Thế Gia Danh Môn

Chương 117

Cận Yên Hồng thấy vậy thì giật mình, vội vàng giơ tay ra định bế lại con: “Sao dám làm phiền phu nhân, mau đưa nó cho ta, đừng để nó làm bẩn y phục của phu nhân.”

Tưởng Nhược Nam không buông tay: “Không sao đâu, đứa bé rất đáng yêu, ta cũng thích bế mà.”

Cận Yên Hồng thấy vẻ mặt chân thành của nàng thì không kiên quyết nữa. Nàng ta nhìn Tưởng Nhược Nam nói chuyện với con gái.

“Con tên là gì?”

“Con là Bảo Châu.”

“Bảo Châu à, thật là một cái tên hay. Bảo Châu đáng yêu quá!”

Cận Yên Hồng nhìn mãi nhìn mãi, cười nói: “Phu nhân, không ngờ phu nhân lại hòa nhã gần gũi như thế.”

Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta cười: “Trước kia nghe không ít điều xấu về ta phải không?”

Cận Yên Hồng đỏ mặt, biết mình đã lỡ lời, vội vàng lấp liếm: “Không phải…” Có lẽ cảm thấy giờ mình mà lên tiếng phủ nhận thì giả dối quá, nên đành thừa nhận, “Đúng, chỉ là giờ mới phát hiện, phu nhân hoàn toàn không giống với những lời đồn đại. Đa tạ dược hoàn của phu nhân, ta cảm thấy dễ chịu nhiều.”

“Có thể giúp được tỷ tỷ là tốt rồi.” Tưởng Nhược Nam cười, trong lòng rất thích sự thẳng thắn của nàng ta.

Mọi người nhanh chóng tới Hậu hoa viên, trời đang vào thu nên nơi này vàng rực một góc trời, hoa cúc nở rộ, lá cây chuyển màu, mang một vẻ đẹp khác hẳn so với tiết trời mùa hạ.

Cận Yên Nhiên đi sau cùng với Vu Thu Nguyệt. Bụng Vu Thu Nguyệt đã nhô cao, Cận Yên Nhiên lo lắng nói: “Thu Nguyệt tẩu tẩu, nếu tẩu mệt thì quay về viện tử nghỉ ngơi trước đi, muội tin hai tỷ tỷ cũng sẽ không để tâm đâu.”

Vu Thu Nguyệt cười, đáp: “Ta không mệt, hơn nữa chẳng mấy khi hai vị cô nương này mới về phủ một lần, một mình ta ngồi trong viện tử cũng chẳng thích thú gì.” Hơn nữa, sắp có kịch hay để xem rồi, sao cô ta có thể bỏ qua chứ?

“Vậy tẩu hãy cẩn thận một chút, đi chậm thôi.”

“Yên Nhiên, trong nhà này chỉ có muội là thật sự quan tâm đến ta.” Vu Thu Nguyệt thở dài.

Cận Yên Nhiên an ủi: “Ai bảo thế, mẫu thân này, tẩu tẩu này, ca ca nữa cũng đều quan tâm đến tẩu, có gì ngon, có gì tốt cũng đều không quên để dành cho tẩu một phần. Thu Nguyệt tẩu tẩu, hãy nghĩ thoáng một chút.”

Vu Thu Nguyệt thầm hừ một tiếng, như thế mà tốt với ta ư? Nhưng trên mặt lại nở một nụ cười dịu dàng: “Ta hiểu mà.”

Phía trước, Cận Yên Vân giống như một chú chim nhỏ ríu ra ríu rít liên miệng nói chuyện với Thái phu nhân, ngay sau đấy thấy Triệu di thái thái và Vương thị cũng tham gia, Tưởng Nhược Nam và Cận Yên Hồng ham vui cũng chuẩn bị gia nhập cùng bọn họ.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người gầy gò đột nhiên lao vụt tới quỳ sụp xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam, lớn tiếng gào khóc: “Phu nhân, người phải thay nô tỳ làm chủ việc này!”

Mọi người đều hết sức kinh ngạc trước cảnh tượng ấy, đang yên đang lành, sao lại ầm ỹ thế này? Ngày lễ ngày tết, khóc lóc chạy tới trước mặt khách khứa, nhìn cách ăn vận chắc là kẻ hầu người ở, nhưng Hầu phủ sao lại có loại kẻ dưới không hiểu quy tắc lễ nghi như vậy?

