thế sao?

Nhưng sau khi cơn kinh hoàng qua đi, tâm trạng cô ta dần dần bình tĩnh trở lại. Cô ta nhớ lại sự khác thường trong thời gian này của Hầu gia, nghĩ đến việc đã lâu rồi Hầu gia không đến Cẩm Tú viên, nghĩ đến buổi tối hôm sinh nhật mình Hầu gia tới rồi lại đi, nghĩ đến những gì mà Lệ Châu nghe ngóng được, thời gian này Hầu gia không gọi Hoa Thanh và Nhược Lâm vào Sở Thiên các hầu hạ.

Cô ta càng lúc càng thấy nặng nề, càng lúc càng hoảng, càng lúc càng loạn.

Sự bất thường của Hầu gia chứng tỏ điều gì? Lẽ nào Hầu gia thật sự định chuyên sủng một mình Tưởng Nhược Lan? Chàng để tâm tới mụ đàn bà đanh đá ấy như vậy sao?

Cô ta cắn chặt môi dưới, trái tim thắt lại đớn đau.


“Hầu gia đã nhận lời chưa?” Cô ta hỏi Hồng Hạnh.

Hồng Hạnh lắc đầu: “Chưa, Hầu gia nói làm vậy thì quá đáng với di nương quá, không chịu nhận lời. Sau đó phu nhân còn nói rất nhiều những lời khó nghe khác, còn đòi hủy bỏ hôn ước với Hầu gia, khiến Hầu gia nổi giận đùng đùng, giờ có lẽ Hầu gia đã rời khỏi Thu Đường viện rồi!”

Nghe Hồng Hạnh nói thế, Vu Thu Nguyệt thấy dễ chịu hơn một chút, “Sao có thể không giận, lại có loại phụ nữ không biết trời cao đất dày như thế!” Vu Thu Nguyệt cười nhạt, “Cô ta tưởng mình là cái gì, tưởng rằng làm thế sẽ ép Hầu gia được chắc? Ta biết ngay mụ đàn bà ghê tởm đó trước sau gì cũng có vấn đề mà, nhưng không ngờ, cô ta lại tặng ta một món quà lớn đến vậy! Ta không lợi dụng triệt để thì thật có lỗi với bản thân!”

Hồng Hạnh nhìn khuôn mặt nham hiểm của Vu Thu Nguyệt mà trong lòng lạnh buốt, “Di nương muốn làm gì?”

“Thái phu nhân vẫn cho rằng cô ta và Hầu gia ân ái hòa hợp, mong chờ bế cháu, nếu giờ người biết tin này thì vở kịch sau đó sẽ vô cùng hấp dẫn!” Vừa nghĩ đến thời gian qua Hầu gia ra sức giúp bà la sát Tưởng Nhược Lan giấu giếm chân tướng, trái tim Vu Thu Nguyệt trào dâng cảm giác ghen tuông. Bà la sát đó thì có gì tốt chứ, có đáng để Hầu gia đối xử như vậy không? Cô ta có điểm nào sánh được với mình?

Mọi người đều tưởng Tưởng Nhược Lan đã thay đổi, đều nhìn cô ta bằng con mắt khác, Vu Thu Nguyệt này phải cho mọi người biết, mụ la sát đó xưa nay chưa từng thay đổi, vẫn ngang ngạnh ngông cuồng như xưa, mà còn ngày một lợi hại hơn, đến khi ấy, để xem Thái phu nhân còn tin tưởng Tưởng Nhược Lan nữa không? Mọi người có còn thích Tưởng Nhược Lan nữa không?

Ta phải mở to mắt để xem bộ dạng thê thảm của Tưởng Nhược Lan! Ta muốn xem xem cô ta còn có thể ngông cuồng trước mắt ta tới mức nào!

Hồng Hạnh nghe lời Vu Thu Nguyệt, hai tay vội giơ lên xua xua: “Không được, nô tỳ sẽ không tới chỗ Thái phu nhân tối cáo việc này, nếu như thế, nô tỳ sẽ là phản đồ của Thu Đường viện, chẳng có kết cục gì tốt đẹp cả, mẹ nô tỳ sẽ là người đầu tiên không tha cho nô tỳ, chuyện này có đánh chết nô tỳ cũng không làm đâu!”

