Suốt ngày, Tess đã ngong ngóng chờ buổi tối chơi bời vô tư với Sammy như một phương thuốc giải độc chống lại tình trạng căng thẳng cứ cuộn lên trong bụng cô mỗi lần cô nghĩ tới Brett Rutland, và Brett chiếm giữ ý nghĩ cô quá nhiều ngày hôm nay đến nỗi cô phải tự hỏi có phải cô đã làm mọi thứ trong bụng cô lộn tùng phèo hết cả lên rồi không.
“Dì Silver, dì chưa bao giờ cảnh báo cháu về những anh chàng giống hắn,” cô lớn tiếng càu nhàu, cứ như dì cô đang ở trong phòng với cô thay vì ở cách cô gần như cả lục địa. “Cháu nghĩ cháu đã gặp một chàng cháu có thể yêu thật lòng, nhưng thật không an toàn khi yêu anh ấy. Anh ấy thật sự là một kẻ biết làm tan vỡ tái tim phụ nữ. Cháu có thể làm gì bây giờ?”
Đón nhận nó khi nó tới.
Đấy chính là câu mà Dì Silver sẽ trả lời. Dì là một phụ nữ lãng mạn kỳ diệu, nhưng hoàn toàn căn cứ vào những khả năng phán đoán thông thường. Silver có thể đã đối mặt với cùng một tình trạng khó xử như cô khi dì gặp người đàn ông rốt cuộc đã trở thành chồng dì. Từ những điều cô nghe được mẹ cô và Silver, Tessa phỏng đoán là dượng cô đã từng hoang dã như một con chồn Vizon, với sức hấp dẫn rừng rú và quấy rầy Silver đến nỗi Silver phải chấp nhận rằng ông sẽ không rút lui. Cuộc chiến giằng co của họ kéo dài gần hai năm và làm ba quận phải xôn xao không hiểu ai sẽ thắng. Silver đã thắng, và đám cưới của họ cũng quyến rũ và đáng yêu như giai đoạn yêu đương tán tỉnh của họ. Đó là truyền thống gia đình toàn những người phụ nữ mắc phải bẫy tình của những gã đàn ông phóng đãng và bất lương, cô nghĩ.
“Mình sẽ không đổ anh ta!” Tessa nói rất kiên quyết khi cô bước lên thang tới căn hộ của Sammy, rồi tự nhận ra mình đang huýt sáo một mình trong bóng tối. (Câu này Chấu muốn để nguyên, không dịch thoát ý, có nghĩa: Huýt sáo một mình trong bóng tối để tỏ ra dũng cảm, đỡ sợ ma ấy mà).
Khi anh chàng mở cửa, mặt Sammy đỏ bừng vì kích động và tóc anh chàng dựng ngược lên, rối bù. “Tessa, vào nhanh mà nhìn em máy tính mới mà bọn anh vừa lắp xong. Đúng là một em mỹ miều.”
Tessa hoàn toàn quen thuộc với máy tính, nhưng chỉ ở vị trí người sử dụng mà thôi. Cô tuyệt đối không có chút khái niệm nào về chip điện tử hay bảng vi mạch cả (me too, nên không biết có dịch đúng không: microchips or interfacing), và cũng không quan tâm đủ để học, nhưng cô mỉm cười trước sự nhiệt tình trên nét mặt Sammy. “Kể cho em nghe đi,” cô hỏi.
“Tự em nhìn thấy mới hay. Hillary cũng đang ở đây.”
Tessa chưa lần nào gặp Hillary, nhưng Sammy thưỡng xuyên nhắc đến cô nàng. Hillary sống ở tầng trên căn hộ của Sammy, và cô nàng cũng nồng nhiệt với máy tính y như anh chàng. Tessa cho rằng đây là trường hợp những tâm hồn lớn đã gặp được nhau. Người phụ nữ trẻ cô nhìn thấy ngồi trước màn hình máy tính đang gõ trên bàn phím một cách thuần thục càng khẳng định thêm giả thuyết lúc đầu của cô, rằng Hillary cũng có mái tóc vàng giống Sammy. Cô mặc quần jean và áo len dài tay phù hợp với thân hình thon gầy của cô nàng, mái tóc dài vàng óng được buộc đơn giản phía sau đầu. Cặp kính chỗm chệ trên cái mũi nhỏ khi cô nàng săm soi cái máy tính.
“Hillary, đây là Tessa Conway. Anh đã kể cho em về cô ấy rồi, cô ấy cùng làm với anh. Tessa, đây là Hillary Basham.”
Hillary ngước lên, nỗi ngạc nhiên mơ hồ trong mắt cô nàng. “À, vâng, em nhớ rồi. Chào chị”
“Vâng, chào chị,” Tessa trả lời dịu dàng.
Sammy bắt đầu hăng say giảng giải về máy tính mới của anh chàng, và Hillary cũng bị cuốn hút vào nó giống hệt chàng ta. Tessa lắng nghe rồi gật đầu, cố gắng dùng hết khả năng phán đoán để hiểu điều họ đang nói với cô. Họ đều có vẻ đang bị kích động, và vì thế cô hỏi thêm vài câu để họ thưởng thức giây phút vui sướng cùng nhau. Bằng trực giác, cô nhận ra Hillary quá yêu Sammy đến nỗi cô nàng như mắc phải bùa, nhưng lại quá e thẹn để cho anh chàng biết. Tất nhiên, với Sammy, một phụ nữ phải được dán lên bảng thông báo và chỉ rõ ra cho chàng thì anh chàng mới để ý thấy được, và thậm chí như thế cũng phải mất cả tuần thì anh chàng mới nhận ra mình là đối tượng liên quan. Anh chàng quá bị cuốn hút với cái máy tính của mình đến nỗi mọi thứ xung quanh anh ta đều mờ mịt trong đám sương mù.
