Hạ Mạt Mạt nghi ngờ nhìn chằm chằm Bối Nhị Nhị:
- Thật chẳng biết tại sao, mỗi lần tớ thi đấu, nó đã lúc nào vắng mặt đâu chứ? Có phải là do Nhị Nhị cậu trêu chọc nàng hay không?
Bối Nhị Nhị mở to hai mắt nhìn:
- Tớ nào có trêu chọc nàng, dù cho ta trêu chọc nàng, cũng không quan hệ tới cậu thi đấu nha!
Nàng mắt to đồng dạng sáng sủa hơn cả trời sao.
Hạ Mạt Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn, hận hận ném cái nón bảo hiểm cho Bối Nhị Nhị:
- Đi thôi, hiện tại tới nhà nàng, bắt tận tay mới được.
Bối Nhị Nhị tiếp nhận cái mũ bảo hiểm cồng kềnh, đội vào, sau đó quơ cây dù, kêu to:
- Ừm, phải bắt được.
Thanh âm uyển chuyển, trong trẻo như chim hót.
Hạ Mạt Mạt liếc mắt nhìn Bối Nhị Nhị, nhịn không được cười khanh khách:
- Đi ăn đồ nướng trước đã, ăn no rùi đi tìm ả Mỹ nhân tính toán sổ sách sau. Hihi.
Tiếng động cơ oanh minh vang lên, Bối Nhị Nhị ngồi phía sau chiếc xe đua màu đỏ, ôm lấy eo Hạ Mạt Mạt, tư thế như như con khỉ leo cây, thần tình hai người vô cùng thân thiết khiến người ta đố kỵ.
Một gã nam tử lôi thôi người đầy mùi rượu bỗng nhiên ngăn lại xe máy:
- Anh biết có một quá đồ nướng ngon lắm nè, đi hông?
- Xin tránh ra.
Hạ Mạt Mạt không ghét lôi thôi, nàng vốn yêu vận động, có đôi khi cũng rất lôi thôi, nhưng nàng rất ghét nam nhân đầy mùi rượu, huống chi người đàn ông này chẳng những đầy mùi rượu, ánh mắt còn đầy ɖâʍ sắc.
- Có thể cho anh làm quen với em không?
Nam tử lôi thôi rất lịch sự, rất thành khẩn, trong giọng nói còn mang theo cầu xin, thông thường lúc này đa phần nữ nhân đều mềm lòng, thiếu nữ thì càng không cần phải nói.
Thế nhưng Hạ Mạt Mạt vẫn thái độ như cũ, lần này nàng ngay cả chữ "Mời" cũng tiết kiệm:
- Tránh ra.
- Mạt Mạt, đừng như vậy nha, cùng đi ăn cũng không có gì không được nha!
Bối Nhị Nhị kéo kéo áo Hạ Mạt Mạt, mối tình đầu của nàng cũng lôi thôi, chẳng những đẹp trai, trên người còn có một cổ tà khí cùng bất cần đời.
- Cậu nín đi cho tớ.
Hạ Mạt Mạt mặc dù ra đời chưa sâu, nhưng nàng chỉ liếc mắt nhìn nam tử lôi thôi này, cũng biết hắn không có hảo ý.
- Đúng vậy! Cùng đi ăn BBQ, mọi người kết giao bằng hữu nè.
Nam tử lôi thôi có vẻ đắc ý, hắn là tay già đời trong tình trường, (MyTruyen.com) ánh mắt mập mờ của Bối Nhị Nhị làm cho hắn tràn đầy huyễn tưởng, huyễn tưởng có thể nhất tiễn song điêu, hai tay hai em…
- Tôi lập lại lần nữa, tránh ra.
Ánh mắt của Hạ Mạt Mạt đã sắc bén dị thường, rất khó tưởng tượng đây là ánh mắt ngây thơ của một cô gái, không ít người bắt đầu vây xem, Hạ Mạt Mạt không muốn dây dưa tiếp cùng nam tử xa lạ, nàng liên tục đạp ga kéo côn, YAMAHA màu đỏ vang lên tiếng động cơ dồn dập, loại xe máy 250CC này mã lực rất mạnh, chạy 80km/h có thể đơn giản đâm chết cả một con trâu.
- Cô dám đâm không?
Tên đẹp trai lôi thôi đã không còn dáng tươi cười nữa, ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia thô bạo.
Bối Nhị Nhị sợ đến mức tim đập bịch bịch, nàng nhưng không muốn xung đột chỉ vì chút việc này, tháo xuống chiếc nón bảo hộ cồng kềnh, Bối Nhị Nhị kéo tay áo Hạ Mạt Mạt, nhỏ giọng hỏi:
- Mạt Mạt, cậu định đâm hắn thật a?
