Thệ Bất Vi Phi

Chương 260: Mở cửa đá không được

EDITOR: DOCKE

“Thần cung, đây là Thần cung?” Những người đã nghe nói về truyền thuyết thần cung không khỏi rúng động. Bí mật to lớn nhất Đại Tề, chẳng lẽ lại ở trong này sao?

Tin tức này lập tức truyền đi, truyền khắp ba mươi mấy vạn đại quân của Đại Lương.  

Thiên Bảo nữ vương tuy vẫn nghi ngờ, nhưng trong lòng cũng có vài phần vui sướng. Có lẽ, nơi này thật sự là Thần cung?

Nàng đi lên trước, đẩy đưa hai phiến cửa đá. Hai phiến cửa đá vẫn không nhúc nhích. Nàng vung tay lên. Binh lính phía dưới tiến lên nhận chỉ thị. Mười mấy người nâng chàng mộc dùng để công thành, đánh vào cửa đá từng hồi từng hồi.

Cửa đá vẫn không hề nhúc nhích…

Nếu cửa đá lập tức bị mở ra, Thiên Bảo nữ vương lại có chút hoài nghi. Nhưng hiện tại không mở được cửa đá, nàng thật sự tin tưởng, phía sau cánh cửa này khẳng định là Thần cung.

Niềm vui sướng trong lòng nàng bỗng nhiên phình trướng lên. Nghĩ rằng, ông trời có phải đã ngẫm lại chuyện để nàng thống nhất thiên hạ hay không, vừa mới bước lên ngôi vị hoàng đế không lâu đã ban tặng một phần lễ lớn đến như vậy?

Nàng đang định sai thuộc hạ tiếp tục công phá cửa đá, lại nghe phía sau quân truyền đến tiếng động ồn ào. Nàng quay đầu lại, thấy vô số binh mã từ phía trên con đường thông núi, dũng mãnh tiến vào. Nàng không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ đã trúng phải mai phục?

Sớm có lính liên lạc đến báo: “Báo cáo bệ hạ, Tây Sở Tần tướng quân dẫn đại quân tới đây…”

Thiên Bảo nữ vương trong lòng giận dữ, nét mặt bất động nhưng lại càng thêm rực rỡ. Nàng mệnh lệnh thuộc hạ tìm vật che phủ sơn động, còn mình thì đích thân cưỡi bạch mã đón tiếp chiến kỵ của Tần tướng quân.

Hai người tủm tỉm cười trong gió. Tần tướng quân nói: “Nữ vương quả là rất hưng trí nha, không ngờ lại nghỉ ngơi và hồi phục ở nơi này?”

Nữ vương biết không thể dối gạt được nữa, không khỏi động sát khí. Nhưng nghĩ lại, Tây Sở có hơn mười vạn quân đội, bên mình tuy có ba mươi mấy vạn quân, nhân số chiếm thượng phong, nhưng nếu thật sự đánh lên, quân đội Đại Tề thừa dịp xông vào thì thật là phiền to rồi. Nghĩ rằng, chỉ còn cách đuổi hắn đi thôi…

Thiên Bảo nữ vương nói: “Không giấu gì Tần tướng quân. Trẫm dẫn dắt quân sĩ đến nơi đây, đơn giản là vì thuật sĩ trong nước có một truyền thuyết. Mỗi khi sĩ khí của binh sĩ Đại Lương hạ xuống, chỉ có tìm một sơn cốc, ở đó tĩnh dưỡng vài ngày, hấp thu tinh khí nhật nguyệt mới có thể đề cao sĩ khí…”

Tần tướng quân nhìn Thiên Bảo nữ vương, như cười như không, nói: “Thật vậy sao? Cũng không biết những binh sĩ bên trong quý quân, mỗi người đều bàn tán về Thần cung, lại có quan hệ thế nào với kế hoạch tĩnh dưỡng của nữ vương vậy?”

