Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 55

Reengg...


Chuông reo tan học vang lên, An Phùng Tiên lúc này mới cất chiếc bút máy, chuẩn bị đi về, cây bút đắt giá Pike bút ngòi vàng trong tay quả nhiên là vật có giá trị, viết rất êm và lưu sướng, An Phùng Tiên yêu thích không buông tay, nhẹ nhàng xoa nắn cán bút trơn tuột, phảng phất như đang vuốt ve cánh tay ngọc của mỹ nhân, mỹ nhân đó đương nhiên là An Viện Viện quốc sắc thiên hương.


- An lão sư...


Tan học tiếng chuông vừa dứt, Hạ Mạt Mạt đã đi vào phòng làm việc của An Phùng Tiên, có lẽ vì vóc người cao gầy, nàng mặc vào đồng phục học sinh không giống học sinh, dưới chiếc váy ngắn thon dài cặp đùi đẹp lộ ra gợi cảm, nhìn thấy bộ sô pha mới, nàng cũng không khách khí, kiều đồn(mông) nhất thời vểnh lên, sau đó ngồi xuống, còn bắt chéo cặp đùi mỹ nhân, động tác liên tiếp tự nhiên thuần thục, tư thái ưu nhã, nữ sinh bình thường không cách nào có tư chất như vậy, nàng thật không hổ là Phó chủ tịch hội học sinh.


An Phùng Tiên mỉm cười nhìn người thiếu nữ thành thục hơn so với các nữ hài cùng tuổi này, được ngắm cặp đùi đẹp của nàng càng là một món sự tình kɧօái lạc.
An Phùng Tiên nhỏ giọng hỏi:
- Dụ Mỹ Nhân đâu?
Hạ Mạt Mạt vung mái tóc dài thanh tú đẹp đẽ nói:


- Nàng và Dụ nương đi ăn cơm với người quen rùi, cũng không cần An lão sư đón về nữa.
An Phùng Tiên cười hỏi:
- Ân, vậy hôm nay An lão sư chỉ làm tài xế cho em có được hay không?
Hạ Mạt Mạt lạnh nhạt nói:
- Em... tự em đi về là được rồi.


Nếu mà Hạ Mạt Mạt thật muốn chính bản thân về nhà, cần gì phải đến phòng làm việc của tôi chờ tôi? An Phùng Tiên trong lòng âm thầm buồn cười, mặt ngoài lại giả bộ lo lắng:
- Cũng không tốt, hình như tôi nghe được bọn xã hội đen đồn thổi, muốn tìm em kiếm phiền phức đó.


Hạ Mạt Mạt vừa nghe, sắc mặt đột biến, một màn kia phảng phất lại xuất hiện ở trước mắt, nàng cong lên cái miệng nhỏ nhắn, sợ hãi hỏi:
- Thật vậy chăng?
An Phùng Tiên cười to:


- Giả, lão sư trêu chọc em đó, nhóm xã hội đen khác tôi không dám nói, nhưng Văn Dương này coi như nói chuyện giữ lời, chỉ là chúng ta vẫn là nên cẩn thận chút, đúng hay không? Huống chi em là Phó chủ tịch hội học sinh trong trường học của chúng ta, đội trưởng đội cầu lông, đội trưởng đội bơi nữ. Tôi người thầy này dù cho thịt nát xương tan cũng phải bảo vệ học sinh ưu tú giống như em.


Hạ Mạt Mạt làm bộ thâm trầm:
- Vậy mà thầy nỡ lòng nào ngay trước mặt cả lớp mắng em?
- Tôi xin lỗi em.
An Phùng Tiên đem cái hộp iPhone 8 đưa tới trước mặt nàng:
- Cái này là tôi đền cho em, xem thử có thích không?
- Ai nha.


Hạ Mạt Mạt thét chói tai một tiếng hưng phấn, động tác gọn gàng mà mở hộp ra, trên tay rõ ràng là một chiếc điện thoại di động iPhone 8 màu Gold Rose, biểu tình làm bộ thâm trầm sớm đã biến mất hầu như không còn, đổi trở về bộ dáng hồn nhiên tươi cười.
- Ân?


Hạ Mạt Mạt dĩ nhiên hướng An Phùng Tiên chớp chớp mắt to:
- Quá thích rồi!
- Đi, tôi đưa em về.


Tâm tình An Phùng Tiên bị dáng tươi cười sáng lạn hồn nhiên của Hạ Mạt Mạt nhiễm sâu, hắn không cách nào hình dung ba thiếu nữ người nào hơn người nào kém, nhưng Hạ Mạt Mạt tuyệt đối để cho người ta sinh ra cảm giác thân cận mãnh liệt.


Trên con đường rộng, dòng xe cộ đông như mắc cửi, thêm màn đêm buông xuống, An Phùng Tiên là người đang học lái xe tự nhiên lái rất chậm, Hạ Mạt Mạt ngồi chỗ ngồi kế bên tài xế, một bên chòng ghẹo kiềm chế, một bên hỏi:
- An lão sư làm sao biết em thích cái điện thoại di động này?


An Phùng Tiên thầm khen chính bản thân thật tinh mắt, ngoài miệng lại trêu ghẹo nói:
- Bởi vì chỉ có loại smart phone này mới xứng đôi với Hạ Mạt Mạt ưu tú.


Vuốt mông ngựa phải chụp tới chỗ ngứa, đồng dạng, ca ngợi nữ hài phải khen thật chuẩn xác, Hạ Mạt Mạt hăng hái liền thích người khác nói nàng ưu tú, nàng hơi híp mắt, đắc ý cười duyên.
- Sau khi về nhà hãy cảm ơn ba em giúp tôi.


Xe quẹo vào thì, An Phùng Tiên lại nhìn lén đùi đẹp của Hạ Mạt Mạt một lần, dường như thật không có bất luận cái gì tì vết.
Hạ Mạt Mạt đột nhiên mặt không chút thay đổi, nói:


- Hừ, ba em bình thường cũng rất ít về nhà, ngày hôm nay cuối tuần hắn khẳng định là đang ở cùng với nữ nhân họ Giang, đâu còn quản được em?
An Phùng Tiên đột nhiên trong lòng khẽ động:
- Trong nhà không ai nấu cơm sao?
Hạ Mạt Mạt bĩu môi:
- Là có A di nấu cơm, nhưng thức ăn hâm lại rất khó ăn.


An Phùng Tiên tròng mắt vòng vo chuyển, rất bình tĩnh hỏi:
- A? Vậy em có muốn cùng An lão sư đi ăn một bữa ở quán món cay Tứ Xuyên hay không?
Hạ Mạt Mạt mừng rỡ:
- Món cay Tứ Xuyên? Tốt, tốt!
Thấy Hạ Mạt Mạt đáp ứng, An Phùng Tiên thở dài một hơi:
- Có thích ăn cay hay không?


Hạ Mạt Mạt mạnh mẽ gật đầu:
- Thích nhất rồi!
An Phùng Tiên lại lặng lẽ ngắm cặp đùi đẹp thon dài bên cạnh, nói:
- Tốt, tôi dẫn em đi một nhà hàng ăn món cay Tứ Xuyên ngon nhất, bất quá nói trước a! Ngày mai trên mặt nổi mụn, không phụ trách đâu đó.
Hạ Mạt Mạt mạnh mẽ lắc đầu:


- Không sợ, không sợ, mọi người nói em xinh đẹp đến mức ảo, mọc ít mụn mới chân thực.
An Phùng Tiên cười nói:
- Nói xàm quá cô nương ơi...
---Hết chương 55---