“Cởi váy ngủ ra,” Caleb nói dịu dàng nhưng kiên định. Hắn mỉm cười, thích thú khi thấy cô gái hơi nhảy nhổm trước giọng nói của mình. Cô ta bồn chồn không yên, chuyển trọng lượng hết từ hông này sang hông kia, cố tìm gì đó để hai tay bận rộn.
“Ừm…?” cô ta ngập ngừng. Giọng nói gần như lạc mất trong căn phòng tắm lót gạch rộng thênh thang. Caleb di chuyển về phía cô ta, rón rén hết mức có thể, muốn thưởng thức sự căng thẳng rõ rệt đang dâng tràn trong cơ thể mềm mại kia. Hắn quả thực là một tên khốn bệnh hoạn. Cô gái khẽ hổn hển rồi đột ngột hít vào khi cảm thấy Caleb đặt một tay lên bụng, nhẹ nhàng đẩy mình vào vồng ngực rộng của hắn. Cô ta thật ấm áp, ấm áp một cách ngon lành.
“Đang lo sợ tôi sẽ làm hại em sao, Mèo Con?” hắn thì thầm trên vành tai cô ta, “bởi đó không phải điều tôi muốn, một chút cũng không. Tôi đã hứa sẽ không tổn thương em và tôi sẽ không làm thế, chừng nào em còn giữ lời hứa sẽ làm theo bất cứ điều gì tôi yêu cầu.” Hơi thở của cô ta nghe thật gượng ép và rời rạc, đột nhiên hắn chẳng muốn gì hơn là hôn lên bờ môi dưới của cô ta, thứ lúc này đang bị đem ra nhay cắn bởi chính chủ. Nhưng thay vào đó, hắn chỉ bước lùi và đơn giản lặp lại mệnh lệnh, “Cởi váy ngủ ra.”
Cô gái hít vào một hơi thật sâu đầy run rẩy, chẳng nghi ngờ gì là đang tìm kiếm giải pháp. Caleb cảm thấy mình khôn ngoan lẫn xảo quyệt vì đã cho phép cô ta uống chung một li tequila sau bữa tối. Hắn ngạc nhiên vì cô ta không hề loạng choạng hơn bình thường dù đang bị bịt mắt. Với một bàn tay run rẩy, cô ta trượt dây áo bên phải khỏi vai, tiếp đến nhanh chóng làm điều tương tự với phía bên trái, để lộ ra hai bầu ngực xinh đẹp khi chiếc váy ngủ rơi xuống quanh eo. Caleb đã phải tập trung hít thở, gần như không thể giữ bản thân đứng yên.
Kế tiếp, cô ta cố đẩy chiếc váy ngủ xuống hẳn, nhưng vòng hông đầy đặn đã ngăn cản điều đó. Hẳn nghĩ hành động kia thật gợi cảm song lại rất ngây thơ. Chán nản khi không thể đẩy chiếc váy ngủ xuống, vì như thế sẽ nhã nhặn hơn, cuối cùng, cô ta quyết định sẽ kéo nó qua khỏi đầu. Cơ thể Caleb dường như lắc lư theo chuyển động của hai bầu ngực căng đầy của cô gái.
“Cậu bé” của hắn không thể nào cứng hơn được nữa. Hắn tóm lấy nó và điều chỉnh sang một tư thế khác để nó không bị vặn vẹo quá đau đớn. “Dừng lại,” hắn nói giọng khàn khàn. “Cứ để nó như thế đi.” Hắn bước tới và dễ dàng nhấc bổng cô ta lên rồi đặt xuống chiếc bàn đã chuẩn bị sẵn. Cô ta có vẻ không biết phải làm gì với hai tay mình, song Caleb không thấy ngạc nhiên khi chúng theo bản năng với lên che chắn hai bầu ngực. Hắn muốn giữ yên tay cô ta, muốn điều chỉnh hành vi đó, nhưng cuối cùng lại để yên cho cô ta cùng vẻ e thẹn đầy quyến rũ của mình. Đặc biệt là khi tiếng nức nở khe khẽ của cô ta, gần như bị nhấn chìm trong âm thanh nước tuôn xối xả vào bồn tắm, cho hắn biết rằng nước mắt rõ ràng đang ẩn giấu sau tấm bịt mắt viền lông thú. Những giọt nước mắt ấm nóng, mằn mặn, ngọt ngào mà hắn thình lình muốn cảm nhận trên môi mình.