Thiên Bảo nữ vương âm thầm cắn răng, biết thuộc hạ đã sớm lan truyền tin tức này ra ngoài rồi. Nàng đưa tay vuốt nhẹ đầu bạc, cười nói: “Tần tướng quân, cần gì phải tin lời đồn đãi đó?”

Tần Phong lại trừng lớn đôi mắt, tay che ngực trái, giật mình nhìn nàng: “Ngươi, ngươi muốn giết người diệt khẩu?”

Nói dứt lời liền lập tức ngã xuống. Phó tướng của hắn vội vàng chạy lại đỡ lấy hắn, nâng hắn trở về bản quân. Quân mang tấm chắn bắt đầu dàn trận, che chở Tần tướng quân lui về bản quân, cùng lúc đó, quân đội Tây Sở bắn ra vô số tên…

Thiên Bảo nữ vương biết rõ mình vẫn chưa hạ lệnh giết người, nhưng Tần Phong không hiểu vì sao lại bị thương. Nàng thậm chí còn không nhìn thấy miệng vết thương của Tần Phong, đối phương đã bắn tên lại đây, khiến nàng không thể không tin tưởng, là đối phương muốn mượn cớ để khai chiến với mình. Nàng đang trong cơn giận dữ, lui về trong trận, ra lệnh: “Trảm thảo trừ căn* (diệt cỏ tận gốc), không chừa một ai…”

Cứ vậy, một cuộc đại chiến kinh thiên động địa được triển khai trong tiểu sơn cốc. Khắp núi đồi tràn ngập âm thanh giết chóc. Chỉ trong một canh giờ, nơi này đã biến thành tràng luyện Tu La. Nơi nơi đều là các tướng sĩ với cặp mắt đỏ lừ sát khí. Trong sơn cốc nhuộm đầy máu đỏ tươi…

Vài ngày trước quân đội hai nước vẫn còn là đồng minh. Mới qua vài ngày lại chĩa đao thương vào nhau chém giết, chỉ hận không thể ăn thịt lọc da đối phương. Một số binh lính đã bị tước đao thương liền đấu quyền. Đánh nhau mệt mỏi liền dùng miệng cắn. Quả thật chẳng khác nào trận chiến của đám dã thú…

Thiên Bảo nữ vương nhìn thấy chiến cuộc, cười lạnh một tiếng: “Bày mã trận…”

Ba nghìn tướng sĩ mặc áo giáp, cưỡi trên chiến mã cũng mặc áo giáp. Cả đám người ngựa giống nhau, toàn thân đều mặc áo giáp trắng lóa. Tiếng huýt sáo vang lên, ba nghìn kỵ binh tựa như một cây búa tạ khổng lồ, xông pha ngang dọc trong sơn cốc. Những chỗ họ đến đều có người ngã chết dưới chân ngựa, còn bọn họ lại không hề bị thương chút nào…

Có ba nghìn kỵ binh này gia nhập, hơn mười vạn đại quân của Tây Sở làm như bị người ta vạch ra một lỗ hổng, không thể nào ngăn cản nổi cơn điên cuồng giết chóc của ba nghìn kỵ binh.

Huống chi, quân đội của Thiên Bảo nữ vương vốn nhiều hơn so với của Tần Phong. Trận giết chóc này giằng co ba ngày ba đêm. Rốt cuộc Tần Phong, dưới sự bảo hộ của hơn mười hộ vệ, phá vòng vây chạy thoát ra ngoài. Đại quân Tây Sở cũng chỉ còn sót lại hơn mười người này là có thể chạy thoát ra ngoài được…

Đến cuối cùng, lại một ngày trôi qua, bóng đêm buông xuống, quân đội của Thiên Bảo nữ vương giành được toàn thắng, tiêu diệt đại quân Tây Sở. Còn lại một vạn tù binh, Thiên Bảo nữ vương ra lệnh một tiếng, toàn bộ giết sạch. Nàng không muốn để bất cứ ai biết được nơi này có Thần cung. Ít nhất là trước khi nàng trở về Đại Lương, tuyệt đối không thể để tin tức này truyền ra ngoài.

