Không quá khó để tìm ra nơi tên pha chế rượu đang sống, chỉ cần chờ những người khách quen đến quán rồi vẫy vẫy vài tờ đô la Mỹ mệnh giá lớn là xong. Tất cả mọi cư dân thuộc những đất nước già cỗi đều hiểu rõ giá trị của đồng đô la. Tiền Mỹ đại diện cho cuộc đời Mỹ, một cơ hội để theo đuổi tương lai mình xứng đáng hơn là bị sắp đặt. Đó là một tương lai đáng để cướp cạn, giết chóc và bán linh hồn để có được. Caleb không thể ngăn được sự khinh bỉ khi nhận thấy tìm được cô gái dễ đến thế nào. Hắn đã bảo cô ta đừng để hắn tìm thấy, và hắn nghiêm túc khi nói vậy. Một lần nữa, cô ta lại không chịu lắng nghe.
Thay vào đó, Caleb đã thành công trong việc xác định mục tiêu của mình. Cảm giác chiến thắng trào dâng trong hắn. Nhưng còn có một thứ khác nữa. Sự mâu thuẫn. Luôn là mâu thuẫn mỗi khi dính đến cô ta. Hắn sẽ làm gì khi nhìn thấy cô ta? Đánh đập à? La hét ư? Đét mông cho đến khi cô ta bật khóc và cầu xin lòng khoan dung, hay phủ lên cô ta những nụ hôn cũng sẽ dẫn đến kết cuộc như thế? Với cô ta thì hắn không bao giờ biết được cả, không cho đến khi khoảnh khắc đó chiếm trọn lấy hắn, điều khiển hắn.
Caleb sải bước trở lại khu điền trang, không hề gấp gáp giành lấy phần thưởng. Bỏ qua sự thắng lợi và cơn giận dữ, hắn chẳng thích thú gì chuyện phải làm tiếp theo. Hi vọng tên pha chế rượu không có gia đình. Hi vọng Mèo Con của hắn sẽ đi theo mà không chống đối. Hi vọng sẽ chẳng có ai phải bị giết. Song, hắn nghi ngờ tất cả viễn cảnh đó. Vậy nên hắn chỉ bước đi. Không gấp gáp.
Trong lúc lắng nghe tiếng đất cát lại xạo dưới ủng mình, hắn nhìn ra khung cảnh của thị trấn. Cách đó không xa là một thành phố. Cô ta đang ở ngoài kia, bên dưới một trong những ngôi nhà được dựng lên từ cát, đất sét và vôi, vã mồ hôi dưới mái tôn rỉ sét. Có hàng trăm ngôi nhà như thế, trải dài trước mắt hắn đến tận đường chân trời, nhưng chả hề gì. Thành phố có thể rộng lớn, nhưng nó lại bé nhỏ theo một khía cạnh quan trọng nào đó. Nghèo đói thường dẫn đến tuyệt vọng, và tuyệt vọng dẫn đến sự thối nát, mà thối nát thì sẽ cho hắn một nơi trú ẩn an toàn. Không cần biết đêm nay ra sao, Caleb chắc chắn sẽ không quay về với hai bàn tay trắng.
Gót ủng của hắn nghiến trên nền đất với một tiếng rắc. Cô ta đã không hề quay nhìn lại. Không hề. Cô ta chỉ bỏ chạy khỏi hắn mà thôi. Cơn giận dữ của hắn trào dâng. “Tôi có thấy may mắn không à? Có đấy, Mèo Con, tôi cảm thấy vô cùng may mắn.” Hắn sải bước nhanh hơn. Tốt nhất là nên tấn công trong lúc cơn giận còn nghi ngút khói và đam mê vẫn lạnh như băng.
***
Mặt trời đánh gục đôi vai tôi dù bây giờ chỉ mới là đầu giờ tối. Bụi đất bao phủ từ đầu đến chân và lấp đầy miệng tôi khi chúng tôi xé toạc con đường trên chiếc mô tô của Tí Hon. Javier đã cho tôi mượn váy của vợ anh ta để thay ra. Thật không may, cô ấy là một phụ nữ có hơi đẫy đà, nhưng dù sao bộ đầm này vẫn đỡ hơn là chiếc váy ngủ. Nó có màu đen, như thế lại tốt. Tôi trùm nó lên chiếc váy ngủ rồi mặc áo khoác của Caleb vào. Chút an ủi ít ỏi nếu so với điều có thể xảy ra với tôi ngay lúc này.
