Hai đêm trước khi họ khởi hành đi St. Petersburg, Lady Gosforth đã tổ chức một bữa tiệc chia tay cho Nash và Maddy ở ngôi nhà trong Luân Đôn của bà. "Chỉ là một bữa tiệc nhỏ, thân mật," bà nói với Maddy. "Không quan trọng gì đâu. Chỉ có vài người bạn, không hơn."
Khi Maddy báo tin này cho Nash, anh khịt mũi với tiếng cười nhưng không giải thích lý do tại sao.
Đó là một đêm tuyệt vời, chật ních người, một buổi tiệc rực rỡ, nhưng với Maddy thì buổi chia tay thực sự diễn ra vào chiều hôm sau, khi chỉ còn gia đình và những người bạn thân tụ tập dùng trà với nhau.
Đó là một dịp của những tiếng cười và những giọt nước mắt. Ai cũng mang quà đến.
Lady Gosforth tặng găng tay và mũ lót lông ấm áp cho các cậu bé, còn găng tay lông trắng và những chiếc mũ có dây lót lông cho các cô bé. Quà của Maddy là một chiếc áo choàng nhung màu xanh, được lót lông mềm mại. "Trời ở Nga rất lạnh, cô đã được bảo thế," bà nói khô khốc, kéo kéo chiếc áo khi Maddy mặc thử.
"Cháu đã nghĩ rằng cô ghét cháu," Maddy thừa nhận.
"Không phải, cô bé, cô chỉ đơn giản là thử cháu thôi. Và cháu đã vượt qua với kết quả mỹ mãn. Khoảnh khắc cháu bảo cô đó không phải là chuyện của cô, cô biết cháu đã yêu cậu bé của cô rồi."
"Làm thế nào cô biết được vậy ạ?"
"Nếu cháu có bất kỳ ý đồ nào thì cháu sẽ bảo đảm với cô rằng cháu yêu nó hơn cả bản thân mình." Lady Gosforth mỉm cười. "Thay vào đó lại nói rằng đó không phải việc của cô. Và cô biết đó phải là tình yêu – vừa mới tìm thấy, riêng tư và tha thiết. Quá tha thiết để mà chia sẻ với một bà già khó chịu thích can thiệp." Bà khẽ chớp một giọt nước mắt. "Chỉ là hạt bụi phải gió rơi vào mắt thôi."
Maddy, cũng với đôi mắt rưng rưng, ôm bà ấy lần nữa. "Cháu đã yêu anh ấy, với tất cả trái tim. Và cháu cũng yêu cô, Lady Gosforth. Và cô không phải là một bà già khó chịu thích can thiệp đâu ạ."
"Lady Gosforth? Lady Gosforth?" Bà già cáu kỉnh, dụi mắt mình với một nẳm dây ren. "Cô Maude, nếu cháu muốn, cô bé ạ. Giờ cháu đã là người của gia đình rồi mà."
Maddy mỉm cười mà mắt mờ đi. "Cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, cháu hứa."
"Ôi dào, ngốc à. Việc của nó là phải chăm sóc cho cháu."
Còn với bọn trẻ, những món quà được tặng để giúp chúng giết thời gian cho chuyến hành trình là: những cuộn len và kim đan, một bộ cờ, một tập giấy vẽ, một bộ bài, những cuốn sách – chẳng có cuốn nào dành cho học tập cả, những cuốn sổ, giấy viết và mực. "Để viết về cuộc phiêu lưu của các em ở Nga," Tibby nói với chúng và, liếc nhìn Jane, thêm vào, "và bất kỳ câu chuyện nào mà các em có thể tưởng tượng ra."
Jane đã nhận được một đôi ủng cưỡi ngựa màu đỏ, còn John nhận được một roi da và một cuốn sách nói về ngựa. Henry đã rất sung sướng khi được tặng một la bàn từ tính và một cuốn sách về thiên văn học, còn Susan thì vui mừng với một bộ tranh đẹp và một tập giấy vẽ tốt.
"Còn cái này cho em," Nell nói với Lucy, cô bé đang rất phấn khích nhìn các anh chị đang mở quà tặng của mình.
Lucy mở quà và nhìn chằm chằm, "Một con búp bê," cô bé nói. "Và nó có tóc màu đỏ." Cô nhỏ cau mày. "Và nó đang mặc cái áo cũ màu xanh của em." Cô bé nhìn Nell vẻ kỳ lạ, rõ ràng quà của cô bé đã không tạo được ấn tượng với mình như mong đợi.
