Vương Tuyết Nhung đỏ mặt lên:
- Xíhhh..! Ai sẽ thèm tới cái ổ chó của cậu chứ?
An Phùng Tiên xướng lên tiểu khúc không biết tên:
- Ổ vàng, ổ bạc, không bằng ổ chó của tôi...
Vương Tuyết Nhung cười duyên mắng:
- Bớt lắm mồm đi nha, tôi đi dạy đây! Đợi lát nữa dịch vụ giao hàng sẽ đưa một cái ghế sa lon đến, là quà tôi tặng cho cậu, cậu chỉ ký nhận là được.
An Phùng Tiên sửng sốt, đợi Vương Tuyết Nhung đi xa, hắn mới nói:
- Xấu quá tui cũng không lấy đâu à nha.
….
Trong chiếc màn ngủ bằng lụa màu trắng lộ ra một tia thần bí, cũng lộ ra một tia điềm tĩnh, một thân thể mềm mại vóc người mạn diệu miễn cưỡng co ro, cho dù cách tấm lụa trắng, cũng có thể cảm nhận được nữ nhân ấy đã tỉnh ngủ, bởi vì hai chân nàng đang nhẹ đung đưa, cánh tay ngọc của nàng đang run run, tiếng rên rỉ khe khẽ vang vọng quanh quẩn trong căn phòng ngủ rộng, nhưng rên rỉ lại cô độc đơn điệu, tuy rằng nghe tiêu hồn nhưng lại chất chứa vô hạn u oán.
Rốt cục, rên rỉ đình chỉ, An Viện Viện lật cả người lại, hai mắt ngóng nhìn phía trên đỉnh tấm lụa trắng, hai hàng nước mắt nhịn không được chảy ra, dọc theo khóe mắt dài tích lạc trên chiếc gối đầu mềm mại, đôi môi nàng khẽ mở, phun ra một luồng khí tức như lan xạ, một bàn tay như ngọc vậy lặng lẽ trợt ra từ giữa hai đùi, ngón tay rất thon dài và đầy đặn, giữa hai ngón tay bất ngờ có một tầng lóng lánh, và dính trơn như nước nhầy.
Nửa năm qua, chỉ cần Bối Tĩnh Phương vừa bỏ nhà đi công tác, An Viện Viện liền theo thói quen vuốt ve thân thể của chính mình, nàng phát hiện thân thể của mình vẫn phi thường mẫn cảm như cũ, mới nhẹ nhàng khiêu khích, tuyết trắng da thịt của nàng sẽ biến thành màu hồng, bụng dưới có một luồng hỏa diễm, An Viện Viện chỉ cần đơn giản đem hai ngón tay cắm vào miệng mật huyệt ấm áp ẩm ướt, xoa nắn một cái, thân thể nhạy cảm sẽ lập tức sẽ trở nên cực độ sung sướng, đáng tiếc chuyện đơn giản như vậy, Bối Tĩnh Phương dĩ nhiên không muốn làm, hắn thực sự khinh nhờn sự sủng ái của trời cao đối với hắn, bởi vì An Viện Viện là lễ vật mà thượng thiên tặng cho Bối Tĩnh Phương.
An Viện Viện gạt đi nước mắt, lại thở ra một luồng khí tức mềm mại, lén lút nhắm lại cặp mắt to xinh đẹp, lông mi thật dài trên dưới hợp cùng một chỗ, như lược, như mành mưa, thật là đẹp mắt cực kỳ.
Nhưng An Viện Viện cũng không phải đang ngủ, nàng chỉ là nhắm mắt lại và nghĩ tới hai nam nhân, một người nam nhân tên là Hạ Đoan Nghiễn, một người nam nhân tên là An Phùng Tiên.
Vô luận An Viện Viện làm sao, Hạ Đoan Nghiễn đều khó mà xúc động tới tiếng lòng An Viện Viện, nhưng cái tên An Phùng Tiên lại kỳ diệu mà kich khởi một mảnh rung động bên trong tâm hồn An Viện Viện, mới vừa một lần tự an ủi theo thông lệ, trong đầu của An Viện Viện đều là hình bóng An Phùng Tiên, nàng lại còn huyễn tưởng An Phùng Tiên thừa dịp nàng ngủ say, lào vào cường bạo nàng, chiếm hữu lấy nàng, quả thực là hay, nhờ đó An Viện Viện thu được lần cao trào sung sướng nhất từ khi tự thủ ɖâʍ tới nay.
Đáng tiếc cao trào còn chưa có đi qua, trong lòng An Viện Viện lại rối rắm, nàng hối hận, bởi vì ngày hôm qua vì giận dỗi, nàng đã lựa chọn Hạ Đoan Nghiễn ngay trước trượng phu mặt, thế nhưng là An Viện Viện lại không thích Hạ Đoan Nghiễn, nàng không có chút cảm giác nào đối với Hạ Đoan Nghiễn, không có cảm giác làm sao có thể làm loại chuyện đó đây? Tuy nói chỉ là mượn giống, giao phối, nhưng giao phối một lần không thành công, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba...
