Edit: Docke
Dẫu đã biết mấy con ngựa này đã bị người ta động thủ rồi nhưng ta lại không biết động vào chỗ nào và làm sao để nhắc nhở bọn hắn. Ta đi ra cửa khách điếm. Ánh nắng trùng hợp chiếu lên người hai con ngựa, dưới bờm ngựa chợt lóe lên ánh sáng bạc. Ta mới đột nhiên nhớ tới loại kỳ độc này.
Vào thời điểm phụ thân bị giết, con ngựa ông cưỡi cũng chết theo. Hoàn toàn tìm không ra hung thủ. Ta chú ý thấy bờm ngựa có mấy sợi biến thành màu bạc. Tra cứu sách cổ mới tìm được loại kỳ độc này. Tuy rằng vô cùng lợi hại nhưng chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn, chừng chưa đầy một khắc. Khi chất độc đã hoàn toàn xâm nhập thì con ngựa bị dính chất độc sẽ lập tức lăn ra chết. Mà trong giờ khắc đó, người nào chung đụng với con ngựa ấy cũng sẽ chết. Sau đó, không cách nào có thể tra được hung thủ. Lão cha hờ của ta cứ như vậy mà chết đi một cách khó hiểu, không hề có dấu vết ẩu đả. Hôm nay, ở đây, ta lại phát hiện ra bóng dáng của loại độc này.
Không thể cứu sống được phụ thân, cuối cùng lại cứu sống hai tên ngu ngốc không biết sống chết. Nhưng bọn họ dường như cũng không muốn cảm tạ ta lắm, biểu tình còn có vẻ hoài nghi là ta hạ độc. Ta nghĩ. Tuy ta là kẻ trừng mắt tất báo, nhưng cũng sẽ không giết luôn cả mấy con ngựa vô tội.
Ta đang muốn tiến lên, mắng cho bọn họ sáng mắt ra. Ta đã nghẹn quá lâu rồi…
Nào biết đâu rằng, vừa liếc mắt một cái, Quy Trữ và Tử Dạ đã từ từ lả người rồi ngã xuống. Đám thủ hạ của bọn họ cũng cùng chung số phận. Ngoại trừ ta và Tiểu Phúc Tử, tất cả đều ngã xuống hàng loạt. Quy Trữ vừa đổ người xuống vừa nhìn ta: “Ngươi hạ độc sao? Từ khi nào?”
Ta quát to một tiếng: “Ta không có. Ta bị oan…”
Nói xong, liền bước lên phía trước xem mạch cho bọn hắn. Mạch đã không còn đập nữa, chết rồi…
Ta kêu to: “Ta không có hạ độc. Vì sao lại chết cả rồi? Ta còn oan uổng hơn cả tuyết rơi tháng bảy nữa kìa!”
Ta bất lực nhìn bốn phía, thấy đám hỏa kế trong khách điếm nghe tiếng đều đã chạy ra. Những người khác đều đã ngã xuống, chỉ còn lại ta và Tiểu Phúc Tử. Ta vội kêu: “Mau mau lại đây giúp một tay. Bọn họ có lẽ đã ăn phải thứ gì không sạch sẽ rồi.”
Nghe xong lời này, có mấy người vốn muốn qua giúp lại lập tức trốn mất tiêu, đẩy ông chủ quán ra phía trước. Ông chủ khách điếm đã bị dọa sợ đến mức không dám ra, chân run lẩy bẩy, quần ướt đẫm một khoảng rộng.
Một tên tiểu hỏa kế nói: “Mau đi báo quan đi…”
Một hỏa kế khác lên tiếng: “Báo quan nào? Đại Tề mặc kệ chúng ta, còn Tây Sở giờ không còn quản trấn này nữa rồi…”
Lặng ngắt như tờ.
