"Vậy anh là ai, Mr. Nash Renfrew?" Maddy hỏi. Cô làm cho hai người họ một tách trà cây tầm xuân và trà bạc hà rồi ngồi xuống bàn để uống nó. "Tôi biết anh là em trai của Bá tước Alverleigh, và là cháu của Sir Jasper - và vui lòng nhận lời chia buồn của tôi tới cái chết của chú anh."
Anh gật đầu chấp nhận, và cô tiếp tục. "Nhưng ngoài sự thật anh đã sống ở nước ngoài, tôi không biết gì khác về anh cả."
"Tôi là một nhà ngoại giao," anh nói với cô. "Tôi được gởi đến Nga trong những năm gần đây, sống ở St. Petersburg và Moscow."
"St. Petersburg," cô kêu lên. "Tôi nghe nói nó rất đẹp."
"Đó là thành phố đẹp nhất tôi từng đến, trừ Venice. Người ta gọi St. Petersburg là Venice của phương Bắc." Đó là cảm giác rất khác lạ, ngồi ở đây, trao đổi chuyện trò lịch sự như những người xa lạ trên một cái bàn, khác với khi anh ngủ với cô trong vòng tay anh. Nash nhấm nháp trà của mình. Anh thậm chí đã quen với vị của những tách trà pha chế khác lạ của cô.
"Và anh thích được là một nhà ngoại giao chứ?"
"Tôi yêu nó," anh nói đơn giản. "Tôi không thể tưởng tượng mình sẽ làm bất cứ điều gì khác. Những chuyến lữ hành, những cuộc vận động ngầm, những cung điện lấp lánh, và hàng rào chính trị trong bóng tối, và trên tất cả là, tôi đang phục vụ đất nước mình."
"Vậy là anh không có kế hoạch trở thành một điền chủ trên mảnh đất này." Anh bật cười và lắc đầu. "Còn xa lắm. Tôi được nghỉ phép để về gỡ rối các vấn đề của chú Jasper, cùng với những việc khác nữa. Tôi biết ông ấy đã phát triển nó thành một đống lộn xộn vào khoảng lúc cuối đời."
Cô lắc đầu. "Không lộn xộn nhiều lắm đâu vì ông ấy rất yếu. Ông ấy không thể rời khỏi giường mình, nhưng tôi đã từng đến thăm ông thường xuyên và tâm trí ông còn khá minh mẫn cho đến vài tuần cuối, khi chất Laudanum (cồn thuốc phiện - ND) mà bác sĩ kê toa làm ông rất bất an."
"Tôi hiểu." Vậy là khác biệt tài chính mà anh đã phát hiện ra không phải là kết quả của một ông già bị lãng trí. Marcus đã viết thư cho anh ở Nga, nói rằng anh ấy cảm thấy có điều gì đó không ổn. Marcus có một cái mũi cho những việc giống thế này.
"Tôi không có nhiều thời gian để thu xếp nó. Tôi dự kiến sẽ trở lại St. Peterburg vào tháng Sáu."
Cô rót thêm vào tách của anh và của cô. "Anh có nhiều việc để làm đấy, trong thời gian ngắn như thế này. Các bất động sản sẽ cần nhiều việc phải làm, tôi e là thế."
Anh kéo dãn khuôn mặt. "Tệ như vậy à? Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu và anh trai tôi sẽ giúp - anh ất yêu thích việc giống vầy. Tôi không hoàn toàn thoát ra khỏi công việc của mình. Cô của Sa Hoàng, Đại công tước Anna Petrovna Romanova, sẽ làm chuyến công du đầu tiên của bà tới Luân Đôn, và vì bà ấy biết tôi rõ, nên tôi phải đi tới Luân Đôn và tham dự vũ hội với bà. Bà ấy là một quý bà lớn tuổi và rất khó chìu."
Cô cho anh một cái nhìn lạnh nhạt. "Tôi biết anh sẽ làm hài lòng bà ấy."
Anh giật mình.
Mắt cô nhảy múa. "Bà tôi cũng tương tự - rất cầu kỳ và kiểu cách nói chung, nhưng với sự có mặt của một chàng trai đẹp trai trẻ trung, bà ấy bùng nổ. Anh sẽ nghĩ bà ấy không có gì trừ sự phong lưu." Cô bắt đầu rửa tách và dĩa lót tách. "Vậy, không còn ai khác thân thích có thể lo lắng cho anh sao? Cha mẹ? Vợ? Anh có nên viết thư cho anh trai anh và nói rằng anh vẫn ổn chứ?"
"Không, tôi đã-" Anh dừng lại, nhớ lại việc anh đã xâm nhập vào lá thư cô ấy viết cho Marcus. "Không ai sẽ lo lắng hết. Cha mẹ tôi đã chết và tôi không có vợ." Anh hít một hơi và nói thêm, "Dù vậy cô tôi bây giờ đang sắp xếp cho đám cưới của tôi."