Thế là buổi học chơi cờ tối nay của cô không thành rồi; Sammy đang quá vui vẻ phấn khởi với cái gì đó là một bước tiến lớn mà anh ta làm được trong lĩnh vực máy tính đến nỗi cô không nỡ lòng nào làm hỏng niềm vui của anh chàng. Anh chàng và Hillary đối xử với cái máy tính như một con người bằng xương, bằng thịt, và họ tốn cả tiếng đồng hồ để đặt tên cho nó cho đến khi họ quyết định gọi nó là Nelda. Tessa rên lên khi nghe thấy tên đó, và Sammy nhìn có vẻ bị tổn thương lắm lắm vì đó là tên anh chàng nghĩ ra. Hillary ngay lập tức nhảy lên ủng hộ lựa chọn của anh chàng, và thế là nó tên Nelda. Lắc đầu, Tesa nhìn quanh những thiết bị Sammy đặt trong căn hộ. Anh chàng chắc phải đổ hết tiền lương vào thú vui của mình, cô nghĩ. Thực tế, cô nghĩ không biết làm thế nào anh chàng còn đủ tiền để ăn.
Sammy không phải hoàn toàn là một một người sống tách biệt với xã hội; rốt cuộc thì anh chàng cũng nhận ra là mình đói, và rõ ràng cũng có nhớ được cách cư xử mà mẹ anh ta đã tốn nhiều năm cố rèn luyện cho anh ta. Đỏ mặt, anh chàng nhảy dựng lên và mang ra sáu cái bánh sandwiches cùng mấy chai nước lạnh, và từ chối lời đề nghị giúp đỡ của Hillary. Anh chàng vội vã lao ra khỏi phòng và căn phòng đột nhiên trở nên yên lặng.
Tessa nhìn vào đôi mắt thất vọng của của Hillary và thấy cô nàng đột nhiên thu mình lại. “Chị làm ở đâu?” cô hỏi, khi nhận ra rõ ràng là Hillary sẽ không bắt chuyện trước.
“Ở một ngân hàng.” Hillary nhìn cô ngượng ngập, rồi lại nhanh chóng nhìn xuống. “Sammy nói về chị rất nhiều. Chị …Chị rất xinh đẹp, y như anh ấy kể.”
Tessa tự hỏi cô có hơi quá đà trong mối quan hệ bạn bè với Sammy hay không, vì cô chỉ muốn anh thoải mái trong quan hệ với phụ nữ mà thôi. “Anh ấy tốt bụng nên mới nói thế, chứ tôi có xinh đẹp gì đâu.” Cô nói thực lòng, làm cho mái tóc vàng óng ngẩng phắt lên. “Đấy chẳng qua là vì anh ấy hay ngượng với phụ nữ, nên tôi nói chuyện với anh ấy để anh ấy cười thôi. Anh ấy cũng kể về chị rất nhiều.”
“Vâng, nhưng không giống chị. Tôi chỉ là bạn thân thôi, một người nào đó để nói chuyện về máy tính.” Trong một giây phút ngắn ngủi, sự thù địch hiện lên trên đôi mắt nâu của cô nàng.
“Vậy thì hãy nói về chuyện gì khác khi chị ở cùng anh ấy.” Điều cuối cùng cô muốn là giây dưa vào một mối tình tay ba, đặc biệt khi người đàn ông trong cuộc không nhận ra mình đang yêu ai.
“Với chị thì dễ dàng, nhưng không phải mọi người đều… hay tán tỉnh giống chị!” Ngay khi cô nàng nổi giận, máu nóng làm khuông mặt tái nhợt của cô nàng hông lên. Cô nàng lại nhìn xuống, như thể kinh hoàng nhận ra mình thô lỗ, và Tessa thở dài.
“Hillary, tôi không phải mối đe doạ của chị. Làm ơn hãy tin tôi. Sammy chỉ là bạn của tôi thôi, chấm hết.”
“Nhưng anh ấy nghĩ về chị thế nào?”
“Anh ấy chắc chắn không yêu tôi; tôi thề đấy!” Trước khi cô có thể mói thêm điều gì khác để đảm bảo với cô nàng, Sammy quay trở lại phòng với khay nước trên tay. Anh chàng cẩn thận đặt nó tránh xa các thiết bị của mình.
“Tôi sẽ trở lại ngay để mang bánh sandwiches.”
“Em sẽ giúp!” lóp ngóp đứng dậy. Hillary vội vã chạy theo.
Cảm thấy thừa thãi, Tessa gọi với theo, “Cho em một miếng thôi nhé; em phải về sớm.”
Khi họ quay trở lại phòng, Sammy chau mày với cô. “Nhưng chúng ta vẫn chưa chơi cờ mà.”
“Bây giờ đã muộn rồi, và ngày mai là ngày làm việc.” cô nhắc
Anh chàng nhìn vẻ biết lỗi. “Anh đã bị Nelda cuốn đi.”
“Em thích nghe về Nelda đấy chứ.” Cô cam đoan lần nữa..
“Anh biết em có thể thấy buồn chán, nhưng thực sự, anh nghĩ bọn anh có thể đưa Nelda vào sử dụng rộng rãi. Hillary và anh đã tiêu nhiều thời gian và tiền bạc vào cô bé; Cô bé thực sự là một cái gì đó.”
Chả lẽ anh ta chỉ nói chuyện về máy tính với cô nàng thôi sao? Chắc chỉ máy tính thôi thật. Quyết định huých cho anh chàng một cú để anh ta đi đúng hướng, Tessa nói ôn tồn, “Thật là kỳ diệu có một người như Hillary, một người hiểu về công việc của anh và cùng muốn một điều giống anh.”
Hillary đỏ mặt, nhưng Sammy không để ý. “Ừ, cô ấy rất tuyệt.”
Ăn vừa đủ nhanh để không bị đánh giá là bất lịch sự, Tessa đặt miếng sandwich của cô xuống và uống hết ly nước lạnh, rồi cầm ví và áo khoác. “Em thật sự phải đi rồi.”
Sammy tiễn cô ra cửa. “Anh nợ em bài học chơi cờ hôm nay nhé,” anh nói và mỉm cười. “Tối mai có được không?”
