Lập tức nhào tới trước giường bệnh, khẩn trương cắm lại ống thở cho Tịch Ly, khởi động lại máy thở cho bệnh nhân, sau đó cẩn thận quan sát Tịch Ly, giúp Tịch Ly kiểm tra nhiệt độ cơ thể, huyết áp, nhịp tim... Toàn bộ quá trình tuy rằng vội vội vàng vàng, nhưng cuối cùng cũng đã đâu vào đấy.
Mười phút sau, cô y tá thở ra một hơi dài:
- Làm tôi sợ muốn chết.
An Phùng Tiên chẳng biết tại sao:
- Thế nào?
Cô y tá liếc mắt nhìn An Phùng Tiên, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Nếu như anh đến muộn năm phút đồng hồ, bệnh nhân liền nguy hiểm, thật là kỳ quái, rõ ràng tôi đã kiểm tra bệnh nhân, làm sao có thể không phát hiện ra ống thở của bệnh nhân bị rơi ra?
An Phùng Tiên không hiểu ra sao:
- Cái gì? Có phải là chính bản thân bệnh nhân tự rút ra không?
Cô y tá ngơ ngác lắc đầu:
- Không có khả năng này.
Sau đó vừa cẩn thận kiểm tra đồng tử Tịch Ly, mới buồn bã nói:
- Tiên sinh, anh đã cứu hai người à nha, bệnh nhân nếu mà xảy ra ngoài ý muốn, tôi cũng chết mất.
An Phùng Tiên cũng không biết phát sinh cái gì ngoài ý muốn, nếu Tịch Ly không có việc gì, hắn cũng không muốn truy cứu tiếp, tương phản, thấy cô y tá hiện ra gương mặt áy náy, An Phùng Tiên trái lại cười cợt nói:
- Nếu tôi là ân nhân cứu mạng của cô, vậy cô hãy để cho ta thăm bệnh nhân thêm mười phút đi.
Không nghĩ tới hộ sĩ không nể mặt, kiên quyết cự tuyệt:
- Không được, xin anh lập tức đi ra ngoài.
An Phùng Tiên đem bó hoa tươi đặt ở bên chân giường của Tịch Ly, phẫn nộ mà rời đi.
Ngoài bệnh viện, người phụ nữ trung niên nhìn chiếc XK lao đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- An Phùng Tiên, lẽ nào đời trước bố mày ăn nhờ ở đậu nhà mày, nợ mày hay sao? thao mẹ, chuyện gì cũng bị mày phá đám!
Người phụ nữ trung niên rất rõ ràng, nếu mà Tịch Ly đã chết, An Phùng Tiên không có khả năng đi ra bệnh viện nhanh như vậy, An Phùng Tiên đi ra nhanh như vậy, liền chứng minh Tịch Ly không có việc gì.
Trở về tới khu ký túc xá, An Phùng Tiên mới vừa móc ra chìa khóa cửa phòng, phía sau lại truyền tới một tiếng nói ôn nhu:
-An lão sư.
Lần này không phải là Lan Tiểu Nhân, mà là Vương Tuyết Nhung, cô giáo Vương Tuyết Nhung ngực to mông tròn.
- A! Chị Nhung, sao chị lại đến đây lúc đêm khuya thế này? Có việc gì sao? Mau mau vào trong nhà kẻo cảm lạnh bây giờ!
An Phùng Tiên vốn mang tâm tình không tốt sau khi rời bệnh viện, do vậy hắn rất cần phát tiết, hung hăng phát tiết. Vừa vặn, Vương Tuyết Nhung lại tự dâng tới cửa, hắn còn do dự cái gì?
Vương Tuyết Nhung đêm hôm nay lại phòng không gối chiếc, trượng phu đi công tác cả tuần chưa về, không ai thỏa mãn nàng, thủ ɖâʍ không những không thể dập tắt được lửa dục trong người nàng, mà càng làm cho nó bùng cháy dữ dội hơn. Nàng quyết định tìm đến An Phùng Tiên, chỉ có thứ của quý to quái dị đó mới có thể giúp được nàng. Khoác vội chiếc áo mỏng lên ngoài áo ngủ, sau đó chạy xe máy qua hai dãy phố là đến khu ký túc xá của An Phùng Tiên.
Động tác của hai người rất ôn nhu, nhưng nhìn ra được song phương đều rất bức thiết, Vương Tuyết Nhung lao vào ngực An Phùng Tiên, mở đôi môi khêu gợi hôn lên tới tấp, quần áo hai người dần dần rơi lả tả trong phòng. Đêm nay vốn Vương Tuyết Nhung ăn mặc vừa đơn bạc lại rất gợi cảm, (đọc truyện tại MyTruyen . c o m) chiếc quần chữ T lọt khe nhỏ nhoi không thể che dấu hết vùng kín màu đen với hai vỏ sò màu đỏ tươi, nàng đưa hai tay chống đỡ cạnh cửa sổ, vểnh mông đít lên thật cao, An Phùng Tiên giơ cao ƈôи ȶhịȶ̼ gân guốc đầy gân xanh ở phía sau áp tới, mài lên xuống mấy cái rồi mới đâm thọt vào lút cán,… đợi đến khi nhục huyệt màu mỡ của Vương Tuyết Nhung hoàn toàn nuốt hết cây ƈôи ȶhịȶ lớn, An Phùng Tiên mới thở ra một ngụm khí dài:
- Cô giáo Vương chờ tôi đã lâu chưa?
Ánh mắt Vương Tuyết Nhung ngập nước, khẽ hé ra đôi môi đỏ mọng:
- Lâu lắm rồi, đã đợi chừng năm tiếng đồng hồ.
An Phùng Tiên nhẹ nhàng mà nhào nặn bộ ngực no đủ:
- Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?
