- Xí, đã là người mấy chục tuổi đầu, còn đem khuê phòng của mình làm như tiểu cô nương vậy, tôi mới không thích á...
Dụ Mạn Đình nói những lời này thì, trong lòng chua xót chết mất, trong phòng trang hoàng mộng ảo, chăn màn gối đệm đỉnh cấp, rèm cửa sổ sang trọng, đắt giá đồ trang điểm, cùng với tấm thảm thượng hạng dưới chân đều khiến nàng đố kị sắp điên rồi.
An Viện Viện chế nhạo nói:
- Nga, vậy thì thật là ủy khuất cho chị rồi.
Dụ Mạn Đình cười khúc khích, bò lên trên giường lớn mềm mại:
- Cũng không tính quá ủy khuất.
Lưu luyến đường cong bên hông Dụ Mạn Đình, cái cổ dài tinh tế, gò má trơn tuột, An Viện Viện sâu kín phát sinh thở dài:
- Mạn Đình chị vẫn là dễ thương như vậy, trách không được An lão sư vì chị mà thần hồn điên đảo.
Dụ Mạn Đình mặt đỏ lên, gắt giọng:
- Xem tôi bị khi dễ, cô cũng không giúp tôi kéo ra hắn.
An Viện Viện phát sinh một tiếng cười quái dị:
- Nếu như tôi thật kéo An lão sư ra, chỉ sợ chị bây giờ sẽ hận chết tôi rồi, hừ! Một đôi cẩu nam nữ, cư nhiên xoạc nhau ngay trước mặt tôi, làm dơ cả bộ sô pha mấy trăm triệu, chị bồi thường nha.
Dụ Mạn Đình nằm thử một chút lên cái gối mềm mại, thoải mái mà ngửa người nằm xuống:
- Bồi thường cái gì mà bồi thường? Hôm nào cô đến nhà chị, chị cũng sẽ đem sô pha nhà chị cho các ngươi mượn dày vò một phen, mọi người huề nhau, tối đa... tối đa là nấu chè thêm cho cô ăn.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Viện Viện hơi nóng lên:
- Nói bậy, hắn là nam nhân của chị, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?
Dụ Mạn Đình cảm khái vô hạn:
- Tôi lại không phải người ngu, tôi dám khẳng định giữa cô cùng An lão sư đó nhất định thật không minh bạch, nghĩ không ra cô còn thật là có tham vọng, tôi là một nữ nhân độc thân, muốn thích người nào thì thích người đó, mà cô thế nhưng là đã có lão công, lẽ nào sẽ không sợ bị chồng cô phát hiện?
An Viện Viện nhàn nhạt cười cười:
- Chồng tôi đã đồng ý.
Dụ Mạn Đình cười lạnh nói:
- Quỷ cũng không tin.
An Viện Viện trầm ngâm nửa ngày, sâu kín thở dài một hơi:
- Tĩnh Phương đã không có khả năng sinh dục, hắn lại muốn có một cậu bé kế thừa sự nghiệp, cho nên liền muốn em tìm một người nam nhân mượn giống...
Dụ Mạn Đình lăn lông lốc bò lên, trợn to tròng mắt:
- Vì vậy em liền tìm An lão sư?
- Ân.
An Viện Viện sâu kín than thở:
- Những thứ này đều là bí mật nhà em, em cũng không biết tại sao lại nói cho chị, hơn nữa chúng ta còn giống như là tình địch. Có thể, những năm gần đây nổi khổ trong lòng em quá nhiều, rất muốn tìm một người để tâm sự nói hết ra, mà chỉ có chị là người duy nhất em nguyện ý nói hết.
- Hừ.
Dụ Mạn Đình hừ lạnh, trong lòng lại một mảnh cảm khái, nàng làm sao không muốn tìm một người nói hết tâm sự? An Viện Viện làm sao không phải là bằng hữu nàng muốn nói hết tâm sự nhất?
An Viện Viện đột nhiên hỏi:
- Mạn Đình, chị hãy thành thật nói cho em biết, phụ thân của Dụ Mỹ Nhân có đúng là Bối Tĩnh Phương hay không?
Cả người Dụ Mạn Đình run rẩy dữ dội, nàng muốn phủ nhận, nhưng chỉ cần vừa chần chờ, hết thảy phủ nhận đều đã trở nên sơ hở, cho nên trầm ngâm nửa ngày, nàng vẫn là nhàn nhạt nói:
- Không sai.
An Viện Viện dường như cũng không ngoài ý muốn:
- Em câu dẫn Hoàng Tùng Đào, chị liền câu dẫn Bối Tĩnh Phương trả thù em?
- Không sai.
Dụ Mạn Đình ngỗ ngược mà gật đầu, hình như tùy thời tiếp nhận bất luận cái gì bão tố.
An Viện Viện thật sâu hít thở dài:
- Ai! Chị sai rồi, em cũng vậy sai rồi, mọi người sai vô cùng, chỉ trách khi đó tuổi chúng ta còn quá trẻ, quá cố chấp.
Dụ Mạn Đình cười nhạt:
- Đó cũng là tại cô lãng phí trước đây.
An Viện Viện bất đắc dĩ lắc đầu, nàng bức thiết giải thích:
- Mạn Đình, chị thật đã hiểu lầm em, kỳ thực...
*20 năm trước.
*
THPT Bắc Loan có một đôi hoa hậu giảng đường như hình với bóng, một người tên là An Viện Viện, một người tên là Dụ Mạn Đình, các nàng đều xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, các nàng đều là đối tượng nam nhân theo đuổi. Rất nhanh, mối tình đầu của các thiếu nữ đều phân biệt đã có tình cảm lưu luyến, Hoàng Tùng Đào là người có phụ thân mở phòng khám bệnh, làm cho Dụ Mạn Đình cảm mến; Bối Tĩnh Phương con trai ngân hàng thế gia đã theo đuổi được An Viện Viện, vốn là hai đoạn giai duyên tốt đẹp.
Nhưng trời có phong vân bất trắc, trong một lần vô tình, An Viện Viện phát hiện Hoàng Tùng Đào là một kẻ ăn chơi trác táng, công tử ăn chơi, trừ ăn uống hút chích đánh bạc ra, bên người còn có vô số nữ nhân, vì vậy, An Viện Viện nóng ruột đem nàng biết hết thảy đều nói cho Dụ Mạn Đình, đáng tiếc, Dụ Mạn Đình đã rơi vào võng tình một chút cũng không tin lời An Viện Viện nói. Vì cứu lại Dụ Mạn Đình tình như tỷ muội, An Viện Viện phải dùng thân mình làm mồi, cố ý dụ dỗ Hoàng Tùng Đào.
---Hết chương 86---