Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 6

Trong hai cô gái, Hướng Cảnh Phàm quả thực là thích Hạ Mạt Mạt hơn, không vì gì khác, vì tài nghệ lái xe của phi phàm Hạ Mạt Mạt, nhưng Bối Nhị Nhị cũng cực kỳ xinh đẹp đồng dạng làm hắn nhiệt huyết sôi trào, nam nhân khi nhiệt huyết sôi trào không biết sợ, cho dù là đối mặt lão đại hung hãn cũng không sợ hãi, đáng tiếc, thực lực của hai bên quá mức chênh lệch, Hướng Cảnh Phàm chỉ có thể lui mà cầu toàn, có thể bảo hộ được nữ nhân ngưỡng mộ trong lòng cũng đã rất tốt rồi:


- Văn ca sảng kɧօái như vậy, tôi vô cùng cảm kich, vậy tôi... nên cảm tạ.


Văn Dương làm ra một cái thủ thế ý mời cứ tùy tiện, kỳ thực hắn rất không tình nguyện để Hướng Cảnh Phàm mang người đi, vô luận là Hạ Mạt Mạt hay là Bối Nhị Nhị, đều là mỹ nữ tuyệt sắc mà Văn Dương tung hoành giang hồ mười mấy năm qua chưa hề gặp qua, mỹ nữ như vậy chỉ cần là nam nhân đều muốn chiếm làm của riêng. Ghê tởm là, đội trưởng Hướng Cảnh Phàm của đoàn xe ABC lại ngang trời làm loạn, thù này phải báo, trong mắt Văn Dương tràn ngập thô bạo.


- Tôi chỉ có thể mang một người đi, cho nên tôi hi vọng cô có thể theo ta.
Hướng Cảnh Phàm đi tới trước chiếc xe đua màu đỏ, thâm tình nhìn Hạ Mạt Mạt, hắn hi vọng Hạ Mạt Mạt có thể cảm động duỗi tay đưa cho hắn cầm.


Rất đáng tiếc Hạ Mạt Mạt không xúc động, cũng không có đưa tay ra, mà là dị thường lạnh lùng, nàng kiên định cự tuyệt Hướng Cảnh Phàm:
- Cảm ơn anh trượng nghĩa, tôi rất cảm kich, nhưng tôi không có khả năng đi theo anh, bởi vì tôi không thể bỏ lại tỷ tỷ của mình.


- Mạt Mạt, tôi yêu bà chết mất, sau khi về nhà, cái váy bà thích kia nhất sẽ là của bà.
Bối Nhị Nhị bỗng cay sống mũi, nước mắt lại như mưa đổ rào rào xuống, dường như chãy mãi không ngừng.


- Nhị Nhị, đừng khóc, chúng ta là tỷ muội kết bái, không sinh cùng năm cùng tháng, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.


Hạ Mạt Mạt dù rất ít khi khóc cũng bị tâm tình Bối Nhị Nhị lây nhiễm, mà một bên, Hướng Cảnh Phàm xấu hổ vạn phần, mắt thấy hai mỹ nhân rơi lệ, điềm đạm đáng yêu, Hướng Cảnh Phàm lại không làm được gì.


Lúc này, một trận chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Mọi người các nhìn túi nhau, một trận rối loạn đi qua, tiếng chuông điện thoại vẫn như cũ âm vang liên tục, tiếng chuông vốn du dương rất êm tai, nhưng lúc này lại có vẻ đặc biệt chói tai, mọi người đều an tĩnh lại, đều muốn biết người nào như vậy lại vô duyên đến thế.


- Là... Điện thoại của tôi.
Bối Nhị Nhị sợ hãi rụt rè mà giơ lên cánh tay nhỏ bé.
- Nhận đi.
Văn Dương ngạo khí mười phần nói.
Bối Nhị Nhị nhận nghe điện thoại, nhưng rất nhanh thì đem điện thoại đưa cho Văn Dương.
※ ※ ※ ※ ※


Dụ Mỹ Nhân có chút ưu thương, nàng đang nhẹ nhàng thở dài:


- Ngực của em cũng không nhỏ, cạnh tranh cùng Mạt Mạt và Nhị Nhị cũng chỉ là một lời nói đùa, trên thực tế em đang lo cho nhà mình, em không giống Mạt Mạt, nàng có ba ba là chủ tịch tập đoàn, em cũng không được như Nhị Nhị, ba ba nàng là chủ tịch ngân hàng. Các nàng có thể sống không buồn không lo, nhưng mà em thì khác, em và mẹ luôn phải lo lắng về tiền thuê nhà, tiền điện nước net, gas, còn có một đống hóa đơn phải thanh toán. Em đã trưởng thành, hẳn là nên giúp mẹ chia sẻ áp lực, chỉ cần em có thể làm đại biểu hình tượng cho trường học, là đã có thể kiếm tiền, em không muốn để cho mẹ quá cực khổ.