Vương Tuyết Nhung hỏi lại:
- Ân... Ân... gọi cho cậu… để nói cái gì?
An Phùng Tiên cười nói:
- Nói chị muốn cùng tôi làʍ ȶìиɦ nè! Nói chị muốn tôi nện chị nè!
Vương Tuyết Nhung lắc mông cọ xát hai cái, bắt đầu nhún động cái mông đẫy đà của mình, dày đặc phun ra nuốt vào ƈôи ȶhịȶ̼ lớn:
- Tôi... Tôi nói không nên lời... A...Tôi sướng quá...! An lão sư, cậu thích bộ sô pha tôi tặng cho cậu chứ?
An Phùng Tiên dùng tay vặn hai cái núm vú:
- Thích, sô pha rất mềm, nhưng không có mềm bằng da thịt của cô...!
- Vậy bây giờ cậu hãy tha hồ mà sờ sờ đi,...aa..A...
- huyệt của chị bót quá...Phê vl...Nói xong An Phùng Tiên liền tăng tốc mà nhấp ƈôи ȶhịȶ̼ khủng của mình vào huyệt của Vương Tuyết Nhung...( người vẫn thế doggy)
- Bạch bạch phạch phạch… Tiếng va chạm của 2 bộ phận sinh dục, tiếng nước nhầy cọ xát, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ sung sướng, tiếng cót két của các vật dụng cũ kỹ trong nhà hòa lẫn vào nhau… suốt đêm qua An lão sư và cô giáo Vương làm 5 shot mà shot nào cũng hơn 30 phút mới đạt đến cao trào cực sướng rồi cả 2 ôm nhau ngủ vì quá mệt... Cuối tuần vốn là thời điểm nghỉ ngơi, ngủ nướng, thế nhưng chỉ mới tám giờ sáng, An Phùng Tiên đã bị đánh thức bởi 3 cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại thứ nhất là do Bối Nhị Nhị gọi tới, nàng mời An lão sư tham gia thăm quan vườn trò chơi Lục Thảo Môi, thời gian là buổi trưa. An Phùng Tiên đã đáp ứng rồi.
Cuộc điện thoại thứ hai là của Hạ Mạt Mạt, nàng hi vọng An lão sư đón nàng lúc mười giờ đúng, An Phùng Tiên hỏi:
- Không phải là buổi trưa sao?
Hạ Mạt Mạt cư nhiên mắng to An Phùng Tiên nói bậy, nói:
- Thời gian đã nói trước rồi!
Không có biện pháp, An Phùng Tiên không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Cuộc điện thoại thứ ba là của Dụ Mỹ Nhân, nàng rất lễ phép nói với An lão sư, chín giờ liền phải xuất phát, bởi vì Dụ nương đã bói toán một cái, chín giờ xuất môn là thời điểm đại cát tốt nhất.
An Phùng Tiên không thể làm gì khác hơn là rời giường, vốn còn muốn dùng 10 phút thỏa mãn Vương Tuyết Nhung thêm một lần nữa, nhưng hắn vẫn là bỏ qua, muốn cùng ba nữ hài tràn ngập sức sống thanh xuân chơi với nhau, nhất thiết phải bảo trì tinh lực một chút, để tránh khỏi bị chế nhạo.
Ngược lại thì Vương Tuyết Nhung đã thấy đủ, một buổi tối xoạc nhau liên tục từ 12h đêm đến 4h sáng, liên tục đạt cao trào tới 5 lần, đây là điều chưa từng có trong đời nàng cho tới bây giờ, cho nên nàng rất thỏa mãn, thấy An Phùng Tiên phải đi, dù cho trong lòng nàng không vui, trên mặt cũng không thể toát ra nửa điểm không vui. Mắt thấy An Phùng Tiên vừa rút ra cây ƈôи ȶhịȶ còn cắm trong huyệt mình suốt đêm, đã muốn mặc vào qυầи ɭót, Vương Tuyết Nhung đang tя͢ần ͙tя͢uồng nhịn không được nắm lấy đại nhục nhánh nửa mềm nửa cứng rắn xoa vuốt hai cái, bỏ vào trong miệng ʍút̼̼̼ ɭϊếʍƈ, đợi ƈôи ȶhịȶ cứng rắn, cao thẳng, nàng mới đem nội khố của An Phùng Tiên mặc lên, chỗ đó, nhìn như một cái lều căng vậy.
An Phùng Tiên thở dài một hơi:
- Hôm nào tôi cũng sẽ làm cho cô Vương hưởng thụ loại dằn vặt này.
Vương Tuyết Nhung cười duyên hihi, hai chân của nàng chặt kẹp, lại cố ý khúc lên hai chân, lộ ra cái huyệt đang chảy nước tới tận khe đít giữa cặp mông cực đại, làm cho An Phùng Tiên thật sự khó chịu, nhờ có An Phùng Tiên ý chí kiên định, ngoan cường mà chống đỡ ở cường đại mê hoặc. Trước khi ra cửa thì, An Phùng Tiên đưa cho Vương Tuyết Nhung một cái kinh hỉ cực lớn:
- Chuyện phòng ốc chị đừng lo lắng, đến lúc đó, tôi sẽ đem phòng ở của tôi tặng cho chị.
- Cái gì?
Vương Tuyết Nhung thất kinh, nàng xem ra An Phùng Tiên không giống như là đùa cho vui, đây là thật sao?
An Phùng Tiên ranh mãnh cắn ʍút̼̼̼ cặp иɦũ ɦσα lớn của Vương Tuyết Nhung, xoay người rời đi:
- Nhớ phải giúp em đóng cái cửa sổ đấy. À, chị nhớ uống thuốc đi nha, tối qua em bắn nhiều quá...Hihi.
---Hết chương 64---