“Lật người lại, Mèo Con.”
“Anh sẽ làm gì?” cô ta thở dốc.
Khi thấy cô gái chần chừ, hắn nói thêm, “Tôi hứa sẽ không tổn thương em.” Cô ta có vẻ vừa lòng với điều đó và nằm sấp lại. Cô ta kêu lên khi Caleb với tay nắm lấy chiếc váy ngủ rồi kéo nó lên đến eo. Ngay lập tức, cô ta lồm cồm định ngồi dậy, nhưng hắn đã nhanh chóng dùng sức nặng cơ thể mình để giữ cô ta nằm yên. “Đây là vì tốt cho em thôi, không đau đớn.”
Caleb lắng nghe sự sợ hãi trong giọng nói cô ta, và mặc dù nó khiến hắn thấy khá hăng tiết, song vẫn có chút bấp bênh. Sự thật là hắn đã không định làm chuyện đã làm trước đó, mặc cho có bao nhiêu thích thú đi nữa. Cô ta không phải của hắn để tùy ý sử dụng. Nhưng chỉ mỗi ý nghĩ đó thôi cũng đủ khơi dậy sự giận dữ và ham muốn trong lòng hắn.
Cô ta đã gọi hắn là Caleb.
Cô ta đã hét to tên hắn: trong sợ hãi, trong giận dữ, trong khao khát, và chúa giúp hắn - điều đó đã khiến hắn chao đảo từ trong ra ngoài. Hắn đã chạm tới giới hạn của nỗi thèm muốn dành cho cô ta, và trong tâm trí hắn, chẳng có phương thuốc nào có thể thay thế được việc sở hữu cô ta. Hắn đã trở nên mềm yếu, chỉ trong một khắc, vì cô ta. Cái cách mà cơ thể cô ta phản ứng lại với sự động chạm của hắn chưa xảy ra bao giờ, bất kể là ở hoàn cảnh nào. Song cơ thể cô ta chỉ đơn giản là dễ bị tác động, sục sôi với nhu cầu được chạm vào. Thế nên, hắn đã tổn hại đến cô ta nhiều hơn dự định, và hắn cảm thấy sự do dự trong hành động của mình. Đó là thứ cảm giác hoàn toàn mới mẻ với hắn.
“Bởi vì…trước đó, em có thể đã bị đau. Tôi định sẽ khiến nó khá hơn.” Toàn thân cô ta căng cứng nhưng sự im lặng vẫn tiếp diễn. “Tôi cần em co hai gối lên ngực và mở chân ra cho tôi.” Sắc đỏ dữ dội trên gương mặt của Mèo Con rất khó để diễn tả, dù vậy, đỏ thẫm là tông màu gần nhất Caleb có thể đoán ra. Ngược lại, nụ cười của hắn có thể dễ dàng xếp vào loại rực rỡ.
Một cách thận trọng, cô ta làm theo lời hắn, dường như vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của Caleb. Hắn đã chú ý thấy rằng, mỗi khi hắn khăng khăng muốn giúp, cô ta sẽ dễ dàng đầu hàng hơn. Hắn cho phép cô ta sống trong ảo tưởng về sự kháng cự vô dụng của mình, và cô ta bằng lòng xuôi theo những đòi hỏi ngày một tăng của hắn. Có lẽ cô ta cảm thấy bản thân không hề làm gì trái với lương tâm mình, mà chỉ đang phục tùng điều gì đó sẽ kết thúc dù có hay không có sự ưng thuận của cô ta. Cô gái không hề phản đối khi hắn khóa hai cổ tay cô ta vào bàn, và đặt một ống tách(*) ở giữa hai gối cô ta.
“Thứ này sẽ giúp em nằm yên,” hắn giải thích, biết rằng đó chính là sự giúp đỡ mà cô ta cần. Cô ta nảy lên dữ dội khi những ngón tay của Caleb xoa nhẹ chất bôi trơn lên phần mông e thẹn và không nghi ngờ gì là đang khá nhức nhối của cô ta.