Vu Thu Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, “Lẽ nào ngươi không phải là phản đồ của Thu Đường viện sao? Thật đúng là làm gái còn đòi lập bàn thờ trinh tiết!”

“Di nương, người…” Hồng Hạnh giận tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng không biết phải phản bác thế nào.

Vu Thu Nguyệt lại vội quay mặt đi, “Đùa với ngươi thôi, muốn để Thái phu nhân biết, ta có cách, ngươi yên tâm. Ta sẽ không đẩy ngươi vào đâu!” Nói xong, cô ta ghé sát tai Hồng Hạnh thì thầm dặn dò một hồi

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nhược Nam vì sau rượu nên vẫn chưa dậy được, Liên Kiều và Hoa Anh đợi trong tiểu viện bên ngoài phòng.

Hồng Hạnh đến cửa viện vẫy tay gọi họ ra, hai người thấy Hồng Hạnh thì thất thểu đi tới chỗ cô ta.

Hồng Hạnh nhìn họ hỏi: “Hai người làm sao thế, kẻ nào kẻ nấy mặt ủ mày chau, sắc mặt trắng như quỷ vậy.”

Liên Kiều thở dài, cúi đầu buồn bã: “Đừng nói nữa, hôm qua, hai người bọn muội có lẽ ăn phải cơm hỏng, đau bụng suốt đêm, sáng sớm nay suýt thì không dậy được.”

“Không sao chứ?”

Hoa Anh lắc đầu: “Sáng sớm Phương ma ma cho bọn muội uống thuốc, giờ đã khỏi rồi.”

Hồng Hạnh đứng ngoài tường viện tử, quay mặt thấy Đỗ Quyên đang đi từ đằng kia lại, còn Liên Kiều và Hoa Anh lại đứng bên trong nên tầm nhìn bị bức tường cản mất, do đó không nhìn thấy Đỗ Quyên.

Hồng Hạnh đợi Đỗ Quyên đến gần thêm mấy bước, bèn mở miệng hỏi: “Tối qua Hầu gia tức giận bỏ đi phải không?”

Bên kia, Đỗ Quyên nghe thấy đề tài này, vội vàng nấp vào sau một cái cột, len lén lắng nghe.

Hồng Hạnh coi như không nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.

Liên Kiều chẳng hề hay biết âm mưu này, khẽ tiếng nói: “Đúng thế, tối qua không biết vì sao Hầu gia nổi giận đùng đùng, khiến bọn muội sợ chết khiếp.”

Hồng Hạnh cố tỏ vẻ thần bí, cười: “Ta biết là chuyện gì, dù sao giờ cũng không có người ngoài, ta nói cho các ngươi nghe, tối qua ta đứng bên ngoài nghe thấy…” Sau đó kể lại chuyện tối qua một lượt.

Chuyện này nếu bị bại lộ, người đầu tiên mà phu nhân nghi ngờ sẽ là a hoàn hầu hạ bên cạnh, đến khi ấy, cô ta chắc chắn sẽ bị Liên Kiều và Hoa Anh khai ra. Giờ cô ta nói ra, vừa có thể kéo hai a hoàn này xuống nước cùng, giảm bớt sự nghi ngờ nghiêng về phía mình, lại để Đỗ Quyên nghe được về bẩm báo lại với Thái phu nhân, nhất cử lưỡng tiện. Cô ta bất giác thấy khâm phục sự tính toán đâu ra đấy của Vu di nương vô cùng.

Thấy Đỗ Quyên nấp sau cây cột người run lên bần bật từng hồi, sau đó quay người nhanh nhẹn rời đi, lúc này Hồng Hạnh mới trợn mắt nói với Hoa Anh và Liên Kiều: “Chuyện này vô cùng quan trọng, ta nói với hai ngươi, hai ngươi phải giữ kín, không được để lộ ra ngoài đâu đấy.”

Hai người kai bịt chặt miệng, mặt trắng bệch đáp: “Đương nhiên bọn muội không dám nói ra rồi.”

Hồng Hạnh cười cười: “Thế thì tốt, vậy ta đi trước đây.” Nói xong quay người ra khỏi cổng nội viện.

Liên Kiều nhìn theo bóng Hồng Hạnh giậm chân bình bịch: “Chuyện bí mật như thế sao lại nói với chúng ta, đáng ghét!”