Nhất thời, mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra nên quay sang nhìn nhau, đặc biệt là hai vị tiểu thư, vẻ mặt họ vô cùng thắc mắc khó hiểu.


Tưởng Nhược Nam định thần nhìn lại, thấy người con gái sắc mặt tiều tụy quỳ trước mặt mình kia chính là Hồng Hạnh, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Hồng Hạnh, ngươi làm gì thế này, giờ đang có khách, có chuyện gì lát nữa hãy nói!”

Thái phu nhân vừa nghe thấy tên Hồng Hạnh thì biết ngay đó chính là a hoàn đã dụ dỗ Thiệu Đường, sắc mặt lập tức tối lại. Nếu không phải nể mặt Tưởng Nhược Nam, chỉ e bà đã lập tức cho người giam Hồng Hạnh vào.

Hồng Hạnh ngẩng đầu, nhìn Tưởng Nhược Nam, bên tai bỗng như vang lên giọng nói của Vu Thu Nguyệt.

“Nếu ngươi len lén tới cầu xin phu nhân thì e rằng vô ích, con người phu nhân ngươi hiểu đấy. Sao phu nhân có thể vì ngươi mà để xảy ra xung đột đối với nhị phu nhân? Chỉ cần phu nhân nói: ‘Ngươi giờ đã là người của nhị phòng’ là ngươi chẳng thể nói được gì nữa rồi!”

“Ngươi chỉ còn cách là phải ép phu nhân đứng ra làm chủ cho ngươi. Vào tết Trung thu, hai tiểu thư sẽ về thăm nhà, ngươi hãy tới trước mặt phu nhân mà tố cáo sự bất công và ngược đãi của nhị phu nhân với ngươi, phu nhân có thể không quản được sao? Đến khi ấy, phu nhân phải lấy lại công bằng cho ngươi! Dù sao, ngươi là thông phòng mà còn bị ngược đãi tới mức này cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp. Thái phu nhân là người lễ Phật, không thể khoanh tay ngồi im. Chỉ cần họ giúp ngươi làm chủ, sau này, ngươi sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, đúng không hả?”

“Nhưng nếu làm vậy, chẳng phải sẽ khiến cho Hầu phủ mất mặt trước hai vị tiểu thư ư, Thái phu nhân sao có thể tha cho nô tỳ?”

“Hai tiểu thư nói cho cùng vẫn là người của Hầu phủ, cho dù biết chuyện cũng sẽ không dám ra ngoài nói lung tung, mà đã như vậy thì họ cũng sẽ không trách tội ngươi nặng đâu, cùng lắm thì chỉ trách ngươi vì đã làm phiền lòng khách thôi! Chuyện nhỏ này, nếu ngươi không chịu đánh cược một phen thì hậu quả thế nào ngươi rõ hơn ai hết!”

Đúng, ta cần phải đặt cược lần này. Nếu phu nhân bỏ mặc ta thì sẽ chẳng ai quan tâm tới ta nữa. Lẽ nào ta lại để mặc cho nhị phu nhân hành hạ tới chết đi sống lại thế này? Chỉ cần phu nhân chịu nói giúp ta, ta nhất định sẽ bồi bổ cơ thể, lấy lại sự sủng ái của nhị gia, chỉ cần ta mang thai là có thể được nạp phòng, từ nay về sau ta sẽ là chủ nhân!

Nghĩ đến đây, Hồng Hạnh sao chịu bỏ qua cơ hội hiếm có ấy. Cô ta dập đầu lia lịa trước mặt Tưởng Nhược Nam, khóc lóc nói: “Phu nhân, nếu bây giờ nô tỳ không nói, không biết còn giữ được cái mạng này mà tới gặp phu nhân nữa không, xin hãy nể tình Hồng Hạnh đã cùng phu nhân lớn lên, khẩn cầu phu nhân hãy nghe Hồng Hạnh lần này, dù Hồng Hạnh có chết cũng yên lòng!”

Về phần Vương thị, thấy Hồng Hạnh lao ra, sắc mặt cô ta đã tức tới đỏ phừng phừng, nay lại nghe những lời của Hồng Hạnh, không thể nhịn được nữa, chỉ thẳng vào mặt Hồng Hạnh mà quát: “Tiện tỳ, ngươi đang ăn nói linh tinh gì thế? Còn không mau cút ra!”

