Thệ Bất Vi Phi

Chương 92: Ăn đào

Edit: Docke

Phượng Thấm hỏi Tuyên Vương: “Vương gia, người này thế nào? Ngài có hài lòng không?”

Tuyên Vương gật gật đầu, khen: “Tuy tướng mạo xấu xí, nhưng tài đoán chữ và bản lĩnh tùy cơ ứng biến của hắn cũng khá. Có thể thấy được, người này rất thông minh. Quý gia phủ cũng có chút thực tài…” Hắn trầm ngâm một lát rồi nói, “Gia chủ vì sao không hỏi, nữ nhân mà ta tra tìm là ai?”          

Mẫu Phượng Thấm cười cười, nói: “Nếu như ta còn không biết thì làm sao đáng được Vương gia gọi một tiếng gia chủ đây? Nàng ta tất nhiên là giai nhân kim ốc tàng kiều (lầu vàng giam giữ người đẹp) của Thụy Vương rồi?”

Thần sắc khuôn mặt nàng cứ nhàn nhạt, khiến Tuyên Vương nhìn không ra thực chất bên trong. Tuyên Vương cười nói: “Gia chủ sẽ không trách tại hạ xen vào việc của người khác chứ?”

Mẫu Phượng Thấm nói: “Ta và Vương gia đều tò mò giống nhau thôi. Rốt cuộc nàng là người như thế nào mà khiến Thụy Vương phải giấu giếm bí mật đến vậy. Nếu Vương gia biết được tin tức gì, phải nhớ báo cho ta biết trước đó…”

Tuyên Vương biến sắc. Cơn tức bành trướng trong ánh mắt. Nhưng trong chớp mắt lại cười nói, “Chuyện mà gia chủ muốn làm, có khi nào bổn vương không đáp ứng đâu. Chỉ cần gia chủ cần đến bổn vương, bổn vương nhất định sẽ làm hết sức mình…”

Mẫu Phượng Thấm duyên dáng vén nhẹ những sợi tóc đang lòa xòa trước trán, cười nói: “Vương gia, hôm nay ta thấy hơi mệt, không tiếp đãi vương gia được nữa. Mời Vương gia cứ tự nhiên…”

Nói xong, chưa nói Đỗ ma ma một tiếng đã đứng dậy. Tuyên Vương vội gọi: “Còn không mau đưa gia chủ vào nghỉ ngơi!”

Đỗ ma ma bước lên phía trước, nhẹ nhàng nâng Mẫu Phượng Thấm đi ra ngoài đình.

Tuyên Vương nhìn theo bóng dáng nàng rời đi hồi lâu, rồi bỗng cười. Vẻ tươi cười lại lạnh như băng, còn mang theo một tia mỉa mai, cũng không nói gì. Một lúc lâu sau mới nói: “Quy Trữ, Tử Dạ, chúng ta cũng hồi phủ thôi. Hôm nay xem như cũng có thu hoạch rồi…”

Ba người lần lượt theo hàng một đi ra khỏi phủ.

Từ khi ta đến Mẫu phủ làm thực khách, người trong Mẫu phủ từ trên xuống dưới đều đối với ta có vài phần tôn trọng. Đặc biệt là sau khi ta thường hay tặng cho bọn họ vài câu mây mù dày đặc mà bọn họ cho là châm ngôn vận mệnh, tuy chưa đến mức thờ phụng ta như thần linh, nhưng trong ánh mắt vẫn có vài phần kính ý. Đi đến đâu trong Mẫu phủ cũng đều có người tôn xưng một tiếng ‘tiên sinh’, ta nghe mà thoải mái trong lòng.

Lúc ra ngoài, cũng có kiệu đến đưa đón. Đám kiệu phu Mẫu phủ được ta gọi, luôn cười tươi như hoa nở. Thật giống với phu xe đẩy* thời hiện đại của ta, cách xa lơ xa lắc đã tươi cười đi lên đón tiếp, làm như ta là một miếng mồi lớn, ngon lành không bằng.

(*Có lẽ Tuệ Như ở vào thập niên 50-60, đi xe kéo, xe đẩy chứ không đi xe hơi.)

Nhớ lại lúc ta ở hiện đại, phu xe đẩy của ta có nhiệm vụ làm bảo tiêu kiêm luôn bảo mẫu. Hiện giờ, đến cổ đại rồi. Cũng có mấy kiệu phu như vậy, tuy nói rằng không đảm đương nổi nhiều công năng, chỉ là kiệu phu thôi, nhưng cảm giác ngồi trong kiệu và ngồi trong xe đẩy cũng đều thoải mái như nhau thôi. Cảm giác được làm thượng nhân lúc nào cũng đều không tồi. Bởi vậy, ta cũng không quá so đo vì sao hôm nay xuất môn, hình như thay kiệu phu khác vậy, vẻ tươi cười trên mặt cũng không mấy vui vẻ. Có lẽ, bọn họ còn có chuyện khác, ví như đánh nhau, cãi nhau… đâu có rảnh mà xã giao với ta chứ?

Ta ở trong kiệu cười cười, nói với Tiểu Phúc Tử đang ngồi bên cạnh: “Hôm nay, chúng ta đi đâu đây? Hay là đi Quy Vân Tự đi. Nơi đó nghe nói làm đồ chay rất ngon. Vừa hay Tuyên Vương gia mới thưởng cho ta mười lượng vàng ròng, chưa có chỗ sử dụng đây nè.”