Vì vài lý do, Tessa nghĩ có thể cô đã có buổi học đánh cờ cuối cùng rồi. Tốt nhất là đừng nên gây phiền phức. “Em có kế hoạch cho tối mai rồi, và thêm nữa, em hiểu anh hơn anh tưởng đấy! Anh vẫn sẽ tiếp tục mày mò với Nelda để tìm hiểu xem nó có thể làm những thứ mà anh nghĩ nó làm được hay không.”
Anh xoa xoa gáy, xoay xoay vai cho đỡ mỏi cổ. “Có thể em nói đúng. Bọn anh vẫn còn nhiều việc phải làm với Tessa. Có thể là tuần sau nhé?”
“Có thể,” cô nói, mỉm cười với anh. Anh quá quan tâm đến công việc của mình nên anh không bao giờ để tâm; cô đã từng là người đeo đuổi mối quan hệ bạn bè của họ, làm bớt đi tính nhút nhát của anh.
Lúc tối muộn hôm đó, khi chuẩn bị đi ngủ, cô ngồi dựa vào đống gối để sau lưng cô với một xấp giấy viết thư trên đầu gối. Bức thư hàng tuần gửi cho Dì Silver như thường lệ thường đây ắp những thông tin cô cóp nhặt được trong tuần cùng những lời bình phẩm, và kết thúc bức thư, cô đề cập đến Brett Rutland. Khi dán phong bì, cô mỉm cười một mình. Cô đã thận trọng đề cập đến anh với giọng bình thường, biết rằng cần ăng ten của Dì Silver sẽ bắt đầu rung động ngay lập tức khi bà đọc thấy tên anh.
Billie mang theo cà phê và bánh rán để ăn vặt buổi sáng, và họ bắt đầu cắn vào chiếc bánh rán thứ hai khi điện thoại của Tessa đổ chuông. Cô lơ đãng trả lời .
“Anh chỉ nhắc lại buổi hẹn tối nay thôi. Sáu giờ rưỡi.”
Cô chưa bao giờ nghe tiếng anh trên điện thoại, nhưng giọng anh chẳng thể lẫn vào đâu được. Cô nhắm mắt một chút vì niềm vui thích gợn lên trong cô chỉ vì mỗi giọng nói của anh. “Vâng. Sáu giờ rưỡi.”
“Em có thích nhảy không?”
“Thế ông nội có dùng dây đeo quần không?”
Giọng cười trầm trầm, thô nhám của anh vang bên tai cô. “Nhớ đi giày nhảy nhé.”
Khi cô đặt máy lại, Tessa nhận thức được tim cô đang không đập theo nhịp bình thường, và cô cảm thấy hơi thở hơi nghẹn lại. Ngay cả qua điện thoại, ảnh hưởng của anh cũng làm cô gần quỵ. Cô nghĩ tới mái tóc dày nâu vàng và cặp mắt xanh biển của anh, và thậm chí còn thấy nghẹn thở hơn nữa.
“Đã bao giờ cậu ở nhà buổi tối chưa?” Billie nói tự nhiên. Nhận được ít nhất một lời mời đi chơi mỗi tối là chuyện thường xuyên xảy ra với Tessa.
“Tất nhiên là có chứ. Cậu biết tối thứ hai là tối tớ dành cho sự nghiệp giặt quần áo mà.”
Họ phá lên cười, nhưng đầu óc Tessa đã lang thang ở buổi tối sắp đến. Họ sẽ cùng đi ăn tối, đi nhảy…và rồi sau đó? Anh có thử làm tình với cô nữa không? Cô sợ rằng câu trả lời là có, và thậm chí còn sợ hơn nếu anh không.
Billie cân nhắc đánh giá bạn mình. “Cậu biết không, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu bị mờ mắt vì một anh chàng đấy. Chàng này rất đặc biệt với cậu phải không?”
“Tớ sợ anh ấy là thế thật,” nhận ra bằng mấy từ vừa rồi cô đã vô tình thú nhận tình cảm của mình, hai tay Tessa vặn vào nhau bối rối.
“Cậu không muốn yêu à? Thỉnh thoàng tớ nghĩ tớ sẽ đổi tất cả mọi thứ tớ có để tìm đựoc một chàng hợp với tớ, một chàng Mc Coy thật sự ấy.” Tại sao Tessa, mà không phải ai khác, lại phải hoảng sợ vì một người đàn ông? Trong tất cả những người Billie biết, Tessa là một người đối xử thoáng đạt với đàn ông nhất, cô là một phụ nữ thực sự thích tình bạn bè với nam giới. Và những tình bạn đó chưa từng làm cho cô có vẻ đề phòng như lúc này.
Tessa không tự nguyện hé miệng đề cập đến tên của Brett, và Billie cũng không hỏi, làm cho Tessa cảm thấy vô cùng biết ơn. Cô không hiểu Brett sẽ nghĩ thế nào nếu mối quan hệ của họ bị nhòm ngó công khai, nhưng cô biết cô sẽ không muốn những kẻ thóc mách thổi phồng mọi chuyện lên tới tận cung trăng nếu biết cô đang hẹn hò Brett Rutland. Địa vị của anh tự động đã làm cho mối quan hệ của họ trở nên khó khăn. Cô hoàn toàn không quan tâm đến việc chơi trèo với tầng lớp điều hành công ty, nhưng cô có muốn nghĩ gì thì cũng không ngăn được cô trở thành mục tiêu cho những lời gièm pha rằng cô cố vươn lên bằng trình độ tác nghiệp trên giường chứ không phải trình độ tác nghiệp trong công việc.
Suốt tối hôm đó cô rất lặng lẽ, vì trạng thái không thoải mái của cô cả trong cách cô bắt đầu suy nghĩ về anh và tình huống khó khăn có thể cô sẽ gặp phải ở nơi làm việc. Cô có thể cảm thấy cái nhìn điềm tĩnh của anh mổ xẻ cô, cố tìm hiểu suy nghĩ của cô. Khi uống cà phê, anh hỏi, “Có điều gì làm em phiền lòng à?” Giọng anh điềm đạm đến nỗi mất một lúc cô mới nhận ra vẻ sắt thép bên trong nó.
