“Cô ta đâu rồi Caleb?” Tông giọng của Rafiq vô cùng giận dữ, đầy kiềm nén. Caleb biết rất rõ nó. Đó chính là tông giọng mà Rafiq từng dùng lúc nói chuyện với Caleb vào buổi đầu, khi hắn vẫn còn là một cậu bé khó bảo. Hắn không thích nó, một chút cũng không.
Bây giờ là đầu giờ tối, và cô gái thì vẫn biệt tăm biệt tích. Lúc này có lẽ cô ta đã chạy xa hàng trăm dặm rồi. Làm thế quái nào mà hắn lại để cô ta đi vậy? Thật chẳng giống hắn chút nào khi hành động bốc đồng và ngu ngốc như thế. Đầu tiên là thất bại trong việc nắm chắc vũ khí. Sau đó là để cho cô ta trốn thoát giữa đêm hôm khuya khoắt. Và bây giờ là lôi kéo những nhân tố vô danh nhúng tay vào.
“Tôi không biết cô ta ở đâu, Rafiq. Nếu biết thì lúc này tôi đã bắt cô ta lại rồi.”
“Vậy sao?” Một câu hỏi chứa đầy hàm ý. Rafiq bắt đầu nghi ngờ hắn từ khi nào? Caleb đã cho ông lý do để làm vậy từ khi nào? Câu trả lời cho hai câu hỏi trên dĩ nhiên là ngay lúc này. Thế nên Caleb cũng đáp lại với cùng vẻ giận dữ và kiềm nén. “Tôi biết tầm quan trọng của cô ta, Rafiq. Tôi biết tại sao mình ở đây.”
Để hủy hoại Vladek. Hắn thấy hơi lạc lối. Từ đâu và từ khi nào hắn lại đánh mất mục tiêu đó vậy? Từ khi nào sự tập trung của hắn lại bị dao động? Thật lạ là hắn không thấy tội lỗi chút nào. Ngay lúc đó, hắn đã nghĩ họ có thể tìm cách khác để tiếp cận Vladek. Cái khó ló cái khôn mà. Dù vậy, hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại để cô gái đi. Hắn đã biết cô ta ở gần đó, có thể là đang trốn cùng với tên pha chế rượu, cử chỉ của gã lái mô tô đã nói cho hắn rất nhiều điều. Vậy thì tại sao? Tại sao đột nhiên hắn lại sẵn sàng đánh mất mọi thứ để đổi lại con số không tròn trĩnh.
“Thông thường thìta sẽ đồng ý với cậu, Caleb ạ,” Rafiq nhẹ nhàng nói. “Nhưng cậu lại không hề có thói quen mắc sai lầm lặt vặt, chứ đừng nói là chuyện trọng đại thế này. Cậu dễ dàng quên những gì ta đã làm cho cậu thế sao? Ta đã tìm ra cậu. Đã che chở cho cậu. Đã giúp cậu trở thành người mà kẻ thù của cậu phải khiếp sợ. Cậu có cần ta nhắc nhớ nơi mà cậu sẽ phải sống nếu không có ta can thiệp không?” Quai hàm của Caleb siết chặt dữ dội.
“Không, dĩ nhiên là không.” Caleb không thể nào quên việc Rafiq thích gợi nhắc hắn như thế nào. “Vậy tôi có thể nhắc cho ngài nhớ là chính tôi đã giết chóc vì ngài không?” Hắn đã định khiến nó nghe như một lời đe dọa, vậy mà lúc thốt ra thì lại giống lời van xin quái dị. Hệt như một đứa trẻ đang xin phép bố mẹ vậy. Có một khoảng lặng rất dài ở phía bên kia đường dây, và nó càng kéo dài bao nhiêu thì Caleb lại càng lo lắng bấy nhiêu. “Tôi đã khiến ngài thất vọng, Rafiq. Tôi sẽ sửa chữa.” Bằng mọi giá hắn sẽ tìm ra cách.
“Ta xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu, khoya (*),” Rafiq đáp, dịu giọng lại. “Ta biết cậu đã hi sinh nhiều thế nào. Chỉ là…”
“Tôi hiểu Rafiq.” Hắn khựng lại một chút. “Tôi sẽ báo cho ngài ngay khi tìm được cô ta.” Caleb gác máy trước khi nghe thêm bất kì điều khác. Hắn cần phải suy nghĩ, và càng nói chuyện với Rafiq lâu bao nhiêu, hắn lại càng nghĩ về những điều sai trái bấy nhiêu, dẫu hắn chẳng biết những điều đúng đắn là gì. Hắn không phải kẻ thích vật lộn với những khác biệt nhỏ nhặt.
Caleb ấn mấy ngón tay lên trán để cố xoa dịu áp lực ở đó. Có phải hắn đang phản bội người duy nhất hắn tin tưởng không? Thực tế nặng nề cuối cùng đã xâm chiếm. Bỗng dưng hắn biến thành kẻ nào thế này? Chắc chắn không phải người trọng lời hứa rồi.
Cơn thịnh nộ dâng lên như mật đắng nơi lồng ngực hắn. Chính là cô ta. Kể từ khi để mắt tới cô ta, hắn chẳng nhận được gì ngoài rối loạn và mâu thuẫn. Hắn đã cho phép bản thân cảm nhận…điều gì đó. Và cô ta đã trả ơn bằng cách chỉa vào mặt hắn khẩu súng của chính hắn. Những ngón tay của Caleb chạm vào bên mặt trái. Vẫn còn đau, theo rất nhiều nghĩa. Hắn ấn lên má mình, muốn cảm nhận cơn bỏng rát sít sao và ngứa ngáy ngay bên dưới bề mặt đó. Hắn nên tìm cô ta. Mang cô ta về. Kiểm soát cô ta, và trong quá trình đó có cả hắn nữa. Đó có phải lý do duy nhất anh muốn bắt cô ta lại không? Hắn nghĩ đến cơ thể mềm mại, mịn màng của cô ta áp vào mình, cánh tay choàng quanh giữa người hắn.
Hắn đã để cô ta đi, hắn làm vậy trong trạng thái mụ mẫm, nhưng hắn đã để cô ta đi. Và tất cả những gì hắn có thể nghĩ tới đó là cô ta chẳng hề quay nhìn lại. Cô ta chỉ bỏ chạy…khỏi hắn.
Caleb gần như chẳng muốn tìm kiếm cô ta, nhưng hắn không thể dừng lại cho đến khi tìm được. Hắn sẽ không thất bại lần nữa.
Sự tập trung và tính khách quan đã thay thế nỗi băn khoăn và rối loạn. Đến lúc phải ghé thăm tên pha chế rượu rồi.