Cỗ kiệu khẽ chấn động, khiến ta hoảng đến phát run. Ta nhíu mày, nói: “Hỏa kế (chân sai vặt) mới tới à, chưa ăn cơm sao? Ngay cả kiệu mà cũng nâng không xong?”

Giọng nói trầm thấp của kiệu phu vang lên: “Xin lỗi tiên sinh, vấp phải hòn đá…”

Ta nói: “Tốt lành giùm cái đi, cẩn thận dưới chân, đừng vấp nữa…”

Kiệu phu kia đáp ‘dạ’ một tiếng, nâng cỗ kiệu tiến lên phía trước. Suốt đường đi, quả thật cũng không xảy ra chuyện gì như là vấp chân hay gì gì đó nữa.

Quy Vân Tự là một ngôi chùa khá quạnh quẽ. Bồ Tát không hiển linh, trong chùa hương khói quạnh quẽ. Cái duy nhất nổi danh ở đây là đồ chay. Đặc biệt, trong hậu viện có sản xuất ra một loại nước mật đào không hạt, rất nổi tiếng. Nhưng vị trụ trì ngôi chùa này lại là một kẻ cố chấp bảo thủ, không muốn dùng nó để chào mời khách. Ngay cả đồ chay, nếu khách nhân có quan hệ không tốt với trụ trì thì tuyệt đối không tiếp đãi. Cho nên, trong chùa càng thêm vắng vẻ. Nhưng kể ra thì cũng kỳ quái, cách tiếp khách của Quy Vân Tự như thế, có thể nói là đã đắc tội với không ít người. Nhưng nó vẫn sừng sững đứng vững không ngã, cũng không thấy ai đến tìm nó gây phiền toái. Lấy tin từ miệng bọn hạ nhân, ta mới biết còn có một nơi có cá tính như vậy. Đã muốn đến thăm viếng từ lâu nhưng lại không rảnh. Kể từ khi đoán chữ cho Tuyên Vương, Mẫu gia nhị tiểu thư thường xuyên mang đến cho ta mấy mẫu chữ rồng bay phượng múa không biết đã được bọn họ góp nhặt ở đâu nhờ ta đoán, hại ta không rảnh được chút nào. Vất vả lắm mới có được nửa ngày nghỉ ngơi, lập tức chạy ra ngoài chơi, xuất phát tìm đến nơi có đồ chay nổi tiếng đã lâu – Quy Vân Tự.

Đến Quy Vân Tự, tăng nhân trong chùa đã lâu không thấy khách hành hương, nhìn thấy chúng ta đến cũng không nhiệt tình chiêu đãi như mấy chỗ khác. Ngược lại, chỉ thờ ơ đưa ta và Tiểu Phúc Tử vào trong điện lớn rồi không thèm để ý đến chúng ta nữa. Ta nghĩ, thái độ phục vụ của bọn họ như vậy, giờ này ngày này, làm sao mà hành nữa?

Đương nhiên, ta nghĩ đến nhiều nhất chính là, bọn họ cứ giữ thái độ này mãi thì nguyện vọng ăn no nê của ta hôm nay, e rằng không thể thực hiện được rồi.

Không được, ta phải nghĩ cách lừa lão trụ trì kia ra đây mới được. Chỉ khi nào hắn đến, đám tăng nhân thủ hạ của hắn mới có thể đối xử với chúng ta tốt lên một chút, mới có thể đủ tiền mà trả mật đào và đồ chay nghe danh đã lâu kia.

Ta lo nghĩ, tươi cười rạng rỡ, nói với một tăng nhân đang đứng thẳng một bên kia: “Tiểu sư phụ, ta kính trọng đại danh Nhất Ngộ đại sư trụ trì đã lâu, muốn viết vài câu thơ đưa cho Nhất Ngộ đại sư. Không biết tiểu sư phụ có thể lấy giùm giấy bút hay không?”

Tiểu hòa thượng đánh giá ta một chút, tâm không cam tình không nguyện mà nói: “Trụ trì của chúng ta từ trước đến nay không gặp người ngoài. Thí chủ nếu muốn cầu kiến, e rằng tiểu tăng sẽ bị trụ trì quở trách…”

Ta nói: “Chẳng qua, tại hạ chỉ muốn tặng một câu thơ cho Nhất Ngộ đại sư mà thôi. Chỉ cầu giấy bút, về phần gặp được hay không, cứ để sau hẵng hay.”

Nói xong, ta đặt lên bàn hương khói một khối nhỏ bạc vụn. Tiểu hòa thượng kia trông thấy, lúc này mới vào sương phòng lấy giấy bút ra cho ta.

Ta viết lên giấy mấy câu rồi đưa cho tiểu hòa thượng, cười nói: “Phiền tiểu sư phụ đem câu thơ này giao cho trụ trì. Tại hạ đi dạo quanh viện một chút rồi lập tức đi ngay…”

Tiểu hòa thượng gật gật đầu, cầm giấy rồi đi ra sau viện.

Ta cười nói với Tiểu Phúc Tử: “Chúng ta đi dạo trong viện một chút…”

Quy Vân Tự mặc dù thanh tĩnh, lâu lâu mới có người đến, nhưng bố trí trong viện lại không hề vương bụi, vừa thấy cũng biết là được người ta cẩn thận lau dọn thường xuyên, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ. Ta và Tiểu Phúc Tử ngắm hoa xem cá. Ngây ngốc chưa đầy vài phần chung, chợt nghe phía sau có người reo lên: “Vị thí chủ kia đâu, đi đâu rồi, còn không mau mau giữ hắn lại.”

_________________