Hồng Hạnh toàn thân run lên, vội vàng lao tới ôm chặt chân Tưởng Nhược Nam, “Phu nhân, từ sau khi nô tỳ trở thành người của nhị gia, nhị phu nhân luôn ngược đãi nô tỳ. Phu nhân, người nhìn bộ dạng của nô tỳ mà xem, còn là nô tỳ của ngày xưa nữa không? Không những hàng ngày làm không hết việc, mà còn bị đánh, không được ăn no! Phu nhân, người phải làm chủ cho nô tỳ!”

Nói xong, bật khóc hu hu.

Vương thị lao tới cho Hồng Hạnh một cái bạt tai, tức giận quát: “Ngươi đúng là đồ tiện tì, dám dụ dỗ nhị gia còn dám vô sỉ chạy đến khóc lóc kể lể. Ngươi còn nói thêm câu nữa, ta sẽ xé rách miệng ngươi ra!”

Hồng Hạnh vội vàng nấp sau lưng Tưởng Nhược Nam, “Phu nhân người xem, nhị phu nhân còn dám đánh nô tỳ trước mặt người, có thể thấy bình thường nhị phu nhân đã ngược đãi nô tỳ như thế nào rồi đấy!”

Vương thị tức tới cơ thể run lên bần bật, lại định xông lên đánh Hồng Hạnh, nhưng Triệu di thái thái vội kéo cô ta lại, nghiêm giọng quát: “Quế Cầm, con đang làm gì thế?! Sao con lại đôi co với một a hoàn, sao phải hạ thấp thân phận của mình như vậy!”

Vương thị lúc này mới nhận ra tình hình hiện tại, cố gắng nén giận, cùng Triệu di thái thái lui về phía sau.

Cận Yên Vân nghe thấy chuyện xấu của nhà mình, lập tức tái mặt, thầm trách ca ca chẳng ra gì. Cận Yên Hồng từ khi quay về luôn bị Cận Yên Vân át vía, giờ được xem trò cười của nhị phòng, đương nhiên cũng chẳng khách sáo, đứng bên xem với bộ dạng thích thú.

Còn Triệu di thái thái và Vương thị thấy chuyện nhà mình bị phơi bày ra trước bao nhiêu người, vô cùng mất mặt. Hôm nay không những có hai tiểu thư đã xuất giá, mà còn cả a hoàn ma ma theo hầu họ, nếu để chuyện này lọt vào tai phu quân họ thì nhị thiếu gia nhà họ chẳng phải sẽ bị người ta cười chê hay sao?

Triệu di thái thái quay đầu sang tức giận trừng mắt với Vương thị, trách cô ta xử lý công việc không chu toàn nên mới để xảy ra chuyện này! Nếu đổi lại là bà, muốn hành hạ một con a hoàn, cần gì phải cờ giong trống mở!

Trong Hầu phủ, nhị phòng vốn đã chẳng có địa vị gì, giờ thì hay rồi, lại càng trở thành trò cười của đám người hầu.


Mặc dù là chuyện xấu hổ của nhị phòng, nhưng sắc mặt Thái phu nhân cũng rất khó coi, chuyện này bị phơi bày trước mặt hai vị tiểu thư như thế, làm sao sắc mặt bà dễ chịu cho được?

Vu Thu Nguyệt đứng bên cạnh suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Sắc mặt những người này mỗi lúc mỗi thú vị, khiến tâm trạng cô ta vô cùng thoải mái, dễ chịu. Cãi nhau đi, gây sự đi, phần thú vị hơn còn ở phía sau cơ!

Tưởng Nhược Nam chỉ hận không thể đá cho Hồng Hạnh hai cái, chưa từng gặp nha đầu nào ngu xuẩn như cô ta! Hôm nay là ngày gì mà dám chạy tới trước mặt Thái phu nhân để gây chuyện? Ai giúp nổi cô ta đây?!

“Người đâu, lôi Hồng Hạnh xuống, nhốt trong phòng để củi!” Tưởng Nhược Nam gọi người.

Thái phu nhân thầm tán đồng, giờ đây là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này!