Nell mỉm cười. "Lộn ngược nó lại đi."
Kinh ngạc, Lucy lộn ngược con búp bê xuống và há hốc miệng ngạc nhiên khi chiếc váy cũ màu xanh rơi xuống để lộ một cái đầu. "Một con búp bê khác," cô bé kêu lên, và sau đó, "Nó giống y như một công chúa." Con búp bê mặc một bộ váy sáng rỡ màu trắng với những chiếc nơ satin màu xanh, đội một chiếc vương miện lấp lánh trên mái tóc len đỏ, thanh lịch của mình.
Đột nhiên mắt Lucy mở to ra. "Đó là Công chúa Lọ Lem!" nó gần như hét lên. "Nhìn này, đây là Lọ Lem, còn đây là" – cô bé lộn ngược con búp bê lại – "là một nàng công chúa, sẽ đến vũ hội!"
"Phải, nhưng nó không phải là Lọ Lem," Nell sửa lại cô bé.
Lucy quay lại, chuẩn bị để cãi lại.
"Nó là Luciella," Nell nói với một nụ cười.
"Luciella ạ?" Lucy thầm thì. Cô bé lộn xuôi rồi lộn ngược, lấy làm lạ cho sự hoán đổi đó. Sau đó cô nhỏ siết chặt con búp bê vào ngực mình và quay sang Nell. "Có hoàng tử không ạ?"
Mọi người đều bật cười.
"Chưa đâu, em yêu," Maddy nói với cô nhỏ. "Em sẽ phải chờ thêm một thời gian nữa cho hoàng tử của mình." Cô cúi người xuống cô bé.
Lucy gật đầu, hài lòng, và quay qua nhìn Nash. "Không có quà cho Mr. Rider ạ?"
Anh bật cười và choàng cánh tay mình qua Maddy. "Anh đã có một món quà đẹp nhất, Lucy – một gia đình mới."
"Và chúng em cũng đã có một gia đình mới ạ." Jane nói với vẻ khá hài lòng.
Hiện tại, trong ánh sáng xám lạnh của buổi bình minh, họ đang đứng trên boong tàu, chuẩn bị ra khơi trong thủy triều buổi sáng.
Phía dưới bến tàu, Harry và Nell vẫy tay chào, Torie đang ngồi trên vai Harry, một tay nắm tóc trên đầu anh, tay kia cũng mơ hồ vẫy vẫy theo. Marcus đứng tách biệt và nghiêm trang bên cạnh Lady Gosforth, người đang quấn mình trong một chiếc áo lông và chấm nhẹ mắt trong chiếc khăn tay. Rafe, Ayisha, và Luke cũng đến để tiễn họ, Ayisha dắt theo một con mèo đốm nhỏ trong một sợi xích, giống như một con chó. Chỉ có Lizzie là vắng mặt. Maddy đã nói lời tạm biệt cô ở Whitehorn. Nash đã cho Reuben làm người quản lý bất động sản, và Lizzie đã tự hào vì điều đó. Cô đã khóc, và hứa là sẽ viết thư.
Maddy đứng với Nash và các em ở lan can tàu, vẫy tay, mỉm cười, mắt rưng rưng. Nash choàng tay mình quanh cô. "Em không hối tiếc vì rời khỏi Anh quốc chứ?"
Cô lắc đầu. "Không miễn là em có anh. Em sẽ nhớ mọi người, tất nhiên, nhưng chúng ta có thể viết thư, và chúng ta thỉnh thoảng sẽ trở về mà, phải không anh? Vì vậy, Nash Renfrew, hãy dẫn đường cho em, như trong điệu waltz. Anh đưa em đi đâu, em sẽ đi theo đó."
"Vậy thì đi khắp thế giới nhé," Nash nói với cô. "Cùng với nhau."
Chú giải lịch sử
Đại công tước Anna Petrovna Romanova thật ra đã chết khi còn là một đứa trẻ. Trong tiểu thuyết này bà không những còn sống, mà sống lâu và có một cuộc đời hạnh phúc.
Marie Antoinette thật sự cũng đã có một trang trại ở Hameau de la Reine, gần Versailles, nơi Hoàng hậu và các quý bà thích thư giãn như những nông dân. Nhưng theo như tôi (tác giả) được biết, thì bà không có nuôi ong.