An Viện Viện khe khẽ thở dài:
- Mẹ sẽ cho gọi điện thoại cho ba con, dù sao ta cũng không quản được con.
Bối Nhị Nhị trợn mắt:
- Ba càng không quản được con.
- Ai.
An Viện Viện thở dài, mặc kệ thế nào, cũng phải ra chào hỏi khách nhân trước rồi lại nói.
An Phùng Tiên giật mình nhìn biệt thự diện tích khổng lồ của nhà họ An, chung quanh đây giá bất động sản có thể nói là tấc đất tấc vàng, nhưng diện tích nhà của Bối Nhị Nhị phỏng chừng cũng đạt hơn ba trăm mét vuông, đây là kiểu nhà thời trung cổ hiếm thấy, các tầng trên dưới cộng lại khoảng chừng hơn năm trăm mét vuông, đồ trang trí và nội thất trong nhà xa hoa đến trình độ An Phùng Tiên trước đây chưa từng gặp, giữa cổ điển mang theo vẻ hiện đại, vừa xa hoa lại trang nhã. Xem ra Bối gia chẳng những giàu có mà còn phi thường có khiếu thưởng thức nghệ thuật, không giống đám nhà giàu mới nổi, khắp nơi vàng chóe, khoe khoang tục khí.
Đi qua hành lang bằng đá granit dài năm thước, rộng ba thước mới đến phòng khách, sau đó là cầu thang điêu khắc, không cao, dài chừng bốn thước, tuy rằng chỉ có 3 bậc, nhưng mỗi một bậc đều dùng gỗ cẩm xe để lót, số gỗ này có thể dùng để trả tiền lương cả năm cho An Phùng Tiên.
- Hô.
An Phùng Tiên không muốn tiếp tục nhìn kỹ bốn phía, đỡ phải tăng thêm tự ti, sau khi thở ra một ngụm trọc khí, hắn đột nhiên có dũng khí hưng phấn, giống như hưng phấn của sói gặp được con mồi, mà khi hắn nhìn thấy An Viện Viện, An Phùng Tiên phát hiện mình ngoại trừ hưng phấn ra, còn có xung động mãnh liệt nhất, toàn thân hắn bởi vì mãnh liệt xung động mà run rẩy.
- Là An lão sư đúng không? Tôi là mẫu thân của Bối Nhị Nhị, để cho thầy chờ lâu, thật ngại quá, mời thầy ngồi.
An Viện Viện mới vừa thay quần áo, váy liền thân màu lam nhạt không có tay hơi lộ ra vẻ rộng thùng thình, nhưng có vẻ rất thư thích, lại không có khả năng che giấu mạn diệu vóc người của nàng chút nào, cái cổ tuyết trắng cùng hai tay cũng không có đeo bất luận đồ trang sức gì, trang sức duy nhất, chính là trên vòng eo thon thả quấn một cái vòng trang sức tinh tế bằng vàng, cũng chính là cái kim liên này, đã tô điểm cho vẻ đẹp hoàn mỹ của toàn thân An Viện Viện, cũng không có tác động xấu đối với người khách, lại hàm súc có thần, thật sự có thể nói là đoan trang lịch sự, ung dung rộng lượng.
- Ha hả, không có đợi lâu, tôi không mời mà tới, hi vọng không quấy rầy Bối phu nhân, bởi vì em Bối Nhị Nhị ngày hôm nay rời trường quá sớm, các học sinh đều nói tâm tình em ấy không tốt, thân là chủ nhiệm lớp, tôi nghĩ tôi phải có nghĩa vụ tới tìm hiểu tình huống, đây cũng là sự phụ trách của trường học đối với học sinh, đương nhiên, nếu như có mạo muội, còn xin Bối phu nhân thông cảm cho.
An Phùng Tiên không cách nào nhìn thẳng vào An Viện Viện, khí chất cao quý của nàng khiến cho tâm thần An Phùng Tiên không yên.
An Viện Viện nhàn nhạt mỉm cười:
- An lão sư đừng khách khí, mời ngồi đi ạ.
An Phùng Tiên dừng ở trước An Viện Viện:
- Cảm ơn Bối phu nhân.
An Viện Viện đợi An Phùng Tiên ngồi xuống, nàng mới chậm rãi ngồi xuống theo, đôi ánh mắt mê người kia bắt đầu tinh tế đánh giá An Phùng Tiên, người mang họ An không nhiều lắm, khó khăn mới gặp một người, An Viện Viện có chút kinh hỉ:
- Cảm ơn An lão sư quan tâm, Nhị Nhị quả thực đã về nhà, nàng có chút buồn bực, một mình trốn ở trong phòng, đừng để ý tới nó, một lát nữa nàng liền không sao. Tôi hình như nhớ chủ nhiệm của Nhị Nhị là Hoàng lão sư mà nhỉ?