Cô thổi một hơi cà phê nóng bỏng, rồi uống một ngụm.”Cũng không hẳn. Em hơi lúng túng một chút. Anh có phần nào nghĩ tới việc cả văn phòng biết chúng ta đi chơi với nhau không?”
“Anh không quan tâm đến việc họ có biết hay không?”
“Em biết em đang hấp tấp lo chuyện đâu không đâu. Dù sao thì chúng ta mới đi chơi hai lần, và điều đó chẳng có nghĩa-”
“Có, có nghĩa đấy,” anh ngắt lời, chạm vào tay cô. Anh đặt tay anh trên bàn, lòng bàn tay ngửa lên, và nhìn chăm chú vào những ngón tay thon mảnh của cô đang nằm trong tay anh. Bàn tay anh mạnh mẽ, gân guốc và cứng rắn, với những ngón tay dài móng cắt ngắn, đầu ngón tay anh thô ráp, da anh nâu như đồng. Hai bàn tay cô thon thả, mảnh mai, những khớp xương mong manh đến mức những ngón tay cô gần như trong mờ, những móng tay hình oval được đánh bóng, hai tay cô không đeo một chiếc nhẫn nào hết.
“Em đã từng có chồng chưa?” anh đột ngột hỏi, nhìn vào những ngón tay trống không của cô
“Chưa.”
“Đính hôn?”
Cô trầm ngâm uống cà phê rồi mới nói. “Hai lần.”
Mắt anh nheo nheo. “Thế tại sao?”
“Em phát hiện ra em không yêu họ nhiều đủ để cưới.”
“Em chắc phải nghĩ em yêu họ, một lúc nào đó chứ.”
Cô thở dài và tránh cái nhìn của anh. Cô đặc biệt không muốn nói về hai lần đính hôn không thành của cô, hai cái lần đã làm cô cảm thấy tồi tệ gần như hôn nhân tan vỡ, nhưng cô có thể cảm giác được sự kiên quyết của anh phải biết cho được những điều đó.
“Lần đầu tiên, chẳng qua là một sự mê muội mà em mộng tưởng là tình yêu, chỉ có thế thôi. Em đang học trung học, và Will là sinh viên y khoa. Anh ấy đã muốn chúng em cưới nhau ngay; anh ấy đã lên kế hoạch để em bỏ học trung học và phục vụ để anh ấy học xong. Em đã trả lại nhẫn cho anh ấy.”
Anh đang nhìn rất sát cô, tìm hiểu từng sắc thái biểu hiện trên nét mặt cô. “Còn lần thứ hai thì sao?” anh hỏi, bỏ qua Will như một người không quan trọng vì anh cảm giác được cô miễn cưỡng phải tiếp tục.
“Andrew,” cô nói chậm chạp, vì một lý do nào đấy cảm thấy bị ép buộc phải trả lời anh. “Anh ta đã làm vài việc gây tổn thương cho em, và em không yêu anh ta đủ để tha thứ.”
Sau một lúc im lặng, Brett nhận ra cô sẽ không giải thích gì thêm nữa. Bàn tay anh xiết chặt tay cô. “Kể anh nghe đi,” anh khăng khăng. Ánh sáng mờ ảo chiếu trên đầu anh làm mái tóc anh trở thành màu vàng sẫm và phủ bóng xuống mặt anh làm nó trở nên cứng rắn hơn, nguy hiểm hơn.
Bàn tay cô cử động không ngừng trong tay anh. “Em không muốn nhắc lại những chuyện đã qua. Em không còn nghĩ đến nó nữa. Em đã tự vực dậy và đi tiếp.’
“Kể đi,” anh thầm thì, mắt anh tối như bóng đêm.
“Anh ta không chung thuỷ.” Những từ đơn giản, không màu mè, nhưng với cô cũng là bia mộ cho sự lãng mạn. Với cả trái tim, Tessa đã trao tặng lòng trung thành, và cô mong muốn được đáp lại như vậy. Andrew đã lừa dối cô, nhận sự tin tưởng của cô và đáp trả bằng dối gian.
Cặp mắt Brett quét qua cổ, rồi vai, rồi ngực cô, ánh mắt anh nóng bỏng như một bàn tay ve vuốt. “Hắn là một thằng ngu. Làm sao một thằng đàn ông lại có thể ngủ lang khi hắn có thể có em trên giường mỗi đêm được nhỉ?”
Tessa nhìn lên anh, má cô hồng lên vì cách anh nhìn cô. Vẫn nắm tay cô, anh dứng lên. “Nhảy với anh đi,” anh mời.
Cô tự nguyện bước vào vòng tay anh, khoan khoái với sức mạnh cứng cáp đang ôm lấy cô, với hơi nóng của thân mình anh. Sức hút mạnh mẽ đầy nam tính của anh làm cô run rẩy, nhưng ở trong vòng tay cũng làm cô cảm thấy an toàn, như thể sức mạnh của anh giữ không cho những phiền muộn lại gần cô. Cô đặt hai tay vòng trên vai anh, nhẹ thở một hơi dài mãn nguyện.
“Em có thích buổi học đánh cờ không?” Anh thì thầm, đôi môi anh lướt qua lớp tóc mềm mại bên thái dương cô.
Cô bật cười nơi cuống họng anh. “Bọn em không hề nhắc đến nó. Sammy quá kích động về cái máy tính mới của anh chàng đến nỗi không thể nghĩ tới một cái gì khác.”
“Máy tính mới loại gì?”
“Nelda. Anh chàng thề rằng nó sẽ là một cuộc cách mạng trong công nghệ máy tính cá nhân, cũng có thể thật đấy. Vì lợi ích của anh ấy, em hy vọng nó trở thành sự thật. Anh ấy đã phải tiêu một gia tài nho nhỏ vào tất cả các thiết bị lắp đặt trong căn hộ của anh ấy. Em không hiểu vì sao anh ta lại còn lại chút gì để ăn nữa.”
Phía trên đầu cô, mắt Brett nheo lại khi thu nạp mẩu thông tin đó vào trí nhớ của anh. Vòng tay anh tự động xiết chặt cô, kéo cô vào sát hơn làm ngực cô ép phẳng vào vòng ngực cơ bắp của anh. “Em có nói với anh ta là sẽ không còn bài học đánh cờ nào nữa không?”
