Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 75

An Phùng Tiên đang nhảy mí mắt, hắn biết có rất nhiều nữ nhân tưởng niệm hắn, nhưng lúc này An Phùng Tiên lại chỉ nghĩ tới một nữ nhân, đó chính là Tịch Ly. Xe cứu thương lái vào sân bay, liền trực tiếp từ cửa đặc thù tiến vào chỗ đăng ký, An Phùng Tiên không phải là quan hệ trực hệ, cho nên đừng nói muốn đưa tiễn Tịch Ly, ngay cả bóng dáng Tịch Ly hắn đều chưa thấy, chỉ có nhìn thấy Hướng Cảnh Ny đang làm thủ tục đi tới Mỹ.


- Nơi này còn có một tờ chi phiếu tám mươi vạn đô la Hồng Kông, trừ để em chi tiêu hàng ngày ra, thuận tiện tại bên nước Mỹ tìm một người thay phiên chiếu cố cho Tịch Ly, hành hạ em mệt chết, anh trai em nhất định sẽ tìm anh liều mạng.
An Phùng Tiên nói lời chia tay với Hướng Cảnh Ny ở ngoài khu kiểm tra an ninh sân bay.


Hướng Cảnh Ny cầm chi phiếu, ánh mắt có chút ướt át, nói:
- Lúc này anh còn nghĩ cho em, anh trai em sao lại tìm anh liều mạng? Anh yên tâm, em nhất định sẽ tận lực chiếu cố tốt Tịch Ly, em cũng tin tưởng nàng nhất định có thể hồi phục. Mặt khác, em đi rất vội vàng, chuyện xin nghỉ việc liền phiền phức An ca nhé.


An Phùng Tiên nhịn không được ôm Hướng Cảnh Ny một cái:
- Ân, tới bên kia rồi lập tức liên lạc với anh.
Sân bay vang lên tiếng phát thanh cuối cùng cho chuyến bay đi Mỹ, Hướng Cảnh Ny khổ sở phất tay một cái về phía An Phùng Tiên:
- Em đi đây.
- Bảo trọng.


Trong lòng tuy rằng thương cảm, nhưng An Phùng Tiên vẫn không có chảy một giọt nước mắt nào.


Thẳng đến khi chuyến bay cất cánh, An Phùng Tiên mới lái xe rời đi sân bay, tin tưởng tối nay khó có thể ngủ, An Phùng Tiên mua hai bình rượu đỏ về nhà, tuy rằng không phải là rượu cao cấp, nhưng uống đã quen, luôn cảm thấy Bối Nhĩ Lạp Đồ uống đặc biệt ngon.


Nữ nhân đâu nè? Thói quen cùng cùng một nữ nhân làʍ ȶìиɦ xong, cùng nữ nhân khác làʍ ȶìиɦ có thể thành thói quen hay không?
An Phùng Tiên sẽ không, là nam nhân cũng sẽ không, chỉ cần đụng một nữ nhân xinh đẹp một chút, phong tao một chút, nam nhân liền có thể rất thoải mái.


Thế nhưng là, An Phùng Tiên lúc nào cũng tưởng niệm tới kiều đồn Tịch Ly, nhớ tới kɧօái cảm bên bàn học ở hàng cuối cùng trong phòng học, từ phía sau, cắm vào huyệt và đít nàng.
Bóng trăng dần dần cô, bóng người dần dần gầy đi, hai bình rượu đỏ, đổi lấy tưởng niệm vô hạn.


Ai! Đa tình chỉ biết thương thân, cần gì chứ? An Phùng Tiên say… ….
Sáng thứ hai trời đầy mây.
Hỉ thần chính nam, Quý thần chính tây, Thần tài chính đông.


Như thường ngày, chờ Dụ Mỹ Nhân đi học, Dụ Mạn Đình mới mở ra cuốn hoàng lịch thật dày, xác định ngày lành bắt đầu lại phối chế sản phẩm mỹ dung tuyệt mật của nàng. Ngoại trừ các loại tài liệu chuẩn bị đầy đủ ra, Dụ Mạn Đình còn phải tắm rửa thay y phục, bảo trì thân thể sạch sẽ, nửa điểm đều không được qua loa, đặc biệt thời điểm kinh nguyệt tới, Dụ Mạn Đình đều đình chỉ phối chế đồ uống này, bằng không đồ uống sẽ có vị chua chua, biến chất. (đọc truyện tại MyTruyen .com) Hai ngày này dục vọng đặc biệt cường liệt, Dụ Mạn Đình dự cảm chu kỳ kinh nguyệt đã sắp đã tới, cho nên nàng muốn tận khả năng mà nhiều phối chế một chút sản phẩm nhằm dự tồn.