Ta ngàn phòng vạn phòng, vẫn trúng phải gian kế của người ta. Ta đem tất cả tinh lực ra đề phòng bọn họ hạ độc. Không ngờ độc đã được hạ xuống từ lâu rồi. Những thủ đoạn sau này, chẳng qua chỉ vì muốn kéo dài thời gian khiến ta không có cách nào tra ra được. Không tra được thì sẽ không thể cho bọn hắn thuốc giải. Bởi vì, độc mà bọn hắn trúng phải, ta rất quen thuộc. Trong bao độc của ta còn dấu một bình nhỏ, do ta tự phối chế,…
Ta đương nhiên hiểu được. Độc này không phải do ta hạ. Nhưng nếu không phải ta, thì là ai? Ngoại trừ ta và Tiểu Phúc Tử, những người còn lại đều trúng độc. Hơn nữa, độc được dùng lại chính là loại độc ta mang theo người. Bây giờ thì thật sự dù ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Từ nhỏ đến lớn, ta còn chưa hề giết qua người nào. Bây giờ lập tức giết nhiều người như vậy, trên tay đã dính đầy máu tươi. Xem ra, sau khi chết đi sẽ phải xuống địa ngục mất thôi.
Ta lôi kéo Tiểu Phúc Tử, lui về phía sau vài bước, liên tục hỏi Tiểu Phúc Tử: “Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Ông chủ khách điếm đụng phải chuyện lớn như vậy, rốt cuộc không chịu nổi đả kích, kinh hoảng đến mức chạy biến mất tiêu, không dám quay đầu nhìn lại đến một lần.
Tiểu Phúc Tử nói: “Chúng ta đi mau…”
Ta và hắn đều có ý tưởng giống nhau. Tiểu Phúc Tử vội nắm lấy thắt lưng của ta, thi triển khinh công, chạy vội ra ngoài khách điếm. Có một vị hỏa kế ngăn lại, bị Tiểu Phúc Tử dùng một chưởng đánh bay, ngã xuống đất, nửa ngày vẫn chưa thấy đứng lên…
Gió thổi bên tai vù vù. Ta nghĩ, ta và Tiểu Phúc Tử chạy được đi đâu?
Có đôi khi hoài nghi cũng rất có đạo lý. Còn không phải sao, chưa chạy được bao xa, phía trước, mặt sau đều bị người ngăn cản. Tất cả đều là người quen, thuộc đến mức không thể thuộc hơn…
Ngăn đằng trước, đi đầu là một người tay phe phẩy quạt lông, bộ dáng tự cho mình phong lưu. Không phải chính là Lâm Thụy – vua trứng ung đó sao? Bên cạnh còn có Quỳnh Hoa cùng vài người nữa. Quỳnh Hoa né tránh khỏi ánh nhìn của ta. Ta nghĩ, nàng mà cũng biết ngượng ngùng sao?
Chắn phía sau, là một vị trung niên dẫn theo mấy người thanh niên, vừa nhìn đã biết là không dễ gì chọc vào được. Gã trung niên mặt mũi thân hình đều khỏe khoắn, còn không phải là cái gã đã bắc thang cho ta leo tường hay sao?
Chẳng qua là, Tiểu Phúc Tử có đánh lại bọn họ không đây?
Sắc mặt của ta hiện giờ khẳng định đã trắng bệch rồi. Tiểu Phúc Tử cũng không hơn bao nhiêu, đứng bên cạnh ta, như chết cha chết mẹ vậy. Tuy hắn võ công rất cao nhưng cũng giống như ta thôi, cũng là lần đầu tiên tham gia vào một vụ án mạng. Ta hoài nghi, Tiểu Phúc Tử, trong lòng hắn khẳng định đang cho rằng do ta hạ độc. Chứ nếu không với công lực của hắn, sắc mặt làm gì mà trắng đến nỗi như thế? Đó là bị dọa đến mức trắng bạch. Ngươi thử nghĩ đi. Một tên hung thủ giết người hàng loạt, mọi lúc mọi nơi đều bám chặt bên cạnh ngươi, không đáng sợ hay sao?
Ta và Tiểu Phúc Tử bị vây vào trong. Hai nhóm người phía trước đằng sau dồn chúng ta lại. Bọn họ đã hạ quyết tâm không để chúng ta đi.