“Không, không cần đâu. Anh chàng đã để hết tâm trí vào Nelda rồi, anh ấy không quan tâm đâu.”
“Tại sao hồi đầu em lại bị anh ta thu hút thế? Anh ta không phải là loại của em.”
Tessa hơi cứng người lại trong vòng tay anh. “Anh ấy là một người đàn ông thú vị; tại sao lại không phải loại của em?” Cô hiếm khi bỏ tâm suy nghĩ đủ để đề phòng những gì mọi người nói, nhưng cô không thể bỏ qua cho Brett. Cô dễ bị tổn thương bởi anh theo những cách mà cô thậm chí không muốn nghĩ đến. Chỉ có điều anh nghĩ “loại” của cô là gì?
“Anh ta không bao giờ là kiểu người hội hè,” anh nói điềm đạm. “Và dù cho anh ta là một thiên tài điện toán thì em vẫn có thể quay anh ta vòng vòng với chỉ một ngón tay trỏ nhỏ xíu của em mà anh ta vẫn không nhận thức được. Nếu em cặp kè với anh ta liên tục suốt ngày, thì em sẽ buồn chán đến phát khóc chỉ trong vòng một tuần.”
Cô nhìn anh chằm chằm, cố thử đọc những suy nghĩ của anh đằng sau cặp mắt mơ hồ khó hiểu. Cô không phải là một cô nàng chỉ thích ăn chơi, và cô muốn anh nhận ra điều này, nhận ra người phụ nữ thực sự đằng sau lớp vỏ lẳng lơ rỗng tuếch.Chẳng lẽ anh nghĩ cô đi chơi với anh chỉ để vui thú , rằng cô chỉ bị thu hút bởi những người thích quan hệ thoải mái như cô đang thể hiện thôi sao? “Em không bao giờ buồn chán với Sammy,” cô nói, giọng cô đều đều, che đậy cảm giác đau đớn trong lòng. “Em rất thích anh ấy, dù anh ấy có phải là loại của em hay không.”
Chậm rãi tay anh ôm chặt hông cô, kéo cô sát hơn vào anh đến nỗi thân mình cứng rắn của anh hằn dấu vào thân mình mềm mại của cô. “Anh ta không còn quan trọng nữa, vì em sẽ không còn gặp anh ta; anh sẽ có em. Và anh sẽ không chia sẻ.”
Tessa thở gấp vì vẻ kiên quyết, cứng rắn trong giọng anh. Cô đã quen với việc bị đeo đuổi, nhưng Brett là một người đàn ông không chỉ những đeo đuổi, mà còn phải bắt bằng được con mồi. Vẻ ẻo lả mong manh như cánh bướm của cô sẽ trở thành vô dụng khi chống lại sức mạnh của anh, mặc dù vậy cô sẽ không cảm thấy sợ hãi chút nào nếu cô biết chắc cô có thể giao phó bản thân cô cho anh. Anh muốn cô vì chính bản thân cô, hay anh chỉ muốn chinh phục cô vì sự thách thức mà cô là đại diện, hay muốn chộp lấy cánh bướm mong manh khó nắm bắt đơn giản để có thể tuyên bố cô là của anh trong một thời gian ngắn ngủi?
Có lẽ anh đã nhìn thấy vẻ lưỡng lự trên nét mặt cô, trong cặp mắt xanh trong của cô, vì anh trượt tay xuống ôm lấy mông cô, đẩy cô tới trước để ấn hông cô áp vào anh bằng một cử chỉ đầy khêu gợi và sở hữu làm tiếng kêu giật mình của cô bị nghẹn lại giữa chừng. “Xem đây này,” anh rề rà , và một điều gì đó đáng sợ hiện trong cặp mắt xanh của anh.
Mặt cô đỏ bừng, Tessa vội vàng nhìn quanh xem có ai nhìn thấy , nhưng không ai để ý tới họ, mặt cô bớt nóng dần. ‘Em muốn về nhà ,” cô điềm đạm nói với anh.
“Em chắc chứ? Vẫn còn sớm mà.” “Vâng, Chắc chắn. Em muốn về ngay.” Có lẽ cô đang làm chuyện ngu ngốc khi rời bỏ chỗ công cộng để tìm nơi riêng tư, nhưng Tessa cảm thấy cô có thể xử lý chính mình tốt hơn khi không có khán giả. Anh không phải loại đàn ông chỉ biết dùng sức mạnh với phụ nữ; cô đã không cảm thấy sợ với viễn cảnh buổi tối hôm nay sẽ kết thúc bằng trò đấu vật. Dù cho lần đầu tiên cô đi chơi với anh, cô đã hôn anh rồi lại từ chối một cách đỏng đảnh, nhưng anh đã xử sự đầy vẻ thông cảm hơn là cô mong đợi trong tình huống đó. Vấn đề là khi anh hôn cô, cô không muốn anh dừng lại. Đừng bao giờ. Và đưa ra một quyết định về thể xác liên quan tới anh làm mạch cô đập nhanh hơn. Nếu anh thúc ép cô, liệu cô có nhượng bộ? Cô lả người, vì cô rất muốn nhượng bộ; cô muốn ở trên giường anh và dâng hiến bản thân cô cho anh. Sự thu hút thể xác mãnh liệt cô cảm thấy với anh ngay từ khi mới gặp ngày càng tăng mạnh. Cô bắt đầu cảm thấy yêu anh, bất chấp những điều mà cảm xúc thường tình mách bảo cô. Cô biết anh là kẻ chuyên gây đau khổ cho phụ nữ, một kẻ có sự thích thú xác thịt nồng nhiệt với phụ nữ đến nỗi anh có thể không nhớ nổi dù chỉ là những cái tên của những người đã từng chia sẻ giường chiếu với anh.
