Tịch Ly nghi hoặc không thôi, nàng tiếp nhận phong thư, nhẹ nhàng cẩn thận mở ra, bên trong có một tờ giấy ghi chép bay hương thơm, trên giấy ghi chép đồng dạng viết mười chín chữ: Hãy lên xe Toyota, tài xế sẽ dẫn em tới một nhà hàng rất thần bí, An lão sư.
- Buồn chán thế.
Tịch Ly mắng một câu, liền mở cửa xe, lên chiếc Toyota có rèm che, nàng một chút đều không nghi ngờ, bởi vì trên giấy ghi chép giống nhau như đúc, chữ viết giống nhau như đúc, ngay cả hương vị trên giấy ghi chép cũng giống nhau như đúc.
- Này, lão tiên sinh, muốn đi đâu, có xa hay không?
Tài xế mới vừa khởi động xe, Tịch Ly liền không kịp chờ đợi hỏi, lão đầu cười nói:
- Cũng nhanh, cũng nhanh, ân, có chút mệt mỏi... Tôi phải hút điếu thuốc.
Tịch Ly phiền chán:
- Vậy tôi xuống xe, chờ ông hút xong tôi lại lên xe.
Lão đầu lộ dáng tươi cười hòa ái, nhưng nhãn thần lăng loạn, hắn còn đang tìm bật lửa khắp nơi:
- Hà tất phiền phức như vậy, tôi hút hai hít là đủ rồi.
Tịch Ly giận điên lên:
- Đỗ xe, đỗ xe, cho tôi xuống đây.
Lão đầu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngừng xe lại:
- Được rồi!
Tịch Ly kéo mạnh cửa xe lại phát hiện cả cửa xe cũng vậy không mở ra được, nàng rất kinh hãi, quay nhìn lão đầu, nhìn lại sợi dây thừng trong xe, Tịch Ly phát sinh một tiếng thét chói tai:
- Mở cửa nhanh, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát.
Vừa nói, một bên vừa lấy điện thoại di động ra.
Lão đầu thất kinh, hắn quên hôm nay cùng mười lăm năm trước không giống nhau, khi đó chỉ có điện thoại bàn, hắn cấp tốc từ chỗ điều khiển xoay người, nhào về phía Tịch Ly đang thất kinh, Tịch Ly đã không kịp gọi điện thoại cầu cứu, chỉ có thể liều mạng tay đấm chân đá, đáng tiếc Tịch Ly dù sao cũng là tiểu cô nương, lão đầu tuy rằng nhỏ gầy, nhưng khí lực lớn hơn so với Tịch Ly, mắt thấy Tịch Ly sắp bị lão đầu áp chế tại chỗ ngồi, tình huống khẩn cấp, Tịch Ly đột nhiên ra sức đẩy một cái, đem lão đầu đẩy rời khỏi thân thể, dưới chân đạp một cái, vừa lúc đá trúng đũng quần hạ bộ của lão già.
- Trời địu...Éc éc… Lão đầu hú lên quái dị, che hạ thể, thống khổ nằm ở một bên, Tịch Ly thừa cơ leo đến chỗ điều khiển, từ chỗ điều khiển mở cửa xe nhảy xuống xe, một đường chạy như điên, Tịch Ly hô to cứu mạng, trên đường cái một mảnh đen kịt giữa núi rừng, âm thanh im ắng vang vọng, chỉ có tiếng gió thổi hô hô cùng tiếng côn trùng quỷ dị kêu vang, bên kia con đường dĩ nhiên là vách núi cao mấy chục mét, không ai nghe được tiếng Tịch Ly hô hoán.
Tịch Ly chạy đã mệt, nàng muốn dừng lại thở một cái, thế nhưng là chiếc xe Toyota có rèm che đã đuổi theo, Tịch Ly sợ hãi vạn phần, một lần nữa chạy như điên, ngoài miệng thê lương thét lên "chu mi nga" chói tai xé rách bầu trời đêm, trên đường lớn ở trong núi quanh quẩn không dứt. Lão đầu sắc mặt đại biến, mặc dù là đường qua núi, nhưng khó đảm bảo không có xe khác đến, đã không được phép lo lắng nữa, lão đầu tăng nhanh tốc độ xe, nhào về phía cô bé đang chạy trốn.
- Rầm!
Tịch Ly tránh trái tránh phải nhưng vẫn bị chiếc Toyota đụng trúng, toàn bộ thân thể nhỏ xinh bay lên trời, ngã sấp xuống tại ven đường, Tịch Ly không chết, nàng còn thở phì phò, chỉ là khóe miệng đều là máu. Lão đầu hoảng sợ nhảy xuống xe, theo đèn xe chiếu xuống, hắn lấy đi điện thoại di động cùng giấy viết thư trong tay Tịch Ly, sau cùng, lão đầu xem Tịch Ly giống như rác rưởi, vứt nàng xuống vách núi đen kịt, Tịch Ly thậm chí ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không có kêu lên được.