Lập tức có người tiến lên kéo Hồng Hạnh xuống, Hồng Hạnh không chịu, cô ta hét tới lạc cả giọng: “Tiểu thư, tiểu thư, người thật sự bỏ mặc nô tỳ sao? Tiểu thư, từ nhỏ nô tỳ đã hầu hạ người, luôn vâng mệnh người, giờ người thật sự bỏ mặc sự sống chết của Hồng Hạnh sao? Tiểu thư!”

Những lời này của Hồng Hạnh khiến Vương thị thất kinh, nha đầu này lấy đâu ra lá gan lớn vậy chứ, trừ phi cô ta đã bị ai đó sai bảo. Đúng rồi, nhất định là do mình vẫn luôn kèm cặp Hồng Hạnh, khiến cô ta không có được sự sủng ái của nhị gia, thế là có người sợ quân cờ của mình đã thí vô ích, nên giờ mới giở chiêu này! Muốn ép ta phải thua!

Vương thị nhớ tới bộ dạng dâm đãng của Hồng Hạnh khi không mảnh vải che thân nằm dưới phu quân mình, lửa giận trong lòng lại bốc lên phừng phừng.

Không được, chuyện hôm nay không thể nhẫn nhịn được, không làm rõ chuyện này trước mặt hai vị tiểu thư, chỉ e mọi người sẽ nghĩ mình là loại người ấy thật. Hồng Hạnh chẳng qua chỉ là một nô tỳ, sai cô ta làm chút chuyện thì có gì mà không được? Cho dù Tưởng Nhược Nam có là phu nhân Hầu gia cũng không thể muốn làm gì thì làm trước mặt bao nhiêu người thế này!

Nghe đến đây, Vương thị hất tay Triệu di thái thái ra lao lên phía trước, chỉ vào mặt Hồng Hạnh mà hét: “Đồ nô tỳ ti tiện, mở miệng ra là nói ta ngược đãi ngươi, nếu hôm nay không để ngươi nói cho rõ chuyện này thì mọi người lại tưởng ta là loại người tâm địa độc ác thật!”

Tưởng Nhược Nam thấy Vương thị lại còn thêm dầu vào lửa, vội vàng lên tiếng: “Vương muội, muội hà tất phải hạ thấp mình đôi co với cô ta? Hôm nay là tết Trung thu, hai tiểu thư về thăm nhà, mọi người đang vui vẻ, đừng vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mọi người. Giờ cứ lôi cô ta xuống trước đã, đến lúc thích hợp Thái phu nhân nhất định sẽ hỏi rõ chuyện này để lấy lại công bằng cho muội.”

Thái phu nhân? Vương thị khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ, Thái phu nhân chẳng phải cũng hống hách như ngươi, bà ta đâu coi nhị phòng bọn ta ra gì?

“Không được!” Vương thị quả quyết, cô ta quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam, lạnh lùng nói: “Phu nhân, Hồng Hạnh là a hoàn bồi giá của phu nhân, là người của phu nhân, giờ cô ta làm chuyện xấu xa thế này, không chỉ mất mặt muội, mà còn mất mặt phu nhân nữa. Nếu không làm rõ mọi chuyện, hôm nay ở đây có rất nhiều người, chỉ e sau này đồn đại ra ngoài không biết người ta sẽ nghĩ gì thôi?”

Nói đến đây, mắt của hai cô nương kia lập tức hướng về phía Tưởng Nhược Nam, a hoàn bồi giá của nàng lại dám dụ dỗ chủ nhân của nhị phòng, thực sự dù có nói thế nào cũng khó mà chấp nhận nổi!

Thái phu nhân thở dài, chuyện này, nói cho cùng vẫn là do Nhược Lan trị dưới không nghiêm! Ngay cả a hoàn bồi giá mà còn không quản lý được thì sau này Hầu phủ còn rất nhiều việc, nàng làm sao có thể ứng phó nổi? Ngộ nhỡ để xảy ra sai sót thì chẳng phải sẽ loạn hết lên ư? Trong lòng bà bỗng thấy thấp thỏm không yên.

Tưởng Nhược Nam để ý thấy sắc mặt của Thái phu nhân, hiểu rằng Thái phu nhân bắt đầu hoài nghi năng lực của mình. Nàng biết, nếu hôm nay bản thân không xử lý tốt, e rằng Thái phu nhân sẽ không yên tâm giao Hầu phủ cho nàng, phải tìm một người ở cạnh để hỗ trợ nàng, mà người đó vừa hay lại là Vu Thu Nguyệt. Nếu thế, cuộc sống sau này của nàng sẽ chẳng được yên!