Trong phòng, sau khi Tưởng Nhược Nam tỉnh dậy, không giống như hàng ngày lập tức dậy ngay, mà nàng nhìn lên trần màn ngẩn ngơ.


Hồi tưởng lại bộ dạng tức giận của Cận Thiệu Khang tối hôm qua, Tưởng Nhược Nam có cảm giác, lần này hắn nghiêm túc, hắn sẽ không bao giờ bước chân vào Thu Đường viện nữa.

Đây chính là điều mà nàng luôn muốn đạt được, nhưng khi ngày ấy đến, trái tim nàng lại chẳng vui nổi. Thậm chí, kéo theo nó còn rất nhiều vấn đề nữa.

Đầu tiên, nàng phải giải thích với Thái phu nhân thế nào đây? Nếu Mười lăm và mùng Một mà Hầu gia không đến, Thái phu nhân chắc chắn sẽ không ngồi yên. Khi ấy, liệu Hầu gia có nói ra chân tướng sự việc? Nếu Thái phu nhân biết chân tướng rồi, sẽ có phản ứng thế nào?

Nàng thở dài thườn thượt, mày chau chặt lại, rất đau khổ.

Nhưng rồi ngay sau đó nàng lại ngồi phắt dậy, mím chặt môi.

Thời gian đầu, khi nàng kiên quyết giữ vững nguyên tắc của mình, chẳng phải sớm đã dự liệu tới hậu quả ngày hôm nay rồi sao? Nếu đã như thế thì dù phía trước có mưa to gió lớn, bản thân nàng đều phải cố gắng để đối mặt, lo lắng sợ hãi chẳng phải là thứ cảm xúc có ích gì.

Cố gắng lên, Tưởng Nhược Nam, từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi vấn đề đều do một mình nàng đối mặt, nàng cũng đã vượt qua được. Lần này nàng cũng có thể làm tốt!

Ta không ức hiếp bắt nạt người khác, nhưng quyết không thể người khác tới tận cửa ức hiếp ta!

Nàng ngồi dậy ra khỏi giường, gọi Ánh Tuyết và Lan Kiều vào giúp mình rửa mặt chải đầu.

Sau khi trang điểm mặc y phục xong, đang chuẩn bị tới Tùng Hương viện để thỉnh an Thái phu nhân thì Trương ma ma – người hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân đã đem theo mấy a hoàn đến Thu Đường viện.

Tưởng Nhược Nam nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Trương ma ma, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.

Ánh Tuyết thấy mẹ chồng, tưởng bà tới tìm mình, vội vàng bước lên: “Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”

Trương ma ma khẽ đẩy Ánh Tuyết ra, đầu tiên là hành lễ với Tưởng Nhược Nam, sau đó nói: “Phu nhân, Thái phu nhân mời phu nhân lập tức qua Tùng Hương viện. Còn cả a hoàn tối qua ở trong phòng hầu hạ phu nhân nữa, cũng qua luôn.”

Trái tim Tưởng Nhược Nam lập tức trầm hẳn xuống, xem ra Thái phu nhân đã biết chuyện rồi.

“Được, giờ ta sẽ qua ngay.”

Tưởng Nhược Nam đem theo bốn nha đầu trong phòng mình cùng đến Tùng Hương viện. Liên Kiều và Hoa Anh nghĩ đến chuyện Hồng Hạnh vừa nói với bọn họ, họ quay sang nhìn nhau, đều thấy sự căng thẳng, hoảng loạn trong mắt đối phương.

Thời gian này Ánh Tuyết cũng làm trong phòng, vì vậy đi theo phía sau, Trương ma ma kéo tay Ánh Tuyết, khẽ nói: “Đợi lát nữa Thái phu nhân hỏi con cái gì, con cũng hãy trả lời cho đúng sự thật, không có gì phải giấu cả.”

Ánh Tuyết thấy bộ dạng trịnh trọng của mẹ chồng, bất giác hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Trương ma ma thở dài: “Rất lâu rồi ta chưa từng thấy Thái phu nhân nổi giận như thế. Con cứ làm theo lời ta là được!”

Ánh Tuyết hiểu, không nói thêm gì nữa.

