Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 215

Dụ Mạn Đình hối thúc:
- Sau đó thì sao?


- Sau đó con cứ dựa theo văn bản hướng dẫn sử dụng tiếng Anh phiên dịch ra cho Bối nương nghe, Bối nương thật thông minh, vừa nói đã biết, thế nhưng nàng không dám dùng, con liền hỏi nàng, nếu không dám dùng thì mua làm gì? Bối nương đáp nói là người khác tặng, sau đó con liền cười.


Dụ Mạn Đình nhéo cái mũi nhỏ của Hạ Mạt Mạt, sẵng giọng:
- Buồn cười lắm sao?
Bởi vì nàng cũng vậy, dùng mấy thứ này để giải quyết vấn đề về ȶìиɦ ɖu͙ƈ.Hạ Mạt Mạt nói tiếp:
- Con không dám bật cười, chỉ là cười ở trong lòng, con hỏi có phải là Bối Tĩnh Phương tặng không?


Bối nương nói là không phải.
- Vậy là ai tặng?Dụ Mạn Đình rất giật mình, càng muốn biết chuyện kế tiếp.
Hạ Mạt Mạt lắc đầu:
- Bối nương không có nói là người nào tặng, chỉ nói là lễ vật mới vừa lấy được, không biết dùng.
Dụ Mạn Đình hỏi:
- Sau đó thì sao?


Trong mắt Hạ Mạt Mạt phụt ra 1 tia hưng phấn:
- Về sau Bối nương liền khởi động cây dương… Dương cụ giả đó, muốn con… Muốn con…
Dụ Mạn Đình cũng tim đập thình thịch hỏi:
- Muốn con hỗ trợ phải không?


Đồng dạng là nữ nhân, nàng hiểu rõ ý nghĩ của An Viện Viện, nữ nhân tự an ủi bất đồng với nam nhân tự an ủi, nữ nhân tự an ủi phiền toái hơn, có người hỗ trợ đó là hay nhất không hơn.Hạ Mạt Mạt dùng sức gật đầu:


- Đúng vậy, bởi vì khi chạy cây dương cụ giả bằng điện sau đó, thanh âm rất là mạnh, Bối nương sợ hãi, sợ làm bị thương thân thể, cho nên muốn con ở bên cạnh nhìn, vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn có thể lập tức hỗ trợ, con đương nhiên đồng ý hỗ trợ, liền canh ở bên người Bối nương, xem nàng làm sao sử dụng, thế nhưng là xuất hiện chuyện kỳ quái.


Dụ Mạn Đình vội hỏi:
- Cái gì kỳ quái?
Hạ Mạt Mạt kich động nói:
- Dương cụ giả chạy bằng điện bỏ vào phía dưới của Bối nương không lâu, Bối nương liền ngất đi luôn.
Dụ Mạn Đình thất kinh:
-Hôn mê?


Hạ Mạt Mạt ngẹo đầu, tỉ mỉ hồi tưởng các chi tiết ngày đó phát sinh:
- Ân, hôn mê thời gian rất ngắn liền tỉnh lại, hù chết con luôn, bất quá, Bối nương tỉnh lại cả người cũng thay đổi.
Dụ Mạn Đình nghi hoặc không giải thích được:
- Thay đổi? thay đổi thế nào?


Hạ Mạt Mạt cười đến rất đen tối:
- Bối nương trở nên… Trở nên…
Tựa như vừa rồi tại sân thượng vậy, ɖâʍ ɖâʍ, một bên dùng dương cụ giả chọc chọc vào phía dưới, một bên muốn con sờ thân thể của nàng.Dụ Mạn Đình cũng cười, cười đến đồng dạng rất đen tối:


- Con đã sờ soạng, đúng hay không?
Hạ Mạt Mạt thè lưỡi:
- Ân, ngay từ đầu chỉ có con sờ Bối nương, về sau Bối nương cũng vậy sờ con, chúng con sờ soạng lẫn nhau hồi lâu.


Thật kỳ quái, lúc đó cũng không biết là vì sao, chính là rất muốn sờ, sờ thư thái liền hôn nhau, Bối nương hôn ngực của con, con cũng vậy hôn ngực Bối nương, sau cùng Bối nương hô gọi rất lớn tiếng. Dụ Mạn Đình đỏ mặt, cắn môi đỏ mọng, trong mắt dĩ nhiên có chứa một tia ghen tỵ:


- Sướng, đương nhiên lớn tiếng gọi, hừ! Sau đó thì sao?