An Phùng Tiên thở dài trong lòng, hắn đã cẩn thận tìm hiểu tình huống gia đình Dụ Mỹ Nhân, nàng sinh ra đơn độc ở một gia đình, trong nhà chỉ mẫu thân, mẹ nàng cũng là siêu cấp đại mỹ nhân khó gặp.
An Phùng Tiên làm bộ rất buồn bực:
- Ba em không phải là phó cục trưởng cục tài chính sao?


Dụ Mỹ Nhân cười giảo hoạt:
- Đó là em bịa ra mà thôi, cục trưởng kia vừa vặn cũng họ Dụ. Hihi… Dụ Mỹ Nhân nở nụ cười, như xuân phong thổi đến.
- Tôi đã hiểu.


Trong lòng An Phùng Tiên tất cả hoang mang bỗng nhiên biến mất, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt vừa ấu trĩ lại thành thục, vừa vô tri lại hiểu chuyện này, hắn không khỏi cảm khái muôn vàn.


Nhớ buổi sáng thứ hai hôm đó trên lớp, An Phùng Tiên vừa vặn không có lớp, len lén chạy tới cái kho cạnh trường học giải nghiện thuốc lá, từ trước đến nay chỗ này cấm học sinh tới gần, cho nên An Phùng Tiên không lo lắng bị người nào phát hiện ra, hắn một bên vừa chửi rủa lệnh cấm thầy cô giáo ở trong trường học hút thuốc, một bên vừa hưởng thụ kɧօái cảm nhả mây nuốt khói, đợi hút đến điếu thứ hai thì, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân mềm mại, An Phùng Tiên vội vàng đem điếu thuốc lá ném xuống dụi đi, hắn kinh ngạc phát hiện, một nữ sinh xinh đẹp dĩ nhiên chạy đến khu vực này, lên tiếng hô to:


- Hạ Mạt Mạt, Bối Nhị Nhị, các cậu có gì đặc biệt hơn người, các cậu chỉ là cao hơn tôi một chút mà thôi, dựa vào cái gì tôi sẽ bị loại? Dựa vào cái gì...


An Phùng Tiên lập tức liền nhận ra nữ sinh đang hò hét này chính là Dụ Mỹ Nhân, hắn không có quấy rầy Dụ Mỹ Nhân phát tiết, mà là lẳng lặng lắng nghe, chờ Dụ Mỹ Nhân hô đến mệt, An Phùng Tiên mới xuất hiện ở trước mặt nàng, hắn tĩnh táo bảo đảm với Dụ Mỹ Nhân, việc tuyển chọn đại sứ hình tượng cho trường hoàn toàn có thể nghịch chuyển.


Dụ Mỹ Nhân đầu tiên là kinh hoảng, nhưng sau đó nàng cũng rất tĩnh táo nói cho An Phùng Tiên, chỉ cần có thể thu được vị trí đại biểu cho THPT Bắc Loan, nàng nguyện ý bỏ ra tất cả. … Trong khách phòng vang lên âm nhạc lãng mạn, An Phùng Tiên hưng phấn nói thẳng:


- Tiểu Dụ nè, tôi hiểu là: Chỉ cần em được chọn làm nữ sinh đại biểu hình ảnh cho THPT Bắc Loan, em liền nguyện ý lên giường cùng tôi, đúng không?
Dụ Mỹ Nhân sửng sốt, nàng thật không ngờ An Phùng Tiên lại trực tiếp như vậy, do dự một hồi, nàng nhẹ nhàng gật đầu:
- Đúng vậy.


An Phùng Tiên tươi cười rất thân thiết:
- Vậy... Chúng ta… bây giờ có thể bắt đầu chưa?
Dụ Mỹ Nhân ôn nhu hỏi lại:
- An lão sư, em thừa nhận đã đáp ứng thầy, nhưng hết thảy không bao gồm cả tính mạng của em trong đó chứ
An Phùng Tiên cười to:


- Ha hả, đương nhiên, tôi muốn mạng của em làm cái gì? Trước không nói sẽ phạm pháp, dù cho không phạm pháp, tôi cũng không hạ thủ được.
Cặp mắt to vô tội của Dụ Mỹ Nhân bỗng hiện lên một tia giảo hoạt:
- Hihi, vậy trinh tiết chẳng khác nào tính mạng của của em, thầy cũng muốn lấy nó sao?


- A đù? Cái này...
An Phùng Tiên cười không nổi, hắn cảm giác mình vừa tiến vào một cạm bẫy của con nhỏ này.
Dụ Mỹ Nhân nháy ánh mắt ngây thơ mấy cái:
- Chỉ cần không làʍ ȶìиɦ, em nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho An lão sư, bao gồm cả lên giường.


An Phùng Tiên không thể nén giận được nữa:
- Nào có đạo lý lên giường mà không làʍ ȶìиɦ?