"Anh đã đính hôn ư?" Có phải có một sự đè nén trong giọng cô? Lưng cô quay lại vì thế anh không thể đọc được biểu hiện của cô. Chắc cô ấy không nghĩ...không mong đợi...
Ngực anh cảm thấy thít chặt.
Cô quay lại với một nụ cười rực rỡ. "Thú vị nhỉ. Kể cho tôi nghe về hôn thê của anh đi. Cô ấy có xinh đẹp? Đám cưới sẽ sớm chứ? Anh phải kể cho những cô gái, họ yêu thích nghe chuyện về những đám cưới."
Không, cô ấy không mong đợi...
Sau khi cân nhắc kỹ, anh thấy nhẹ nhõm, anh nghĩ. Cô ấy là một cô gái dễ thương, nhưng cuộc sống không hoạt động như thế. Hôn nhân giống như là những hiệp ước giữa các nước, được làm vì những lý do thiết thực, không phải vì những cảm xúc. Anh biết thế và Maddy, là một người gốc Pháp, cũng biết điều đó. Người Pháp, ngay cả sau cuộc cách mạng của họ, vẫn thiết thực và thực tế trong việc tách bạch hôn nhân từ các vấn đề của trái tim.
Bên cạnh đó, ai biết được cô Maude đã sắp đặt xong chưa? Anh đã cho bà ấy hơn ba tuần. Cô Maude có thể giải quyết được các công việc của một nước nhỏ trong vòng ba tuần. Bà ấy có khả năng là đã chọn được cho anh một cô dâu hoàn hảo. Và đã đặt chỗ nhà thờ rồi cũng nên.
Cơn thít chặt trong ngực anh vẫn không dịu đi.
"Tôi chưa đính hôn," anh nói. "Cô của tôi đã đảm bảo là sẽ tìm cho tôi một cô dâu phù hợp."
"Phù hợp?" Mắt cô mở to. "Anh để chuyện đó cho cô của anh sao?"
Anh nhún vai. "Đó là một giải pháp thiết thực nhất."
"Anh không định kết hôn vì tình yêu à?" Cô có vẻ ngạc nhiên.
Có một sự im lặng ngắn, sau đó, "Tôi luôn tin rằng một cuộc hôn nhân được sắp xếp là cách tiếp cận thận trọng nhất."
"Thận trọng, đúng, nhưng nghe có một chút...máu lạnh, anh không nghĩ vậy sao? Đặc biệt là khi anh có một lựa chọn"
Anh lưỡng lự. Nếu cô ấy đang nuôi dưỡng những giấc mơ phụ nữ về tình yêu và hoa hồng, tốt nhất là đưa cô về thực tại. "Cha mẹ tôi đã kết hôn vì tình yêu. Từ điểm nhìn của một đứa con của cuộc hôn nhân đó, thì đó là một địa ngục sống. Quan điểm của tôi không thay đổi kể từ đó." Quan điểm của anh, trên thực tế, đã chai sạn lại rồi. Các bà vợ càng chán hơn và không ngừng nghỉ mời gọi anh "chim chuột", anh càng nhận ra rằng hôn nhân và tình yêu là sự kết hợp tồi tệ nhất có thể.
Anh vờ không để ý thấy biểu hiện bối rối của cô và thêm vào trong một giọng nói nhẹ nhàng, "Bên cạnh đó, tôi không có thời gian để hẹn hò. Tôi chỉ ở Anh một thời gian ngắn. Bộ Ngoại Giao không tán thành cho các đại sứ Anh kết hôn với người nước ngoài, và cô tôi có thể tin tưởng được để tìm một cô gái phù hợp."
"Tôi bị thôi miên bởi ý niệm lờ mờ của một xã hội khác," cô nói. " "Cô gái phù hợp" là sao?"
Anh chạy một ngón tay quanh cổ áo mình. Mặc dù anh không đang đeo cravat, nhưng cảm thấy ngộp. "À, em biết đó, một cô gái phù hợp về sự giáo dục, phù hợp về sự kết hợp cho một cuộc sống trong giới ngoại giao-"
"Maddy, Maddy, chúng em đã về." Bọn trẻ ào vào nhà. Nash chưa bao giờ vui mừng khi nhìn thấy một đám trẻ con đầy bùn trong cuộc đời anh. Cuộc trò chuyện bị lạc đề sang khu vực lộn xộn.
Cả hai người họ đều biết bất cứ gì khác giữa họ là không thể, nhưng vẫn...
"Chúng em nhìn thấy Mr. Harris đi vào làng," John nói với họ. "Ông ấy trông giống như bị ai đó đấm vào mũi vậy." Cậu xem xét kỹ lưỡng mặt của Nash, liếc nhìn các đốt tay của anh, và trao đổi cái nhìn hài lòng với Henry.
"Dì của chị Lizze đã cho chúng mình một lít sữa tươi," Jane nói, đóng cánh cửa sau họ.