- Phu nhân Triệu Nghi Hương đặt 3 bình, Hoàng thái thái đặt 5 bình, Đoàn Bảo Châu muốn 2 bình... Cái bà Chu Phó thị trưởng Thái thái này thật quá phận, lại muốn đặt 10 bình, ai! Mình bận rộn đến chết mất.


Nhìn một xấp đơn đặt hàng thật dày trong tay, Dụ Mạn Đình liền đau đầu, hôm nay nàng đã không giống như trước, tràn ngập nhiệt tình như vậy, biết rõ hoàn thành những thứ sản phẩm này, sau đó là có thể kiếm hơn sáu trăm vạn, Dụ Mạn Đình vẫn là không vui, bởi vì nàng phát giác ra có chuyện còn trọng yếu hơn so với kiếm tiền! Cái tên An lão sư đáng ghét này, cư nhiên hai ngày đều không có tin tức, chẳng lẽ là đã cùng bạn gái của hắn đi nước Mỹ?


Cuộn lên mái tóc, mặc vào nội y rất khinh bạc, lại đeo lên khẩu trang, Dụ Mạn Đình dẹ dặt cẩn thận mở bếp điện lên, đem Đông trùng hạ thảo cùng Linh chi cho vào trong nước suối Nhũ Tuyền Sơn, lại dùng sa oa nấu… trình tự làm việc phải hao tốn 3 tiếng đồng hồ, mà đây chỉ là một trong các công đoạn phối chế, nàng còn phải làm rất nhiều thao tác phiền phức, chờ làm lạnh xong, tinh luyện, vô lọ, nhanh nhất cũng phải chờ đến chạng vạng, thời gian một ngày cứ như thế trôi qua.


Mười mấy năm qua, Dụ Mạn Đình vẫn lặp lại công việc theo quy trình này, nhưng tay nàng không có to ra, cũng không có biến thành bộ dạng thiếu phụ luống tuổi có chồng, nàng có 1 thứ đồ uống thần kỳ mỹ dung, ngọc thủ của nàng vẫn như cũ, non mềm như thiếu nữ, da của nàng vừa tuyết trắng nhẵn nhụi lại tràn ngập co dãn, nàng xinh đẹp không gì sánh kịp, ngay cả tính dục của nàng cũng chưa từng lãnh đạm, mà càng tăng lên. Cho nên, Dụ Mạn Đình khát vọng bên người có một người đàn ông, một nam nhân như An lão sư vậy.


Đáng ghét, tại sao lại nhớ tới hắn, Dụ Mạn Đình gắt một cái.
- Đinh đông!


Chuông cửa vang lên, Dụ Mạn Đình cảm thấy ngoài ý muốn nhìn về phía cánh cửa, thông thường rất ít người sẽ đến nhà nàng, nhất là lúc này. Nàng tháo xuống khẩu trang, mặc vào một cái quần dài màu lam nhạt nhỏ, ngay cả nội khố cũng không có mặc, liền vội vội vàng vàng xem là ai tới, từ trong mắt mèo nhìn ra, thấy một vị lão nhân nghiêm túc mà khẩn trương, Dụ Mạn Đình lập tức nhận ra, đây là lão đầu trong Sơn Thần Miếu.


- Lão thần tiên! Xin chào, hoan nghênh, hoan nghênh! Mời vào, mau mời vào.
Dụ Mạn Đình cấp tốc mở cửa ra, lại đem lão đầu nghênh đón vào trong nhà, đây quả thực là ngạc nhiên ngoài ý muốn.


Lão đầu trong mắt sáng ngời, quần dài trên người Dụ Mạn Đình thập phần thiế͙p͙ thân, thân thể đường cong lả lướt lộ rõ, trên vai tuyết trắng này, hai nhánh dây đeo tinh tế nhẹ nhàng siết trong da thịt trơn mềm, trên bộ ngực đầy đặn thấy rõ hai viên sơ ri mơ hồ, bởi vì ngoài ý muốn, Dụ Mạn Đình không có bận tâm trên người ăn mặc ra sao, để cho lão đầu mở rộng tầm mắt, hắn lại cười nói:


- Dụ nữ sĩ quả nhiên ở nhà, lão hủ không mời lại tự đến, xin Dụ nữ sĩ thứ lỗi.
Dụ Mạn Đình cung kính đem lão đầu mời ngồi vào ghế sa lon trong phòng tiếp khách:
- Lão thần tiên đến hàn xá, đó là vinh hạnh của tôi, ngài mau ngồi đi, tôi đi rót chén trà cho lão thần tiên uống.