Nghĩ đến đây, Tưởng Nhược Nam đi đến bên cạnh Thái phu nhân, nói với bà: “Mẫu thân, Hồng Hạnh trước kia là người của con, gây ra chuyện này, con cũng không tránh khỏi liên lụy. Hôm nay nhị phu nhân cũng muốn làm sáng tỏ, con cũng không tiện bỏ qua ý kiến đó của nhị phu nhân, chi bằng hãy làm cho rõ chuyện này ngay trước mặt mọi người.”

Chuyện đã tới mức này rồi, cũng chẳng có cách nào giải quyết tốt hơn, không thể làm mất mặt Vương thị trước mặt cả nhà, để họ nghĩ rằng bà cậy thế chính thất mà ức hiếp thiếp thất. Thái phu nhân đành phải gật đầu.

Tưởng Nhược Nam đi tới trước mặt hai vị tiểu thư, trầm giọng nói: “Chẳng mấy khi hai muội về nhà chơi, lại gặp phải chuyện khiến hai người mất hứng, là ta đã không chu đáo. Lát nữa, ta sẽ chuẩn bị một phần lễ vật để thể hiện sự hối lỗi của mình.”

Cận Yên Vân vội đáp lời: “Phu nhân đừng nói thế, nhà ai chẳng có một vài nô tài ti tiện chứ? Mọi người đều là người một nhà, nói gì mà hối lỗi với không hối lỗi.”

Cận Yên Hồng cũng nói: “Đang ngày tết, thật làm khó cho hai vị phu nhân rồi. Chúng ta đều là người nhà cả, phu nhân không cần khách sáo.”

Tưởng Nhược Nam gật đầu, quay lại nói với Hồng Hạnh: “Hồng Hạnh, cho dù những lời ngươi nói có phải là sự thật hay không, nhưng hôm nay tội làm kinh động tới khách quý ngươi khó mà tránh khỏi. Nếu hôm nay ta điều tra ra ngươi nói dối, hai tội gộp một, ngươi sẽ không thể ở lại Hầu phủ được nữa, như thế, ngươi có còn muốn tiếp tục nữa hay không? Nếu giờ ngươi chịu dập đầu nhận sai trước mặt nhị phu nhân, có lẽ ta sẽ cầu xin Thái phu nhân, xử nhẹ tội cho ngươi.”

Nay Hồng Hạnh đã chẳng còn đường lui, cho dù dập đầu nhận sai, cũng vẫn khiến nhị phu nhân ghi hận, không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ bị nhị phu nhân hành hạ tới chết! Đành phải liều thôi, chỉ cần phu nhân can thiệp vào việc này, nhị phu nhân sau này tất phải nể mặt phu nhân, không dám làm khó cô ta nữa!

“Phu nhân, xin phu nhân hãy đứng ra làm chủ cho Hồng Hạnh, sau này, Hồng Hạnh cam tâm tình nguyện nhận tội làm kinh động tới khách quý.”

Vu Thu Nguyệt đứng bên lạnh lùng quan sát, cười thầm trong lòng mãi không thôi, chuyện càng ngày càng thú vị. Sau đây, cô ta muốn xem xem, Tưởng Nhược Lan xử lý mọi chuyện thế nào?

Biểu tỷ ngược đãi Hồng Hạnh là sự thật. Tới khi ấy, nếu Nhược Lan giúp Hồng Hạnh sẽ khó tránh người khác nghi ngờ tính chân thực của sự việc, nhìn thế nào cũng giống như Nhược Lan giúp a hoàn bồi giá của mình làm mất mặt nhị phu nhân. Nhưng, nếu Nhược Lan e ngại, bỏ mặc Hồng Hạnh, sẽ khiến người ta có cảm giác Nhược Lan xử lý không công bằng, khiến bọn người dưới không còn tin tưởng vào nàng nữa. Sau này, ai còn dám tin vào một chủ tử hoàn toàn không coi tính mạng của kẻ hầu người hạ ra gì như thế?

Tưởng Nhược Lan, hôm nay ngươi chắc chắn khó xử lắm phải không?