- Cô ngồi cho vững, ôm chặt tui đi, tui đâm bỏ mẹ nó.
Hạ Mạt Mạt vốn không muốn đâm người, nàng thầm nghĩ sẽ lái tránh ra một bên, mau rời khỏi vùng đất thị phi này, thấy nam tử lôi thôi không chút động đậy, nàng cười lạnh một tiếng, đột nhiên thả côn ra, chiếc YAMAHA màu đỏ như ngựa hoang thoát cương, vọt tới, tên nam tử lôi thôi thất kinh, hốt hoảng tránh né, trong lúc hoảng loạn đạp phải cục đá, thân thể lệch ra, mất trọng tâm, cả người té vào hướng bên cạnh, trán vừa vặn đập vào một đống gỗ.
Bối Nhị Nhị hoa dung thất sắc, tay run một cái, nón bảo hiểm cũng rớt mất:
- Mạt Mạt, cậu gặp rắc rối rồi!
Hạ Mạt Mạt tắt máy, quay đầu lại hung hăng trừng Bối Nhị Nhị liếc mắt:
- Đã bảo cậu đừng mặc cái thứ váy ngắn bại lộ như vậy tới chỗ như này, cô lại thích thể hiện, hiện tại gặp phải sắc lang sao Còn trách tui, thật là…
Hạ Mạt Mạt vừa mới dứt lời, đoàn người vây tới đều nhìn thẳng vào bắp đùi xinh đẹp tuyệt trần cùng bộ ngực cao vút của Bối Nhị Nhị, mười mấy người chặn chiếc xe máy, Hạ Mạt Mạt đã không cách nào thoát đi, có hai tiểu tử dáng vẻ lưu manh thậm chí đứng ở hai bên Bối Nhị Nhị vốn đã ăn mặc rất mỏng, một tên đưa tay sờ bắp đùi nàng, tên còn lại bóp một cái vào ngực nàng, Bối Nhị Nhị né trái tránh phải, nhưng chiếc áo ngoài vẫn là bị kéo rớt, lộ ra chiếc nịt ngực kiểu nút buộc phía trước, loại nịt ngực này bị cởi ra rất dễ dàng, chỉ đẩy một cái là rớt xuống, hai tay Bối Nhị Nhị liều mạng che ở trước ngực, nhưng cũng không làm nên chuyện gì, nịt ngực dĩ nhiên bị giằng co kéo rớt luôn, nhất thời nhũ lãng ngập trời, cảnh xuân đại tiết, có tên hô to:
- Ế tụi bây! Mau nhìn đê, lộ ngực ra rồi, to vãi đái! Ố hố hố…
Xung quanh nhất thời vang lên một mảnh hò hét điên cuồng cùng tiếng huýt gió chói tai.
Tràng diện có chút không khống chế được, Hạ Mạt Mạt lo lắng muốn khóc, may là tên nam tử lôi thôi té lăn trên đất chậm rãi đứng lên, đuổi đi hai tên tiểu lưu manh đùa giỡn lột áo Bối Nhị Nhị, lúc này, mọi người mới phát hiện máu tươi chảy ra từ trán của hắn, dọc theo gương mặt đẹp trai giọt đến quần áo, quần áo rất nhanh thì dính đầy tiên huyết.
Hạ Mạt Mạt cùng Bối Nhị Nhị cũng hít một hơi lãnh khí, loại tràng diện máu tanh này các nàng vẫn là lần đầu thấy được, hai người không khỏi nhắm hai mắt lại.
Dưới ánh trăng, nam tử lôi thôi vẻ mặt trở nên dữ tợn không gì sánh được, hắn lớn tiếng tru lên với đám người vây xem:
- Một giọt máu là mười chén cơm, ta chảy nhiều máu như vậy, hai con bé này ít nhất phải theo ta mười ngày nửa tháng, các huynh đệ, ta nói có đúng hay không?
- Đúng roài!
- Đúng! Diệp ca dịch hay quá! Vỗ tay, vỗ tay!
- Chuẩn mẹ...
Không ít người vây xem điên cuồng mà phụ họa, thanh âm vang vọng cả khu đường bỏ hoang, mọi người kinh ngạc trước mắt phát sinh tất cả, cũng nhiều người bắt đầu lo lắng thay cho hai thiếu nữ như hoa như ngọc này, bởi vì các nàng đã làm tên bang chủ Văn Dương chảy máu.