Cô ngồi im lặng trên đường về căn hộ của cô, và anh cũng vậy, mặc dù thỉnh thoảng cô có thể cảm nhận cái nhìn chăm chú của anh chiếu vào cô. Giá mà cô có thể đọc được suy nghĩ của anh! Nhưng anh giấu chúng rất giỏi, và cô không biết anh mong muốn ở cô điều gì đằng sau sự thật hiển nhiên : sự thoả mãn xác thịt. Để thực sự hiểu anh phải cần cả đời, cô nghĩ. Anh giấu mình quá thận trọng; anh quá bình thản, quá kiềm chế, thậm chí cả trong đam mê. Người phụ nữ nào phá vỡ đựoc sự kiềm chế đó sẽ có trong tay một ngọn núi lửa, và Tessa rùng mình thích thú với ý nghĩ mình chính là người phụ nữ đó.
Một lần nữa, anh bước vào căn hộ trước cô và kiểm tra tất cả các phòng trước khi đưa trả chìa khoá cho cô. Cô đứng yên, hơi một chút đề phòng khi anh tới gần cô, và một nụ cười nhẹ phảng phất trên môi anh khi anh đặt bàn tay dưới cằm cô và nâng mặt cô lên nhìn vào anh. “Nàng phù thuỷ bé nhỏ xinh đẹp,” anh thì thào, hơi thở ấm nồng của anh vuốt ve mặt cô. “Em làm một thằng đàn ông rối tung lên khi em chơi những trò ve vãn rồi lảng tránh. Em có thể cứ tiếp tục ve vãn, em bé, nhưng anh sẽ đặt dấu chấm hết cho trò đùa cợt lảng tránh. Hôn anh đi. Anh đã làm mình phát điên hai ngày nay chỉ vì nghĩ tới miệng em và hương vị ngọt ngào của em thôi đấy.” Anh vùi môi vào môi cô mơn trớn nhẹ nhàng, trêu ngươi. “Hôn anh đi,” anh ra lệnh lần nữa, rồi chặn đường rút lui của cô bằng cách gắn chặt miệng anh vào cô, mạnh mẽ, lưỡi anh trượt sâu vào và một lần nữa truyền cho cô hương vị say nồng của anh. Mắt cô nhắm lại vì niềm thích thú nóng bỏng, hai tay cô bấu chặt trên vai anh.
Họ đứng mắc cứng vào nhau, miệng họ tham lam níu chặt, cho đến khi Tessa cảm thấy choáng váng vì thiếu không khí phải giật môi ra; rồi cô cúi đầu dựa vào vai anh. Sự ham muốn, sự khẩn thiết rung lên giữa hai người thật đáng kinh ngạc, và từ sự thúc ép của cơ thể anh cô biết anh đã bị khuấy động mãnh liệt, nhưng anh có vẻ vẫn đang chờ một dấu hiệu chấp nhận từ phía cô. Cô không thể trao nó cho anh; hành động yêu đương thể xác với cô là một hành động có tính giao ước , và cô không chắc chắn về cảm xúc của mình chỉ sau hai buổi gặp gỡ đủ để cho phép anh có sự thân mật như vậy. Nhẹ nhàng anh xoa bóp gáy cô, giải toả áp lực căng thẳng mà anh cảm nhận được ở đó.
“Lên giường với anh đi,” anh thì thầm, hôn thái dương cô, vành tai cô, đằng sau vành tai cô bằng cái phớt nhẹ của đầu lưỡi anh, gây nên những gợn sóng nhỏ thích thú lan toả khắp mình cô. “Anh biết em nghĩ như thế là quá sớm, nhưng chờ đợi chẳng thay đổi đựoc gì hết. Anh sẽ phải có em, và cả hai ta đều biết rõ điều đó.”
Cô nhắm mắt trong sự đau xót vì ham muốn và do dự. Anh qúa sôi nổi và mạnh mẽ, và cô muốn anh quá nhiều đến nỗi cô không còn cảm nhận được gì ngoài cảm giác đau đớn trống rỗng bên trong. “Em sợ em sẽ yêu anh mất thôi.” Cô buột miệng, giọng cô nghẹn lại trên vai anh, và cô biết đã cô nói dối. Cô đã lo sợ, đúng vậy, nhưng lo đến mấy thì với cô cũng đã quá muộn; cô đã thật sự yêu anh sâu nặng và chẳng còn đưòng nào quay lại được nữa, và chẳng có lý lẽ hợp lý nào sẽ thay đổi được tình yêu của cô. Cô đã chờ đợi cả đời để có anh. Cô không thể cưỡng được tình cảm của mình cũng như không thể ngừng thở.
Brett đứng bất động. Thậm chí cả bàn tay đang vuốt ve gáy cô cũng sững lại giữa chừng. Tình yêu, cũng như những cảm xúc lãng mạn, không có chỗ đứng trong anh, và đó không phải là điều anh muốn. Cho đến khi cô nói ra những từ ấy, thì anh chưa từng có ý tưởng nào trong đầu. Anh đã mời cô đi ăn tối lần đầu tiên vì hai lý do: vì anh muốn đưa cô lên giường, và vì muốn dò hỏi cô về những nhân viên khác ở Carter Engineering. Ham muốn xác thịt của anh càng lúc càng lớn cho tới khi hơi nóng hừng hực của nó làm anh héo mòn, cho đến khi anh không thể ngủ được và trằn trọc không yên trên những tấm vải trải giường nhàu nhĩ, cơ thể anh căng thẳng vì thất vọng. Cô hấp dẫn anh như chưa một người phụ nữ nào làm được; trong cùng một lúc cô vừa táo bạo vừa thận trọng, vừa mời gọi vừa đoan trang. Lần đầu tiên trong đời anh, anh cảm thấy bực bội với ý nghĩ còn có những thằng đàn ông khác. Anh không muốn cô giao thiệp với Sammy Wallace vì một lý do không hề dính dáng gì đến việc anh ta đang là đối tượng bị nghi ngờ tham ô. Anh muốn tất cả thời gian của cô dành cho anh, tất cả nụ hôn của cô dành cho anh, và tâm lý chiếm hữu nguyên thuỷ gặm nhấm anh. Khi anh nghĩ về hai người đàn ông cô đã từng đính hôn, anh muốn lắc cho cô rụng răng ra vì đã cho phép bọn họ gần gũi tới mức cô thậm chí còn có ý định cưới họ.