- Chúng con,… toàn thân là mồ hôi, về sau đi vào phòng tắm tắm, ở trong phòng tắm, Bối nương dường như nhịn không được, chúng con lại sờ soạng một lần, lúc này, kịch liệt hơn, sờ soạng thời gian thật dài, Bối nương bảo con hôn phía dưới của nàng, con liền hôn, Bối nương rên rỉ rất dã man, sau đó, nàng cũng rất khoa trương hôn ngược lại phía dưới của con, lại sờ mông đít của con, cũng không biết vì sao, khi Bối nương sờ cái mông thì, con thật sự thoải mái.


Hạ Mạt Mạt càng nói càng hưng phấn, càng nói khuôn mặt càng hồng.
- Thật thoải mái?
Dụ Mạn Đình thật bất ngờ, nàng kỳ quái quan sát Hạ Mạt Mạt ngây thơ, xác nhận nàng cũng không có nói dối.
- Phốc xuy! Hihi…
Hạ Mạt Mạt nhịn không được cười duyên:


- Thực sự thật thoải mái, tựa như tuần lễ trước An lão sư sờ đít của con vậy, thật thoải mái, con để cho Bối nương sờ, Bối nương chẳng những nguyện ý sờ, còn hôn cái mông của con.
Dụ Mạn Đình tim đập gấp:
- Chờ một chút, con nói mông đít là nói cái ƈúƈ ɦσα sao?
- Ân.


Hạ Mạt Mạt mặt đỏ như trái táo chín.Ánh mắt Dụ Mạn Đình có chút quỷ dị:
- Con không sợ bẩn sao?
Hạ Mạt Mạt giải thích:


- Chúng con rửa rất kỹ trong phòng tắm của Bối nương rồi, hẳn là sạch, hơn nữa, Bối nương còn đem ngón tay cắm vào trong giúp con tẩy trừ, rửa sạch thật dài, sau đó Bối nương mới hôn vào.
Dụ Mạn Đình đố kỵ được muốn chết, chỉ là ngoài miệng trách cứ An Viện Viện:


- Thì ra là thế, Bối nương này cũng thật quá đáng.
- Không quá đáng, vì con nguyện ý, bất quá, về sau con phát hiện có người nhìn lén.Nói đến đây, Hạ Mạt Mạt cong lên cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt bất mãn.


Trong lòng Dụ Mạn Đình khẽ động, biết nhân vật then chốt đã đăng tràng, vội hỏi:
- Người nào nhìn lén?
Hạ Mạt Mạt tức giận nói:
- Chính là thầy thuốc gia đình của Bối nương.
Dụ Mạn Đình mở to hai mắt nhìn:
- Bác sĩ Chúc?
- Ân.


Hạ Mạt Mạt nói đến đây, vẫn như cũ nghi hoặc không giải thích được:
- Con cũng không biết bác sĩ Chúc làm như thế nào vào nhà của Bối nương, dù sao khi thấy ông ta, hắn liền chạy.
Dụ Mạn Đình hỏi:
- Con đem chuyện này nói cho Bối mụ mụ chưa?


Hạ Mạt Mạt đắc ý lắc lắc mái tóc dài phiêu dật:
- Con lại không ngốc, đương nhiên chưa nói, lúc đó con liền hoài nghi Bối nương cùng bác sĩ Chúc yêu đương vụng trộm, về sau, con chú ý quan sát qua biểu tình Chúc bác sĩ nhìn Bối nương, rất đặc biệt.
Dụ Mạn Đình nhíu mày một cái:


- Chuyện này con cũng chớ nói lung tung, vạn nhất để cho An lão sư biết, không ổn đâu.
Ánh mắt Hạ Mạt Mạt có chút mê ly, nàng cắn đôi môi đỏ mọng, nổi giận nói:
- Con chính là muốn cho An lão sư biết.
Dụ Mạn Đình sửng sốt, không khỏi thở dài:
- Ai, con đố kị Bối nương phải không?


Hạ Mạt Mạt bỗng nhiên thanh tỉnh, thấy tâm tư bị Dụ Mạn Đình bóc trần, Hạ Mạt Mạt vốn nhanh mồm nhanh miệng cũng không đi lòng vòng, sảng kɧօái thừa nhận:
- Có chút.
Sắc mặt Dụ Mạn Đình ngưng trọng:
- Cho nên con nói ra, chính là để cho An lão sư ghét Bối nương?
- Ân.


Hạ Mạt Mạt đơn thuần cũng không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.Giọng nói của Dụ Mạn Đình từ từ nghiêm khắc:
- Con dám khẳng định Bối nương và bác sĩ Chúc yêu đương vụng trộm?
Con lại dám khẳng định sau khi An lão sư biết chuyện này sẽ ghét Bối nương?
- Aa?


Hạ Mạt Mạt giật mình, nàng chưa từng nhìn thấy Dụ Mạn Đình nghiêm khắc như vậy.