"Và một ít kem để làm bánh kếp của chúng ta, cũng như pho mát tách bơ," Susan thêm vào. "Lucy đang cầm pho mát ạ."
"Con ngựa của anh đang trong tình trạng tuyệt vời, thưa ngài," Henry nói với Nash, kiểm tra các dấu hiệu của trận chiến. "Sẵn sàng để được cưỡi, chúng em nghĩ thế," cậu thêm vào vẻ hy vọng.
Nash cảm ơn các cậu bé. Ngựa của anh sẽ được cưỡi sớm thôi.
Jane đặt cái bình nặng lên bàn. "Em đã mang nó suốt trên đường."
Maddy nhướng một bên chân mày nhìn các cậu bé. "Em có đề nghị giúp ạ," John nói trong một tông giọng bị buồn phiền, "nhưng chị ấy nói chúng em quá vụng về và sẽ làm đổ nó mất."
"Em đã làm đổ trước đó," Jane vặn lại.
"Đủ rồi!" Maddy vỗ tay cô. "Dừng lại, tất cả các em, đi rửa tay cho bữa tối nào. Chúng ta sẽ có một số tin tức cho các em."
Bọn trẻ đua ra, vô tư cãi nhau ầm ỉ.
"Vậy là bí mật đã bị lộ," anh lặng lẽ nói.
Cô cho anh một cái nhìn chế nhạo.
"Trận đánh nhau của tôi với Harris."
"À, cái đó." Cô đặt chảo nướng bánh lên lò và bắt đầu dọn bàn. "Tôi không quan tâm. Mr. Harris là một kẻ ức hiếp, và cái điều ông ta nói về chú của anh và tôi thì thật kinh khủng. Tôi chỉ buồn bởi vì-" Cô ngừng lại. "Ừm, anh biết rồi đó."
"Tôi biết." Anh vẫn chưa tin lắm việc cô đang đuổi anh. "Tôi vui vì trận đánh nhau đó không làm phiền em. Hầu hết phụ nữ ghét cay ghét đắng những cảnh như vậy."
"Không hề, tôi có một tính khát máu tồi tệ," cô thừa nhận khi cô thả một nhúm nhỏ bơ vào chảo. Nó kêu xèo xèo khi cô nghiêng chảo để bơ bao phủ đáy chảo. Một mùi thơm ngon tràn ngập căn phòng.
Cô đổ bột nhão vào lớp bơ đang sủi bọt. "Tôi chưa bao giờ được bạch mã hoàng tử đến cứu tôi trước đây."
Từ điều mà anh có thể hình dung, cô chưa bao giờ có bất kỳ ai bảo vệ cho cô cả. Bọt nổi lên trên bề mặt bột bánh.
Cô đổ bánh ra và gọi với vào chỗ rửa chén, nơi các âm thanh của tiếng nước bắn tung tóe và tiếng cười đùa trẻ con càng lúc càng to hơn, "Nhanh lên nào, mấy em. Bánh kếp ra lò hai phút rồi đấy."
Cô trượt mẻ bánh đầu tiên vào một miếng thiếc mỏng và đặt chúng gần lò sưởi để giữ nóng. Cô đổ tiếp một nhúm bơ nhỏ khác vào chảo. Anh nhìn nó kêu xèo xèo và sủi bọt. Dạ dày anh sôi ùng ục.
"Anh được chào đón ở lại cho bữa tối, Mr. Renfrew," cô nói như thể anh là một người lạ, một vị khách tình cờ, không phải là ai đó đã sống ở đây được nhiều ngày rồi. Vẽ một đường trên cát. Đặt anh ở một khoảng cách, nơi anh thuộc về.
"Bữa tối cuối cùng à?" anh nói vẻ buồn buồn.
Cô gặp cái nhìn buồn rười rượi của anh. "Chính xác."
Ngực anh nặng trịch. Anh ước gì nó không kết thúc thế này, nhưng dù anh tiếc về cái kết quả cuối cùng này, và làm buồn cô, nhưng anh không thấy hối tiếc về hành động của mình.
Để cô lại một mình đối mặt với tên khốn rình rập trong bóng đêm ư? Không bao giờ. Và không một người đàn ông nào có tự trọng có thể làm thế, hoặc giấu mình sau tấm rèm giường trong khi Harris đe dọa và bắt nạt cô ấy.
Anh liếc nhìn cái giường. Nếu anh có bất kỳ hối tiếc nào, thì chúng cũng không thể được anh thừa nhận, không với cô...
Nash chưa bao giờ ăn tối với bọn trẻ trước đây. Chúng đến bên bàn trong một sự lộn xộn hồ hởi, nhưng một khi đã ngồi xuống, thì lại khá điềm đạm và cư xử tương đối nhã nhặn.