Nhưng anh không muốn vướng víu vào chuyện tình cảm. Tình yêu là ham hố và đòi hỏi, và anh không muốn loại tình cảm mật thiết này. Tâm trí anh luôn hơi xa cách, và luôn được kiềm chế, và anh muốn cứ như thế mãi; anh đã từng thấy những thằng đàn ông xử sự hoàn toàn điên khùng chỉ dưới danh nghĩa của vài thứ tình cảm không rõ ràng mà họ là tình yêu.
Tessa đã xâm nhập vào suy nghĩ của anh, khi anh cần để tâm trí hoàn toàn chuyên tâm vào công việc. Hình ảnh cơ thể mượt mà, đẹp đẽ của cô nằm duỗi dài trên tấm ga trắng, chờ đợi anh, là hình ảnh bừng bừng trong đầu anh mọi lúc, xâm nhập vào suy nghĩ của anh vào những lúc không thích hợp nhất. Cô làm anh xao lãng khỏi trò mèo đuổi chuột bí mật mà anh và Evan đang chơi cùng tên trộm. Và anh muốn chiếm cô, làm thoả mãn mình với cô, rồi anh có thể đẩy cô ra khỏi tâm trí anh và toàn tâm toàn ý tiếp tục công việc đang tham gia.
Ý nghĩ cô yêu anh làm anh choáng váng. Sẽ như thế nào nếu có người đàn bà ngông cuồng, hay ve vãn này cho riêng anh? Cô có thể yêu thật lòng không, hay là cô chỉ chơi đùa với từ ngữ mà thôi? Cô đã từng thật sự yêu ai trong những người đàn ông mà cô đã đính ước? Cô đã nói gì về người đã phản bội cô nhỉ? Rằng cô không yêu anh ta đủ để tha thứ cho anh ta? Có lẽ tất cả cũng chỉ là một trò chơi với cô, nhử một thằng đàn ông chìm đắm sâu hơn và sâu hơn nữa cái bẫy mê hoặc của cô? Nhưng trong cùng lúc, cái ý tưởng trêu ngươi anh, giống như mùi nước hoa phảng phất của cô cứ thường xuyên thoảng qua mũi anh, rồi lại bay đi.
Tessa hiểu ngay ý nghĩa sự bất động của anh, và cô chớp mắt giữ lại những giọt lệ bất ngờ dâng lên, cẩn thận giữ đầu cô nép vào vai anh. “Tại sao chúng ta không dừng lại ở đây thôi?” cô thì thầm. “Về phía em, em không biết có thể kiềm chế lâu hơn được không, và em thà là bỏ đi trước còn hơn phải chịu đau đớn.” Cô nói nhẹ như hơi thở, “Chúng ta luôn có thể nhớ về người kia như một kẻ phụ tình.”
Anh đặt cả hai tay lên vai cô và đẩy cô hơi xa anh một chút để anh có thể nhìn thấy gương mặt cô, và anh cau mày. ‘Không,” anh nói cộc lốc, không muốn hiểu rõ hơn lý do tạ sao lại từ chối lời đề nghị của cô, nhưng đừng có hòng anh để cô bước ra khỏi cuộc đời anh. Tiếng cười của cô sẽ văng vẳng trong tâm trí anh cho đến hết đời, và anh cảm nhận được sự đau đớn của ham muốn không được thoả mãn.
“Làm ơn đi anh.’ Mắt cô rất trong sáng và thẳng thắn. “Em nói với anh rồi đấy, em không ngủ lang đâu. Em không có những mối quan hệ tầm thường , dung tục đâu. Em có rất nhiều để dâng hiến cho một người đàn ông; Em không phải chỉ là một người để vui đùa hay giải trí. Và em mong chờ rất nhiều ở một người đàn ông. Nếu anh không bằng lòng trao ra, thì hãy buông tay đi.”
“Thế em mong chờ gì ở một người đàn ông hả?” anh hỏi phũ phàng, kéo ngược cô lại gần anh một lần nữa, vì anh không thể chịu đựng được khoảng cách giữa họ.
“Tình bạn. Niềm đam mê. Lòng tin, trách nhiệm và chung thuỷ.” Cô mạnh mẽ ngửa mặt nhìn anh. ‘Tình yêu.”
“Anh quá già để tin vào truyện thần tiên rồi, em bé ạ. Tình yêu chỉ là một từ mà mọi người quẳng lung tung để tự biện minh cho những trò ngu ngốc mà họ làm thôi.” Hai bàn tay cứng rắn của anh xiết lại làm đau vai cô. “Anh muốn em, và em muốn anh. Hãy coi thế là đủ.”
Cô lại lắc đầu, nhưng trước khi cô có thể nói một điều gì, anh cúi đầu xuống và hôn cô, chậm rãi và mạnh mẽ nồng nàn, và một lần nữa cô lại trở nên yếu đuối, chẳng có gì có thể giúp cô chống lại trò ma thuật anh đang làm với da thịt cô. Hai tay anh di chuyển khắp người cô, mân mê ngực cô, hông cô, đùi cô, như thể muốn đóng dấu lên cô bằng bàn tay tay anh. Khi anh bỏ ra, khuôn mặt anh tối lại và mắt anh rừng rực. “Đêm nay hãy nghĩ về nó. Tối mai anh sẽ đón em lúc bảy giờ.”
“Chẳng có kết quả gì đâu,” cô nói yếu ớt, nhưng cô không tin anh đã nghe thấy cô. Anh đã ra khỏi cửa, và cô đứng đó, ngay giữa phòng một lúc lâu nữa,đầu cô gục xuống, mắt nhắm nghiền. Anh sẽ không muốn cô chơi một cách an toàn, và cô tự hỏi không biết cô còn đủ nghị lực để sống sót sau một mối quan hệ bất thành nữa không.