Nicole đã nhận được thông tin cần thiết. Hoặc ít nhất cậu ấy đã hứa sẽ ghi nhận. Khoảnh khắc giọng nói của cậu ấy vang lên, tôi đã òa khóc vì nhẹ nhõm và vui sướng. Cậu ấy cũng khóc. Qua đường dây yếu ớt đầy sạn, tôi lắng nghe giọng nói móp méo của Nicole giải thích rằng cậu ấy không bao giờ nghĩ tôi bỏ đi mà không có cậu. Cậu ấy cũng nói rõ rằng mẹ tôi chẳng hề có niềm tin như thế nơi tôi.
Sự thật là bà ấy đã đổ hết trách nhiệm cho Nicole vì sự biến mất của tôi, bà yêu cầu cảnh sát hãy lôi cậu ấy đi thẩm vấn và buộc cậu ấy nói ra nơi tôi đang ở. Khi việc đó không hiệu quả, vì chẳng có dấu hiệu gian dối nào (sách vở của tôi không bao giờ được tìm thấy) và vì tôi đã mười tám tuổi, bà ấy đã thu gom hết tất cả vật dụng của tôi và quăng chúng trên bãi cỏ trước nhà Nicole. Mẹ tôi đã chửi mắng Nicole, gọi cậu ấy là một con điếm và là một cô tiểu thư nhà giàu vị kỷ. Tim tôi chùng xuống bụng, xóa sạch mọi niềm vui mới chớm. Có lẽ Caleb nói đúng. Dù vậy, Nicole vẫn trấn an tôi rằng cậu ấy sẽ sửa chữa mọi chuyện, sẽ gọi cho mẹ tôi và giải thích. Tôi bảo cậu ấy đừng bận tâm. Bà ấy chẳng hề quan tâm gì tới tôi hết. Ở một mặt nào đó, ngay lúc này đây, tôi thật sự đếch quan tâm. Tôi chỉ muốn sống. Tôi muốn thoát khỏi chốn địa ngục này.
Thứ tôi cần là tiền mặt, thật nhiều tiền mặt. Chính xác là một trăm ngàn đô. “Khỉ gió thật Livve! Làm sao mình lấy được ngần ấy tiền đây? Bố mẹ mình hiện giờ đang ở trên du thuyền rồi.” Không phải điều tôi cần nghe. Tôi nhìn lên chỗ Tí Hon và Javier, một người mang vẻ mặt đầy mong đợi, người còn lại thì đang bận dán mắt lên cánh cửa. Ước gì chỉ có Javier trong quán rượu, trông anh ta dễ chịu hơn nhiều, nhưng nói đi phải nói lại, anh ta cũng đã để mặc cho tôi bị bắt đi.
“Mình cần số tiền đó, Nick. Làm ơn đi,” tôi nói, giọng cao vút, gần như là đang rít. “Mình không biết gã sẽ làm gì mình nữa.” Điều đó khiến cậu ấy im bặt, và khi Nicole đang nói dở gì đó với tôi thì Tí Hon giật lấy ống nghe, nói rõ ràng chuyện sẽ xảy ra với tôi nếu cậu ấy không chấp thuận. Những ngày này, mỗi lần bước tới đâu, tôi đều trở thành tài sản của một kẻ nào đó.
Gã nhìn xuống tôi. Đáng ra tôi nên gọi cảnh sát mới phải, tôi nghĩ khi nhìn lại hắn. Nhưng nhớ đến việc mẹ tôi đã thất bại trong việc giúp tôi thế nào, thì chuyện gọi cảnh sát cũng coi như công cốc thôi. Đặc biệt là ở một đất nước nghèo nàn, đầy rẫy nạn buôn ma túy như Mexico. Tôi có một sự lựa chọn giữa tệ, tệ hơn và cực kì tồi tệ. Không giống được chọn lựa chút nào cả.
“Chúng ta phải đi – ngay bây giờ.”