"Em hy vọng mặt anh không quá đau, Mr. Rider?" Jane hỏi thăm khi cô bé giúp Lucy ngồi vào ghế cạnh Nash. "John nói anh đã đánh nhau với Mr. Harris."
"Anh đã thắng phải không ạ?" Henry hỏi.
"Dĩ nhiên là anh ấy thắng rồi," John nói quả quyết.
Maddy đặt một ấm mật ong, vài lát chanh, một bình sữa lớn, và một bát kem trên bàn. "Đừng quấy rầy Mr. Rider ở bữa ăn, em trai."
"Em ước gì em được xem," Henry nói.
"Em cũng vậy," John nói. "Em chưa bao giờ được xem một trận đánh hoàn toàn."
"Đó khó mà gọi là một trận đánh hoàn toàn," Nash nói với một cái nhìn xin lỗi với Maddy. "Chỉ có ba cú đấm - à không, anh đã không hạ nốc-ao ông ta."
"Và đó là chỉ bởi vì Mr. Harris đã làm chị khó chịu," Maddy thêm vào.
"Nếu ông ấy mà làm chị Maddy khó chịu, em cũng sẽ đấm ông ấy," John nói mạnh.
"Em cũng vậy," Henrry thêm vào.
"Em nữa," Lucy nói.
"Các cô gái không đấm người," Jane nói với cô bé.
Lucy suy nghĩ câu này. "Vậy em sẽ đá ông ấy."
Nash cố không cười vì các cô chị đang cố giải thích cho cô bé hiểu những sai lầm cần chấn chỉnh của mình. Không một lời giải thích nào của chúng làm hài lòng cô bé.
"Nhưng nếu em không được đấm hay đá hay cắn, vậy thì em có thể làm gì khi ai đó làm thế với em chứ?" cô bé hỏi, thất vọng. "Chị Maddy?"
Tất cả đều nhìn Maddy.
"Đó là bất công nhất, chị đồng ý," cô nói. "Bà của chị đã dùng một cái gậy và nếu có ai làm bà ấy khó chịu bà ấy sẽ đánh họ với nó, nhưng chị sẽ không khuyên em làm thế đâu, Lucy. Những việc đại loại thế chỉ dành cho những cô gái lớn tuổi hơn, không phải cho những cô gái nhỏ."
"Chị có đánh Mr. Harris với một cái gậy chứ ạ?" Lucy tiếp tục.
Cô lưỡng lự, rõ ràng là cần phải cân nhắc việc kể cho bọn trẻ nghe sự thật. Nash chờ đợi, tò mò để xem cô sẽ giải quyết câu hỏi này thế nào. Câu hỏi về sự tự bảo vệ mình của phụ nữ là một câu hỏi hóc búa; về mặt lý thuyết phụ nữ - các quý cô, ít nhất là không bao giờ được nghĩ là phải tìm thấy bản thân mình trong một vị trí như vậy. Đàn ông gia đình cô ấy phải có nhiệm vụ bảo vệ bảo vệ cô ấy. Nhưng khi bạn không có người đàn ông nào để bảo vệ bạn...
Cô sẽ làm gì nếu anh không ở đó? Thật là không thể chịu được khi nghĩ như vậy. Cô có đủ dũng cảm cho hai người, nhưng Harris là một người đàn ông khỏe mạnh, to lớn với một tính khí xấu xa.
"Không, chị đã tát ông ta, một cái mạnh vào mặt," cô nói với chúng. "Nhưng đó là vì chị đang bực bội. Chị không nên làm vậy. Hầu hết sự phòng thủ tốt nhất cho một phụ nữ là ở lưỡi cô ấy. Không, không phải lè lưỡi ra ngoài, Lucy, ý chị là sử dụng lời nói."
"Như khi chị Maddy giận dữ với chúng ta vì sự nghịch ngợm vậy đó," Jane nói.
"Đại loại như vậy đấy," Maddy đồng ý. "Dù vậy nếu em thật sự bị nguy hiểm từ người nào đó xấu xa, Lucy, em cũng có thể đấm, đá, hoặc cắn. Giờ thì nói chuyện về đánh nhau đủ rồi. Bữa tối là dành cho ăn uống và trò chuyện. Jane, em vui lòng rót cho mọi người một tách sữa nhé?"
Bàn ăn rơi vào im lặng khi bọn trẻ uống sữa của mình.
Nhìn thấy Maddy đang bận rộn đổ mấy cái bánh kếp ra, John cúi xuống và thì thầm, "Anh sẽ dạy Henry và em đánh nhé? Chúng em cần phải học. Vài thằng nhóc trong làng-" Cậu bé ngừng khi Maddy xoay lại.
Nash biết nó có nghĩa gì. Chúng đang bị bắt nạt và giấu điều đó với Maddy. Nash, với sự ngượng ngùng của mình, hiểu hết về bọn con trai và chuyện bắt nạt. "Anh sẽ dạy cho các em."