Cô bị giằng xé giữa sự cần thiết bản năng phải tự bảo vệ mình và sự cần thiết của trái tim đam mê sâu nặng của cô, sự cần thiết phải chạm vào và quắp lấy anh, quấn quanh anh thật chặt để không bao giờ anh còn khả năng đẩy cô ra khỏi trái tim hay tâm trí anh. Cô sẽ chẳng có cơ hội nào nữa nếu cô quá hèn nhát để chọn một. Tình yêu phải trao đổi, thay vì đòi hỏi, và cô muốn trao bản thân cô cho anh. Có thể đầu óc anh không thừa nhận là tình yêu, nhưng cơ thể anh thì có. Cô đã sợ thế…nhưng đã quá muộn để mà sợ.
Evan dụi mắt mệt mỏi, rồi quay lại với đám giấy tờ mà máy tính vừa in ra trước mặt anh. “Tôi qúa mệt rồi, chẳng có chút manh mối nào trong đống này hết,” anh càu nhàu.
Brett nhìn đồng hồ; đã quá nửa đêm một chút. Anh thích thú cảm giác tập trung cao độ cần thiết cho cuộc điều tra; nó làm tâm trí anh khỏi thấy thất vọng vì lại phải nằm ngủ một mình. Nhưng anh cũng mệt rồi, và anh đang mang một cảm giác đeo dẳng rằng anh đang bỏ lỡ một cái gì đó, một cái gì đó anh đã có thể nhận ra nếu anh không quá mệt, nếu một phần của anh không đang vương vấn nơi Tessa. Mẹ kiếp cô nàng, tại sao anh không thể ngừng nghĩ về cô nàng nhỉ? Cô nàng chỉ là một ả đàn bà khác mà thôi, bất chấp đôi mắt tươi cười và những cái hôn như thiêu đốt của cô nàng. “Chúng ta đang bỏ lỡ cái gì đó,” anh lẩm bẩm. “Một cái gì đó ở ngay dưới mũi chúng ta, và chúng ta không nhận ra nó.”
“Có thể có một cái 747 thể ở ngay dưới mũi tôi lúc này và tôi đã mất bao nhiêu thời gian tìm tòi mà vẫn không thấy nó,” Evan ngáp dài, quăng cái bút chì. “Thằng cha này đúng là một thiên tài. Tại sao anh không tặng cho hắn một khoản tiền thưởng nếu hắn chỉ cho chúng ta biết hắn làm thế nào hả?”
“Anh có chắc đấy là Wallace không?” Brett liếc nhanh Evan hỏi.
“Đó là một ai đó biết cách sử dụng computer như chơi bóng chày, đấy là điều chắc chắn.”
“Tessa kể với tôi là anh ta có một gia tài điện tử trong căn hộ của anh ta đấy. Anh ta biết tất cả các mã truy cập; và anh ta có thể truy cập vào mạng máy tính của chúng ta bất cứ khi nào anh ta muốn.”
“Tôi đã kiểm tra hồ sơ của bảo vệ, và anh ta làm việc ban đêm rất nhiều, nhưng mẹ nó chứ, tôi không thể tìm ra bất cứ một cái gì không đúng!” Evan nói hùng hồn.
“Nó ở ngay đây; chỉ có điều chúng ta chưa tìm ra cái đúng thôi.” Brett thẳng người lên, đi đi lại lại không ngừng trong pềong khách sạn. Chó chết, nhưng anh đã mệt mỏi với các khách sạn, với cuộc sống suốt ngày gắn liền với cái valy lắm rồi. Anh muốn không khí trong lành, khô lạnh của miền núi, mùi khói của gỗ cháy trong lò sưởi rừng rực, sức mạnh dâng trào của một con ngựa ở dưới anh, và tình trạng cáu kỉnh vì không làm được việc ăn mòn anh.
Evan cũng đứng lên, vươn vai cho cơ bắp bớt căng mỏi. “Tôi chấp nhận dừng thi đấu ban đêm. Hãy còn ngày cuối tuần nữa, và tôi có thể làm được nhiều việc hơn trong thời gian đó, khi tôi không phải mất cả ngày giả vờ tìm hiểu các hệ thống và lựa chọn. Sáng mai, tôi sẽ về gấp San Francisco, nhưng tôi sẽ trở lại đây muộn nhất là sáng thứ bảy. Anh có cần gì ở văn phòng không?”
“Không,” Brett nói lơ đãng, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm biển ánh đèn sáng trải rộng đến tận chân trời. Giống như New York, Los Angeles không bao giờ ngủ. Ở trang trại, khi đêm đến, gia súc đều đi ngủ, và con người cũng vậy.
Sau khi Evan đã trở về phòng anh ta, Brett vẫn đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng anh không còn nhìn thấy ánh đèn nữa. Thân thể anh vẫn còn cảm thấy sức ép của da thịt cô trên anh, quai hàm anh nghiến lại. Anh muốn cô. Anh thậm chí không cần nghĩ tới tên cô; tất cả những người đàn bà khác trở thành vô danh, không có nhân dạng, thậm chí không có giới tính, khi so sánh với cô.
Anh nhìn cái giường khách sạn vẻ chán ghét, tự biết anh sẽ không có khả năng ngủ đựoc khi anh nằm xuống đó. Giường của anh ở trang trại to và rộng, và đột nhiên anh mường tượng hình ảnh cô nằm trên đó, mái tóc mềm của cô xoã tung phủ trên gối anh trong khi cô im lặng ngủ, với những tấm đắp kéo trùm lên đôi vai trần để chống lại cái băng giá của sáng sớm mùa xuân. Anh lắc mạnh đầu để trục hình ảnh đó ra khỏi tâm trí, nhưng nó vẫn cứ lởn vởn quanh anh, lại còn thêm những hình ảnh náo động khác đổ thêm dầu vào lửa: đó là những đêm mùa dông dài dằng dặc, đó là làm tình với cô trên cái giường đó, và biết đêm sau anh vẫn có cô nữa.
Anh nhăn mặt. Anh sẽ không để cô bắt đầu với anh như thế. Anh sẽ chiếm cô và rồi sẽ quên cô, vì trong khi chiếm đoạt cô anh sẽ thấy được cô cũng chỉ như những người phụ nữ khác anh từng có và rồi lãng quên.