Lão đầu giảo hoạt cẩn thận lau vết máu trên đất, lại dùng nước lọc trên xe rửa 6 lần, thẳng đến không có để lại bất cứ dấu vết gì mới rời đi, hắn còn tin tưởng vững chắc khí trời mùa thu khô ráo rất nhanh sẽ làm nước bốc hơi lên sạch sẽ, hết thảy đều thần không biết quỷ không hay.
- Phanh!
Tiếng đóng cửa vang lên, làm cho hiệu trưởng Ân lại càng hoảng sợ, hiệu trưởng Ân tỉnh hồn lại, hắn biết, Lan Tiểu Nhân lại đi ra ngoài, đi nơi nào, lúc nào trở về, hiệu trưởng Ân không thể nào biết được, hắn chỉ biết là Lan Tiểu Nhân đối với hắn đã hận thấu xương, nhớ tới đêm khuya tối lập thu mười lăm năm trước, sau khi Bối Tĩnh Phương gian ɖâʍ Lan Tiểu Nhân ba lần rồi, hiệu trưởng Ân mới có cơ hội đem ngọc hành cắm vào lỗ nhỏ của Lan Tiểu Nhân, đáng tiếc còn không có được cao trào, Lan Tiểu Nhân đã tỉnh.
Hiệu trưởng Ân kiệt lực ngăn cản Lan Tiểu Nhân tự sát, hắn xuất ra hết thảy thư tín trao đổi cùng Lan Tiểu Nhân, chứng minh mình chính là "Thanh Đại Như Mi", đồng phát thề sẽ chăm lo cho mỹ nhân cả đời. Lan Tiểu Nhân thống khổ thật không ngờ "Thanh Đại Như Mi" trong lòng anh tuấn tiêu sái, thường ngày lái xe xe sang mấy triệu đô la Hồng Kông lại biến thành một tên trung niên nhân vẻ mặt đáng ghét, hèn mọn nhỏ gầy, mà tên trung niên nhân này lại còn là giáo viên chủ nhiệm trong trường học.
Khi đó Ân Đồng Danh quả thực còn là một giáo viên chủ nhiệm, vì thu được chức hiệu trưởng, hắn cần phải lấy được sự hỗ trợ từ các đồng minh mạnh, vì vậy, Ân Đồng Danh nghĩ tới học sinh Bối Tĩnh Phương. Bởi vì gia tộc của Bối Tĩnh Phương thực lực hùng hậu, quyên tặng cho THPT Bắc Loan nhiều khoản tiền xa xỉ, cho nên gia tộc Bối Tĩnh Phương rất có lực ảnh hưởng tại THPT Bắc Loan và trong cả hệ thống giáo dục, chỉ cần gia tộc Bối Tĩnh Phương gật đầu, chức hiệu trưởng THPT Bắc Loan đã thuộc về Ân Đồng Danh.
Bối Tĩnh Phương là nhân vật then chốt quyết định trên dưới Gia tộc, bởi vì hắn là cháu đích tôn mấy đời của Bối gia, cho nên Ân Đồng Danh cực lực nịnh bợ, lấy lòng Bối Tĩnh Phương.
Bối Tĩnh Phương có thành tích học tập ưu tú, anh tuấn tiêu sái, hắn còn có một cái ham mê, chính là mê gian thiếu nữ, hắn mê gian rất nhiều thiếu nữ, số lượng đến cả hắn cũng không nhớ rõ. Ân Đồng Danh đương nhiên đã biết điều này, hắn thậm chí đem Lan Tiểu Nhân, người cùng hắn đã mến nhau từ lâu dâng cho Bối Tĩnh Phương mê gian, để báo đáp lại, bởi vậy Ân Đồng Danh không tới một năm đã ngồi lên ghế hiệu trưởng.
Lan Tiểu Nhân thấy thân đã bị làm bẩn, cộng thêm Ân Đồng Danh vừa đấm vừa xoa, bức bách nàng không cho phép lộ ra, bất đắc dĩ, Lan Tiểu Nhân không thể làm gì khác hơn là nén giận, ủy thân cho Ân Đồng Danh. Ân Đồng Danh vốn tưởng rằng theo thời gian trôi qua, Lan Tiểu Nhân sẽ quên đi việc bị làm nhục, thật tình chân ý mà làm phu nhân hiệu trưởng, vậy mà Lan Tiểu Nhân vẫn khắc cốt ghi xương cừu hận, không có bởi vì thời gian trôi qua mà có chút yếu đi, trái lại cừu hận càng để lâu càng sâu, dường như có dấu hiệu bạo phát, Ân Đồng Danh cũng có chút phát giác ra, cho nên hắn cả ngày sống trong kinh hồn táng đảm, cộng thêm Tịch Ly vẫn chưa chết, hắn thật sự khổ không thể tả.
---Hết chương 62---