Lúc đó, Maddy bắn cho anh một cái nhìn gay gắt qua đầu bọn trẻ. "Mr. Rider sẽ rời khỏi đây ngay, John à, vì vậy em không cần phải mong đợi nhiều về các lời hứa của anh ấy đâu." Cô đã không bỏ qua sự trao đổi nào.
"Rời đi ạ?" Bọn trẻ quay sang nhìn anh trong sự mất tinh thần. "Khi nào vậy ạ, thưa ngài? Khi nào anh sẽ đi ạ?"
Nash nhận ra thật khó khăn một cách đáng ngạc nhiên để nói với bọn trẻ. "Anh đã bình phục các chấn thương của mình rồi," anh nói với vẻ xin lỗi, "và phải trở về nhà anh."
"Nhưng trí nhớ của anh thì sao ạ, thưa ngài?" Jane hỏi.
"Nó trở về rồi."
"Cái gì, tất cả hết ạ?" Henry rõ ràng đã hy vọng câu trả lời sẽ là không.
Nash xoa đầu các cậu bé. "Ừ, từng chút một. Tên anh là Nash Renfrew và anh đến đây để thăm nhà mới của anh, trang viên Whitehorn."
"Nhà của Sir Jasper?"
"Ừ, anh là cháu ông ấy. Ông ấy đã để nó lại cho anh trong di chúc của ông."
Bọn trẻ sáng rỡ một cách rõ rệt. "Vậy là chúng ta sẽ là hàng xóm ạ, thưa ngài."
"Hỏi đủ rồi, các em," Maddy cắt ngang. Cô đặt một đĩa bánh kếp vào giữa bàn. "Cẩn thận, đĩa nóng đấy." Cô cởi tạp dề ra và đi đến chỗ của cô ở đầu bàn.
Nash đứng dậy, nhưng John đã ở đó trước anh, kéo ghế ngồi cho Maddy. Đó là một phần của sự đào tạo cho các cậu bé, anh nhìn thấy. Henry cũng vậy, đã đứng ở ghế của cậu, chờ cho Maddy ngồi rồi mới ngồi xuống.
Cô mỉm cười với cả hai cậu bé và vuốt mái tóc ngắn của John khi cô đã ngồi và bắt đầu phân phối số bánh kếp.
Một cử chỉ nhỏ của sự phê duyệt và tình cảm, và vì mỗi ngày không phải ai trong số chúng cũng đều nhận được như vậy, nhưng nó đã đánh vào Nash vì anh không nhớ cả cha hay mẹ anh làm một cử chỉ như thế với anh hay với Marcus.
Cha anh sẽ khinh bỉ nó. Trẻ con được sinh ra như những kẻ không văn minh và không được nuông chìu: chúng cần kỷ luật nghiêm khắc và đào tạo khắt khe để biến chúng thành những con người văn minh.
Mẹ anh sử dụng hay từ chối không cho tình cảm của bà ấy như là một phần thưởng hoặc là sự trừng phạt, với các con trai bà và chồng bà, và chẳng bao giờ dự đoán được đó sẽ là gì. Mama thích giữ đàn ông với sự cảnh giác, và như thế có nghĩa là khiến họ phải lưỡng lự do dự. Thậm chí với cả các con trai bà.
Maddy giữ các đứa trẻ này với sự kìm cương nhẹ nhất mà không cần bất kỳ sự đe dọa hay kỷ luật nào mà Nash từng có kinh nghiệm. Cô cho rằng chúng sẽ cư xử tốt và hầu hết thời gian thì đúng là như vậy. Khi có bất kỳ sự sửa sai nào là cần thiết phải làm, cô chỉ làm nó với cái nhướng mày hoặc không nói một từ. Và vẫn có tình cảm.
Thật khác thường.
Mấy đứa trẻ này cư xử ít hoàn hảo hơn anh và Marcus đã từng, nhưng có một sự thoải mái, vui vẻ về chúng. Nếu có bất cứ ai thông báo với anh cách đây một tuần rằng anh sẽ có bữa tối ở bàn với đám trẻ con sinh động, chắc anh sẽ kinh hoàng. Nó sẽ là một sự kiện để bị chịu đựng.
Giờ thì...
"Mr. Rid—er, Mr. Renfrew," John hỏi, cắt ngang sự mơ màng của Nash. "Anh sẽ đem nhiều hơn những con ngựa giống như Pepper đến Whitehorn chứ ạ?"
"Pepper thật ra là con ngựa của anh trai anh," Nash giải thích. "Anh thường dùng ngựa của anh ấy khi anh ở Anh."
John nhăn trán. "Khi nào anh ở Anh ạ, thưa ngài?"
Maddy nói, "Mr. Renfrew vừa mới trở về từ St. Petersbug. Đó là ở Nga."
"Tại sao anh ở Nga ạ, Mr. Renfrew?" Jane hỏi.
"Anh là một đại sứ," Nash giải thích. "Điều đó có nghĩa là anh phải làm nhiều chuyến công du ở những nước khác nhau. Anh hầu như ít ở Anh."