Tên Lâm Thụy bại hoại kia cười cười nói: “Giả tiểu thư không cần chạy nữa. Tuy cô giết người nhiều như vậy nhưng chúng ta cũng không phải đến đây để bắt cô. Chẳng qua chỉ muốn mời cô theo chúng ta trở về Đại Tề, đoàn tụ với Tư Đồ nương nương mà thôi…”
Ta mãnh liệt trấn định lại tinh thần, cố gắng khống chế không để môi phát run, nói: “Đám người này, căn bản không phải do ta giết…”
Cái tên Lâm Thụy dù có đầu thai ngàn vạn lần vẫn cứ bại hoại kia, đang cười lại bỗng nhiên ngưng cười, cau mày nhìn ta: “Sao lại không phải do cô giết. Không phải trong người cô đang cất giấu bột dính chết người tiên nhân đảo sao. Không thể ngờ được cô lại có lòng dạ cay độc như vậy. Là hơn mười mạng người đó. Những người đó đều có cha mẹ vợ con…”
Thoáng cái, hắn làm như ngày tận thế không bằng…
Ta cũng biết, hắn cố ý nói cho ta biết. Độc được dùng chính là tiên nhân đảo. Cũng là muốn nói cho ta biết: Là do ta sai người hạ độc. Hơn nữa còn trộm trong bao độc của cô. Thế thì làm sao? Cô cũng chỉ có thể chịu tội mà thôi…
Mà loại độc này, có một lần phụ thân ta trong lúc đắc ý dạt dào đã nói: “Trong thiên hạ, chỉ có ta có thể chế ra loại độc này. Loại độc này cũng không ai có thể phá giải được…” Ta hỏi ông: “Vậy đây chính là chiêu bài độc dược của cha sao?” Ông trầm tư một lúc lâu rồi mới gật đầu, trông cậy ta sẽ khen một chút về năng lực siêu quần của ông. Ta theo ý nguyện của ông nói một câu: “Xem ra, địa vị trên giang hồ của phụ thân rất cao nha. Nhưng có điều, nếu có người trộm lấy chất độc này mang đi giết người, chẳng phải cha sẽ chịu tiếng xấu thay cho người khác hay sao?”
Ông vừa nghe ta nói, có chút đắc ý nhưng khi nghe được hết câu thì sắc mặt lập tức biến đổi, cũng không hề có phản ứng gì đáp lại. Khiến ta đang chuẩn bị hỏi tiếp: “Danh hào trên giang hồ của cha rốt cuộc gọi là gì vậy?” cũng không hỏi được. Đây điển hình là vịt nghe sấm rồi. Nhưng sau này, ông rốt cuộc không chế loại độc này nữa, chỉ để lại phương pháp. Xem ra, kẻ thù của ông rất nhiều. Ông vẫn rất sợ bị người ta trộm mất. Không thể tưởng được, không trộm được của ông, ngược lại trộm được trong tay ta.
Ta hơi nghiến răng nghiến lợi, lại thêm vô cùng đau đớn, tức giận quát hắn: “Vì sao lại đem tội đổ lên đầu của ta?”
Kỳ thật, vấn đề này, ta đã chôn chặt trong đáy lòng, trăm điều không thể giải được. Từ lúc bắt đầu, khi Tư Đồ bị cướp đi, đủ để ta biết rằng, có đến hai nhóm người đang nhắm vào ta, đều muốn bắt ta đi. Ta nghĩ, chẳng lẽ bọn họ biết ta xuyên không đến, có chút tài năng đặc thù, cho nên muốn bắt cóc ta sao. Hoặc là, lão cha hờ của ta thật sự để lại bản đồ bảo tàng gì đó giấu chỗ nào trên người ta? Cho nên bọn họ mới hai lần ba lượt đến bắt cóc ta? Ngay từ đầu, ta tưởng bọn họ vì Tiểu Phúc Tử mà đến. Nhưng hiện tại thì, hiển nhiên là không phải. Bọn họ muốn, chính là ta. Có đôi khi, ta còn nghĩ. Hay là ta thật sự đẹp như thiên tiên, đẹp đến nỗi khiến cho hai nước đánh nhau long trời lở đất? Đương nhiên, soi gương là biết khả năng này tan thành mây khói rồi…
Lâm Thụy lắc lắc cây quạt, nói: “Thật ra tại hạ không có ác ý gì đâu. Lâu nay nghe danh, cô nương thiên tư tuyệt diệu, cơ quan ám khí không chỗ nào không giỏi, còn am hiểu mưu kế. Bên cạnh tại hạ đang cần chính là một người tài ba dị sĩ như vậy. Hiện nay trong thời loạn thế, cô nương một mình một người, không nơi để đi, sao không chọn cành mà đậu?”
Sao hắn không nói là thiên tư tuyệt sắc đi?