Cả đoàn người đến Tùng Hương viện, vừa vào cửa đã cảm thấy không khí căng thẳng không giống mọi ngày. Bình thường cả một viện tử đầy a hoàn, hôm nay không thấy bóng dáng một ai, ngoài cửa chỉ có gia đinh cầm gậy đứng canh.

Liên Kiều và Hoa Anh thấy tình hình này thì sợ hãi tới mức hai chân run lẩy bẩy, họ dìu lẫn nhau mới có thể gắng gượng được.

Trương ma ma đặc biệt lưu ý tới thần sắc của Tưởng Nhược Nam, nom nàng vẫn bình tĩnh mặt không biến sắc trước tình hình này, bất giác thầm cảm thấy lạ.

Vào trong phòng đã thấy Thái phu nhân ngồi ở vị trí chủ nhân, sắc mặt âm trầm, bên cạnh ngoài Liễu Nguyệt ra còn có hai a hoàn khác, phía dưới có bốn gia đinh tay cầm gậy.

Còn chưa đợi Tưởng Nhược Nam thỉnh an, Thái phu nhân đã chỉ vào bốn a hoàn của nàng trong đó có Liên Kiều, Hoa Anh hét lớn: “Mau lôi mấy a hoàn này ra đánh phạt hai mươi trượng!”

Lời vừa dứt, bốn tên gia đinh đã xông tới, chỉ một đòn đã khiến đám a hoàn trước mặt nằm sấp xuống, cầm gậy lên, bồm bộp giáng, trong nháy mắt, tiếng la hét khóc lóc vang vọng tới từng ngóc ngách trong phòng.

Tưởng Nhược Nam quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân, vội nói: “Mẫu thân, người đang làm gì vậy?”

Thái phu nhân nhìn nàng, sắc mặt nghiêm nghị: “Con thật không biết ta đang làm gì ư? Nhược Lan, từ đầu chí cuối trong mắt con còn có người mẹ chồng là ta không?”

Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn Hoa Anh tuổi còn nhỏ vì đau và sợ hãi đến ngất xỉu, vội vàng lao đến, chắn trước Hoa Anh, gia đinh nhất thời không kịp thu tay về, đã giáng một gậy lên đùi nàng. Tưởng Nhược Nam hét “á” lên một tiếng thảm thiết.

Thái phu nhân thất kinh, vội vàng quát: “Dừng tay!”

Theo lời dặn của Thái phu nhân, gia đinh dốc toàn sức lực mà giáng gậy, vì vậy khi cây gậy đó đập lên người Tưởng Nhược Nam, nàng đau tới xé gan xé phổi, thầm nghĩ, chẳng trách mấy a hoàn kia kẻ nào kẻ nấy bộ dạng đau như muốn chết đi sống lại.

Gậy dừng, đám a hoàn quỳ dưới đất thở hắt ra, bắt đầu khóc loc.

Tưởng Nhược Nam nhìn bọn chúng trong lòng bỗng có cảm giác tội lỗi, đều do nàng đã làm liên lụy tới chúng. Nàng từ từ đứng dậy, ngẩng đầu, nhìn Thái phu nhân nói: “Mẫu thân, người có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi con là được, người có tức giận cũng hãy trút lên con, không liên quan gì tới chúng, chúng chẳng biết gì hết! Chúng còn nhỏ tuổi, cơ thể yếu đuối, không chịu được đòn roi!”

Thái phu nhân nhìn nàng lạnh lùng nói: “Chúng chịu trận đòn này cũng không oan uổng, chủ tử sai thì nô tài sai trước. Những việc con đã làm, cho dù ta có đánh chết chúng cũng không có gì quá đáng!”

Nói xong, bà hít một hơi thật sâu, quay sang Liễu Nguyệt: “Đưa chúng ra ngoài!”

Liễu Nguyệt vâng mệnh, ra ngoài gọi thêm mấy người, đưa bốn a hoàn đi bôi thuốc.

Sau khi họ lui ra cả rồi, Thái phu nhân đứng dậy, chầm chậm đi đến bên cạnh Tưởng Nhược Nam.

“Nhược Lan, từ khi con được gả vào Hầu phủ, người làm mẹ chồng này đã đối xử với con thế nào?”

Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Mẫu thân đối với Nhược Lan rất tốt.”