"Vậy anh không có bất kỳ con ngựa nào ở Anh ạ?" John hỏi trong vẻ mất tinh thần.
"Không, anh không ở đây đủ lâu."
"Nhưng giờ anh sẽ sống ở trang viên Whitehorn, việc này sẽ thay đổi, đúng không ạ?"
"Anh chắc chắn sẽ đến xem sự hoạt động của bất động sản này và làm một số thay đổi," Nash đồng ý. "Nhưng anh nghi ngờ anh sẽ mua bất kỳ con ngựa nào. Anh sẽ trở lại St. Peterburg trong tháng Sáu."
"Nhưng anh chỉ ở đó khoảng hơn một tháng."
Tất cả chuyện trò và tiếng loảng xoảng của dao kéo đều đã dừng lại. John nói, "Anh sẽ không sống ở Whitehorn ạ?"
"Anh sẽ không là hàng xóm của chúng em ạ?" Jane nói.
Lucy nắm chặt tay áo anh với một bàn tay nhỏ xíu. "Anh sẽ không rời khỏi chúng em chứ ạ, Mr. Rider?" cô bé nói trong một giọng nhỏ thảm thương. "Nhưng anh được cho là một hoàng tử mà."
Nash nhìn những gương mặt nhỏ buồn buồn ngồi xung quanh cái bàn. Chúa lòng lành, anh thậm chí đã không biết chúng cách đây một tuần, và hầu hết thời gian đó anh đều bất tỉnh. Anh cũng thích chúng, nhưng chắc là chúng có thể nhìn thấy...
Không, chúng chỉ là trẻ trẻ con...
"Anh phải đi," anh giải thích nhẹ nhàng. "Đó là nghề nghiệp của anh. Đó là cách anh phục vụ đất nước mình. Anh chỉ về Anh để thu xếp tài sản của chú anh và để-" Anh dừng lại. Anh không nghĩ chúng sẽ hiểu ý tưởng tìm kiếm một cô dâu của anh. Lucy chẳng phải đã nói: Maddy là Lọ Lem còn anh là hoàng tử.
Tốt hơn là chỉ anh và Maddy biết.
Trời mưa trong suốt buổi tối, lạnh và đều đều. Maddy nhìn ra ngoài trời. Không có dấu hiệu nó sẽ ngừng lại. Cô sẽ không để bất kỳ ai ra ngoài trong thời tiết này, nhất là để một mình người đàn ông mới đây bị thương nặng. Cô liếc nhìn Nash. Anh cũng biết vậy.
"Nếu được sự cho phép của em, tôi sẽ ở đây một đêm cuối," anh nói trong một giọng thấp.
Maddy cho anh một cái nhìn nghi ngờ.
"Tôi hứa tôi sẽ rời đi vào sáng sớm."
Cô gật đầu. Anh đã hiểu lầm. Cô không nghi ngờ sự chân thật của anh. Cô tin là anh sẽ rời đi trong buổi sáng. Anh nhìn như một người đàn ông đã sẵn sàng để sống cuộc đời mình. Để sắp xếp lại bất động sản mới của anh và trở lại St. Peterburg. Kết hôn với một "cô gái phù hợp" trên đường về.
"Anh đang nghĩ Bloody Abbot sẽ trở lại?" cô hỏi nhỏ anh. Cô không muốn bọn trẻ nghe thấy.
Anh nhún vai. "Tôi không dám chắc nguy cơ đó."
"Đó là nhà tôi," cô nhắc anh. "Anh không phải ở đây và bảo vệ tôi. Tôi sẽ xoay sở được. Tôi luôn làm được."
"Tôi là chủ đất của em," anh phản đối. "An toàn của em là trách nhiệm của tôi."
Đó không phải sự thật, nhưng nếu anh muốn giả vờ, thì Maddy không quan tâm. Thật ra mà nói, cô vui vì anh đã ở đây một đêm nữa. Còn nhiều điều cô muốn biết về anh trước khi anh rời đi mãi mãi. Cô không muốn có ảo tưởng về người láng giềng vừa tạt đến và những thứ như vậy trong tương lai.
Ngay cả nếu anh đến Whitehorn, cô cũng sẽ không sống ở đây. Cô sẽ đến Fyfield Hall.
"Anh không phiền một đêm nữa trên sàn nhà sao?" cô cần làm rõ tất cả những chuyện này.
Cô có thể tự hỏi, ao ước, hay thậm chí là mơ về cái đêm cuối cùng cùng nhau trên giường cô, nhưng cô không thể tự mình đưa ra lời mời.
Nếu anh cố để quyến rũ cô...vậy thì, cô sẽ đối mặt với điều đó, xem có bất kỳ kháng cự nào trong cô hay không. Cô nghi ngờ về nó. Đức hạnh là cái gì bây giờ chứ?