———- *** ———–

Nàng đi đến cánh cửa đóng chặt chẽ trước mặt sơn động, suy nghĩ nát óc cũng không giải được. Vì sao chàng mộc có thể đánh mở cửa thành thật lớn, vậy mà không ngờ lại không phá nổi cửa sơn động nho nhỏ này?

Nàng chỉ đành cảm thán, cơ quan Thần cung, thật đúng là vô cùng kỳ diệu!

Lúc này, thủ hạ tướng quân tiến đến hỏi: “Những thương binh, phải làm sao bây giờ?”

Thiên Bảo nữ vương nhàn nhạt nói: “Vết thương nhẹ thì giữ lại. Trọng thương, chẳng lẽ ngươi còn muốn tới hỏi ta?”

Tướng quân cả kinh, nhưng không nói thêm gì nữa, yên lặng lui ra ngoài.

Nàng nghĩ. Một người muốn thành tựu, lập được đại nghiệp, vốn phải hy sinh một ít người. Mà một ít người này, vốn dĩ là cần phải hy sinh, cũng giống như đám binh sĩ đứt tay đứt chân kia. Tại Đại Tề thiếu đồ ăn thiếu nước uống này, bọn họ ngoại trừ cái chết, không làm liên lụy đến tiến trình của Đại Lương ra thì còn có thể thế nào nữa?

Tâm tư của nàng bây giờ, duy nhất chỉ lo nghĩ đến việc mở cánh cửa này ra. Chỉ cần mở được cánh cửa này, nàng chiếm được Thần cung tài phú trong truyền thuyết, có thể có tài lực vô hạn để duy trì việc chiêu binh mãi mã của mình, chiếm được thiên hạ. Đến lúc đó, nàng không còn là nữ vương của một Đại Lương nho nhỏ nữa, mà là hoàng đế khắp thiên hạ. Nàng muốn cho hai kẻ có quyền thống trị cao nhất Đại Tề kia phải phủ phục dưới chân mình.

Đáng tiếc, hai ngày lại trôi qua. Bất kể là dùng biện pháp gì đều không thể phá được cánh cửa sơn động. Thiên Bảo nữ vương thậm chí còn muốn đào một con đường khác để đi vào, nhưng cũng không thể được. Bởi vì, ngọn núi này là một núi đá. Chung quanh sơn động, toàn bộ đều là nham thạch cứng rắn. Căn bản là không có biện pháp nào đào đường. Cùng lúc đó, lương thực của bọn họ lại chỉ còn lại có mười ngày. Con đường bọn họ đã đi được quá dài, đã xâm nhập vào sâu trong Đại Tề. Lương thực Đại Lương cho dù có thể vận chuyển đến được, cũng sẽ bị quân đội Đại Tề phát hiện. Bởi vậy, chưa từng có lương thực được tiếp tế đến nơi. Nếu trong vòng mười ngày không thể rút khỏi lãnh thổ Đại Tề, bọn họ chỉ có thể chờ chết. Trên mảnh đất chết này, ngay cả châu chấu cũng không có mà ăn…

Tuy rằng không có ai dám cãi lại mệnh lệnh của Thiên Bảo nữ vương, nhưng cảm xúc bất mãn đã lặng lẽ lan truyền trong quân. Mọi người đều hy vọng sớm ngày ngưng chiến hồi triều, chứ không hề muốn nhìn thấy cái sơn động khó hiểu trong ngọn núi này. Trong lòng mỗi người đều nghĩ, những thứ trong sơn động này, chúng ta cũng đâu có chiếm được, chi bằng kiếm chút cơm ăn no còn tốt hơn…

Thiên Bảo nữ vương đương nhiên không chịu hồi triều. Mắt thấy tài bảo phú khả địch quốc đã sắp lọt vào tay mình rồi, nàng làm sao bỏ được

_________________