Trời ạ! Lần đầu tiên đã không tình nguyện, nào có thể chịu được đến lần sau?
Có thể sau lần đầu tiên, cảm giác sẽ tốt hơn một chút, An Viện Viện bất đắc dĩ tự ta an ủi, dù sao nàng đã làm ra lựa chọn, hiện tại hối hận cũng đã không còn kịp rồi. Từ trên chiếc giường xa hoa rộng lớn đi xuống, An Viện Viện đi tới trước gương, mới vừa cầm lấy cây lược lại bỏ xuống, trong gương, An Viện Viện kiều nhan biếng nhác nước mắt chảy loang lổ, ánh mắt sưng đỏ, nhưng khó che lấp được khí chất ung dung hoa quý, ý vị phong nghi, mái tóc mặc dù lăng loạn, lại tăng thêm một cổ phong tình quyến rũ, dưới gáy ngọc mảnh khảnh là xương quai xanh nửa ẩn hiện, bờ vai như châu viên ngọc nhuận hoàn mỹ phụ trợ nhũ phong cao vót đầy ắp, hết thảy đều đẹp đến tự nhiên như vậy.
- Tỉnh chưa?
Bối Tĩnh Phương đột nhiên đẩy cửa mà vào, tối hôm qua sau khi đưa An Phùng Tiên về nhà, Bối Tĩnh Phương không có tới gặp An Viện Viện, công tác đến nửa đêm sau đó, hắn lại lén lút lẻn vào căn phòng của mợ Trương, sau một lần cưỡng gian hoàn mỹ, Bối Tĩnh Phương thỏa mãn mà trở lại thư phòng, tỉnh dậy, đã là mười giờ sáng, hắn biết, lúc này An Viện Viện nhất định đã tỉnh.
- Ông không đi làm sao?
An Viện Viện lúc này mới cầm lược lên.
- Không có đi, tôi muốn thương lượng với em một chút.
Bối Tĩnh Phương ôm vai An Viện Viện, An Viện Viện lại dùng sức hất ra:
- Nói đi!
Bối Tĩnh Phương cười cười, hắn biết thê tử còn đang giận mình:
- Tôi... tôi cảm thấy hay là em chọn An lão sư đi, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Tim An Viện Viện đột nhiên đập rộn lên:
- Vì sao?
Bối Tĩnh Phương nói:
- Ngày hôm qua tôi đã thử hắn, hắn do dự.
An Viện Viện cười lạnh nói:
- Ý ông là nói, hắn càng do dự, ông càng phải chọn hắn?
Bối Tĩnh Phương đưa ánh mắt thâm thúy mà nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Đó là đương nhiên, tôi đưa ra điều kiện phong phú như vậy, hắn còn do dự, liền chứng minh hắn là một người tỉnh táo.
An Viện Viện dùng lược chải tóc, mái tóc như tơ lụa vậy rất nhanh thì chỉnh tề phiêu dật, nàng từ bên trong lược lấy ra mấy sợi tóc gãy, cẩn thận bỏ vào trong một cái túi nhựa plastic:
- Hạ Đoan Nghiễn không tỉnh táo sao?
Bối Tĩnh Phương hiện lên vẻ mặt châm chọc:
- Quả thực không tỉnh táo, anh cố ý làm khó dễ Hạ Đoan Nghiễn, nếu mà không phải trợ thủ của hắn ngăn cản, hắn sớm đã cùng anh giở mặt, nghe được anh muốn tìm hắn mượn giống, hắn đáp ứng như thằng điên vậy, điều kiện gì cũng không cần.
An Viện Viện chậm rãi quở trách:
- Ông thật không biết xấu hổ, nhưng tôi còn muốn giữ mặt mũi! Bây giờ ông đã đem mặt mũi của tôi đều đánh mất hết, ngoại trừ Hạ Đoan Nghiễn cùng An lão sư, ông còn nói với ai việc mượn giống này nữa?
Sắc mặt Bối Tĩnh Phương rất khó coi, đây là lần đầu tiên An Viện Viện mắng hắn không biết xấu hổ, nhưng Bối Tĩnh Phương hiểu rõ, cuộc sống về sau còn có rất nhiều lần đầu tiên sẽ phát sinh, hắn bất đắc dĩ thề:
- Không còn người nào khác, chỉ có hai người bọn họ, tôi thề.
An Viện Viện nhàn nhạt nói:
- Dù sao tôi thấy cũng không có vấn đề gì, tự ông sắp xếp đi.
Bối Tĩnh Phương có chút sầu lo:
- Mấu chốt là An lão sư còn chưa có đáp ứng.
Đột nhiên trong lòng An Viện Viện khẽ động, nàng biết tâm lý Bối Tĩnh Phương nghịch phản, cho nên An Viện Viện cố ý lộ ra vẻ cao quý, nói:
- Hạ Đoan Nghiễn có dáng dấp không tệ, vóc người lại cao, khí chất tốt, có phong độ, hơn nữa không đòi hỏi điều kiện gì...
Bối Tĩnh Phương dùng sức cắn răng, trầm giọng nói:
- Tôi hi vọng em hãy lựa chọn An lão sư.
---Hết chương 46---