Maddy đã thực hiện lời hứa kể cho bọn trẻ nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ, nhưng thay vào đó Mr. Rider đã kết thúc bằng cách kể cho chúng nghe vài nơi anh đã từng đến thăm như: St. Petersburg, Venice, Zindaria, Vienna, nơi điệu waltz được phát minh ra.
Anh kể cho chúng nghe những chuyến đi trong một cỗ xe không có bánh zigzag băng qua những cái hồ lớn bị đóng băng, cảm thấy sự thay đổi của băng bên dưới họ. Anh kể một câu chuyện về một chuyến hành trình qua một khu rừng phẳng lặng, tối đen, bị tuyết bao phủ, với một bầy sói bên gót chân họ, với những người Cozak hoang dại cưỡi ngựa như những người liều lĩnh nhất và nhảy xổm và nhảy nhấp nhô với những tiếng la hét lớn, của những phụ nữ thôn quê mặc lên mình khoảng 16 cái váy, cái này chồng lên cái kia - Maddy tự hỏi anh ta học được cái gì từ cái cuối cùng ít sự thật kia.
Bọn trẻ tất cả đều say mê; đó như là một thế giới khác.
Đó là thế giới khác. Thế giới của anh
Trước khi đi ngủ bọn trẻ đã nói lời chúc ngủ ngon của chúng với những gương mặt một chút ủ ê. Chúng biết anh sẽ rời đi. Lucy, tất nhiên, muốn Mr. Rider - cô bé từ chối dùng tên thật của anh - bồng nó lên giường, nhưng Maddy phủ quyết nó, nói rằng chân anh còn quá đau, nhưng thật sự, cô biết điều đó sẽ chỉ kéo dài những thứ khác thêm.
Cô ở lại với bọn trẻ cho đến khi chúng chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô trở xuống, anh đã chất thêm củi vào lò, đặt một tấm phông trước nó, và kéo nó ra trước chiếc giường tạm trước lò sưởi.
Một câu hỏi đã được trả lời. Không cần thiết để chiến đấu với lương tâm của cô và chống lại sự quyến rũ tối nay. Điều đó cũng tốt thôi.
Có lẽ thế.
Cô tắm nhanh trong chỗ rửa chén, thay áo ngủ, và quấn khăn choàng ấm áp quanh mình. Cô đặt ngọn nến của cô trên bàn và thổi tắt nó. Cái bấc vẫn còn khói lúc cô bước vào giường.
Cô nằm về phía tấm màn mở, xem ánh sáng của cái lò sưởi và bóng của người đàn ông đang nằm trước nó. Mặc dù ngày dài và những phiền muộn trước buổi tối, cô vẫn không một chút buồn ngủ.
Bên ngoài gió thổi xào xạc qua các nhánh cây, nhắc cô khi cô còn là một đứa trẻ nghe gió, tưởng tượng rằng cô trên một chiếc thuyền ở biển cả.
"Anh sẽ đi thuyền từ Anh đến thẳng St. Peterburg?" Cô hỏi nhỏ trong trường hợp anh đang ngủ.
"Vâng. Đó là mùa hè khi tôi trở lại. Vào mùa đông thì đó là một câu chuyện khác. Biển Baltic thì thường bị băng phủ."
Một vài hòn than rơi trong lò sưởi, gởi một chùm tia lửa xoay lên ống khói. Mưa liên tục rơi đều xuống.
"Tôi đang nghĩ về tiền thuê nhà," cô nói sau một lúc.
Anh đổi người, quay anh về phía mặt cô. "Tôi nghi ngờ Harris đã gian lận sổ sách trong một thời gian. Tôi cá là ông ta đã lên kế hoạch thu tóm những gì ông ta có thể và biến mất trước khi bất kỳ ai nhận thấy ông ta trốn mất. Ông ta không mong đợi tôi cho đến hè này."
Maddy suy nghĩ điều đó. Còn hơn thế, cô chắc chắn. "Ông ta khá ngạc nhiên khi tôi đưa ra tờ tiền anh cho tôi. Ông ta không mong đợi tôi sẽ trả. Tôi nghĩ đó là những gì làm ông ta rất tức giận."
"Lúc em trả tiền?"
"Vâng. Ông ta trong tâm trạng khá tốt cho tới khi tôi đưa tiền ra. Và sau đó đột nhiên ông ta bắt đầu xúc phạm tôi. Ông ta chưa bao giờ như vậy trước đây. Ông ta kiêu ngạo, nhưng không xúc phạm."
"Ông ta ăn mặc rất đẹp cho một người quản lý bất động sản," Nash quan sát thấy. "Anh ta khá đồng bóng, đúng không?"
"Có lẽ thế, nhưng ông ta không bao giờ thể hiện bất kỳ quan tâm nào đến tôi theo kiểu ấy. Ông ta chắc cũng biết tôi không quan tâm đến những thứ như vậy. Dù vậy ông ta đã nghĩ tôi có một sự sắp xếp với chú của anh..."