- Hoàng lão sư đã về hưu, tôi sắp nhận vị trí chủ nhiệm lớp 11A của các em, tuần sau sẽ có giấy chính thức nhậm chức.
An Phùng Tiên cúi đầu giải thích, không giống như đi thăm hỏi gia đình học sinh, mà như là thuộc hạ đang báo cáo với chủ nhân, tư thái thấp như vậy là thứ mà An Phùng Tiên chưa từng làm trước đây.
Trong mắt An Viện Viện xẹt qua một tia tia sáng kỳ dị:
- A! An lão sư còn chưa có làm chủ nhiệm mà đã sốt sắng như vậy, trách nhiệm thế này làm tôi thật xúc động, tôi đại biểu cả nhà biểu thị kính ý với thầy, Trương mụ, đem đồ vật cầm đến.
- Ai.
Người hầu tên Trương mụ cung kính đưa cho An Viện Viện cái hộp nhỏ tinh xảo, An Viện Viện đưa tay tiếp nhận, lại dùng hai tay đưa cho An Phùng Tiên:
- Một điểm lễ mọn, xin An lão sư không nên khách khí.
An Phùng Tiên vội vàng xua tay:
- A đù, cái này... tôi làm sao không biết xấu hổ, không thể nhận, không thể nhận a.
An Viện Viện dùng thanh âm mềm mại trách giận:
- Nhanh nhận lấy đi nè, một điểm tâm ý mà thôi.
An Phùng Tiên nhất thời đơ ra như trái bơ, lắp bắp nói:
- Tốt, tốt, vậy thì tôi cúng kính không bằng tuân mệnh.
Tiếp nhận cái hộp nhỏ có in một dòng chữ Anh văn màu vàng, An Phùng Tiên lập tức hiểu rõ đây là vật gì, đại biểu cho sự tôn trọng, hắn thuận lợi mở hộp ra, bên trong bất ngờ có một cây bút máy đen sẫm hiệu Pike ngòi vàng đang phát sáng, An Phùng Tiên là kẻ biết xem hàng, cây viết này có giá trị hơn một ngàn Đô-la Mỹ.
An Viện Viện ôn nhu nói:
- Hi vọng An lão sư thích, cũng hi vọng sau này An lão sư sẽ giúp tôi quản giáo Nhị Nhị nhiều hơn.
Trên mặt An Phùng Tiên lộ ra vẻ xấu hổ:
- Quá thích, cảm ơn Bối phu nhân, chỉ là đồ đạc quý trọng như vậy...
An Viện Viện cười nhạt:
- Quý hay không là phải xem ở người dùng nó, trong nhà không có ai dùng, bút ngòi vàng dù quý trọng cũng chỉ là một món trang sức nhỏ, có thể nằm trong tay An lão sư, cây bút này mới coi như là tìm được đúng người dùng, phát huy hết giá trị của nó.
An Phùng Tiên liên tục gật đầu:
- Ha ha, ngại quá, vậy tôi chỉ có thể cố gắng dùng tốt cây bút này thôi, cảm ơn Bối phu nhân lần nữa nhé...
- Đừng quá khách khí như vậy.
An Viện Viện chợt chuyển giọng:
- An lão sư à, Nhị Nhị sở dĩ buồn bực là bởi vì có đã tình cảm nam nữ, nghe nói đối phương là nam sinh học lớp 12, ai! Nhị Nhị tuổi còn nhỏ, chúng ta làm phụ mẫu tuy rằng khai sáng, nhưng ở cái tuổi này vẫn là không cho phép yêu đương, cộng thêm Nhị Nhị rất đơn thuần, tôi lo lắng nàng sẽ bị thương tổn.
- Có việc này sao? Phu nhân cứ yên tâm, về tình về lý, tôi là chủ nhiệm lớp đều phải ngăn chặn việc nam sinh khác tiếp cận Bối Nhị Nhị, tôi kiên quyết sẽ bóp chết những tư tưởng không lành mạnh của chúng.
Những lời này An Phùng Tiên tuyệt đối xuất phát từ thật tình, hôm nay Bối Nhị Nhị chính là tài sản độc chiếm của hắn, nam nhân khác đừng mơ tưởng chạm tới một đầu ngón tay của Bối Nhị Nhị. Hừ!