Nash chống người anh lên trên khuỷu tay. "Nhưng kế hoạch ban đầu của ông ta là đuổi em ra khỏi nhà. Đó là điều tôi không hiểu. Nếu ông ta đã tính phí thuê thêm và bỏ túi phần chênh lệch, vậy sao còn phải đuổi em?"
"Một bài học cho những người khác chăng?"
"Có thể, nhưng có thể Harris không phải là người duy nhất cố gắng để đuổi em đi."
Maddy ngồi dậy trên giường. Kéo chăn quanh cô. "Anh có nghĩ Harris là Bloody Abbot không?" Điều này cũng có khả năng, nhưng..."Ông ta làm sao hưởng lợi được từ một ngôi nhà bỏ trống nhỉ?"
Cô có thể cảm thấy cái nhún vai của anh khi anh trả lời, "Đó là một bí ẩn. Em đã sống ở đây bao lâu rồi?"
"Không quá 18 tháng. Nó trống và khá xuống cấp. Bọn trẻ và tôi phải lau dọn và quét vôi nó."
"Em không tìm thấy bất kỳ cái lỗ bí mật nào hay những cánh cửa sập bị ẩn đi sao?"
"Không gì. Không cả với một ván sàn bị lỏng. Tôi đảm bảo với anh, nếu có bất kỳ kho báu được giấu ở đây chúng tôi đã tìm thấy nó rồi."
Họ nhìn chằm chằm vào nhau qua căn phòng trong bóng tối, cân nhắc vấn đề. Bóng đêm dường như dày lên.
Đêm cuối cùng của họ với nhau và họ nằm trên những phía đối diện của căn phòng thảo luận về một người quản lý bất động sản không thật thà và những cánh cửa sập bí mật.
Maddy ngồi với đống chăn giường lộn xộn quanh cô, muốn anh đứng dậy và đến với cô.
Nash trở người. Cô căng thẳng.
Anh nằm xuống và nói, "Được rồi, dù nó là gì đi nữa thì chúng ta có thể điều tra thêm vào buổi sáng. Tôi sẽ biết được chuyện này cách này hay cách khác thôi."
Maddy miễn cưỡng nằm xuống giường. Không phải cô đang lo lắng về chuyện Harris.
Cô nằm nghe gió trên cây. Giấc ngủ vẫn không đến gần hơn. Cô quan tâm đến người đàn ông bên lò sưởi.
Maddy đã từng mơ mình là một là một cô gái sẽ yêu, điên cuồng vì yêu, tất cả vì tình yêu. Sẽ đắm mình vì tình yêu từ đầu tới chân, và bước về phía người đàn ông đang chờ cô với tình yêu tỏa sáng trong đôi mắt anh ấy.
Cô chăm chú nhìn vào cái bóng của Nash, được vẽ lên bởi ánh sáng của ngọn lửa. Anh đã bao giờ mơ ước về tình yêu chưa? Tại sao lại phải làm một sắp xếp thực dụng khi mà anh không cần phải làm thế? Ngài tướng công Nash Renfrew có tất cả những lựa chọn trên thế giới này. Thậm chí có đơn giản như Mr. Rider chỉ bằng một góc ấy thôi, anh ấy cũng sẽ không khó khăn để tìm thấy một người vợ, không có khó khăn để tìm thấy tình yêu.
Anh ấy cũng không phải tìm kiếm đâu xa.
Nhưng anh không phải là Mr. Rider và anh sẽ không bao giờ như thế. Một cuộc hôn nhân giữa họ là không thể nào. Cô sẽ trải qua quãng đời còn lại của mình trên giường với một lão già...và ở đây là người đàn ông của những giấc mơ của cô, đang nằm khó chịu dưới sàn nhà lạnh cứng của cô.
Nhưng cô có thể yêu anh, chỉ một lần, chỉ một đêm. Liệu có thể? Danh tiếng của cô đã bị hủy hoại rồi mà.
Cái cô sẽ mất là gì? Chỉ là trinh tiết của cô. Trái tim cô đã mất cho anh. Cô nhìn qua căn phòng chỗ của Nash. Đêm cuối cùng của anh ở đây. Cơ hội cuối cùng của cô.
Dù sao thì cũng chẳng còn gì tệ hơn nữa.
"Anh có lạnh không?" cô thì thầm trong bóng tối.
"Một chút, tại sao?" Câu hỏi treo trong không khí.
"Anh có thể ngủ ở đây nếu anh thích. Với tôi." Đó, cô đã nói rồi đó.
Một khoảng dừng hơi lâu. Cô tự hỏi anh có nghe thấy không. Sau đó một giọng trầm thoát ra trong bóng tối. "Nếu anh ngủ ở đó với em, anh sẽ không thể cưỡng lại."
Maddy nuốt khan. "Em không muốn anh cưỡng lại."